Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên

Chương 13: Thanh Ti (Nhị)




Hoa đại tiên, Hoa đại mỹ nhân, Hoa đại danh thương, Hoa đại gia, Hoa đại troll, Hoa đại thâm =)))) Hoa đại công tử đúng là…


Giờ thì hay rồi, ta đắc tội cả với Hoa công tử rồi. Trong mắt y, ta chắc là giống kẻ ngu đuổi theo mấy tiểu sinh tuấn tú. Nhưng mà lúc này đừng nói tới Hoa mỹ nhân, cho dù là thiên hoàng lão tử ta cũng không cho vào mắt. Sau khi chia tay với Dương Vân, ta bắt đầu tìm cách thả đi ba vị phu quân kia.

Tuy rằng mới thành thân mà làm thế này thì không được tốt, nhưng đây cũng là vì bọn họ thôi, dù sao ngày sau ta mỗi ngày đều đi sủng hạnh Dương Vương, rất không công bằng với họ.

Ta đội mưa mà quay lại Đình Vân các, chuẩn bị cùng bọn nha hoàn xuống bếp nấu ăn cho ba vị phu quân, chờ sau khi chiêu đãi thật tốt rồi tiễn bọn họ đi. Ai mà biết được vừa khéo ba vị phu quân cùng những hạ nhân khác đều ở nhà hết rồi, ngoại trừ Tạ Tất An, ai nấy cũng mây đen đầy đầu mặt phát xanh. Nhất là Thiếu Khanh, chắc do hôm qua bị ép ăn quá nhiều gạch cua thịt béo nộn, mặt dài giống cái lạp xưởng. Ta đang muốn an ủi đôi câu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thấy chính sự quan trọng hơn, chỉ vỗ nhẹ vai hắn: “Thiếu Khanh, Tất An, Nhan công tử, có tin tốt muốn báo cho mấy người.”

Tròng mắt của ba kẻ đồng loạt đảo lên người ta, Nhan Cơ và Thiếu Khanh vẫn mặt ủ mày chau. Trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ bọn họ đã biết ta muốn nói gì, sợ ta đập cho mất hết mặt mũi.

“Khụ.” Ta hắng giọng. “Hôm nay ta và người ta luôn ngưỡng mộ đã quay lại rồi. Các người cũng biết, việc hôn sự này vốn do cha ta loạn chỉ sổ uyên ương, tất cả chúng ta từ đáy lòng đều không đồng ý. Từ nay về sau, Tất An và Thiếu Khanh hai người tìm thê tử tốt, Nhan công tử huynh đi tìm tướng công tốt của huynh. Chúng ta gặp nhau được, cũng rời đi được.”

Một đàn quạ đen bay qua cửa sổ, phản ứng của ba người vẫn như vậy.

Thiếu Khanh nắm chặt tay ta, trong mắt lóe lên ánh nước óng ánh: “Mị Nương, nàng… nàng… nàng muốn hưu ta?”

Ta vội vàng nói: “Đây sao nói là hưu, đương nhiên không phải hưu, dù sao chúng ta ngay từ đầu đâu ai đồng ý…”

“Ai nói ta không đồng ý, ta nguyện ý mà. Già hay trẻ ta đều nguyện ý, nàng nhìn ra ta không nguyện ý chỗ nào?”

Ta bị một đống ‘nguyện ý’ của hắn làm cho choáng váng: “Đúng vậy, như thế là ủy khuất càng rồi, thế nên ta mới lo lắng quyết định…”

Lần này vẫn bị người đoạt lời, người mở miệng là Nhan Cơ: “Lúc trước người gửi thư mời cho chúng ta là nhạc phụ, ít nhất ta cũng suy nghĩ thấu đáo rồi mới chạy từ yêu giới tới ở rể. Như thế cũng tốt, mới thành thân, lại bị hưu về. Trên mặt cha ta đúng là bôi tro vào.”

“Nhan công tử, lời này đâu thể nói lung tung. Một lời không ổn, trăm họa chúng sinh.” Thấy hắn chớp mắt bày ra vẻ mặt không tin đâu, ta rốt cuộc chuyển ánh mắt cầu cứu sang Tất An.

Tất An vốn đang đưa sổ sách cho quản giác, nhấc mi nhìn ta một cái, nói: “Không đồng ý, chỉ có nương tử thôi. Chẳng ai ép chúng ta.” Lại tiếp tục xem sổ sách.

“Nương tử nếu như muốn chúng ta mỗi người mỗi ngả, không thành vấn đề, nhưng hôn sự này do nhạc phụ đại nhân định, hưu thư cũng nên do lão nhân gia tự mình viết. Bằng không ấn theo luật, tự tay nương tử viết chỉ sợ không thể được.”

“Đi, người đâu, mời cha ta tới!” Chuyện nhất thê tam phu hoang đường này ta tiếp thu không nổi, hôm nay nhất định phải ngả bài rõ ràng với cha.

Thật hiếm hoi lắm mới hất hàm sai khiến một lần, kết quả là trong đại sảnh tới cái rắm cũng chả thấy vang. Ta nhìn khắp nơi một vòng, vẫn nhìn thấy vẻ mặt phủ đầy mây đen. Ta đành phải nhìn Tất An với ánh mắt cầu giúp đỡ.

Tất An dùng bút lông viết mấy nét lên sổ, lần này ngay cả đầu cũng không buồn nhấc: “Nương tử chẳng lẽ không biết, nhạc phụ vừa mới ra ngoài không bao lâu.”

“Ông ấy đi nơi nào, chỗ Diêm Vương gia à?”

“Ông ấy mới từ chỗ Diêm Vương gia về, bây giờ đi uống canh.”

“Uống canh?”

Thiếu Khanh ảm đạm nói: “Canh Mạnh Bà.”

Ta nhìn khắp phòng khách, lẳng lặng giằng co cùng mọi người một lúc, rồi nhanh như chớp lao ra khỏi cửa.

Trời xanh đại địa ơi, cha ta đi thác sinh đầu thai mà không hề nói với ta một tiếng! Còn có vương pháp không đây!



May mà ta vốn trốn chạy nhanh tới thần tốc, lúc thở không ra hơi chạy tới bên cầu Nại Hà, cha già vẫn còn ôm canh nóng đổ xúc xắc chơi mạt chược với Mạnh Bà. Ta chạy nhanh tới vỗ vai cha: “Đông Phương đại nhân, chỗ đầu thai của ngài tốt thật.”

“Đương nhiên, quan hệ giữa ta và Diêm Vương là như thế nào chứ, nửa năm trước hắn đã thay ta nhìn cái thai của gia đình thế giao với nhà mới của lão bà ta, hiện tại hẳn là ổn rồi…” Nói tới đây, ông ấy nghiêng đầu. “Mị Mị!”

Hình như sắc mặt ta khó coi, ông nhìn ta nửa ngày mới nói tiếp: “Mị, Mị Mị à, con phải tha thứ cho vi phụ, vi phụ thấy mẹ con khỏe mạnh trưởng thành thế này, thật sự rất hoảng hốt. Nếu không đầu thai, có khi ta thành con bà ấy mất.”

“Thật sao, cha có thể thấy mẹ? Con cũng muốn thấy mẹ!”

Cha cầm tấm gương trên ghế của Mạnh Bà đưa cho ta. Trong gương, một tiểu cô nưởng bảy tám tuổi buộc tóc cao, đang thay nước tiểu cho một bé trai.

“Thật sự là lớn nhanh.” Ta mở to mắt nhìn. “Nhưng mẹ cũng thật lợi hại, cha xem bây giờ đã mi thanh mục tú như thế, về sau nhất định là đại mỹ nhân. Cha, ngài thật có phúc.”

Cha không chút nghi hoặc lắc lắc ngón tay: “Mẹ con mới đầu thai hơn một năm, làm sao lớn như vậy? Đó là đường tỷ của bà ấy, mẹ con là đứa trẻ được ôm.”

“Cái… cái gì? Đó rõ ràng là một bé trai!”

“Lúc đó mẹ con cũng muốn Diêm Vương chọn ra một thai nữ, nhưng không biết tên khốn nào chạy tới đâm thọc bà ấy, nói vi phụ thua lớn. Mẹ con giận dữ công tâm, nhất thời xúc động đi đầu thai đúng nhà võ Trạng Nguyên Tư Mã gia, nói là cho dù là một tên hán tử chết trận nơi sa trường, cũng không muốn vi phụ chọc vào mình nữa.”

“Vậy cha, không lẽ cha lại…”

Cha nắm chặt xúc xắc trong tay: “Yên tâm, mẹ con sao có thể trốn khỏi bàn tay của vi phụ! Vi phụ đã chọn cái thai trước kia bà ấy chọn!”

Ta nhớ lại mỗi khi trong nhà gặp chuyện không may mẹ luôn tỏ ra không cam lòng, nói nếu có kiếp sau, bà nhất định sẽ đầu thai vào nhà đế vương, như vậy, sẽ không ai có thể làm khó bà.

“Chẳng lẽ mẹ muốn đầu thai tới…”

“Về sau nếu con có gặp Hoàn Chiêu công chúa, viên ngọc quý trên tay vạn tuế ấy, nhớ kỹ, đó là vi phụ.” Cha già mang vẻ mặt tang thương nhìn về phía Vong Xuyên, lại nhìn ta. “Đúng rồi, con gái tìm ta có chuyện gì?”

Ta phản ứng nhanh vô cùng, tóm lấy giấy bút bên cạnh. “Cha, ngài phải giúp con gái làm chủ hôn nhân đại sự.”

Cha cười khanh khách nhận bút. “Thế nào, coi trọng công tử tuấn tú nhà ai?”

“Không, con gái là muốn nhờ ngài viết giúp hưu thư, bỏ đi ba vị phu quân trong nhà…”

Lời còn chưa dứt, cha già đã ném bút giấy xuống Nại Hà, một hơi uống hết canh Mạnh Bà.

Ta mở to miệng, cằm như sắp rớt xuống rồi: “Cha, cha đây đây là…”

Cha già liếc mặt nhìn ta một cái: “Ngươi là ai?”

Mạnh Bà vỗ vai cha ta: “Nghiệt Kính đại nhân, sao có thể đối xử với con gái như vậy? Người ta không thích phu quân mình thì cứ để nàng hưu, âm tào địa phủ đất rộng của nhiều, nam nhân nào chẳng có?” Bà ấy lại xoay người nói với ta: “Đông Phương cô nương, cô đừng tin cha cô, ông ấy đang diễn trò, uống canh này ấy à, phải đi qua cầu Nại Hà mới quên chuyện kiếp trước…”

Lúc Mạnh Bà thao thao bất tuyệt nói xong, ta chỉ chỉ cha già muốn nói chuyện, bà ấy lại chính khí đầy minh vung tay uy phong: “Cô yên tâm, canh giờ của ông ấy còn chưa tới, giờ mà đi đầu thai thì ai biết sẽ biến thành lợn chó hoa hoa cỏ cỏ nào, cô cứ nói rõ với lão…” Rốt cuộc bà ấy cũng ý thức vẻ mặt ta không tốt, nhìn theo hướng ta chỉ.

Cha già đã ôm đầu chạy tới chỗ cầu Nại Hà.

Một lúc sau, Diêm La vương đóng sổ sinh tử, giao lại cho đầu trâu bên cạnh:

“Cha ngươi sau khi chết vẫn tình thâm ý nặng với mẹ ngươi, bây giờ chuyển thế đầu thai thành một con gà mái nhà mẹ ngươi, cũng coi như là âm soa dương tháng, lấy ân báo oán vậy.”

*âm soa dương thác: thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia

Ta mất cả buổi mới tiêu hóa được việc cha mình biến thành con gà mái, nghe Diêm Vương gia trấn an đi trấn an lại, rồi nói: “Cha ta bây giờ không ở âm phủ, ta có thể tự mình đưa hưu thư cho mấy vị phu quân không?”

“Được thôi, chỉ cần ngươi giống cha ngươi, uống canh đầu thai, hôn ước hiển nhiên không còn.”



Cha đầu thai là xong chuyện, việc hưu phu tạm thời gác lại, ba vị trong nhà kia cũng không cho ý kiến. Chuyện của quỷ Thanh Ti vẫn chưa xử lí, ta nghĩ lúc trước tiếp đãi Hoa công tử không được chu đáo, tự mình tới cửa nhà y nhận lỗi.

Hoa Tử Tiêu đúng là người có giáo dưỡng, ta vất vả lắm mới nói được, nói còn chưa xong thì y đã vân đạm phong khinh bật lại: “Ta rời đi trước là vì cảm thấy không tiện quấy rầy, không phải là không vui. Đông Phương cô nương lo lắng nhiều rồi.”

Đối phương đã nói như vậy, ta đây tiếp tục truy cứu thì có vẻ hẹp hòi. Vì thế chúng ta theo kế hoạch mà làm, điều tra tới địa chỉ của quỷ Thanh Ti ở kinh thành, cải trang thành phàm nhân đi vào.

Chuyện này với Hoa Tử Tiêu dễ vô cùng, bởi vì y cho tới bây giờ đâu có sống ở triều đại này, tùy tiện khoác lên bộ da tiên đẹp đẽ của y là có thể tùy ý đi lại trên đường. Nhưng mà trong thành này sao, từ hoàng thân quốc thích cho tới thường dân áo vải, người gặp qua ta không thiếu, người biết ta chết cũng không ít. Ta đành phải khoác tơ lụa trắng che hơn nửa khuôn mặt, đi phía sau Hoa Tử Tiêu trốn trốn tránh tránh.

Phu nhân của quỷ Thanh Tu là con gái của một nhà bán châu báu, nơi ở ở phía sau mấy tòa lâu. Nhưng mà ban ngày chúng ta không thể lấy thân thể tiến vào nhà gã, chỉ có thể bồi hồi chờ trong tiệm, chờ tới buổi đêm để lấy quỷ thân do thám.

Chuyện buôn bán châu báu ở nhà này cũng thật náo nhiệt, bên trong toàn rà châu hoa ngọc thúy, tập hợp toàn trân bảo đính chế của phu nhân tiểu thư nhà phú quỷ. Vốn người nhiều thì có thể thần không biết quỷ không hay mà mò vào, nhưng mà, cho dù ta che mặt, cũng che không nổi vẻ huy hoàng chói mắt của Hoa Tử Tiêu. Chúng ta vừa vào cửa, tiếng người bên trong dần trở nên lặng ngắt như tờ, mấy chục cái đầu đồng loạt liếc qua.

Ta hạ thấp tơ lụa che mặt, làm bộ cùng Hoa Tử Tiêu chọn lựa châu báu phát ra ngũ quang thập sắc. Cúi mình xem xét như thế, tiếng người lại từng lúc khôi phục, có điều mấy vị phu nhân tiểu thư vẫn thi thoảng liếc mắt nhìn qua.

Ta đang suy nghĩ xem đi theo y vào đây có phải là lựa chọn sáng suốt không, thì nghe thấy được tên mình, suýt nữa thì phát hoảng.

“Cho nên nữ nhân có bộ dáng đẹp hay không cũng không quan trọng, quan trọng là có mệnh hay không. Nhìn chuyện của Đông Phương Mị với công tử nhà Ngự sử xem, chính là ví dụ tàn khốc đấy.”

“Đúng vậy, sinh ra đẹp thì có lợi gì. Cuối cùng vẫn chết thảm như vậy, cũng không được an nghỉ, suýt còn bị nhà chồng đào mộ, cũng quá đáng thương.”

Ta sửng sốt một lát, không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của Hoa Tử Tiêu.

Kỳ thực loại chuyện này trước đây nghe không ít, chỉ là không nghĩ tới chết rồi thi thể còn bị lấy ra đánh.

“Ta nói với ngươi, chuyện này lại có quan hệ tới tướng mạo đấy. Cằm của ả Đông Phương khắc phu đó nhọn tới có thể gọt hành, khó trách ả mệnh không tốt.”

“Đúng vậy, vẫn là tướng mạo phu nhân tốt, vừa nhìn đã biết là diện mạo mang lại phúc khí…”

Nghe câu đó, ta theo bản năng nhìn vào gương đồng, bên trong gương là bản thân mình đã tháo khăn lụa xuống, lộ ra phần dưới khuôn mặt, đôi môi đỏ sẫm trên da thịt tái nhợt, dường như là bôi lên cánh hoa vấy máu vậy, thật sự không có chỗ nào giống người sống. Ta mà nhất thời xúc động hóa thành quỷ thân lộ rõ nguyên hình, chỉ sợ cái ngoại hiệu mới kia lại là ‘Đông Phương xác chết sống dậy hù chết người một lâu.”

Gã tiểu tư bán châu báu đi tới nói: “Vị công tử này, phu phụ hai người đúng là trai tài gái sắc, mua cho nương tử ngài một đôi vòng tay đi.”

Ta vội nói: “Đây không phải phu quân ta, là huynh trưởng ta.”

“Thật sao,a, xem ra đúng có vài phần tương tự, ta còn đang định nói là có tướng phu thê.”

“Nương tử nhà ta tương đối thẹn thùng, thích nói lung tung.” Hoa Tử Tiêu cầm cổ tay ta, lấy một cái vòng tay bằng vàng. “Nương tử, ta thấy vòng này rất hợp màu da của nàng, muốn thử hay không?”

Lúc bị y đụng vào da ta như bị điện giật muốn thu tay lại, tự cầm lấy vòng tay, tùy tiện nhìn một cái: “Cũng được.”

Có cô nương vốn đang nhìn Hoa Tử Tiêu, bây giờ ánh mắt lại toàn bộ dồn sang ta. Vị phu nhân vừa nói tới ta bỗng nhiên hỏi: “Vị phu nhân này… hình như ta đã gặp qua ở đâu?”

Ta vội tới nỗi ứa ra mồ hôi lạnh, sắp lộ rồi, phải làm thế nào đây?

Hoa Tử Tiêu nói: “Phu nhân cũng thấy nàng ấy quen mắt sao? Nàng ấy trông rất giống Đông Phương Mị.”

Hiển nhiên vị phu nhân kia khó chịu với ta đã lâu, bởi vì chồng bà ta đã từng chạy tới Lệ Xuân viện dùng số tiền lớn tìm ta, nhưng ta làm ca kỹ chẳng biết tốt xấu, cho tới bây giờ vẫn xem thường, thà bị đánh cũng không gặp lão ta. Thế nên, nghe thấy tên ta thì nàng ta nhăn mày: “Ta thấy công tử lịch sự tuấn tú nói năng bất phàm, vì sao lại cưới một kẻ giống như Đông Phương Mị làm vợ?” Rốt cuộc vẫn là người nhà quan, nói chuyện khó nghe cũng không nghe ra thô tục.

Hoa Tử Tiêu cười nói: “Phu nhân có điều hiểu lầm. Lý do tại hạ cưới nàng, đó là vì nàng lớn lên giống Đương Phương cô nương.”

“Đông Phương Mị quả thật là đào kép có tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn là ca kỹ, hơn nữa đã khắc chết ba vị trượng phu, công tử thấy không sao ư? Dùng một ca kỹ làm nhục thê tử của mình, cũng không sợ nàng nổi giận?”

“Nàng sẽ không để ý.” Hoa Tử Tiêu liếc ta một cái đầy ẩn tình. “Bởi vì nàng biết tại hạ với Đông Phương cô nương là một mảnh chân tình, mặc dù ngày ngày đêm đêm ở cùng một chỗ với linh bài của Đông Phương cô nương, tại hạ cũng vui vẻ chịu đựng.”

Vị phu nhân kia xanh mặt lại, nhóm tam cô lục bà xung quanh cũng trợn tròn mắt.

Ta phát hiện Hoa Tử Tiêu giảo hoạt hơn ta nghĩ rất nhiều. Y nói như vậy, cũng giống như là muốn kéo tơ lụa che mặt của ta xuống đập vào mặt họ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của họ, Hoa Tử Tiêu dẫn ta tới cạnh một hòm đỏ thẫm đính kim tuyến bên trong chứa đầy vòng ngọc. Vừa khéo có một đôi phu phụ khác cũng muốn lấy vòng tay kia, đại nương bán châu báu vẫy vẫy tay áo: “Đi đi, đây là vòng ngọc của quý phi tiền triều, là báu vật trấn quán của chúng ta, các người đứng xa một chút, cẩn thận chạm vào hỏng rồi bồi thường không nổi.”

Hoa Tử Tiêu lại nói với đại nương kia: “Lấy cho nương tử ta thử xem.”

Đại nương đánh giá Hoa Tử Tiêu từ trên xuống dưới, dè dặt cẩn trọng lấy vòng ngọc đưa ta, rồi thấp giọng nói giá với Hoa Tử Tiêu. Có lẽ do sống quá nhiều ngày khổ cực, nghe số tiền ta thiếu chút nữa thì ném cái vòng đi. “Chỗ này của các người doanh thu tốt thật.”

“Ta mua, phiền đại nương gói kỹ vòng tay này, cả cái kia nữa.”

Hoa Tử Tiêu hào phóng như vậy, khiến đám người xung quanh sợ tới sửng sốt. Sau khi đại nương khúm núm nhận tiền vòng ngọc sau, ta nhìn bóng lưng bà ấy mà thấp giọng thở dài: “Tối hôm nay nếu bà ấy phát hiện tiền huynh đưa đều là tiền giấy, chắc là bị dọa chết.”

“Ai nói ta trả bằng tiền giấy?”

Ta hoảng sợ: “Chẳng lẽ huynh đưa bạc thật cho bà ấy?”

“Tiền âm phủ có thể đổi lấy bạc dương gian, nàng không biết sao?” Hoa Tử Tiêu đặt ngân phiếu lên bàn. “Ta dù kinh doanh chốn âm phủ, nhưng ở dương gian cũng muốn tuân thủ đạo đức phẩm hạnh.”

“Nhưng cái này rất đắt, huynh mua làm gì?”

Hoa Tử Tiêu cười khẽ, âm điệu cũng trở thành bình thường: “Nương tử nàng chớ quan tâm. Nàng cũng biết, sau khi Đông Phương cô nương qua đời, tâm bệnh của ta mãi không dứt. Nhìn nàng mang vòng tay này, ta sẽ cảm thấy giống như Đông Phương cô nương đeo nó vậy… Nàng không phải muốn ta vui vẻ sao, nhận lấy đi.”

Ta cảm thấy, Hoa Tử Tiêu nhất định là muốn chọc mấy vị tiểu thư phu nhân kia tức chết. Đại nương gói vòng tay đưa tới, Hoa Tử Tiêu lại tại chỗ đeo vòng ngọc lên tay ta, nắm tay ta đi ra ngoài. Đi ra khỏi cửa một lúc, trong cửa hàng châu báu yên tĩnh tới nỗi tiếng gió thổi cũng nghe rõ.

Vừa ra ngoài, y liền buông tay ta: “Mạo phạm.”

Vốn không phải là chuyện lớn, y nói vậy lại khiến ta có chút xấu hổ. Ta chắp tay cười cười với y: “Hoa công tử quả nhiên trượng nghĩa. Vì giúp ta mà tiêu pha một mạch, ngày khác ta nhất định phải mời huynh một bữa.”

“Khách khí rồi. Ta cái gì cũng không có, trừ bỏ thật nhiều thời gian và bạc. Chỉ là nhấc tay giúp mà thôi.” Hoa Tử Tiêu ngừng một chút. “Âm phủ tuy rằng náo nhiệt, nhưng cửu thành cửu quỷ đều là khách qua đường, uống xong canh Mạnh Bà thì cũng như người lạ. Khó có được Đông Phương cô nương với ta nhất kiến như cố (vừa gặp mà như đã quen) này sau nếu có việc gì cần giúp xin cứ nói ra, ta nhất định dùng hết sức mình, cũng coi như không uổng quen biết.”


Đọc đam mẽo của mẹ ghẻ Diên cũng thấy mẹ ghẻ Diên tả cằm Trọng Liên nhọn có thể gọt hành, thế đó là tướng khắc phu hả? Vậy thì Lâm Vũ Hoàng suýt ngỏm mấy lần cũng có lý do. À nhầm, Lâm Vũ Hoàng cũng ứ phải phu, chỉ là được nhường mới có thể đè đầu người ta một lần.

QT dịch Hoa Tử Tiêu là ‘ăn mày tiêu’, lần nào tui nhìn cũng phải cố nín cười.