Nại Hà

Chương 62




Trong nhất thời An Nại chẳng nói gì vì không biết ông ấy mà Sở Hà vừa nhắc tới là ai.

"Năm đó quan hệ của chú và ba anh rất tốt......" Thấy An Nại giật mình ngơ ngác, Sở Hà liền mở miệng giải thích:"Có thể ông ấy sẽ biết đây."

Nếu như là trước kia, Sở Hà đã quen đứng trên cương vị là anh trai mà quyết định thay An Nại mọi chuyện, nhưng bây giờ......

Thật ra anh cũng biết rõ, An Nại chắc hẳn cũng không muốn chủ động đi gặp Sở Dập. Từ trước tới giờ, quan hệ giữa An Nại và Sở Dập còn tốt hơn người con trai ruột là anh đây nhiều, nhưng quan hệ đó chỉ dừng lại ở mức lịch sự và xa cách, An Nại là một cô bé rất lý trí, cô sẽ không vì Sở Dập chăm sóc mình hơn mười năm mà có thể xóa bỏ chuyện Sở Dập và Từ Tư Khởi phản bội ba cô, cũng không vì chuyện phản bội kia mà phủ nhận hoàn toàn ơn Sở Dập đã cưu mang cô rồi lật mặt với ông.

Cô không yêu điên cuồng mê muội và cũng không vì thù hận mà mất hết lý trí.

Xuất phát từ việc rất hiểu tính cách của An Nại, nên Sở Hà cũng hiểu vì sao năm đó An Nại không cần Đoàn Đoàn mà rời khỏi nước mỹ. Anh cũng tin chỉ cần anh giữ chặt Đoàn Đoàn thì chuyện tương lại giữa anh cùng An Nại vẫn có thể vẫn cứu vãn được.

Sở Hà chuyển đề tài:"Có điều em cũng đừng nóng vội, mấy hôm nay ông già nhà anh vẫn ở trong nước, em suy nghĩ kỹ xong anh sẽ đưa em đi gặp ông ấy."

"Được" An Nại uống một ngụm sữa, ngồi thẳng người dậy, cô có chút vội vàng:"Giờ em muốn đi luôn, được không?"

"Được." Sở Hà đồng ý luôn, An Nại giúp anh gõ số gọi điện cho Sở Dập, sau khi biết Sở Dập đang ở gian lớn nhà họ Sở, Sở Hà quyết định sẽ đưa An Nại qua đó luôn.

Anh tập trung lái xe, ánh mắt liếc qua tay An Nại, cô ngồi ở ghế phụ, ngực ưỡn lưng thẳng, một tay cầm hộp sữa còn đang uống dở, tay kia thì bấm bàn phím rất nhanh.

Không muốn để An Nại nghĩ nhiều về chuyện đó, Sở Hà tựa lưng vào ghế lái chính, ngón tay thon dài giữ chặt vô lăng, nói:"Anh khát."

An Nại:"......"

Cô nhận ra ý đồ của Sở Hà, đây là hộp sữa cuối cùng nếu cô cho anh thì không còn nữa, vậy nên cô cầm luôn hộp sữa của mình đưa đến bên miệng Sở Hà, nhìn anh cúi đầu ngậm ống mút, uống cạn sạch chỗ sữa còn lại, còn cảm thán thêm một câu:"Sao sữa thằng nhãi con thường uống hôm nay ngọt thế nhỉ" Sở Hà hơi ngừng lại rồi nhíu mày hỏi cô:"Hay là vì em ngọt?"

Anh hạ thấp âm cuối, ý vị sâu sa.

An Nại đoạt hộp sữa lại nói:"Em ngọt."

Hôm nay An Nại mặc áo lót màu đen, chiếc áo màu đen tương phản hoàn toàn với làn da trắng nõn của cô. Lúc cô nói hai chữ này thì còn hơi hơi nheo mắt lại, giọng điệu đều đều, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, cảm giác cấm dục tương phản với sự dễ thương khiến cô càng trở nên hấp dẫn hơn trong mắt anh.

Đã từ lâu lắm rồi, Sở Hà nhìn người khác thì thấy mũi không phải là mũi, mắt cũng không phải mắt, nhưng vừa ngắm An Nại liền cảm thấy mũi của cô là mũi, mắt là mắt, nhìn thế nào cũng thấy rất ưng.

Sau khi đến nhà lớn nhà họ Sở, Sở Hà đỗ xe lại xong, liền dẫn An Nại vào nhà chính, Sở Dập đang ngồi ngay ngoài phòng khách.

Vừa nhìn thấy An Nại đi vào, Sở Dập liền lập tức liền đứng lên,"Nại Nại, đến đây con, ngồi xuống đi, con muốn uống gì?"

An Nại lễ phép gọi một tiếng "Chú", rồi ngồi xuống ghế đối diện Sở Dập, Sở Hà cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

"Chú," An Nại mở miệng, giọng nói có chút gấp gáp:"Con muốn hỏi, chú đã từng gặp mẹ của con...chưa?"

An Nại nói có chút khó khăn, cô vừa chờ mong, lại cảm thấy thực sợ hãi.

Vừa hỏi xong cô liền có cảm giác không khí như đóng băng, ngón tay cô cũng run lên, muốn cầm cái gì đó, nhưng lại không nắm được, bất chợt Sở Hà vươn tay phải tới giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.

Cô nghĩ, chỉ cần mẹ cô còn sống trên thế giới này, bất luận vì lý do gì mà bà ấy bỏ cô, cô cũng cảm thấy không sao cả. Nếu bà ấy không đến tìm cô, cô sẽ đi tìm bà.

Cô nói xong Sở Dập liền ngẩn người, rồi ông nhanh chóng hồi hồn lại vì nhận ra cô đã biết Từ Tư Khởi không phải mẹ ruột của mình, nhưng ông không trả lời cô ngay lập tức, mà có chút hoài niệm nhìn cô. Như là đang nhìn cô, hoặc như đang xuyên qua cô để nhìn một ai khác.

Trong lòng An Nại cứ nhộn nhạo hết cả lên.

"Mẹ con...năm đó bị bệnh trầm cảm sau sinh rất nghiêm trọng......" giọng nói Sở Dập rất nhỏ, lại như một đòn trí mạng đối với An Nại.

An Nại cảm thấy bên tai cô đang vang lên tiếng sóng ong ong, thậm chí cô còn không nghe rõ những gì Sở Dập nói tiếp nữa, chỉ đành nhìn khẩu hình miệng ông để đoán...... nhưng lại biết rõ một điều —

Mẹ cô... đã mất lâu rồi...

An Nại cũng không biết Sở Hà đã đưa cô rời khỏi nhà họ Sở bằng cách nào, và hai người họ tới bờ sông từ lúc nào.

Sở Hà đỗ xe lại, rồi nhận được điện thoại của Sở Dập, anh không yên lòng trò chuyện cùng Sở Dập, nhưng ánh mắt vẫn tập trung hết vào An Nại.

Vừa rồi An Nại nói cô muốn ở một mình, nên anh không đi theo.

Gió ngoài bờ sông rất lớn, An Nại đứng một mình ở đó, đưa lưng về phía anh, mái tóc dài tung bay theo gió, đứng đằng sau nhìn bóng lưng cô chỉ có cảm giác cô đơn không nói được thành lời. Sở Hà cúp điện thoại, nhanh chóng đi về phía An Nại.

An Nại đứng đó nhìn về phía đường chân trời xa xa, ven sông vẫn còn chút lạnh, gió thổi mạnh khiến áo cô cũng phồng hết cả lên rồi.

Bỗng nhiên một lồng ngực nóng hầm hập sát ngay sau lưng cô, tay Sở Hà vòng qua eo ôm cô thật chặt, An Nại cúi đầu nhìn hai tay Sở Hà đang giao nhau, tay anh vừa thon dài lại có lực, móng tay được cắt sạch sẽ gọn gàng, vòng qua eo cô liền cảm thấy rất ấm áp.

Cả người cô như dán chặt trong lòng Sở Hà, hai tầng quần áo mỏng dường như cũng hóa thành vô hình, cô thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Sở Hà và từng đường nét lồi lõm hay cơ bắp rắn chắc của anh. Chưa ai từng cho cô cái ôm ấm áp như anh thế này.

Hai người không nói gì với nhau, Sở Hà cứ im lặng ôm cô, chặn lại những cơn gió lạnh đang thốc vào người cô.

Thật ra bản thân An Nại cũng có dự cảm không tốt, có lẽ đúng như lời Từ Tư Khởi nói, mẹ cô đã qua đời từ lâu rồi.

Bằng không, khi đó An Lan nhất định sẽ đưa cô trả về với mẹ cô, chứ không phải đi theo Từ Tư Khởi ăn nhờ ở đậu nhà người khác.

Cô nghĩ, có lẽ người coi tướng số ông nội An mời về là người giỏi, vị đại sư kia đã nói đúng, mạng cô thật sự khắc chết ba mẹ mình.

Nhưng cô không thể chấp nhận được sự thật này, cô vốn luôn hy vọng cô vẫn còn một người thân sống trên đời này.

Cái cảm giác vừa có chút hy vọng nhen nhúm trong lòng rồi lại vụt tắt, thật sự khiến con người ta như rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng.

Sở Hà ôm An Nại, cô vẫn không nói gì, vai cô vẫn tựa vào lồng ngực anh.

Một lúc lâu sau, Sở Hà có cảm giác trên tay chợt lạnh, anh vừa cúi đầu liền nhìn thấy trên tay anh vừa xuất hiện những giọt nước mắt.

Giọt nước mắt kia từ những ngón tay chảy thẳng xuống lòng bàn tay, Sở Hà buông tay ra xoay vai An Nại áp mặt cô vào lồng ngực mình:"Nại Nại, em còn anh nữa, còn cả Đoàn Đoàn nữa."

Khi Sở Hà dỗ Đoàn Đoàn, thì luôn có thể dỗ cu cậu nín luôn, nhưng khi dỗ An Nại anh lại chẳng nói được bao nhiêu. Đoàn Đoàn chỉ là một đứa trẻ, bé chưa từng trải đời, giống như một tờ giấy trắng anh có thể vẽ lên đó bất cứ thứ gì, nhưng An Nại đã từng này tuổi rồi......

Trong cuộc đời mỗi chúng ta luôn có một vài người không thể thiếu được, nhưng họ lại mau chóng bỏ bạn và không bao giờ trở về nữa.

Dù cho nhiều năm sau đó, bạn có gia đình và những người thân mới...... nhưng những người đó sẽ mãi không thể thay thế họ.

Sở Hà có thể cảm giác được chiếc áo sơ mi của anh đã ướt đẫm nước mắt rồi.

Anh vẫn không nhúc nhích mà ôm An Nại, không biết thời gian trôi qua bao lâu.

"Em không sao," An Nại sụt sịt mũi, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, mắt cô hơi đỏ, nhìn là biết ngay vừa khóc:"Chúng ta về thôi, Đoàn Đoàn chắc cũng tỉnh......"

Cô nói chưa dứt câu, một nụ hôn dịu dàng chạm nhẹ lên mắt cô một cái, Sở Hà cúi đầu hôn nhanh lên mắt cô, nụ hôn kia tới quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, mà kết thúc cũng bất ngờ không kém, Sở Hà vươn tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại bên khóe mắt cô.

Lúc hai người quay về văn phòng của anh, Đoàn Đoàn còn đang nằm trên giường ngủ chưa dậy.

"Em có muốn ôm con ngủ một lát không?" Sở Hà nhỏ giọng hỏi An Nại, giường trong phỏng ngủ cũng rộng, An Nại muốn lăn một vòng cũng không rớt xuống được.

Anh cảm thấy bây giờ An Nại ngủ một giấc tỉnh lại sẽ khá hơn.

An Nại còn chưa trả lời, Đoàn Đoàn đã thức giấc rồi, cu cậu chui trong chăn thành một ngọn núi nhỏ, cậu dụi mắt đội chăn nhỏm người lên, rồi nhìn xung quanh một vòng,"Ba ba!" Đoàn Đoàn nhìn thấy Sở Hà liền vui vẻ đứng dậy chạy đà mấy bước, rồi nhào vào lòng ba mình, Sở Hà cũng thoải mái mà đón được cậu.

Rồi cậu nhảy khỏi lòng ba mình, mà bổ nhào vào người An Nại:"Ma ma!"

An Nại bế bé đứng dậy, Đoàn Đoàn dướn người tới hôn chụt một cái lên má cô, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm xoa xoa mắt cô,"Ma ma!" Mắt mẹ cậu rất đỏ, Đoàn Đoàn có chút sốt ruột, ma ma đi cùng ba ba sau đó thì khóc rồi, cậu muốn nhảy xuống đánh ba ba vài cái.

"Ma ma đi về.. rồi..sao lại khóc?" An Nại ôm cậu hôn một cái, rồi chuyển sang đề tài khác. Đoàn Đoàn nhất định đã phát hiện ra cô vừa khóc, An Nại không muốn giải thích cho con trai về chuyện sống chết rắc rối đó.

"A" Đoàn Đoàn hơi ngẩn người, lúc ma ma bỏ đi thì cậu khóc, nhưng ba ba nói ma ma sẽ về nhà, nên ba không khóc.

"Vừa rồi mẹ khóc," An Nại túm lấy ngón tay cái của ai kia đang xoa mắt mình,"Là vì nhớ con trai."

Ma ma nhớ cậu thế sao, Đoàn Đoàn vui như mở hội lại dướn người tới hôn chụt một cái lên môi An Nại còn rất nghiêm túc:"Vậy...vậy lần sau.. con cũng khóc."

An Nại nhéo cái má của con trai:"Lần sau chúng ta không khóc nhé, được không?"

"Ừm!" Đoàn Đoàn gật đầu thật mạnh, xoa xoa mặt cô,"Ma ma ngoan."

"Sở Đoàn Đoàn!" Sở Hà cuối cùng cũng không nhịn được nữa:"Xuống mau!"

Mấy ngày nữa Đoàn Đoàn sẽ đi học, buổi chiều An Nại chỉnh đốn lại tâm trạng rồi dẫn Đoàn Đoàn tới siêu thị mua quần áo, cả đường đi Đoàn Đoàn cứ ngoắc lấy ngón út của cô, vui vẻ đến mức cả người như lâng lâng.

"Ba ba, đây nè," Đoàn Đoàn vẫy tay với Sở Hà, Sở Hà đi tới hỏi Đoàn Đoàn muốn gì, tiểu Đoàn Tử rất nghiêm túc kéo tay ba mình, gỡ từng ngón tay anh ra rồi đặt tay mình vào đó,"Ba ba, ba ba và ma ma nắm tay con, dắt con, cho con chơi máy bay đi......"

An Nại:"!!" Sở Hà vẫn luôn đùa với con cô như thế sao?

Sở Hà cạn lời với con trai, anh nắm chặt tay Đoàn Đoàn quay sang giải thích với An Nại:"Thằng bé muốn chúng ta nắm tay dung dăng dung dẻ thôi ấy mà."

An Nại gật gật đầu, giống như sáng hôm đó hai mẹ con cô vừa nắm tay vừa dung dăng đi vậy.

Cô và Sở Hà dẫn Đoàn Đoàn đi chơi một vòng tầng ba của khu thương mại, Đoàn Đoàn chơi vô cùng vui vẻ. Hôm nay cả ba người bọn họ đều mặc đồ đen, nhìn từ xa quả nhiên giống như mặc đồ đôi. Vì quần áo của Đoàn Đoàn rất ít, An Nại liền mua cho cu cậu vài bộ quần áo mới.

Vừa từ cửa hàng thời trang trẻ em đi ra, An Nại không cẩn thận va phải một người đang chạy ra từ khúc cua, cô vừa định xin lỗi, người kia đã bỏ chạy nhanh chạy.

***

Lê Lãng túm tay kéo Từ Y Y ra khỏi phòng bệnh, sức của nam sinh khá mạnh nên một cô gái yếu ớt như Từ Y Y không thể chống lại được, tiếng thét chói tai của cô nàng nhanh chóng thu hút sự chú ý của các y tá, Lê Lãng tức giận buông tay cô ra:"Tôi cho cô thời gian ba ngày, mau chóng phá nó đi."

"Không! Tôi nhất định sẽ sinh nó!" Từ Y Y ương bướng gào lên với Lê Lãng:"Tôi muốn sinh đứa bé này!"

Lê Lãng bị cô chọc giận mà bỏ đi, Từ Y Y một mình ngồi sụp ngoài hành lang bật khóc nức nở.

Vì sao mọi chuyện lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ và hy vọng của cô thế này.

Rõ ràng...... Rõ ràng An Nại cũng dựa vào đứa bé đó mà được Sở Hà yêu thương! Khi vừa biết mình mang thai, cô cũng muốn uống thuốc phá thai bỏ đứa bé ấy, nhưng trong khoảng thời gian cô sống ở nhà An Nại, chứng kiến cảnh Sở Hà nắm tay Đoàn Đoàn đứng cạnh An Nại, lại khiến cô đột nhiên nghĩ, cô cũng có thể sinh đứa bé này, Lê Lãng nhất định sẽ yêu thương cô như thế.

Lại không ngờ chuyện bỗng trở nên thế này......

Từ Tư Khởi đi gọi điện thoại về đã thấy con gái bà ngồi khóc vật vã trên sàn,"Y Y!" Từ Tư Khởi nhanh chân bước tới, kéo Từ Y Y đang ngồi dưới đất đứng dậy,"Trên đất lạnh lắm, bảo bối, đừng khóc, con còn mẹ mà, mẹ sẽ nghĩ cách......"

Nhưng thật ra bà đã không còn cách nào nữa rồi.

Từ Y Y là điểm yếu duy nhất của bà, nhìn Y Y đau khổ như vậy, Từ Tư Khởi cũng cảm thấy lòng đau như dao cắt.