Vì nước mắt không màu nên chẳng mấy ai hiểu được niềm đau chứa bên trong nó.
Có thể anh sẽ không hiểu
Từ khi anh nói yêu em
Bầu trời của em ngàn vạn ngôi sao đều tỏa sáng...
Gần cả tháng nay rồi, Lucy chẳng thấy Natsu đâu cả, hỏi mọi người thì họ bảo rằng anh đi luyện tập để được mạnh hơn. Đồ ngốc ạ, anh có biết rằng nếu làm vậy anh sẽ gần kề với cái chết hơn không?
Cô còn phải tìm ra mảnh ngọc cuối cùng, khi Erza đưa cho cô mảnh thứ hai, có khi nào cô cũng giữ mảnh thứ ba không? Nếu vậy Lucy cô cũng sẵn sang chuẩn bị tinh thần, Erza biết cô đang ở đâu, Erza sẽ quay lại đây bất kì lúc nào.
Quả đúng như Lucy nghĩ, Erza đang bày binh bố trận cho một trận chiến. Erza biết chắc rằng lần này đi, trận chiến có thể nổ ra rất lớn, vì vậy, Jellal cũng muốn đi theo cô, là vì anh sẽ chỉ huy cuộc chiến này đối phó với Sting, nếu Erza muốn một chọi một với Lucy, điều duy nhất anh ó thể nhắn tới cô gái cứng đầu ấy là hãy cẩn thận.
Lucy lại ngồi một mình bên gốc cây hoa anh đào, Juvia bước nhẹ nhàng đến bên cạnh cô, khẽ đặt tay lên vai cô.
-Này Lucy.
-Ừ-Lucy đáp
-Cô rất thích Natsu, đúng không?- Juvia tiến lại gần, nhìn không chớp.
Lucy cứng đờ người
-Nói thật nhé, khoảng thời gian Natsu-san đối xử tốt với cô thật khiến Juvia ghen tị đó, ước gì Juvia cũng được Gray-sama chăm sóc như vậy.-Juvia không muốn bắt chuyện với Lucy chút nào, nhưng vì có người nhờ nên cô mới phải làm.-Vậy nên chắc là cô bây giờ rất thích rất thích anh ta, đúng không?
Lucy ngẩn người nhìn cô.
-Nói đi mà, nói đi.- Juvia hào hứng nói.- Tôi cũng muốn nếm trải hương vị hạnh phúc đó ra sao
-Hạnh phúc?
Lucy nghe đến ngây dại. Cô nhè nhẹ cắn chặt môi, trong tim như bị một thứ gì đó rất mạnh đâm sầm vào một cái.
-Mà ánh mắt cô nhìn Natsu..." Juvia nghịch ngợm nghiêng đầu quan sát cô, vỗ tay cười lớn. -Đúng, đúng! Chính là biểu cảm thế này! ... Lucy, dạo này cậu rất hay thẫn thờ, thường ngồi đờ đẫn bất động không nhúc nhích gì cả, không biết là đang nghĩ ngợi những gì. Tớ nghĩ, có lẽ Natsu sợ cậu sẽ ngơ ngẩn như thế, mỗi lần cậu ây trầm mặc xuất thần, tuy anh ta không nói cũng không quấy rầy cô, nhưng giống như ngửi thấy một mùi vị đau khổ từ người anh ta toát ra ấy..."
-...- Tại sao trước giờ cô lại không hề để ý đến điều đó?
-Nhưng, mỗi khi Natsu nhìn cô thì lại khác. Nhãn thần của anh ta vẫn rất dịu dàng, ừ, vô cùng dịu dàng, dịu dàng như thể cậu sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để cho cậu vui vậy đó.
-Tôi..
-Ha ha, anh ta quá yêu cô rồi- Juvia dương dương đắc ý phác ra cử chỉ giống như "tôi biết ngay mà".
-...-
Lucy cúi đầu, gió thổi nhẹ, trái tim cô dường như cũng bị thổi đến lay động, một cảm giác chua xót cùng cực lấp đầy trí óc.
Nước hồ xanh trong và màu trời xanh trong liền lại thành một dải.
-Nhưng tại sao cô có vẻ không được vui nhỉ?-Juvia tò mò quan sát cô, nhíu mày.
-Cậu yêu Natsu, Natsu cũng yêu cậu, thế thì đáng lẽ cậu phải vui mới đúng chứ? Vì sao cậu vẫn hay đờ đẫn xuất thần thế?
-...- Lucy không biết nên nói thế nào.
-Tôi thấy cô cũng chẳng có tình cảm mạnh mẽ gì với Sting lắm đâu, thế mà Natsu cứ bảo rằng anh ta sẽ đứng ngoài âm thầm yêu cậu.
-...-
-À mà, anh ta kêu tớ dẫn cậu về đấy, Natsu về rồi.-Juvia vội kéo tay Lucy đi.
---
-Đến rồi à, hôm nay anh về rồi, em không chào anh một tiếng sao?-Natsu nhìn thấy Lucy thì mỉm cười
-Anh muốn gì đây?-Lucy hờ hững nói.
-Một tháng không gặp em, ngay cả cái đầu và trái tim anh cũng nhớ em phát điên, nhưng vì nghĩ cho em nên anh mới đi đó, anh cũng mạnh lên nhiều lắm chứ bộ.
-Thế sao không đi luôn đi?- Làm sao cô có thể nói cô cũng nhớ anh rất nhiều, nhớ đến mức thấy ai cũng như thấy anh đang nói với mình cơ chứ.
-Anh làm cho em nhiều việc thế, cớ gì đến một lời nói thật lòng em cũng không thể nói ra.-Natsu nhăn mặt.
-Từ trước tới giờ tôi rất thật lòng-Lucy cứng giọng nói.
-Em nói dối, vậy thì, chẳng phải em muốn lợi dụng anh sao, muốn anh tìm ngọc Akuma cho em sao, em đừng nói là không cần nó nữa, nếu muốn anh sẽ rất nhanh tìm nó cho em, chỉ cần một tiếng "ừ" thôi.
Ôm cô, Natsu chầm chậm thoải mái dựa đầu vào vai cô. Mái tóc ngắn của cô thơm quá, cổ cũng thơm, người cô mềm mại mà thơm phức. Anh muốn mãi mãi được ôm cô như thế này, cho dù là đang mơ, anh mãi mãi cũng không muốn tỉnh dậy. Vậy mà, nỗi đau sâu sắc lại mơ hồ lướt qua trong đáy mắt anh.
Cô cảm thấy tim đau nhói đến không chịu nổi, cô đau đớn nghẹt thở đến mức muốn chết ngay tức khắc nữa.
Màn cửa nhẹ bay bay... Đêm yên tĩnh. Nền gạch hoa lấp lánh ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn. Anh và cô ôm nhau. Giống như những đứa trẻ muốn được dựa dẫm ỷ lại, anh và cô ôm chặt lấy nhau. Thời gian biến thành lâu dài... Một thế kỷ có lẽ cũng chỉ như một chớp mắt mà thôi. Có phải ôm anh như thế này đã quá ích kỉ không?
---
Ầm...
Bên ngoài có tiếng động rất lớn. Thì ra thời điểm ấy đã đến. Mọi chuyện sẽ kết thúc ngay sau đó thôi.
Dân làng được di tản đi. Chỉ còn lại quân đội và yêu quái, Lucy cùng Natsu chạy ra ngoài. Erza đang đứng đó chờ cô.
-Lucy! -Sting đang chiến đấu với hơn 100 pháp sư tinh nhuệ, anh hét lớn.
-Erza, hãy cẩn thận-Jellal nói với Erza, cầu mong sau chuyện này, cô có thể hoàn thành được ước mơ của mình, sẽ không bị ràng buộc nữa, nụ cười cũng nhanh chóng xuất hiện trên gương mặt cô.
Natsu liền chạy đến.
-Không Erza, cô đã nhầm rồi, từ trước giờ...
Lucy kéo tay áo Natsu, phải, cô không muốn cho ai biết cả, đặc biệt là Erza.
-Đừng đánh nhau ở đây, hãy đến một nơi khác.-Lucy lên tiếng, cô không muốn ngôi làng bị phá hủy.
-Được thôi!-Erza cầm mũi giáo chĩa xuống đất. Lập tức cô và tất cả mọi người đều được đến một nơi, là ngọn núi nơi Lucy bị phong ấn.
Chết thật, thân thể của Lucy thực chất vẫn nằm bên trong đó, nếu không may nó bị phá hủy thì sao Natsu có thể gặp lại cô 1000 năm sau chứ, anh nhất định phải bảo vệ nó.
Nghĩ đến đó, Natsu liền chạy bên trong hang động đó. Bất chợt, Lucy thấy một bóng người theo Natsu, cảm nhận được tà khí, là Minerva!!! Không lẽ cô...
Nghĩ đến đó, Lucy bỏ dở cuộc giao đấu, cô chạy theo Natsu. Cả Gray và Juvia đều không hiểu vì sao họ làm vậy, nhưng linh cảm mach bảo rằng có điều gì đó ẩn khúc, họ liền chạy theo Lucy và Natsu.
Và cùng lúc đó, hiện tượng nguyệt thực ban đêm cũng diễn ra.
{Mấy bạn đừng thắc mắc sao truyện này nhật thực và nguyệt thực xảy ra hai lần trong năm nha, vì ở thế giới hiện đại và quá khứ cách nhau ngàn năm rồi nên thời gian ko khớp nhau}
Hang động ấy là cánh cửa lưu thông giữa hiện thực và quá khứ, có điều không thể chắc rằng nó đưa ta đến thời điểm nào, không gian nào, tất cả chỉ là số mệnh.
Mỗi người được đưa đến từng khoảnh khắc khác nhau, dù tất cả chỉ xảy ra vài phút.
---
Lucy không biết mình đang ở đâu, trước mặt là ánh hoàng hôn đỏ rực, khoan đã, trời đang tối cơ mà, không lẽ, cô bị đưa đến thời điểm nào đó hay sao, phải rồi, là nguyệt thực. Dù cô không thật sự ở thời điểm đó nhưng cô cũng có thể chứng kiến nó, ít nhất là vậy.
Bỗng cô nghe có tiếng khóc lớn của một đứa trẻ nào đó, cô chạy.
Chỉ còn cách 50 mét, một cậu bé đang ở ngay trước mặt cô, toàn thân cậu bé lấm lem bùn đất, đang khóc nức nở trước đống đổ nát. Cha mẹ cậu chết rồi, chỉ còn cậu thoát chết và bơ vơ thôi sao?
Đó là Natsu?!!!
Trận lở núi đã cướp đi sinh mạng cha mẹ cậu, cậu không muốn sống nữa. Cậu vò đầu bứt tai.
-Cha ơi, mẹ ơi? Hãy ra đây với con đi, đừng làm con sợ, đừng bỏ con đi?
-Nếu trên đời này thật sự có những điều kì diệu, làm ơn hãy gửi một thiên thần tới để con không cô đơn.
Lucy chạy tới, chỉ còn một chút nữa thôi, cô sẽ đến được với Natsu.
-Natsu!!!
Natsu theo bản năng quay lại, điều cậu thấy là một nàng tiên được ánh sáng rực rỡ bao quanh, cô tỏa sáng, lấp lánh như một vì sao. Thật ư?
Thật ra, cô chỉ như một hình ảnh tồn tại trong thế giới này.
Nhưng rồi nguyệt thực cũng nhanh chóng qua đi, cô bị kéo lên trời, chỉ còn một chút nữa thôi, tại sao lại sớm chia cắt chúng tôi đến thế.
-Em đến từ tương lai, hãy chờ em, nhất định phải chờ em, em sẽ bước chân vào cuộc đời anh, em sẽ đến cứu anh.
Chỉ một câu nói đó đã khắc ghi vào tận xương tủy của cậu bé, cô biến mất trên không trung, cậu còn ngỡ, vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Lucy bị xoáy vào khoảng không giữa hiện thực và quá khứ. Thì ra là vậy, anh đã chờ cô lâu đến thế, vậy mà...
Xung quanh cô bây giờ chỉ còn một màu trắng xóa, có lẫn thêm chút ánh sáng xanh dị thường, rõ là rất đẹp nhưng làm sao để quay lại hiện thực đây, Natsu cần cô, đang rất cần cô.
Lucy nhắm mắt, có phải cô đã nhận ra quá muộn không?
Nhưng Lucy bỗng nghe được một âm thanh gì đó, cô mở mắt ra, nhìn xung quanh, âm thanh ấy lại phát ra. Nghe như tiếng gì đó, nó liên tục vang lên, trong như tiếng kêu. Cô nín thở lắng nghe.
Lucy đôi môi run run, dù cho âm thanh đó có méo mó như thế nào đi chăng nữa, nhưng cô nghe được cảm xúc của nó.
Trên đầu cô, thứ ánh sáng ấy đột nhiên rạn nứt, rồi vỡ vụn ra trong không khí, một khoảng không gian của vũ trụ dường như mở ra, những ngôi sao sáng lốm đốm xuất hiện, anh đã tới rồi, anh mang theo cả bầu trời tặng cho em.
-Lucy!!!
Đôi tay anh đan chéo đôi tay cô, cả hai như bị rơi xuống, mái tóc cô bay lòa xòa. Bỗng có thứ gì đó trong giống như thủy tinh vỡ cũng bay lên.
Nước mắt!!!
Nước mắt của cô bay như hạt kim cương đính trên gương mặt anh. Lần đầu tiên, à không, phải nói là lần thứ hai, anh thấy cô khóc.
Lần đầu tiên nước mắt đau khổ dành cho Sting.
Lần thứ hai, nước mắt hạnh phúc dành cho anh.
-Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu đến vậy, em trở lại rồi.
Anh mang đến cho em cuộc sống lần nữa
Anh mang đến cho em tia nắng xuân
Anh mang cho em đôi cánh thiên sứ.
Mang cả cho em trái tim mặn nồng.
Màu đêm thâm trầm mỹ lệ. Ánh sao lành lạnh.
Natsu cúi người hôn Lucy, môi anh mang chút hơi lành lạnh, run rẩy, nhưng rất dịu dàng. Trong gió đêm, anh hôn cô, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ:
-Em có thể bắt đầu lại, được không?
Xem như đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi. Tỉnh mộng rồi. Tất cả vẫn tốt đẹp như cũ.
Lucy quàng tay qua cổ anh, cô thẹn thùng gật đầu.