Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên

Chương 14: Thanh Ti (Tam)




1/ Thằng nào nói mình là tiên thì hãy tránh xa, nó dùng pháp thuật xem đồ mình đó

2/ Muốn cua gái phải mất vị giác

3/ Thất tình thì đầu thai


Nửa đêm, ta và Hoa Tử Tiêu cùng nhau lẻn vào quý phủ của quỷ Thanh Ti. Trong trạch viện lạnh lẽo buốt giá, trong bóng tối đen kịt chỉ có ngọn đèn dầu nơi đầu tường khẽ lay động, trong viện có quỷ hồn của hai nô bộc vừa chết trôi tới trôi lui. Đi thăm dò một lúc, phát hiện trên mỗi cửa chính đều thấy dán bùa đuổi quỷ.

“Cái này căn bản là vô dụng.” Ta tháo bùa đuổi quỷ xuống, xuyên tường mà đi.

Vị tiểu thư và người nhà đã rời chủ viện tới biệt viện, trong chủ viện chỉ có gia đình và nha hoàn đang thu thập chuẩn bị.

“Xem ra ở đây đúng thật có đầu mối.” Hoa Tử Tiêu quan sát bốn phía. “Chúng ta đi tiếp xem sao.”

Y một thân hồng y quỷ ảnh lay động trong bóng đêm, tóc đen như mây như mưa, ta đi sau y, đột nhiên cảm thấy quỷ và tiên cũng không khác biệt lắm, đều là thứ hư vô, đều là tay áo phiêu dật theo gió, chỉ là kẻ dương người âm, một ở âm tào địa phủ, một ở điện ngọc quỳnh lâu.

Đi theo y tới Họa các, y đột nhiên quay đầu nói: “Cẩn thận kẻo lạc.”

Rèm lụa phía sau y phấp phới như khói, mặc dù chỉ nhìn thấy nửa mặt, khuôn mặt trong bóng tối cũng đen như mực nhìn mãi chẳng ra. Mắt đen và sâu như vậy, càng đối lập với khuôn mặt như điêu khắc từ bạch ngọc, ánh mắt nhìn sang càng mang lại cảm giác đã trải qua mấy đời. Trong lúc nhất thời, ta quên mất dưới làn da kia là một bộ xương khô, mê muội mà đi theo.

Cuối cùng, chúng ta dừng lại trước cửa một đại trạch. Trên bảng hiệu có ghi Cô gia, chắc chắn là nơi ở của quỷ Thanh Ti. Cửa chính và hai bên tường đá đều đã phủ đầy bùa Kim Cang, tượng Chung Quỳ, bát quái đồ và giấy niêm phong, chất đống như tuyết đọng vậy. Mỗi lần có gió thổi qua, giấy niêm phong màu trắng cũng theo gió loạn vũ.

Ta nhíu mày: “Thế này cũng quá mức rồi.”

Hoa Tử Tiêu nói: “Phong tỏa như vậy cũng không phải là không thể vào, nhưng để phòng bất trắc, chúng ta vẫn chờ một chút.”

Chúng ta ở trong nhà của quỷ Thanh Tu kia đợi tới tờ mờ sáng, ta cầm tấm bùa Kim Cang, chạy tới cản lại một gia đinh đang nấu nước: “Vị đại ca này, thứ này bay ra từ quý phủ, xin hỏi chuyện gì xảy ra vậy?”

Gia đinh khiêng đòn gánh đi lên phía trước, lắc đầu nói: “Ai, chỗ chúng ta vẫn có chuyện ma quái, chuyện cô gia trong viện là huyên náo nhất, nghiêm trọng nhất. Gần đây gã mất tích, trên cửa chính dán nhiều niêm phong như vậy, là để ngừa thứ không sạch sẽ chạy vào. Ta thấy, vẫn nên dời đi càng sớm càng tốt.”

Gia đinh đi rồi, Hoa Tử Tiêu suy tư trong chốc lát: “Đông Phương cô nương, nàng đến khách điếm bình dân đối diện chờ ta một chút. Ta đi một lát sẽ trở lại.”

“Huynh bây giờ muốn đi đâu?”

“Nghĩ biện pháp quang minh chính đại đi vào.”

Ta che mặt gọi một bình trà ở khách điếm, tạm thời nghỉ chân. Nửa canh giờ trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng Hoa Tử Tiêu, ngẩng đầu muốn tìm y, đã thấy một người vạm vỡ ngồi cạnh. Gã lắc lắc bình rượu trong tay, vuốt râu quai hàm nói: “Này, tiểu nương tử, một mình nàng chạy ra bên ngoài không an toàn, để đại gia bảo vệ nàng đi.”

Ta cách lụa trắng nhìn gã một cái, tiếp tục cúi đầu uống trà. Đại hán dường như chờ tới hăng hái, mùi rượu ngày càng gần: “Vậy mà không nói gì? Xấu hổ?” Nói xong liền khoác vai ta, động tay động chân vuốt xuống.

“Cút.” Ta trầm giọng nói.

Đại hán sửng sốt một chút: “Nàng nói cái gì?”

Ta nâng chung trà lên, trượt tay một cái, nước trà nóng bỏng rơi xuống khố quần gã. Gã kêu lên một tiếng, che đũng quần mắng to: “Đồ xú nương nhà ngươi, dám đối với lão tử, ngày hôm nay nếu lão tử không làm ngươi…”

Gã co cả người lại, mắt đầy tơ máu nhìn ta. Cùng lúc đó, ta nhẹ nhàng xốc lên khăn lụa che mặt màu trắng, mỉm cười: “Đại gia, ngài nói cái gì, ta không nghe rõ.”

Gã muốn mở miệng kêu to, ta dùng chén trà chặn miệng gã: “Chớ có lên tiếng, cứ vậy mà biến ra ngoài.”

Đại hán rõ ràng đã tỉnh rượu hơn phân nửa, gật đầu như giã tỏi, sợ chết khiếp mà cũng không dám lớn tiếng, cứ thế chạy đi.

Ta lấy gương đồng trong ngực ra soi, kỳ thực trong lòng rất bi thương. Gương mặt quỷ này cũng đâu có khác người bình thường quá, một đại nam nhân sao lại có thể sợ tới tè ra quần như vậy.

Đang muốn châm trà cho mình, lại bị ngón tay dài và nhỏ đè lại.

Ngồi bên cạnh ta là một cô nương xấp xỉ tuổi ta, tuy rằng gương mặt to hơn một chút, quai hàm rộng hơn một chút, thắt lưng không uyển chuyển lắm, nhưng cặp mắt đẹp tới không có chỗ chê. Nàng ta cười nhạt một tiếng, đột nhiên trở nên trăm ngàn quyến rũ: “Đông Phương cô nương, quả thực là người bản lĩnh.”

Vốn đang muốn hỏi nàng ta là ai, ta lại suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng hỏi: “Hoa công tử?”

“Thông minh.”

Ta đột nhiên rất muốn ngất xỉu. “Huynh đang đeo da ai thế?”

“Đi theo ta thì nàng sẽ biết.”



“Ném những tờ niêm phong này đi cho ta, không được lưu lại.” Hoa Tử Tiêu chống hông chỉ vào cửa nhà của quỷ Thanh Ti. “Dán mấy thứ này cô gia cũng không về, ta muốn vào xem một chút.”

“Thế nhưng, thế nhưng lão gia đã phân phó…”

“Cô gia đi lâu như vậy, chắc là công công (cha chồng) lão nhân gia cũng không vui. Ta muốn vào để thắp hương, cho linh hồn ngài biết, phù hộ cô gia bình an trở về! Chuyện hôm nay cũng không được nói với lão gia! Từ nay về sau không kẻ nào được nhắc tới!”

“Vâng!”

Nhìn vị ‘tiểu thư’ rất ra dáng khoa chân múa tay với gia đinh, ta thêm lần nữa hoài nghi người này chắc chắn không phải Hoa Tử Tiêu. Cho tới tạn khi giấy niêm phong không còn, gia nô bị xua đi hết, y đẩy cửa đi vào, nháy mắt với ta đang tàng hình, ta mới đi vào theo.

“Hoa công tử thật là bản lĩnh.”

“Quá khen.”

Trong đình viện hoang vu mà hỗn độn, tường đổ, bùa bát quái rải rác trên đất trên không. Hoa Tử Tiêu đẩy ra cửa bằng gỗ lim sắp xám thành tro, bắt đầu tìm tòi lục lọi trong phòng của quỷ Thanh Ti. Nhìn bóng dáng hoàn toàn mới của y, ta nhịn không được phải hỏi: “Huynh giết tiểu thư?”

Động tác lật giường chiếu của Hoa Tử Tiêu ngừng một lát. “Không có.”

“Nhưng da như vậy…”

“Ta tìm một người chết, vẽ theo tiểu thư thôi.” Hoa Tử Tiêu không quay đầu lại, chỉ hơi dừng một chút. “Nhưng chúng ta phải nắm chặt thời gian, không nếu tiểu thư thật tới sẽ lộ.”

Thở dài một hơi, ta nhìn thấy mấy hộp gỗ trên giá sách, lấy xuống nói: “Mấy cái hộp trên giá bị khóa rồi.”

“Ta tới đây.”

Hoa Tử Tiêu đi tới, sờ soạng mấy cái hộp vài lần, khóa cứ thế mỏ ra. Chắc do nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của ta, y nói thêm: “Tiên thuật trước kia có còn một chút.”

Trong hộp có rất nhiều thư nhà, người kí tên hầu hết là Triệu đại gia phụ thân của quỷ Thanh Ti kia. Nhìn chữ viết và cách hành văn chắc chỉ là một thô nhân chưa đọc qua sách. Những phong thư phía trước đều là thăm hỏi ân cần thông thường, sau lại nhắc tới mình bị bệnh cũ tái phát, cả người đau nhức, muốn gặp con trai ruột một lần. Đến bức thư cuối cùng, Triệu đại gia nhắc tới cây ở quê cũ. Cây này tuổi thọ gần sáu mươi năm, lớn lên vô cùng tươi tốt, là thứ đáng tiền nhất ở quê cũ. Thân thể Triệu đại gia ngày càng xuống dốc, rất sợ đại nạn buông xuống, nhưng ông ấy không bỏ được con trai đã lâu không về, quyết định chặt cây lấy tiền bốc thuốc, như thế có thể sống thêm vài ba năm chờ con.

Nhưng đây là bức thư cuối cùng.

Khi Hoa Tử Tiêu đọc xong thư, ta nói: “Nếu cây này đã xuất hiện ở cõi âm, hẳn là đã bị chém bán đi, vì sao phụ thân gã vẫn chết?”

Hoa Tử Tiêu im lặng một lúc: “Chúng ta tới quê cũ của gã xem sao.”

Từ kinh thành về tới quê cũ của quỷ Thanh Ti mất mấy ngày mấy đêm, nhưng chúng ta đến từ cõi âm, đến ban đêm đã tới nơi ở cũ của gã trong một hương thôn nho nhỏ. Trước nhà gã là một mảnh đất hoang, phòng ốc cũng hoang vu nhiều năm, trong tiểu viện có một cái hố lớn, xem ra là chỗ khi trước trồng cây. Hai bên trái phái của lỗ lớn có một nấm mồ xây qua loa, cỏ dại đã mọc đầy, trên tấm bảng gỗ viết tên phụ thân của quỷ Thanh Ti.

Vừa định đi lên dò xét một chút, một lão phụ cầm theo đồ ăn đi tới nói; “Lão Triệu chết đã nhiều năm rồi, không cần nhìn.”

Hoa Tử Tiêu nói: “Vậy câu này đi đâu rồi?”

“A, công tử cũng biết cây này? Đây là cây cát tường cha mẹ lão Triệu trồng khi lão sinh, nở hoa lúc lão thành thân, kết quả khi có con, rất có linh khí. Trước đây khi lão muốn chặt nó chúng ta đều khuyên lão đừng làm vậy, dù sao cây cát tường này cũng là cây lão Triệu, nhổ cây nhổ tận gốc, cũng chính là chém đi vận tốt của mình cùng cây. Nhưng lão không nghe, cứ nói muốn bán cây bốc thuốc để gặp con. Vậy cũng được thôi, lúc chém cây lão đang bệnh nặng, sau đó uống thuốc cũng không khỏi, mấy ngày đã phải đi.”

“Vậy sao, con của lão không phải bề bộn ở kinh thành sao, sao lại không hồi âm nói với lão mình chỉ đang bận thôi, mọi chuyện vẫn ổn?”

“Chúng ta đều cho rằng con lão chết rồi, đi kinh thành không có tin tức.”





Sau khi rời dương gian trở lại ngoại ô U Đô thành, Hoa Tử Tiêu đi Diêm Vương điện một chuyến, rồi mới đi cùng ta tới chỗ quỷ Thanh Ti. Gã vừa nhìn thấy Hoa Tử Tiêu vẫn đang đội da mới, ngạc nhiên nói: “Nương tử, nương tử! Sao nàng lại tới đây, lẽ nào nàng cũng bị hại chết?”

“Đây không phải là nương tử ngươi, là Hoa công tử cải trang thành nương tử ngươi thôi.” Ta tới gần một chút. “Cha ngươi chết thế nào, ngươi biết không?”

Quỷ Thanh Ti ấp úng nói: “Không biết…”

“Vậy những thứ này là gì?” Ta lấy ra thư nhà của phụ thân gã. “Ông ấy viết nhiều thư cho ngươi vậy, ngươi một bức cũng chưa từng hồi đáp?”

“Nhạc phụ luôn có chuyện cần ta hỗ trợ, ta căn bản không có thời gian.”

“Nhạc phụ ngươi quan trọng hay cha ngươi quan trọng?”

“Nghĩa dạy con rể, không phải cũng quan trọng như tình phụ tử sao?” Quỷ Thanh Ti lý lẽ hùng hồn. “Huống chi cha ta tìm ta cũng không có việc gì, chẳng qua chỉ là quay về thăm thú ruộng đồng thưởng thức món quê thôi. Đề đốc đại nhân, ta đã thành thân có nhà mới, không thể cứ về quê cũ được.”

“Vậy vì sao ngươi không hồi âm, cứ trơ mắt nhìn ông ấy chết bệnh.”

Quỷ Thanh Ti ngẩn ra, cao giọng nói: “Ta nên làm thế nào? Ông ấy đang trù ta, cô xem ta không chỉ bị ông ấy hại chết, bây giờ còn bị ông ấy biến thành quỷ cây cuốn lấy không tha, thế này đã đủ chưa? Trả thế này đã đủ món nợ rồi!”

“Cây này không phải cha ngươi.” Hoa Tử Tiêu nhìn cành cây sum xuê. “Nó chỉ đang bất bình thay cha ngươi thôi. Thực ra cha ngươi đã bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”

“Mười tám tầng địa ngục? Vì sao?”

“Người bị đày xuống mười tám tầng địa ngục là ngươi, ông ấy thay ngươi chịu hình. Ngươi bị quỷ cây quấn nơi đây, đã là nhãn rỗi lắm rồi, ông ấy lại thay ngươi trong địa ngục băng sơn chịu đủ cực hình. Đúng là đủ thật.” Hoa Tử Tiêu nói với ta: “Đông Phương cô nương, chúng ta về thôi.”

Chúng ta mới đi vài bước, quỷ Thanh Ti hét lớn ở phía sau: “Chờ chút, chờ chút… Ta lúc nào mới có thể rời khỏi đây?”

Hoa Tử Tiêu cũng không quay đầu, đáp lại. “Chờ cây này hết giận, chắc sẽ thả ngươi đi.”

Cùng đi vào thành, ta cười khổ. “Đến lúc này, gã vẫn chỉ lo chuyện của mình, căn bản không nghĩ tới cha ruột.”

“Lòng cha tại con, lòng còn ở ngoài. Người như vậy nhiều lắm.”

Ta quay đầu nhìn cái cây vẫn quấn lấy quỷ Thanh Ti thật chặt kia, hít một hơi: “Lão Triệu chặt cây bán đi, cây chẳng hề tính toán, còn muốn báo thù. Cây vậy mà trọng tình trọng nghĩa, lòng người lại bạc như tro.”

Hoa Tử Tiêu nhìn ta, khóe mắt có nét cười, hồi lâu chỉ đơn giản nói: “Có lẽ vậy.”

“Không nên nói chuyện phiền lòng.” Ta cười nói. “Chuyện hôm nay phải đa tạ Hoa công tử. Bây giờ nếu rảnh rỗi, tới chỗ nào ngồi đi.”

“Được. Phiền cô nương chờ chút, ta đi một lúc sẽ trở lại.”

Hoa Tử Tiêu mang theo bọc nhỏ đi vào một căn phòng nhỏ ở một con đường hoang phế. Ta ở ngoài cửa đợi một lúc, nhất thời hiếu kì, khẽ đẩy cửa liếc mắt một cái.

Nữ tử trẻ tuổi đặt mở cái túi trên bàn, lộ ra một bộ da của hồng y mỹ nhân. Hai tay nàng đặt sau gáy, khẽ lôi lên một chút, da mặt buông xuống, lộ ra cái gáy toàn xương trắng.

Ta từ từ nhắm hai mắt lại, xoay người không nhìn nữa.

Qua khoảng thời gian nửa chén trà, Hoa Tử Tiêu mở cửa ra. Tóc y vẫn như mây thả xuống sau hồng y, mắt đen lưu chuyển, mỉm cười nhìn ta: “Đông Phương cô nương, chúng ta đi thôi.”

Cái gọi là dung mạo khuynh thành cũng chỉ có thế.

Nhưng dù trong đầu hỗn loạn, lời ta khi mở miệng cũng chỉ có: “Ta chợt nhớ trong nhà có việc, hôm nay có lẽ không thể chiêu đãi Hoa công tử.”

Hoa Tử Tiêu giật mình, nói: “Thì ra là thế, trùng hợp ta cũng có chuyện muốn làm. Ngày khác lại tới cửa bái phỏng.”

Giọng ta có chút trống rỗng: “Được.”

Hoa Tử Tiêu từ trước tới nay lễ độ nho nhã, cả nụ cười cũng sơ lãnh đạm mạc, ta thường xuyên nhìn không ra y đang nghĩ gì. Lần này ta lại lén nhìn bàn tay cầm đồ của y. Y nắm rất chặt, đốt ngón tay hơi trắng bệch, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, y chỉ nhàn nhạt cười nói: “Hôm nay tạm thời từ biệt.”

Theo ước định trước đo, Dương Vân buổi chiều kế tiếp sẽ tới Đình Vân các gặp ta. Ta rời giường rất sớm, giám sát mấy tiểu tư và nha hoàn quản giá quét tước sạch sẽ, tự mình xuống bếp làm cơm, còn bảo Nhan Cơ dọn cả chén đũa.

Đang ở trong trù phòng vui tươi hớn hở thái thái chặt chặt, tâm tình thư sướng hát điệu hát dân gian, tự dưng có một cái bóng xuất hiện bên người. Ta sợ tới thiếu chút nữa dùng dao cắt vào tay: “Đại gia, Vô Thường gia, Tổ gia gia, lần sau đừng có xuất hiện không nói tiếng nào được không!”

Tạ Tất An làm như không nghe thấy lời ta, chỉ nghiêm túc cầm lấy bàn tay đang chuẩn bị cắt khoai tây: “Nàng… vậy mà đi làm cơm.”

“Tốt xấu gì ta cũng từng thành thân, điều này rất bình thường.”

“Nàng không phải là tiểu thư suốt ngày ngồi nhà chơi đùa với châu báu ngọc ngà mua lụa bán tơ sao, sao lại làm cơm?”

“Tất An, huynh xem thường ta quá đấy.” Ta có chút vô lực bắt lấy khoai tây. “Ta rốt cuộc đã làm chuyện gì sai lầm, mới để lại ấn tượng này cho huynh?”

“Tay.”

Ta nghi ngờ nhìn y.

“Lần trước khi ta băng bó cho nàng có chú ý, nàng lớn lên có một đôi tay cái gì cũng không làm.”

Ta nhìn nhìn tay mình, rất bình thường, không đầu ngón tay nào thiếu xương. Đang không hiểu gì muốn hỏi thêm, lại nghĩ tới lời y nói.

Lẽ nào ý của y là, tay rất đẹp, nên nhìn qua giống không làm gì…?

Dĩ nhiên đây là câu hỏi không lời giải đáp, bởi vì rất nhanh đã thấy Nhan Cơ đi vafp. Hắn đi rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc nói; “Nói cho ta biết, ngươi giấu Đông Phương Mị đi đâu rồi, ngươi là quỷ họa bì hả?”

Ta ngây ra: “Là sao?”

“Quả thực khó tin.” Tạ Tất An chép miệng một cái. “Nương tử đúng là một hiền thê tam tòng tứ đức, lớn lên như vậy thật sự không may.”

Nghe hai chữ hiền thê, chợt nhớ trước đây Dương Vân cũng nói thế với ta, nhịn không được vui vẻ thái rau.

“Chậc chậc, Dương Vân hấp dẫn nàng chỗ nào, mà nàng mê hắn như vậy.” Nhan Cơ ôm đầu nhìn ta, mắt phượng híp lại.

Kỳ thực chuyện này không làm khó ta. Tình cảm con người rất phức tạp, thích hay không thích một người đều có thể mập mờ bất định rất lâu, duy chỉ có Dương Vân, lần đầu gặp đã thấy động tâm, thậm chí có chút đau lòng khó nói.

Ra khỏi trù phòng, phát hiện Dương Vân đã chờ ở sau Huyền Quan. Ta nhất quyết lôi kéo tay áo hắn tới, giúp hắn cởi áo khoác ngoài, vô cùng hăng hái tự mình mang hết đồ ăn lên, múc canh cho hắn rồi nói: “Mấy ngày nay cực khổ rồi, ăn nhiều một chút.”

“Ừ.” Dương Vân cười uống một ngụm canh.

Ta đi vòng ra phía sau giúp hắn bóp vai: “Thức ăn có hợp khẩu vị không?”

“Ừ, canh rất ngon.”

Nghe giọng người này vẫn ôn nhu như cũ, tâm không khỏi có chút vui mừng nhảy nhót. Tạ Tất An và Nhan Cơ quan sát nhất cử nhất động của ta từ đầu tới cuối, hoàn toàn choáng váng.

Ta nghĩ họ có chút ngạc nhiên, chỉ chuyên tâm vào đại nghiệp bóp vai cho phu quân, cho đến khi Nhan Cơ phun canh ra ngoài: “Đây là gì vậy, sao lại có thứ mùi này.”

“Là canh gà.” Ta trợn tròn mắt, uống một ngụm canh của Dương Vân. “Không phải rất ngon sao?”

Tạ Tất An cũng nếm thử một miếng, lấy mu bàn tay lau miệng, sắc mặt trắng bệch: “Nương tử, nàng… không có vị giác à?”

“Các người nói gì thế, ta làm canh cho phu quân bao năm đâu thấy chàng nói gì, sao vào miệng hai người lại…” Ta uống một ngụm canh. “Phu quân, chàng thấy vị này thế nào?”

Dương Vân mỉm cười nói: “Ta rất thích.”

Nhan Cơ ngạc nhiên: “Dương Vương, ngài xác định vị giác mình không có vấn đề à? Đây… đây thực sự là người bình thường không thể…”

Ta vừa định cãi lại, bỗng nhiên nhớ tới có lần sau khi làm cơm cho cha, cha lâm trọng bệnh, từ nay về sau ta muốn nấu gì cha và mẹ đều dùng đủ mọi lí do từ chối ăn. Lẽ nào…

“Không được, ta phải nhờ Thiếu Khanh giám định lại.” Ta đứng lên. “Thiếu Khanh đâu?”

Nhan Cơ nói: “Hắn không nói cho nàng biết hắn đi đâu?”

Tạ Tất An uống mấy ngụm trà đặc, sắc mặt mới đỡ tái nhợt: “Tiểu vương gia bị tổn thương tình cảm, nói là muốn chuyển thế đầu thai.”