[NaLu] Dù Là Ác Quỷ, Hãy Để Anh Yêu Em Như Một Thiên Thần

Chương 28: Chap 27: Gray và Juvia





Vết thương nào rồi cũng sẽ lành. Nhưng thời gian có thể sẽ không thể phẫu thuật thẩm mĩ được vết sẹo nó để lại trên tim.
Yêu thương, chiều chuộng và hy sinh quá mức, sẽ chỉ khiến cái gen khốn nạn trong mỗi người đàn ông trỗi dậy. Hi sinh bản thân chấp nhận đau khổ để người mình yêu hạnh phúc ư? Cao thượng hay là ngu dại? Đừng đòi hỏi sự biết ơn, khi người ta không cần và không thể hiểu nổi sự hi sinh của mình là cái chết tiệt gì.
---
Những ngọn gió đung đưa trên cành cây, len lỏi qua từng khóm lá thật dịu mát. Gió cũng theo sức quyến rũ mơn trớn nhẹ nhàng lên làn tóc vàng óng mỹ lệ. Gió thổi tóc bay, hiện nên khung cảnh thật khó mà rời mắt. Lucy người tựa vào thân cây lim dim ngủ, Natsu nằm bên đống lửa tàn cũng không nhịn nổi mà nhìn lén.
"Lucy đã ngủ chưa nhỉ?" Natsu len lén ngồi dậy, ngó đầu nhìn Lucy.
Rồi anh bạo gan đứng dậy. Vừa tầm với cành cây Lucy đang yên giấc, Natsu đưa mắt ngắm nhìn.
"Tại sao lại phải nằm cái tư thế này?" Natsu rất thắc mắc, bộ cô không biết đau lưng, mỏi cổ hay sao?
Mặc dù từ góc độ thẩm mỹ, đúng thật là cô trông lúc này không khác gì một tiên nữ hạ phàm. Đang mải ngắm, Lucy lại mở mắt từ từ nhìn Natsu làm anh giật bắn người, cô đúng là quá có khiếu tròn việc hù dọa người khác.
- Đêm không ngủ lại nhìn người ta làm gì? - Lucy ánh mắt nâu tuyệt đẹp nhìn Natsu
Natsu quơ tay quơ chân y như là đang tập thể dục buổi sáng, miệng liền chữa cháy.
- Đâu có?
- Trời tối không ngủ lại làm gì thế, rõ là biết anh đang có ý đồ không tốt. Lucy nhếch miệng cười nhìn Natsu.
- Anh đã nói là không mà, thật ra thì... - Natsu đang cố kiếm cớ nói luyên huyên.
Bùm...
Một tiếng nổ lớn vang trời vang đất, Natsu và Lucy cùng nhau quay về hướng phát ra vụ nổ.
- À đúng rồi... anh cảm nhận có yêu khí, vụ nổ đó đích thị là do yêu quái làm nên tính gọi em dậy thôi.- Natsu cuối cùng cũng kiếm ra lí do thuận miệng nói.
Cô biết thừa rằng anh đang chống chế, nếu muốn gọi cô dậy đã gọi từ lâu rồi có cần phải ấp úng thế không. Nhưng tình thế hiện giờ lại khác, vụ nổ phát ra gần một ngôi làng, nhìn bầu trời có mây đen báo hiệu là yêu quái đang đánh nhau. Cô không còn thời gian lòng vòng cãi nhau với anh liền nhảy xuống đất, vội vã không chờ Natsu mà tới nơi đó trước.
- Này, đợi anh với. - Natsu lật đật chạy theo.
---
Với hàm răng sắc nhọn, con dơi không lồ lao từ trên trời xuống như thiên thạch, lao đầu vào hai vị pháp sư đang chiến đấu với nó.
Vị nam pháp sư trên tay toát ra từng hơi lạnh, sau đó, những mũi tên nhọn hoắc bằng băng từ tay anh lao tới kẻ thù. Vị nữ pháp sư dường như muốn thể hiện, dùng cầu nước khóa chặt con dơi đó lại, nó từ từ rơi xuống.
- Haizz, chỉ có như vậy thôi à, xem ra tao đã quá hứng thú với mày rồi, nhìn lượng chướng khí mày tỏa ra có vẻ là mày sẽ rất nguy hiểm, nhưng ai dè chỉ với chiêu băng thương của Gray-sama và chiêu cầu nước của tao mày đã đo ván rồi. - Cô gái xinh đẹp có mái tóc màu xanh dương che miệng tủm tỉm cười, sau đó, cô quay phắt sang người con trai kia, chớp chớp mắt vài cái.-Gray-sama anh nói xem, em đúng là rất có ích cho anh đúng không?
Gray nhìn cô nhạt nhẽo, rồi anh phủi cánh tay của mình, giọng trầm lặng nói.
- Cô nhiều chuyện quá.
Juvia như bị sóng đánh vào mặt liên tục ỏng ẹo, chu mỏ.
- Gray-sama khen Juvia cái đi.
Người dân ở làng hô hoán, dù sao họ thoát khỏi kiếp nạn là nhờ hai vị pháp sư tài năng ấy, họ chắc phải chiêu đãi những vị khách quý này rồi.
- Nếu như chỉ có vậy mà nghĩ rằng con dơi đó sẽ thua thì chưa chắc đâu.
Mọi người đang hân hoan thì giọng nói của ai đó chen vào không khỏi khiến họ phải quay đầu nhìn. Trước mặt họ là một người con gái trang phục Miko đang đi tới cùng với anh chàng pháp sư mới học nghề. Gray và Juvia quay lại nhìn họ.
- Chưa sao? - Gray đi tới gần Lucy.
Với cái nhìn đầy thu hút, Gray đã khiến cho bao nhiêu cô gái trẻ tuổi trong làng phải điêu đứng. Giờ anh đang nhìn Lucy, khiến bọn họ phải ghen tức.
- Con dơi đó sẽ mau chóng dùng cái gai trên tay nó xé toạc màn chắn nước đó thôi, sau đó nó sẽ dùng sóng âm thanh vì hẳn là nó đang rất tức giận. - Lucy quay sang nhìn con yêu quái đó, nó đang cào cào vào màng nước.
Chuyện cô nói y như thật, con dơi đã mau chóng thoát ra khỏi chỗ đó.
Gray lại tiếp tục dùng những đòn đánh đẹp mắt mau chóng không chế con yêu quái, anh quả thật rất mạnh. Juvia đứng nhìn mà tim đập rộn ràng, cô còn không kịp ra tay thì anh đã cướp phần hết rồi. Natsu nhìn anh xuất chiêu trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, loại phép thuật này quả thật rất đẹp mắt,
- Anh nhìn xem, một khối băng lạnh lẽo tạo hình thành những công cụ hữu ích, là một vũ khí lợi hại trong khi chiến đấu, em vốn là định cho anh sử dụng loại phép thuật này.-Lucy ánh nhìn đầy tinh tế nói với Natsu.
Natsu vẻ không vui liền bặm môi.

- Gì chứ, phép thuật của anh còn tuyệt hơn cả cậu ta, có thể thiêu rụi mọi thứ trong nháy mắt, chiến đấu thì cần gì phải đẹp chứ-Natsu liên tục hơn thua với cô.
Lucy quay lại nhìn anh, ý bảo anh im mồm cho cô nhờ. Hai người lo nhìn nhau không để ý Gray và Juvia đã đứng cạnh họ từ lúc nào, Gray liền ho khan lên tiếng.
- Hai người là pháp sư sao?
- Phải rồi. - Natsu chán nản nhìn Gray.
- Tôi rất ấn tượng với cách nhìn thấu đáo của cô, hẳn cô là một vị pháp sư rất giỏi-
Gray không thèm đếm cỉa gì đến Natsu quay sang nói chuyện với Lucy.
Juvia thấy Gray-sama của cô chưa từng khen ngợi cô, nay lại quay ra nói chuyện với Lucy, cô hậm hực.
- À tôi còn chưa nói thêm một điều nữa, phải cắt bỏ nhùm lông trắng trên đầu con dơi đó mới có thể thắng lợi hoàn toàn. - Lucy không nhanh không chậm đi đến gần con dơi, nó đang gượng dậy và có thể chộp lấy cô bất kì lúc nào.
Cô nhanh chóng cắt bỏ nhùm lông ấy đi, sau đó, con dơi bỗng nhiên bốc hơi thành không khí, mây đen cũng theo đó mà tan biến hết.
- Cô thật hiểu nhiều biết rộng. - Gray cảm thấy thú vị ở cô gái này liền lập tức đi tới chỗ cô.
Cả Juvia và Natsu cùng đưa tay lên chỉ về phía hai người họ, không chừng mới sáng sớm sẽ có chuyện không hay rồi đây.
- Mời cô. - Gray đưa ly trà trên tay mời Lucy.
Lucy không nói gì nhận ly trà từ tay Gray, nhanh chóng đặt xuống bàn, xem ra cô không có hứng thú ngồi uống trà rồi.
- Từ khi cô bước chân đến đây tôi đã có cảm giác là lạ, thật không bình thường chút nào... giống như cô không phải pháp sư bình thường vậy. - Gray liền mở lời nói trước.
Từ khi đánh bại xong con yêu quái đến giờ, Gray lại muốn gặp riêng Lucy hỏi vài thứ, cả hai đều ngồi riêng trong phòng khách, khiến những ai đó có phần không thoải mái.
- Rồi sao nữa? - Lucy như không chú tâm vào cuộc nói chuyện.
- Cô biết nhiều như vậy chắc hẳn phải biết cả mớ kiến thức về các loại yêu quái, cô có thể nói thêm cho tôi nghe được không. - Gray đi thẳng vào vấn đề chính, thực tế là anh rất thích những cuộc nói chuyện như thế này vì anh tin rằng anh có thể dựa vào những điều mà anh biết về yêu quái để dễ dàng đánh bại chúng.
- Tôi không có gì để nói với anh cả, hiện tại tôi cũng muốn ngủ, tôi buồn ngủ quá rồi... - Lucy ngái ngủ nói.
Juvia ở của chính nghe lén được liền cắn vào chiếc khăn tay ưa thích của cô, một mạch xông vào.
- Cô thật đê tiện... muốn ngủ cùng...
Chưa kịp nói hết câu Gray đã trừng mắt nhìn cô, bảo cô đi ra ngoài, Juvia mấy máy môi không cam tâm, liền giậm chân thật mạnh xuống đất rồi mới chịu bước ra, cô nàng này hình như đã suy nghĩ thái quá điều gì đó thì phải.
- Cô nhìn rất giống một người mà trước đây tôi từng biết. - Gray chờ Juvia đi ra khỏi đó rồi lại gần Lucy
Lucy khựng người khi nghe thấy lời này, nhưng vẫn giữ được hành động bình tĩnh của mình
- Người giống người có gì là lạ...
- Người tôi nói giống cô như đúc, không khác một tí nào, nhưng đã mười năm kể từ ngày người đó chết rồi...
Lucy ánh mắt ngừng chớp, quay sang nhìn Gray bằng một ánh mắt sắc lạnh
- Vậy sao? Người đó là...
- Là một vị pháp sư tài năng, trẻ tuổi, đức độ... - Gray ánh mắt đăm đăm nhìn Lucy.
- Nói thẳng ra, tôi không phải pháp sư, thật ra tôi chỉ là có chút hiểu biết, vậy thôi. Tôi và người anh kể quả thật không giống nhau đến vậy đâu.
- Tôi nhìn sao cũng thấy rất giống, cô ấy là người mà tôi khâm phục nhất trên đời này, nhưng cô ấy đã ra đi rồi, lúc đó tôi còn bé, vẫn chưa thể học được thứ gì gọi là ma thuật cả.
Lucy im lặng lắng nghe câu chuyện của Gray, nhưng tại sao anh lại giải bày với cô chuyện này, vì vô tình cô gợi nhớ đến vị pháp sư đó, hay đơn thuần không phải như vậy?
- Cô ấy đã bị một hai tên yêu quái giết, giết chết rất đau đớn, vì bị chúng lừa, cô ấy đã quá hiền lành, tôi đã coi cô ấy như chị mình nên tôi học pháp thuật cũng là muốn thay trời báo thù cho cô ấy, mong cô ấy sẽ sớm được an ủi phần nào.
- Vậy cậu có biết hai tên yêu quái đó đang ở đâu không?-Lucy đôi tay hơi run hỏi Gray.
Gray chồm người tới gần Lucy, miệng hiện rõ nụ cười đắc ý.
- Tôi chỉ mới tìm được một tên thôi, tên còn lại sẽ tự động mò đến. À, từ khi biết cô đến giờ tôi vẫn chưa biết tên cô.

Lucy có vẻ suy nghĩ một vài giây, sau đó lên tiếng.
- Tôi tên Lucy, người đi cùng tôi là Natsu.
Gray có vẻ không có gì ngạc nhiên nhưng lời nói lại có ẩn ý.
- Đến cả tên của cô cũng giống người đó, nếu cô còn trẻ con tôi sẽ nghĩ là cô ấy đầu thai đấy.
Nét căng thẳng trên mặt Lucy mờ ảo, nhưng cô vẫn điềm đạm nói.
- Vậy tôi chúc cậu sớm báo thù được cho người chị kết nghĩa của mình, tôi phải đi rồi... - Lucy không chờ lâu hơn được nữa liền đứng dậy.
Gray nắm tay cô giật mạnh, anh chỉ muốn giữ cô lại để nói chuyện thêm một chút, không ngờ cô lại mất đà đổ người về phía anh, Lucy nằm đè lên người Gray, mặt họ chỉ cách nhau 1 centimet.
Đúng lúc đó, cánh cửa lại bất ngờ mở ra. Cả Natsu và Juvia cùng bước vào, lúc nãy thấy Juvia hậm hực bước ra khỏi phòng khách, Natsu đã sớm đoán có chuyện chẳng hay nên cô ta mới như thế. Hỏi Juvia thì cô kể hết mọi chuyện theo những gì cô nghĩ, Natsu liền tức tốc đi vào, nào ngờ...
Lucy quay sang nhìn Natsu rồi quay lại nhìn Gray, cô từ từ đứng dậy làm như không có chuyện gì, đi ngang qua cả Natsu và Juvia ra ngoài. Natsu không chịu được liền chạy theo cô.
Cánh cửa căn phòng liền được đóng lại bởi Juvia. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh Gray, thì thầm.
- Gray-sama tại sao lại không cho Juvia vào chứ, lại còn...
- Cô thật nhiều chuyện.
Juvia thở hắt một tiếng, sau đó quay sang hỏi Gray.
- Cô ta có nói gì không?
Gray lắc đầu.
- Không sao, cuối cùng thì hồ ly vẫn phải lộ đuôi.
- Này, đứng lại. - Natsu tức giận cầm tay Lucy.
Lucy nhăn mặt nhìn anh
- Có chuyện gì nữa
- Em như vậy là sao chứ?
- Anh tin những gì mình thấy hay tin em? - Lucy mệt mỏi nói.
- Dĩ nhiên là anh tin em... nhưng...
- Nếu tin thì anh đừng hỏi? Em đang rối lắm đây.
- Đợi đã, anh nhận ra mấy ngày gần đây em rất vô lương tâm đó nha. - Natsu không khỏi bức xúc chỉ trích Lucy.
- Vậy thì sao nào? - Lucy gỡ tay Natsu ra khỏi tay mình, sau đó cô tiếp tục tiến về phía trước.
Natsu nghiến răng nghiến lợi nhìn Lucy, cô bị làm sao vậy chứ?
Trong bữa tiệc tại làng, Natsu chống cằm nhìn bàn ăn, anh mọi ngày thường rất tích cực trong những chuyện như thế này, nhưng hôm nay thì...
Bên cạnh anh là Lucy, cô lấy đũa chọc vào miếng thịt gà trong bát như không muốn ăn.
- Này, ăn đi chứ, đồ ăn ở đây ngon lắm nha? - Gray thuận tay gắp cho Lucy một miếng thịt gà nữa.
Natsu tay cầm chắc như muốn bẻ gãy đôi đữa trong tay, ánh mắt liếc sang Gray. Juvia cũng không ngoại lệ, máu cô như bị dồn lên não, mặt mày cứ đỏ gay hết cả lên.
Gray đang ngồi gần Lucy, sao Natsu có thể để cho tên khốn đó làm vậy được chứ, phải phản công.
- Lucy đang muốn giảm cân, cậu gắp cho cô ấy nhiều thịt như vậy cô ấy sẽ béo lên đấy. - Natsu lên tiếng.
Gray dừng động tác gắp thịt, quả thật trong bát Lucy toàn thịt là thịt.

- Tôi lại thích những cô gái tròn trịa, đầy đặn hơn.-Gray không đầu hàng đáp trả Natsu.
Lời nói của Gray làm mọi người cười phá lên, dân làng thi nhau trêu chọc cậu.
- Vậy là Gray lại thích Lucy mất rồi, mấy cô gái trong làng sẽ đau lòng chết mất.
- Juvia nữa, cô phải dành lại Gray chứ.
Mấy cô gái trẻ tấm tắc cười.
- À ừm cũng không sao đâu, nếu Gray đã thích Lucy thì cũng còn có Natsu mà, anh ấy cũng dễ thương phết đấy chứ.
- Mấy cô thật là, từ khi hai vị pháp sư đó đến đây các cô chẳng chịu để ý đến chúng tôi nữa-Mấy anh trai làng bất mãn lên tiếng.
Mọi người cùng cười thật vui vẻ, chỉ có Juvia và Natsu là cơm nuốt không vô.
- Tôi thấy người cậu xanh xao quá đi, chắc thiếu vitamin rồi, ăn nhiều rau vào-Natsu bê dĩa rau xanh không ngần ngại trút vào bát của Gray.
- Vitamin là cái quái gì? Dĩ nhiên anh Gray nhà chúng mình không biết rồi.
- Nó rất tốt cho cậu đấy, ăn nhiều vào. - Natsu phẩy phẩy tay làm bộ quan tâm.
Gray cũng không nhân nhượng trút hết rau vào bát của Natsu.
- Cậu cũng nên ăn đi.
- À phải rồi, xương có rất nhiều canxi, cho cậu này. - Natsu đem xương gà bỏ vào bát của Gray.
Gray tức tối để đũa xuống bàn, nhìn cái vẻ mặt hiếu chiến của Natsu anh ngại gì không chơi. Hai người cứ thi nhau gắp bỏ vào chén người kia. Khiến cả làng hứng thú nhìn hai người diễn trò, nhưng kết quả là những thứ như xương gà, rau cỏ gì đấy đều rơi sang bên bát của Lucy. Lucy đập đũa xuống bàn, đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi.
- Cô ấy giận rồi kìa. - Cả làng không hòa giải lại còn trút dầu vào lửa.
Ngay lập tức Natsu và Gray đều hô to
- Tại ngươi cả đấy.
Thế là từ đó họ ghét nhau luôn ~v~
Lucy vẫn còn tức giận hai người bọn họ. Cứ mỗi lần Gray làm chuyện gì là Natsu lại phá đám cả, Gray có nói biết bao lần anh vẫn vậy, đến khi không nhịn nổi, hai người lại lao đầu vào đánh nhau túi bụi.
Tất nhiên là phải chọn địa điểm... bên bờ sông.
Hai người không hề dùng chút phép thuật đấu tay đôi với nhau, đương nhiên Natsu sẽ có lợi thế hơn vì anh rất giỏi võ, nhưng Gray cũng chẳng thua kém gì. Hai người đánh nhau không biết trời trăng gì, cũng không ai biết họ đang đánh nhau. Đánh một lát, cả hai lại lăn ra nằm.
- Tại sao chúng ta lại đánh nhau chứ, thật vô lí-Gray không thể hiểu nổi hỏi Natsu.
- Tại cậu ấy. - Natsu cứng miệng nói.
- Chứ không phải là do cậu gây hấn trước à
- Tôi đã nói là tại cậu đấy
Gray im lặng một hồi, ngẫm nghĩ xem mình đã làm gì sai, như chợt hiểu ra vấn đề, cậu bật dậy nhìn Natsu.
- Tôi không biết cậu thích Lucy
Natsu gượng gạo nhìn cậu, an him lặng tức là thừa nhận.
- Trời ạ vậy mà không nói sớm, nếu cậu nói thì chúng ta đã không đánh nhau một cách lãng xẹt như vậy rồi
- Cậu còn nói, không phải cậu suốt ngày bám lấy Lucy hay sao? - Natsu bây giờ mới chịu lên tiếng.
- Câu này tôi nói cậu mới đúng, nhưng tại sao lại thích cô ta chứ-Gray tỏ vẻ không vui.
- Tuy cô ấy lạnh lùng, đôi chút tàn nhẫn, lại rất vô tâm nhưng tôi lại thích cách cô ấy đem đến niềm vui cho người khác, nó rất ấm áp.
Gray lặng thinh, anh không thể nói gì được nữa.
- Có nhiều thứ nhìn thấy là vậy nhưng bản chất của nó sẽ làm cho cậu thất vọng. Tôi không muốn cản cậu, thích thì đi tìm Lucy mà giải hòa.
Gray đứng dậy, anh đi về hướng của làng.
Natsu cũng đứng dậy anh nhìn Gray bất cần.
- Làm như tôi cần cậu nhắc, hứ...
Mấy ngày hôm nay Lucy thường đi vào rừng sâu, cô cũng không thể hiểu tại sao mình lại làm vậy, nhưng có cái gì đó mach bảo rằng cô sẽ tìm được thứ mình vẫn mong.
Đến gốc cây cổ thụ như mọi hôm, cô đứng người khi thấy bóng dáng của ai đó, thật quen thuộc, thật gần gũi, nhưng cũng thật đau thương. Chẳng lẽ đây là thứ mà cô thấp thỏm mong đợi, không lí nào, sao lại gặp được người đó ở đây, ngay lúc này?
Người con trai ấy từ từ quay lại nhìn cô, ánh mắt chan chứa bao nhiêu là cảm xúc, miệng muốn mở lời nhưng lại không thể, dán chặt mắt nhìn cô.

Natsu đi tìm cô, lại thấy cô ở nơi này, nhưng lại có người nào đó đang đứng trước mặt cô, cả hai nhìn nhau không chớp, anh bèn ở yên một chỗ xem xét tình hình. Natsu nhìn Lucy, chợt nhận ra rằng cô khác với thường ngày, ánh mắt cô có gì đó mong nhớ, có gì đó yêu thương, có gì đó đau khổ. Anh chưa bao giờ thấy cô với vẻ mặt như vậy, cô nhìn người con trai ấy, anh có mái tóc vàng giống cô, rốt cuộc anh là ai?
- Mười năm rồi... em vẫn vậy. - Người con trai đó mở miệng.
Lucy nhìn anh, trong đáy mắt cô không còn vô tâm, lạnh lùng như mọi ngày, nó trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
- Sting...
Sting bước chân đến gần cô, trên người anh luôn khoác bộ da báo đen, anh đi về hướng Lucy.
- Làm sao mà... em lại thoát ra được chứ? - Sting vẻ mặt đau thương nói.
- Ngươi vẫn vậy... chẳng thay đổi gì cả. - Lucy không trả lời câu hỏi của anh mà nói lên tất cả tiếng lòng của mình.
- Chẳng phải anh đã thảm hại hơn rất nhiều vì em sao? - Sting ánh mắt nhu tình nhìn Lucy.
Câu nói này của Sting như đánh vào mặt Lucy, những đau thương, mất mát của năm đó, cô sao có thể quên. Lucy!!! Mày hãy tỉnh lại đi, ai đã làm cho mày trở nên như thế này, ai đã khiến cho mày phải chịu đựng tất cả những điều đó, chính là hắn, Lucy mày không được như thế, tỉnh lại đi!!!
- Làm sao ngươi biết ta ở đây? - Lucy cố giữ cho mình khuôn mặt lạnh nhất có thể, nhưng vẫn không giấu nổi sự run rẩy trong lời nói.
- Con dơi đó là do anh sai bảo, không thấy nó trở lại nên anh theo dấu của nó tìm, không ngờ lại tìm được em ở đây. Lucy, anh rất nhớ em!
Câu nói cuối cùng của Sting đánh mạnh mẽ vào tâm trí Lucy, tại sao anh lại nói những lời đó, anh lại một lần nữa muốn lừa cô sao?
- Ngươi đứng lại, không được tiến thêm bước nào nữa. - Lucy tinh thần không vững ra lệnh cho Sting.
Nhưng anh nào có chịu dừng lại, điều đó lại khiến cô phải chùn bước.
"Hắn ta là ai, sao có thể tác động mạnh mẽ đến Lucy như vậy?" Natsu nhìn thấy cảnh này mà lòng không kìm được, anh muốn đi ra hỏi rõ ràng, nhưng lí trí mách bảo rằng cứ đợi rồi mọi thứ sẽ sáng tỏ.
- Em thừa biết là mọi chuyện không phải do một mình anh, sao lại cứ cố chấp để rồi phải chịu đau đớn. - Sting không cầm lòng thốt lên
- Ta hận ngươi, mãi mãi hận ngươi, dù ngươi có nói gì đi nữa ta không bao giờ có thể thôi hận người. - Lucy hét lên, cô bây giờ là đang rất mất bình tĩnh.
"Lucy, mày còn chờ gì nữa, anh ấy đang ở ngay trước mặt mày, đợi gì mà không chạy đến ôm lấy anh đi" Trái tim Lucy đang kêu gào nhưng lý trí cô không cho phép, cô vẫn giữ mình không được đến gần anh.
- Anh biết em vẫn còn rất yêu anh có đúng không?
- Im đi! - Lucy lại hét lên.
- Em cũng rất hận anh, vậy nếu có thể em hãy lấy mạng anh ngay tại đây đi. - Sting rút ra một thanh kiếm đưa cho Lucy.
Lucy run rẩy cầm lấy thanh kiếm, chĩa thẳng vào mặt anh.
- Đừng tưởng ta không dám.
- Anh không hề nói vậy, nếu em muốn anh nhanh chết hãy ghim thẳng luôn vào tim anh này. - Sting hạ thanh kiếm của cô xuống, ngay ngực anh, anh tình nguyện cho cô đâm chết.
Lucy cắn chặt răng nhìn Sting, anh lúc nào cũng khiến cô phải như thế này, sao anh cứ muốn dày vò cô.
- Nếu chúng ta có thể quay lại ngày đó là tốt rồi, chỉ sợ em không muốn. - Sting nhắm mắt chờ đợi.
Thanh kiếm trên tay Lucy rơi leng keng xuống đất, cô không thể nào đợi thêm một giây nào nữa, không thể chờ thêm một lời nói của anh nữa, đã quá sức với cô rồi, cô chạy tới ôm anh thật chặt.
- Tại sao lại phải cứ nói ra những điều đó, anh không thể im lặng đến lúc em đâm được hay sao?
- ... - Sting vẫn nhắm nghiền mắt.
- Em... không thể, tại sao chứ, em rất hận anh, nhưng em càng hận lại càng yêu anh... Anh đã vừa lòng chưa, đúng vậy đó, em vẫn còn rất yêu anh, không có ngày nào nhắm mắt lại không nhìn thấy bóng dáng của anh, không thấy tiếng nói của anh, không thấy kỉ niệm đó.
Lucy hết sức chịu đựng nói lớn những gì cô nghĩ, những gì nhớ hoàn toàn cô thật lòng
Sting vòng tay ôm lấy Lucy, để cảm nhận mùi hương của cô đã lâu anh không được gần nó.
- Đối với em anh vẫn là một người đáng kinh tởm.
- Đúng vậy, anh thật đáng kinh tởm, vậy mà em lại nhớ đến anh, yêu anh đến thế, anh thật xấu xa.
Lucy không muốn nói thêm lời nào nữa chủ động nhón đôi chân, hôn lên môi anh, hôn thật sâu. Đã bao lâu rồi cô không được gần anh như lúc này, đối với anh là mười năm nhưng đối với cô là cả một thiên niên kỉ.
Đôi chân mày cô chau lại một cách cay đắng, nếu như ngày đó không có thì bây giờ họ đang hạnh phúc bên nhau, nụ hôn này gửi hết những lời yêu thương cô đã dành, những nỗi nhớ không thể bù đắp.
Tim ai đó đau nhói, chưa bao giờ đau như lúc này!
---
Nếu có làm tổn thương một người đàn ông yêu thương mình. Cũng không cần phải có mặc cảm tội lỗi. Vì nếu không, chắc chắn một hay nhiều lần trong đời, hoặc họ sẽ làm tổn thương ta, hoặc làm tổn thương những người phụ nữ khác. Những gì mà một người con gái, một người phụ nữ, một người đàn bà, phải chịu đựng trong suốt cuộc đời, đủ để cho phép họ có được quyền ích kỉ và tự yêu mình như vậy.
Phụ nữ luôn luôn đúng. Và người đàn ông làm người đàn bà mình yêu phải đau, luôn luôn sai.