---
Chờ đợi vốn không phải là điều đáng sợ, điều đáng sơ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ
---
Nắm tay nhau thật chặt, Natsu và Lucy cùng đi trên con đường thênh thang trải rộng, hàng cây xanh lập lòe một màu mát mắt, đôi tay ấy đang nhẹ nhàng bỗng dưng lại siết chặt tay anh.
Natsu chợt dừng lại chờ đợi điều gì đó từ cô.
- Natsu này, thay vì đến tháp thiên văn chúng ta có thể đi đến nơi này được không? - Lucy nhìn Natsu tươi cười thật tự nhiên.
Natsu gật đầu.
Thế rồi anh cùng Lucy đi.. đi đến một nơi nào đó.
---
Điều kì diệu nhất trên thế giới này vốn dĩ không phải tình yêu mà chính là duyên số.
Tình yêu như cơ hội, duyên số là định mệnh. .....
Ta có thể bỏ qua cơ hội. Nhưng khó lòng mà thay đổi được định mệnh
- Sao em lại đưa anh đến nơi này. - Natsu quay đầu hỏi Lucy.
Không có gì có thể xóa nhòa anh khỏi nơi này, mọi kí ức có lẽ là đáng sợ nhất đều hiện về tại đây.
Ngọn núi nơi anh gặp Lucy lần đầu tiên.
Lucy lắc đầu miễn cưỡng, cô ngập ngừng nói.
- Nếu em định đưa anh đi đến một nơi thật xa thì sao?
Natsu dừng lại quan sát Lucy một đỗi, thế rồi anh chợt phì cười.
- Em đang nói mớ chuyện gì thế?
Natsu hiểu rằng cô đang giấu anh thứ gì đo, nhưng anh vẫn chưa muốn nói ra.
Lucy nhìn Natsu không biểu cảm, sau đó, cô nhắm mắt lại, rồi một vòng tròn lấp lánh vây quanh cô.
Bộ đồ Miko của cô đã phủ lên tấm thân đẹp đẽ ấy. Natsu hơi ngạc nhiên bèn hỏi.
- Em định chơi nổi hay sao lại dùng ma thuật ở đây vậy?
Rồi sau đó Natsu bắt đầu ngắm nghía cô.
- Em mặc như thế này thì thật giống người của thời xưa đó, nhưng cũng rất đẹp.
-Em mặc thứ gì mà chẳng đẹp. - Lucy kiêu ngạo nói.
Natsu tặc lưỡi, haizz đúng là anh có một cô bạn gái thật ngạo mạn.
Đôi tay Lucy bắt đầu lần lên áo, sau đó, cô bắt đầu cởi nó ra.
Natsu nhìn cảnh như vậy thì giật mình, đừng nói là cô định...
- Natsu này, anh có thấy gì không?
Natsu nhắm tịt mắt lại, vội xua tay.
Lucy đi tới đánh vào vai anh một phát, rõ ràng cô vẫn chưa cởi nó ra, chỉ là nới lỏng nó ra để hiện lên chiếc cổ trắng ngần.
Natsu hé mắt nhìn, đúng vậy, anh thấy cái gì đó phát sáng gần cổ của cô, nhưng nó thật mờ ảo.
Rồi... nhật thực cũng đến... ánh hào quang của mặt trời dần bị mặt trăng che khuất, ánh sáng tím biếc huyền ảo của thứ gì đó lấp lánh trong cổ của Lucy
Natsu trơ mắt nhìn, nó là gì?
Rồi thêm một thứ ánh sáng kì lạ nữa xuất hiện sau lưng anh. Natsu chậm rãi quay đầu lại nhìn. Anh chợt thấy một khung cảnh dị thường.
Hang động đó, nơi giam giữ Lucy suốt 1000 năm đang phát sáng, rồi khi ánh mặt trời dần tắt và bóng đen chiếm hữu, thứ mà anh thấy... là một cái gì đó rất sáng... sáng đến nỗi anh không thể tài nào mở mắt ra.
---
Thượng Đế luôn thích trêu đùa con người. Mỗi lần bạn trang điểm cẩn thận ra ngoài đều vĩnh viễn không gặp được diễm ngộ, mà khi bạn chỉ mặc quần đùi ra phố đi dạo thì thường có thể đụng phải người đàn ông bạn vừa gặp đã yêu.
Cơ hội bao giờ cũng chỉ dành cho người phụ nữ lúc nào cũng sẵn sàng, vậy thì rốt cuộc làm thế nào mới có thể bảo đảm không bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào?
Đơn giản, ngay cả xuống lầu đi đổ rác, bạn cũng phải mặc lễ phục dạ hội mới được
---
- Natsu, anh không sao đấy chứ.-Lucy lay lay tay Natsu.
Anh nheo đôi mắt, ngồi dậy, rồi khung cảnh ngay trước mắt anh làm anh phải giật mình.
Ngọn núi đã đi đâu mất rồi, thay vào đó là một cánh đồng cỏ xanh tươi mát, phía sau lưng anh vẫn là hang động ấy, nhưng cảnh vật đã đổi thay.
- Lucy, chuyện gì đã xảy ra vậy?-Natsu bang hoàng quay sang nhìn cô.
Lucy đang mỉm cười, cô dang hai tay ra để chào đón những cơn gió lồng vào trong tay áo, cảm nhận từng tia nắng tràn trên da thịt, hương vị mặn nồng của đất trời, đã lâu cô không cảm nhận được.
Rồi, Lucy quay sang nhìn Natsu bằng ánh mắt hết sức vui mừng.
- Đây là thế giới của 1000 năm trước.
Natsu đờ người.
- Em đang nói đùa sao?
Lucy lắc đầu nhẹ.
- Không, chính là nơi này.
Natsu như mới hiểu ra mọi chuyện, anh đứng bật dậy, không khỏi hốt hoảng.
- Em đưa anh đến đây ư, làm sao để trở về đây?
- Đến khi nhật thực lại xuất hiện.
Natsu chẳng hiểu cô nói gì, Lucy thấy vậy liền giải thích.
- Anh biết không, hang động nơi mà chúng ta gặp nhau chính là một cánh cửa thời gian liên thông giữa quá khứ và thực tại. Vào cái đêm nguyệt thực xảy ra, cũng tại nơi này, em đã thấy được thế giới của một ngàn năm trước, nhưng em vẫn không cách nào có thể qua đây bởi vì lực không gian vẫn chưa đủ.
Natsu nhăn mặt nhìn cô, rõ ràng trên đầu anh đang hiện ra hai chữ "không hiểu" to đùng.
- Nhật thực là hiện tượng mặt trăng nằm giữa mặt trời và trái đất, như vậy trái đất sẽ chịu một lực tác dụng từ mặt trăng lên dẫn đến việc bóp méo không gian và thời gian. Còn nguyệt thực là hiện tượng trái đất nằm giữa mặt trăng và mặt trời, điều này đồng nghĩa trái đất sẽ cùng chịu hai lực tác dụng là từ mặt trời và mặt trăng. Nhưng lực này sinh ra trong nguyệt thực lớn gấp nhiều lần nên dù không gian có được mở ngay tức khắc cũng sẽ bị biến dạng, không thể nào dịch chuyển, vì vậy, nhật thực là sự lựa chọn số một cho việc dịch chuyển không gian.
- Thế mà cũng quay ngược trở về đây được sao?
- Dĩ nhiên là không, còn phải có tác dụng của một thứ ma lực cực kì mạnh, chính là thứ mà anh đã thấy lúc nãy.
Lucy nở nụ cười ma mị nhìn Natsu, anh vẫn chưa khỏi bất ngờ vì những gì vừa diễn ra, mọi thứ đều quá nhanh.
- Tại sao em lại đưa anh về lại nơi này.
Lucy hít một hơi thật sâu, rồi bình tĩnh nói tiếp.
- Anh biết không, thứ mà anh nhìn thấy là một thứ độc nhất vô nhị trên thế gian này, nhắc tên đến nó sẽ khiến người ta khao khát, chính là viên ngọc Akuma.
- Akuma sao? (Nghĩa là viên ngọc ác ma) – Natsu nuốt nước bọt.
- Viên ngọc được tạo nên từ cuộc chiến giữa yêu ma và pháp sư, tập hợp tất cả những sức mạnh vô biên. Em đã từng nắm giữ viên ngọc đó. - Lucy ánh mắt sắc xảo nhìn Natsu.
- Vậy thì em là thiên hạ vô đối rồi, còn cần anh làm gì nữa.
Lucy không nhanh không chậm bước đến gần Natsu hơn, cô dịch khuôn mặt của mình đến sát khuôn mặt anh, nét vẻ chẳng vui chút nào.
- Không may, trong trận chiến với các pháp sư, một pháp sư với biệt danh là hỏa long đã làm vỡ viên ngọc ấy thành ba mảnh. Mảnh thứ nhất là mảnh nhỏ nhất đang ở trong thân thể em, mảnh thứ hai và mảnh còn lại em không thể biết nó ở đâu. Vì vậy em cần anh giúp.
- Anh thì giúp được gì cho em chứ? - Natsu toát mồ hôi nhìn Lucy.
- Tất nhiên là anh có thể, vì vị pháp sư đó chính là tổ tiên của anh, là người của dòng tộc Dragneel có thể nhìn thấy và cảm nhận được viên ngọc Akuma.
- Nhưng em cần nó để làm gì? - Natsu chợt trầm giọng
Thế rồi anh đứng phắt dậy.
- Chẳng phải em đã có một cuộc sống yên bình rồi hay sao, vì cớ gì mà em phải quay trở lại đây để tìm nốt phần còn lại của viên ngọc. Chẳng lẽ đối với em như vậy vẫn chưa đủ hay sao?
- Anh có thể bảo em ích kỉ, hoặc tàn bạo, vô lương tâm, nhưng em cần có viên ngọc đó, anh hãy hiểu cho em. - Lucy gương mặt thoáng nét u sầu.
- Tại sao chứ, em bảo anh rằng như vậy là ổn sao, em không nói không rằng gì về việc này lại tự ý đưa anh đến đây, em muốn dính đến cuộc chiến tranh giành cái thứ tà đạo ấy lại đưa anh vào sao?
- Em không còn sự lựa chọn nào khác, nếu không hoàn thiện viên ngọc đó sớm... em sẽ không còn những giây phút có thể ở bên anh được nữa. - Lucy đứng dậy nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của Natsu.
Lucy nhắm mắt, giọng nói đầy bất lực.
- Em sống được đến bây giờ đều nhà nhờ sức mạnh của viện ngọc đó cả... nếu như cứ với tình trạng tách rời kéo dài như thế này, em sẽ sớm... không còn nhìn thấy anh nữa. - Lucy cay đắng nói.
Natsu đứng hình nhìn Lucy, không thể nào, những lời cô nói là thật sao?
- Thế nên em cần sự giúp đỡ của anh, như vậy chúng ta mới có thể bên nhau lâu dài hơn, anh đừng lo vì đã có em bảo vệ anh rồi, em có thể nhờ anh được chứ. - Lucy vẻ khẩn thiết nói, cô trông đợi vào câu trả lời của anh.
Natsu không nói gì nắm tay Lucy kéo về phía mình, anh ôm chầm láy cô, lời nói của anh thủ thỉ bên tai cô từng chữ một.
- Sao không chịu nói sớm, nếu em nói từ trước có lẽ bây giờ sẽ không xảy ra tình trạng thế này đâu
- Vậy anh chịu giúp em sao? - Lucy hơi vui mừng hỏi.
- Đương nhiên là vậy rồi, em là người mà anh yêu, sao anh có thể bỏ mặc em làm lơ trước chuyện này được.
Nghe những lời nói thấm nhuần trong trái tim của Lucy, cô ôm anh thật chặt như không muốn buông ra.
- Cảm ơn anh...
Đôi môi Lucy khẽ tạo nên một nụ cười đẹp tuyệt mỹ, vậy là cô đã thành công rồi, cô đã kéo được Natsu về phía của mình, rồi một ngày không xa, cô sẽ có lại sức mạnh như thuở ban đầu, đến lúc đó, cái ước mơ nhỏ nhoi ấy chắc chắn chẳng còn cản bước chân của cô.
Đạp dẹp tất cả những gì trở ngại, đó chính là điều mà cô đã rút ra khi ở bên anh ấy. Phải, chính anh đã làm cho cô trở thành như thế này.
Nhớ đến đó, Lucy khựng người lại... đầu óc cô đang trống rỗng bỗng được lấp đầy những hình ảnh của anh...
Cô lại tự hỏi mình rằng... đây là thế giới của 1000 năm trước... là thế giới mà anh từng tồn tại... vậy cô có được gặp lại anh lần nữa không?
Lucy, mày đang nghĩ cái gì thế? Quay về đây để trả thù, để gieo rắc những nỗi đau, tại sao lại phải nhớ đến anh?
Chẳng lẽ cô còn không hiểu anh ra sao ư. Anh giống như một củ hành tây. Muốn thấy được trái tim của hành tây thì phải bóc từng lớp, từng lớp vỏ bên ngoài ra. Mỗi lần bóc vỏ như thế khiến cô phải chảy nước mắt nhưng khi bóc tới lớp vỏ cuối cùng mới phát hiện ra rằng: Hành tây không có tim!
---
Lần cuối cùng em khóc vì anh, quan tâm anh! Em sẽ ngừng khóc... ngừng yêu thương!
Bước thật chậm để quên một người... đằng sau là dĩ vãng chưa phai màu
---
Trên một sườn dốc, một cô gái chân bước khập khiễng cẩn thận bước xuống đồi, cô có vẻ đã trải qua một điều gì đó thật kinh khủng, những gì mà cô thấy về người con gái ấy.
Cô ta không phải là người, cô nhất định sẽ không đời nào giao Natsu cho loại như vậy? Cô phải tìm lại anh, nhưng vấn đề của cô lúc này chính là... đây là thế giới nào?
Suy nghĩ đến đó, cô gái mái tóc màu trắng bạc ngã xuống trong đám cỏ xanh ngắt. Cô đã kiệt sức rồi.