Đầu tháng Bảy, những tấm áp phích khổ lớn của bộ sưu tập thời trang nam mới nhất từ Marie đã được treo khắp các trung tâm mua sắm trong từng thành phố. Bộ phim có Nguyệt Thời Ninh tham gia cuối cùng cũng chuẩn bị ra mắt. Dù đất diễn của cậu không nhiều, nhưng nhờ vào vẻ quyến rũ tự nhiên mà cậu đã trở thành chủ đề nóng nhất mùa hè này, thậm chí còn lấn át cả nam nữ chính.
Nhưng bản thân cậu lại vô cùng bình tĩnh, đang cùng đoàn phim chạy lịch trình quảng bá cuối cùng trước khi công chiếu. Mười ngày, tám thành phố trên cả nước, mười sáu buổi ra mắt phim. Trong chuỗi hoạt động bận rộn đó, cậu vẫn tranh thủ từng chút một, ngồi tại bàn làm việc của các khách sạn khác nhau ở mỗi thành phố để chuẩn bị cho kỳ thi IELTS sắp tới.
Trong kỳ thi vừa rồi đầu tháng, cũng không thể nói là cậu thi không tốt, nhưng phần thi nói thì cậu lại lạc đề nặng, rất có khả năng không đạt được 6.5.
Ở phần hai của bài thi nói, cậu rút phải chủ đề về "quà tặng", giám khảo hỏi món quà nào để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc nhất. Cậu không suy nghĩ gì mà lập tức trả lời: "Đó là món quà sinh nhật 21 tuổi của tôi, lần đầu tiên được chơi dù lượn."
"Oh? Nghe thú vị nhỉ. Ai tặng cho cậu vậy? Tại sao cậu lại cảm thấy ấn tượng?" Giám khảo mỉm cười hỏi.
"Đó là... là người tôi thích tặng cho tôi. Anh ấy rất giỏi, từng là quán quân giải đấu dù lượn ở Úc. Ồ, năm nay anh ấy cũng tham gia giải vô địch thế giới dù lượn điểm hạ cánh, giải đấu có bốn chặng và anh ấy đã giành hạng nhất ở hai chặng đầu. Nếu anh ấy có thể tiếp tục tham gia thì năm nay chức vô địch thế giới chắc chắn sẽ là của anh ấy. Nhưng... gần đây anh ấy gặp chuyện, vừa trải qua một ca phẫu thuật lớn, không biết phải mất bao lâu mới có thể hồi phục..."
Không biết anh ấy có còn nhớ đến việc mình đã tham gia thi đấu hay không...
Cậu cứ thao thao bất tuyệt, cho đến khi bị giám khảo cắt lời. Lúc bước ra khỏi phòng thi, cậu mới chợt nhận ra đề bài là mô tả một món "quà tặng", nhưng cậu lại ba câu không rời Giản Tiêu.
Thật ra, cũng không hẳn là sai. Đối với cậu, Giản Tiêu chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban tặng suốt những năm qua. Chỉ tiếc là giám khảo chắc sẽ không hiểu được điều đó.
Vì vậy, cậu quyết định ngay lập tức, chưa bước ra khỏi điểm thi đã rút điện thoại ra tìm kiếm địa điểm thi gần nhất.
"Cùng ăn chút gì đi?" Buổi ra mắt phim cuối cùng đã kết thúc, Hà Vân Nhiên rủ mọi người đi ăn đêm, "Được hợp tác cùng nhau là duyên phận, đừng từ chối nữa nhé."
Trên suốt hành trình, cậu đã lấy cớ ôn tập để tránh né các buổi tụ tập, đúng là có phần không hòa đồng.
Huống chi, đợt tuyên truyền lần này đạt hiệu quả rất tốt, tuần này còn giúp bộ phim đạt được một đợt tăng doanh thu phòng vé nhỏ. Mùa hè cạnh tranh khốc liệt, nhưng họ luôn nằm trong nhóm dẫn đầu doanh thu phòng vé, vượt xa dự kiến ban đầu. Vì thế, dù ai cũng mệt mỏi, nhưng ai nấy đều vô cùng phấn khởi.
Nguyệt Thời Ninh không muốn làm mọi người mất vui vào thời điểm quan trọng này, nên đã gật đầu đồng ý tham gia.
Không ngờ trong bữa tiệc, có người uống vào rồi nói đùa không kiêng nể: "Đạo diễn Hà, trong giới đồn rằng Nguyệt Thời Ninh là con riêng của bố cô, có thật không thế?"
Có lẽ là do thái độ của Hà Cẩm Duệ đối với Nguyệt Thời Ninh khi đó quá bất thường, cộng thêm câu nói "Không phải tình chị em, mà là chị em" của Hà Vân Nhiên, nên những người tò mò đã dựa vào ngày sinh của Nguyệt Thời Ninh và lịch quay phim của Hà Cẩm Duệ ở Hải Tịch năm đó, để suy đoán hợp lý về khả năng "con riêng". Chỉ là ba người liên quan, hoặc là giữ im lặng, hoặc là phủ nhận, nên tin đồn không có căn cứ, chẳng mấy chốc đã bị lãng quên.
Gần đây, khi bộ phim được công chiếu và trở thành chủ đề bàn tán liên tục, thì giả thuyết này lại một lần nữa được nhắc đến.
"Vậy mọi người nhìn thử xem, tô và cậu ấy có giống nhau không?" Hà Vân Nhiên liếc qua Nguyệt Thời Ninh rồi cười nâng ly với mọi người.
Uông Du ngồi bên trái Hà Vân Nhiên, với tay chạm vào tai cô ấy: "Ngũ quan thì không giống lắm, nhưng tai của hai người giống nhau y hệt đó. Nhọn nhọn, sụn tai còn rất mềm nữa."
"Ây da!!!!" Hà Vân Nhiên bật người khỏi ghế, "Tai của tôi rất sợ nhột!"
"Ồ, điểm này cũng giống nè." Uông Du cười khúc khích, "Lúc quay phim, cậu ấy cũng không cho tôi chạm vào tai đâu. Vậy có phải là thật không?"
Nguyệt Thời Ninh không rõ họ có cố ý hay không, hoặc có thể họ không ác ý đến mức ấy, có lẽ chỉ muốn giúp cậu hòa nhập với không khí buổi tiệc.
Nhưng cậu không hứng thú hòa mình với đám người này, đặc biệt là không muốn lấy chuyện "nghi án con riêng" ra làm đề tài bàn tán.
"Tôi no rồi, cần về ôn tập. Mọi người cứ từ từ ăn đi." Nguyệt Thời Ninh đứng dậy, không đúng lúc mà từ biệt mọi người.
"Xì, làm mất cả hứng." Nam chính vốn đã khó chịu vì bị cậu lấn át về mặt chú ý, thấy cậu làm hỏng bầu không khí lại càng bực bội, liền lấy cớ nói, "Không biết là cậu ta thanh cao gì nhỉ, lời đồn này chắc cũng do cậu ta tự tung ra thôi. Đạo diễn Hà, chắc cũng tại cô với đạo diễn Hà tính tình tốt, chứ nếu mà..." Nói được nửa câu, anh ta nhận ra sắc mặt Hà Vân Nhiên đã chuyển từ nắng sang mây, liếc qua đầy ý cảnh cáo, khiến anh ta lập tức ngậm miệng không nói nữa, vội vàng cười gượng mời rượu.
Thang máy đang từ tầng 30 đi xuống, Nguyệt Thời Ninh chờ trong trạng thái thất thần, vai cậu đột nhiên bị vỗ khiến cậu giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh quay lại.
Hà Vân Nhiên đeo túi trên vai, không biết vì sao lại đuổi theo cậu ra khỏi bữa tiệc. Nguyệt Thời Ninh cảnh giác lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách an toàn với cô ấy.
"Mấy hôm nay trạng thái của cậu không tốt chút nào." Hà Vân Nhiên không để ý đến hành động đó, "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Cậu nhìn quanh nhưng không thấy người nào đáng nghi.
"Không cần căng thẳng thế." Hà Vân Nhiên mỉm cười, "Lúc trước làm cậu hoảng sợ, cho tôi xin lỗi nhé. Khi đó tôi đang tức giận nên có hơi bốc đồng. Sau đó cậu cứ tránh mặt tôi, tôi cũng không có cơ hội nói lời xin lỗi."
Thang máy đến nơi, cửa từ từ mở ra, bên trong không có ai.
Hà Vân Nhiên bước vào trước, giữ nút mở cửa, nhất quyết chờ cậu.
Nguyệt Thời Ninh nghĩ một lát rồi cũng bước vào.
Khi cửa thang máy khép lại, Hà Vân Nhiên mới lên tiếng: "Khi đó, tôi không biết là cậu hoàn toàn không biết gì, nên mới có hành động quá đáng như vậy. Thật ra tôi không nhằm vào cậu, mà là nhằm vào Hà Cẩm Duệ. Ông ta đã lừa mẹ tôi cả đời, sau khi bà mất rồi vẫn còn muốn nhận cậu. Tôi không chịu nổi điều đó... Nên, xin lỗi cậu."
Nguyệt Thời Ninh nhìn vào mắt cô ấy, có một chút chân thành trong đó: "Tôi không để tâm, nên cô cũng đừng bận lòng."
"Vậy, mấy hôm nay cậu không vui không phải vì lo tôi làm gì sao?" Hà Vân Nhiên ngạc nhiên hỏi.
Cậu lắc đầu.
Tất nhiên là không phải.
Thực ra, cậu không phải không vui, mà là cậu chẳng có cảm xúc gì cả. Phim đạt doanh thu lớn cũng được, đứng đầu trên mạng xã hội cũng được, tài khoản truyền thông quốc tế cuối cùng cũng đạt hơn ba triệu người theo dõi cũng được.
Ba mươi ngày không liên lạc được với Giản Tiêu, ban đầu mỗi tối cậu vẫn thử gửi một câu "Chúc ngủ ngon", nhưng tất cả đều không có hồi âm... Tuy nhiên, vào cuối tuần trước, tin nhắn của cậu không còn gửi đi được nữa. Sau khi gửi câu chúc ngủ ngon cuối cùng, cậu nhận được một tin nhắn tự động – tin nhắn đã được gửi đi nhưng bị đối phương từ chối nhận.
Điều kỳ lạ là cậu không có cảm xúc gì quá lớn, có lẽ đây là một cơ chế tự bảo vệ nào đó mà cậu đã hình thành từ nhỏ, khiến cậu trở nên chậm chạp, buộc cậu phải bình tĩnh, để tránh tối đa những tổn thương tiềm ẩn từ bên ngoài.
"Có chuyện gì xảy ra phải không? Cần tôi giúp gì không? Là về công việc hay cuộc sống?"
"Đạo diễn Hà. Tôi về phòng trước đây, tôi cần ôn tập." Cậu cứng rắn từ chối sự quan tâm của cô, không phải vì không lượng sức mình, mà là vì không ai có thể giúp được cậu.
Ngày cuối tháng, khi kỳ thi IELTS lần thứ hai diễn ra, Đới Hoan Hoan đợi cậu bên ngoài điểm thi, sau đó hai người đến Jane ngay.
Sau khi cân nhắc kỹ, cậu đã đồng ý gia hạn hợp đồng đại diện mà ban đầu định từ chối.
Lúc trước, cậu muốn từ chối để có thể tiện ở bên Giản Tiêu hơn. Nếu một ngày nào đó mọi chuyện bị phơi bày, thì ít nhất cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ tập đoàn Văn thị.
Giờ đây, quyết định gia hạn không chỉ vì lợi ích của công ty, mà còn để giữ lại một manh mối cho bản thân. Dù sao, khi cơ thể hoàn toàn hồi phục, có thể Giản Tiêu sẽ trở lại công ty làm việc, mà Jane chính là nơi mọi thứ bắt đầu của họ, cũng là một trong số ít những liên kết còn sót lại.
Sau khi ký hợp đồng xong, cậu mặt dày ở lại tòa nhà của Jane, dù không có lịch hẹn trước, nhưng cậu đề nghị muốn gặp Văn Dật.
Hứa Lâm ngoại lệ sắp xếp cho cậu đợi ở văn phòng thư ký, Văn Dật sẽ có mười lăm phút nghỉ trà sau khi họp xong.
Khi nhìn thấy Nguyệt Thời Ninh, Văn Dật thở dài một hơi.
"Văn tổng." Người thanh niên lịch sự đứng dậy chào hỏi, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo của một siêu mẫu hàng đầu, trông cậu gầy gò, mâu thuẫn, thậm chí có phần yếu đuối.
Văn Dật bỗng dưng cảm thấy thương cảm, ấn cậu ngồi lại vào ghế: "Sao tự nhiên lại đến đây?" Anh ta định nói vài câu khách sáo.
Không ngờ Nguyệt Thời Ninh vào thẳng vấn đề: "Anh ấy có khỏe không?" Đôi mắt xanh trong veo của cậu nhìn chằm chằm vào anh ta, gần như không chớp.
Văn Dịch bị ánh mắt đó làm cho cảm thấy khó chịu, né tránh ánh mắt cậu, tự tay rót trà cho cậu: "Yên tâm đi, kết quả tái khám rất tốt, cơ thể em ấy hồi phục rất nhanh. Mẹ tôi cũng vừa xuất viện, gần đây họ đang nghỉ dưỡng ở câu lạc bộ golf ngoại ô, ở đó môi trường tốt, cơ sở vật chất cũng tốt, em ấy đã có thể tập vài bài tập đơn giản rồi, mấy hôm nay đang học đánh golf với ba tôi."
Nghe vậy, đôi môi Nguyệt Thời Ninh dãn ra, cậu khẽ cười: "Vậy à, đã có thể vận động rồi... Thế còn, anh ấy..."
"Không có tiến triển gì cả, thỉnh thoảng nhớ lại được một vài mảnh ký ức nhỏ, nhưng..." Văn Dịch hiểu rất rõ cậu muốn hỏi gì.
"Vẫn chưa nhớ ra chuyện của tôi đúng không? Nhưng tại sao anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi nữa? Anh có gửi tin nhắn cho anh ấy không? Anh ấy có trả lời anh không?" Nguyệt Thời Ninh hỏi với giọng điệu có chút gấp gáp, cũng ẩn chứa chút uất ức khó nhận ra.
Văn Dật nghe mà cảm thấy có chút áy náy, vội vàng bưng tách trà lên uống một ngụm: "Cậu cũng biết mà, hai đứa con gái của tôi vừa tròn một tháng không lâu, công ty cũng không thể thiếu người, thực ra tôi cũng không có nhiều thời gian để lo cho họ..."
Nguyệt Thời Ninh nhìn anh ta vài giây, sau đó từ từ lên tiếng: "Văn tổng, tôi có thể nhờ anh một việc không? Tôi muốn gặp anh ấy."
Vân Dật không nói gì.
"Nếu anh lo lắng tôi và gia đình anh có thể xảy ra xung đột, không muốn để anh ấy gặp tôi cũng được. Cuối tháng tôi sẽ đi du học, tôi chỉ là không yên tâm, muốn nhìn thấy anh ấy một lần thôi."
"Du học? Đi đâu?"
"Tôi định sẽ sang Anh, dự định đăng ký Đại học Westminster."
Nguyệt Thời Ninh vừa lịch sự vừa tao nhã, khiến người ta không thể từ chối. Vân Dật thở dài, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cậu chờ tôi một chút."
Anh ta hoãn cuộc họp ba tiếng, đặc biệt dành thời gian đưa Nguyệt Thời Ninh đến một câu lạc bộ tư nhân ở ngoại ô thành phố.
Họ đứng nhìn qua những cành cây và hàng rào, quan sát một gia đình ba người trên sân cầu lông.
Một bên lưới là Giản Tiêu dùng tay trái, đối diện là Giản Triều và Văn Vũ Đường đang ngồi trên xe lăn. Hai đấu một, Giản Tiêu xử lý dễ dàng, chỉ cần di chuyển nhẹ nhàng là có thể ứng phó, thỉnh thoảng còn chuyền bóng cho Văn Vũ Đường. Dù vậy, hai người họ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Nguyệt Thời Ninh lặng lẽ quan sát một lúc, cho đến khi Giản Triều chú ý đến cậu.
"Thua rồi, thua rồi, ba thua rồi. Tối nay ba sẽ nấu ăn!" Giản Triều vượt qua lưới và ôm lấy cổ Giản Tiêu, kéo anh đi theo hướng ngược lại.
Tiếng cười của Giản Tiêu vang rõ ràng, anh tự đẩy xe lăn, theo sau Giản Triều: "Con muốn ăn gà rán."
"Không được, quá béo, con vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phải ăn thực phẩm thanh đạm, ít nhất cũng phải kiên nhẫn thêm một tháng nữa!"
"Vậy, có thể về nhà mang máy tính đến cho con không?"
"Mới đưa cho con cái điện thoại rồi, máy tính để tháng sau. Hiện tại con phải tuân theo chỉ định của bác sĩ, chú ý dưỡng bệnh, cũng phải chăm sóc mẹ con."
Ít nhất thì mọi người vẫn khỏe mạnh.
Nhìn ba người khuất sau bức tường hoa nguyệt quế rậm rạp, Nguyệt Thời Ninh cảm thấy an tâm, nhưng không khỏi ngậm ngùi.
Dường như trời cao cuối cùng cũng đã động lòng, ban cho Giản Tiêu tình thân, nhưng phải trả giá bằng tình yêu của anh.
Cậu đoán, không ai có thể phá vỡ khoảnh khắc ấm áp vừa rồi, nên cũng sẽ không có ai mù quáng đề cập đến cậu trước mặt Giản Tiêu, gây ra mâu thuẫn gia đình mới.
Như vậy, chờ đợi của cậu có vẻ như là vô vọng.
Đầu tháng tám, Nguyệt Thời Ninh và Đới Hoan Hoan cùng đoàn quay quảng cáo đến Úc để quay phim cho bộ sưu tập mới của Jane.
Chủ đề lần này là Opal, không cần đến vùng Tây Úc hẻo lánh, mà chọn tại bang New South Wales, nơi có thành phố Sydney, cũng là nơi Opal được khai thác.
Đá Opal được gọi là bảng màu của thần thánh, đặc điểm của nó là màu sắc thay đổi liên tục. Stella chọn một số opal màu xanh tím và opal màu cam đỏ, kết hợp với ngọc trai để làm vòng cổ, nhẫn và vòng tay hai đá, phân chia rõ ràng thành vàng, bạch kim và vàng đen với các cách đính đá khác nhau, phù hợp cho cả nam và nữ.
Quảng cáo phối hợp thiết kế với cốt truyện là khám phá, đi qua các cảnh quan thiên nhiên.
Trên con đường vắng, Nguyệt Thời Ninh ngồi một mình trên nóc xe nhìn hoàng hôn, bên bờ biển vào ban đêm, cậu đứng một mình trên đá ngắm bầu trời sao.
Không biết có phải là duyên số đặc biệt không, vào cuối buổi quay, khi mặt trăng lặn, mặt biển bỗng hiện lên những dải ánh sáng xanh.
Nguyệt Thời Ninh ngẩn người, đột nhiên nhận ra trước mắt chính là "nước mắt xanh" mà cậu đã bỏ lỡ mười tháng trước.
Màu xanh lấp lánh theo làn sóng, như bầu trời đầy sao.
Cậu không thể cưỡng lại được, bước xuống biển. Nước biển đến ngang hông, đủ để cậu nổi cùng với những sinh vật phát sáng kỳ diệu này, trôi về phía bờ.
Tháng tám ở Úc vẫn là mùa đông, nhiệt độ nước dưới mười độ, nhưng cậu không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy quen thuộc và an toàn.
Cậu thường mơ thấy mình ở trong biển cùng Giản Tiêu, đôi khi là biển hiền hòa, đôi khi là Broome, thỉnh thoảng là một vùng biển không tên. Họ lướt sóng, lặn biển, hoặc chỉ đơn giản là nằm trên mặt nước như thế này, như trở về trong bụng mẹ, ấm áp và yên tĩnh.
Cậu nín thở, toàn thân ngâm trong nước biển, không nghe thấy tiếng kêu gọi của bờ biển, cũng không biết đạo diễn đã kêu ACTION gấp.
Cho đến khi một chiếc drone bay đến trên đầu, tiếng ồn khiến cậu bị đánh thức, cậu mở mắt.
Nguyệt Thời Ninh đứng dậy, đi về phía bờ, nước biển liên tục trượt xuống từ mặt.
Đạo diễn hô dừng, Đới Hoan Hoan nhanh hơn cả stylist chạy đến, giày vải bước vào nước, ống quần cũng bị ướt, chỉ để sớm một chút phủ áo cho cậu: "Lạnh không? Em làm chị sợ chết đi được, sao đột nhiên nhảy xuống biển vậy! Mau về tắm nước nóng lẹ, không thì chắc chắn sẽ cảm lạnh."
Nguyệt Thời Ninh lắc đầu, hỏi cô: "Chị Hoan Hoan, chị thấy Sydney thế nào?"
"Hả?" Đái Hoan Hoan không hiểu, "Sydney... rất, rất đẹp... Sao vậy?"
Vừa rồi, cậu đã đưa ra một quyết định.
Mỗi người mà cậu gặp ở đây, dù là nghèo hay giàu, trẻ hay già, có người đồng hành hay đơn độc, họ đều trông thư thái và tự tại, khác hẳn với sự lộn xộn ở châu Âu hay sự sầm uất trong nước. Mảnh đất này có một sự lãng mạn đơn giản và chữa lành.
Khi về khách sạn, tẩy trang xong, tắm xong, cậu bắt đầu tìm hiểu về các trường đại học ở Sydney.
Tiếc rằng Đại học Sydney mà Giản Tiêu theo học năm nay không có khóa học thạc sĩ quản lý thời trang, vì vậy cậu chọn Đại học New South Wales cách đó sáu km.
Tối đó, Stella xem đoạn phim quay thêm ngoài kế hoạch, im lặng một lúc lâu. Nước biển trượt xuống khóe mắt sáng lên ánh sáng xanh lấp lánh, giống như một giọt nước mắt chứa đầy sao.
Cô chính thức thay đổi nội dung quảng cáo cho bộ sưu tập mới thành "Stars fall into the ocean" (Những vì sao rơi xuống đại dương), là sự va chạm giữa opal và ngọc trai, giữa đá và biển, cũng là sự va chạm giữa sự cô đơn và nỗi nhớ.
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu bạn không muốn cặp đôi chính ở bên nhau, hay cố gắng phân tích tình yêu để chứng minh ai không xứng với ai, thì chân thành khuyên bạn bỏ truyện và dừng đọc sớm. Một lần nữa, lời khuyên chân thành: nếu cảm thấy đau lòng, không nỡ đọc đoạn này thì có thể chờ đến chương 94 rồi đọc.