Khi Giản Tiêu bất ngờ được gọi đến bệnh viện, anh đã có linh cảm rằng việc Văn Vũ Đường nằm viện hơn một tuần chưa ra về không chỉ đơn giản vì bị anh làm cho tức giận mà ngất xỉu.
Anh bước nhanh lên lầu, vội vàng gõ cửa phòng của bác sĩ chủ trị. Giản Triều, Văn Dật và Stella đã có mặt ở đó.
"Ngồi bên này đi." Ghế sofa đã chật kín người, một bác sĩ trẻ giúp anh kéo thêm một chiếc ghế.
Giản Triều thở dài: "Bác sĩ Cao, ông cứ nói thẳng đi, Văn Vũ Đường đã bệnh lâu như vậy, mọi người trong lòng đều hiểu rõ rồi."
Bác sĩ chủ trị gật đầu: "Tôi đã nói trước rồi, xơ gan giai đoạn mất bù [1] cơ bản là không có biện pháp nào để đảo ngược. Bệnh tình của cô Văn đã kéo dài hơn mười năm, tình trạng hiện tại thực sự không khả quan. Các phương pháp điều trị bằng thuốc hiện tại đã không đủ để duy trì cuộc sống bình thường của cô ấy nữa. Trong vài tháng gần đây, cô ấy thường xuyên bị ngất xỉu, dịch cổ trướng và tình trạng xuất huyết cũng ngày càng tăng, chúng ta phải xem xét việc ghép gan. Hơn nữa, càng sớm càng tốt, tốt nhất là trước khi xuất hiện những biến chứng nghiêm trọng hơn hoặc ung thư hóa, điều này sẽ giúp tăng đáng kể tỷ lệ sống sót sau phẫu thuật và khả năng hồi phục sau này của cô ấy."
[1] Xơ gan mất bù là xơ gan khi đã chuyển sang giai đoạn cuối. Ở giai đoạn này, các tế bào, mô gan gần như bị xơ hóa hoàn toàn, chức năng gan suy giảm nghiêm trọng. Các tế bào gan bình thường không thể bù lại được cho những tế bào gan đã bị xơ hóa, vì vậy mà gọi là xơ gan mất bù.
"Vậy sau khi ghép gan, những triệu chứng hiện tại của dì sẽ được cải thiện hết sao?" Stella hỏi.
"Đúng vậy, nếu ca ghép gan thành công và được chăm sóc đúng cách, cô ấy sẽ không khác gì người khỏe mạnh, có thể làm việc và sinh hoạt bình thường." Bác sĩ tắt màn hình bệnh án điện tử, "Bệnh viện chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong phẫu thuật ghép gan, tỷ lệ thành công có thể đạt hơn 98%. Ngoài ra, tỷ lệ sống sót sau mười năm phẫu thuật cũng có thể đạt trên 85%."
"Nếu đã đến mức này rồi thì không cần chần chừ nữa, ghép gan thôi." Giản Triều ngay lập tức quyết định, "Ông xem sắp xếp thời gian như thế nào là phù hợp?"
"Nếu mọi người đồng ý, chúng tôi sẽ tiến hành đánh giá điểm MELD cho cô Văn, sau đó sẽ đưa cô ấy vào danh sách chờ ghép gan. Khi có nguồn gan phù hợp, chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật."
"Vậy phải đợi bao lâu? Trước cô ấy đã có bao nhiêu người xếp hàng rồi?"
"Điều này khó nói. Nước ta là quốc gia có tỷ lệ mắc bệnh gan cao, nguồn gan hạn chế, nhưng số người xếp hàng lại rất đông. Hơn nữa, việc ghép gan không chỉ dựa trên nguyên tắc đến trước, mà bệnh viện và bác sĩ còn phải dựa trên mức độ nguy cấp của bệnh tình để phân bổ. Một số trường hợp khẩn cấp có thể đợi được gan trong ba ngày, nhưng cũng có người phải chờ vài tháng. Tất nhiên, cũng có nhiều người không thể chờ được gan phù hợp thì đã... Hiện tại, tình trạng của cô Văn chưa đến mức khẩn cấp phải thay gan ngay lập tức để sống sót, nên vẫn phải xếp hàng chờ."
"Nhưng ông vừa nói rằng xơ gan có thể phát triển thành ung thư gan bất cứ lúc nào, còn có thể ảnh hưởng đến các cơ quan khác, làm giảm tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật..." Văn Dật nhíu mày, "Trong tình huống như vậy, cũng phải chờ sao?"
"Đúng vậy. Trừ khi..." Ánh mắt của bác sĩ Cao lướt qua cả nhà họ, "Thật ra, ngoài việc chờ gan từ người hiến đã qua đời, còn có một phương pháp khác là ghép gan từ người sống. Như vậy thì không cần phải đợi."
"Ghép gan từ người sống?" Văn Dật ngạc nhiên, "Phương pháp này... làm thế nào? Tìm người hiến ở đâu? Gan chỉ có một, nếu hiến rồi thì người hiến phải làm sao?"
"Đừng lo lắng. Gan của con người có khả năng tái tạo rất mạnh, giống như đuôi thằn lằn. Người hiến chỉ cần tặng một phần gan khỏe mạnh của mình cho bệnh nhân, sau ba đến sáu tháng, chậm nhất là chín tháng đến một năm, gan của cả người hiến và người nhận sẽ phục hồi gần như kích thước ban đầu." Bác sĩ ngừng một chút, "Còn về việc chọn người hiến, vì lý do đạo đức, nước ta chỉ cho phép người hiến là họ hàng trực hệ hoặc cùng dòng máu trong ba thế hệ. Tất nhiên, ngay cả khi là họ hàng, người hiến cũng phải đáp ứng điều kiện: tuổi từ 18 đến 60, phải trải qua kiểm tra sức khỏe toàn diện, và phải hoàn toàn tự nguyện."
Sau lời của bác sĩ, căn phòng trở nên im lặng. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, tất cả mọi người đều cố gắng tiếp nhận tình huống trước mắt.
"Hơn nữa, so với việc ghép gan từ người đã qua đời, ghép gan từ người sống thực ra có rất nhiều ưu điểm." Bác sĩ cố gắng làm dịu cảm xúc của họ, "Ví dụ, thời gian gan bị thiếu máu gần như có thể bỏ qua, điều này giúp giảm đáng kể các biến chứng. Thêm vào đó, ghép từ người thân có tỷ lệ phản ứng thải ghép thấp hơn, bệnh nhân thậm chí có thể phát triển khả năng dung nạp miễn dịch, không cần phải uống thuốc chống thải ghép suốt đời. Quá trình chuẩn bị cho ca phẫu thuật cũng sẽ đầy đủ hơn. Và không cần phải chờ đợi là một lợi thế lớn."
"Vậy việc hiến gan ảnh hưởng thế nào đến sức khỏe lâu dài? Có ảnh hưởng đến tuổi thọ không?" Stella vô thức đặt tay lên bụng mình.
"Trong hầu hết các trường hợp, việc này không có ảnh hưởng lớn, và cơ bản cũng không ảnh hưởng đến tuổi thọ. Tất nhiên, bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng giảm rủi ro đến mức thấp nhất." Bác sĩ nói rất cẩn thận, từ đầu đến cuối đều để lại dư địa, chỉ sử dụng những từ như "cơ bản" và "hầu hết" để giải thích.
"Vậy để tôi hiến." Giản Triều không còn do dự nữa, "Tôi còn chưa đến 61 tuổi, giờ vẫn kịp để hiến, sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho tôi sớm nhé."
"Ba?"
"Chú?"
Stella và Văn Dật gần như đồng loạt đứng lên: "Ba đừng đùa nữa, chuyện này đã có tụi con lo, sao có thể đến lượt ba chứ?"
"Thôi đi, các con còn trẻ, sau này còn nhiều năm phải phấn đấu, giờ chính là giai đoạn bận rộn sự nghiệp, vừa mệt vừa căng thẳng." Giản Triều giơ tay ra hiệu cho họ ngồi xuống, "Ba giờ đã nửa nghỉ hưu rồi, hiến xong cũng có nhiều thời gian để dưỡng sức, vẫn là để ba làm."
Bác sĩ Cao lộ vẻ khó xử: "Đây cũng là một ca phẫu thuật mở bụng lớn. Với độ tuổi của ông, nếu trong gia đình có lựa chọn tốt hơn, chúng tôi không khuyến khích ông làm. Hơn nữa, chất lượng gan tốt sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến sự thành công của ca phẫu thuật và khả năng hồi phục sau này của cô Văn." Ông vô tình hay cố ý liếc nhìn Giản Tiêu, người vẫn chưa nói gì. Trong căn phòng này, ai sáng suốt đều có thể nhận ra ai là người phù hợp nhất để hiến gan. "Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là người hiến phải tự nguyện. Không ai có thể đảm bảo 100% rằng phẫu thuật sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe, đây không phải là việc có thể quyết định một cách tùy tiện. Mọi người hãy về bàn bạc kỹ lưỡng. Chúng tôi cũng sẽ tranh thủ thời gian này để chăm sóc sức khỏe cho cô Văn."
Trong gia đình, trước đây đều là Văn Vũ Đường quyết định mọi chuyện. Giờ bà ấy ngã bệnh, người đứng ra quyết định tự nhiên trở thành Văn Dật.
Anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Thế này đi, trước hết hãy kiểm tra sức khỏe. Đợi mốt dì và Dương Dương đến, chúng ta sẽ cùng kiểm tra, xem ai đủ điều kiện hiến gan. Còn những việc khác... chúng ta về rồi bàn tiếp."
"Được, chúng tôi sẽ sắp xếp ngay." Thấy Giản Triều không có ý kiến gì, bác sĩ Cao lập tức dặn dò mọi việc.
"Ba, con đi thăm mẹ." Văn Dật bận trăm công nghìn việc, khó khăn lắm mới có thời gian đến bệnh viện, tất nhiên muốn ở lại thêm một chút.
"Em cũng đi." Stella cùng anh ta đi về phía phòng bệnh.
Giản Tiêu cũng đi theo sau, nhưng không vào phòng mà đứng ngoài, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ hẹp chỉ vừa một bàn tay.
Ở viện vài ngày, tình trạng của Văn Vũ Đường đã tốt hơn. Bà ấy đang ôm máy tính ngồi bên cửa sổ không biết đang xem gì. Thấy con trai và cháu gái đến, bà vẫy tay, kéo Stella ngồi xuống bên cạnh và bảo người giúp việc cắt trái cây.
"Nào, xoài Quý phi, mẹ không thể ăn nhiều, hai đứa giúp mẹ ăn một ít đi. Hôm qua mới mang đến đấy." Bà gập máy tính lại.
Trông có vẻ tâm trạng bà cũng khá tốt.
Giản Tiêu yên tâm hơn, quay đầu lại thì giật mình vì không biết từ khi nào Giản Triều đã đứng ngay phía sau.
"Ba." Trái tim Giản Tiêu thắt lại, sợ Giản Triều không chọn đúng lúc mà gây khó dễ.
"Con không vào thăm mẹ à." Giản Triều nói với giọng bình thản, ôn hòa. Giản Tiêu nhất thời có chút không quen, cứ ngỡ sau khi công khai giới tính của mình, giữa hai ba con sẽ không còn những khoảnh khắc yên bình như thế này nữa.
Giản Tiêu nhìn lại một lần nữa, thấy trong phòng không khí vui vẻ, nên lắc đầu: "Thôi ạ. Đỡ cho mẹ tức giận."
"...Con đó." Giản Triều ngập ngừng, rồi khẽ thở dài: "Mẹ con ngày thường cũng rất lo cho con."
Hiếm khi Giản Tiêu thấy trên mặt ông vẻ mệt mỏi thế này, khiến cả người ông trông già đi nhiều.
"Mẹ con mới 59 tuổi thôi mà..." Mắt Giản Triều đỏ lên, "Nếu có thể cứu được bà ấy, chắc chắn chúng ta vẫn phải cố hết sức, đúng không con?"
Giản Tiêu ngạc nhiên gật đầu, không hiểu ông có ý gì.
"Nhưng con cũng biết tình trạng sức khỏe của anh trai con. Mặc dù ca ghép tủy năm đó rất thành công, nhưng dẫu sao thì sức đề kháng của nó vẫn yếu hơn người bình thường, chưa kể ai biết được liệu bệnh của nó có tái phát hay không." Giản Triều cũng vô thức liếc nhìn về phía phòng bệnh, "Vì vậy, ba có một thỉnh cầu. Nếu ba kiểm tra không đạt, con có thể... cứu mẹ con được không?"
Giản Tiêu sững sờ.
Hóa ra, Giản Triều sẵn sàng hạ thấp mình, bỏ qua mọi khoảng cách, là để thuyết phục anh hiến gan cứu mẹ...
Thấy anh lưỡng lự, Giản Triều tưởng rằng anh đang do dự, liền vội vàng bổ sung: "Ba biết, con luôn trách chúng ta thiên vị anh trai con. Thực ra, điều đó không phải là ý muốn của chúng ta. Con sinh muộn, thời điểm đó lại không thuận lợi, đúng lúc là giai đoạn chúng ta bận rộn nhất, nên mới có phần bỏ bê con mà không nhận ra... Đến khi tỉnh ngộ, con đã lớn rồi, vội vã muốn rời xa chúng ta..."
"Ba." Giản Tiêu ngắt lời ông, "Con biết, ba không cần nói thêm nữa."
Những điều này từ nhỏ anh đã biết, và cũng chưa bao giờ thật sự trách họ. Anh biết việc kinh doanh khó khăn và mệt mỏi như thế nào, biết mình sinh không đúng lúc, biết anh trai mình xuất sắc, từ nhỏ đã được mọi người thương yêu.
Anh biết hết tất cả, chỉ là, bản thân anh lại không được họ biết đến.
Giản Triều thậm chí nghĩ rằng... anh sẽ thấy chết mà không cứu mẹ mình sao...
Chưa kịp ra khỏi bệnh viện, Giản Tiêu đã nhận được tin nhắn của Nguyệt Thời Ninh.
—— Mẹ anh thế nào rồi?
—— Tình trạng tạm ổn. Bác sĩ đã nói về phương án điều trị tiếp theo, về nhà anh kể em nghe.
Giản Tiêu vừa cúi đầu nhắn tin thì bị ai đó vỗ mạnh vào lưng.
Stella thở hổn hển: "Anh đi nhanh thế!" Cô dúi vào tay anh một túi giấy da bò, xoài đã chín vừa tới, mùi thơm lan tỏa khắp túi. "Đến đây rồi mà không vào phòng thăm. Anh họ ăn thử rồi khen ngon, còn giục em mang hai quả cho anh." Cô liếm môi, "Ngon lắm, tan ngay trong miệng."
"Ảnh còn nói gì nữa không?"
"Nói rằng, mai tan làm, anh đến phòng làm việc của ảnh một chuyến." Stella rút chìa khóa xe ra, kéo anh về phía bãi đỗ xe, "Đi nào, em đưa anh về."
Suốt dọc đường, họ không nói chuyện. Sắp đến nơi, Stella không nhịn được hỏi: "Anh có sợ không?"
"Sợ gì?"
"Hiến gan á..." Cô thở dài, "Em vừa muốn cứu dì, lại vừa... hơi sợ, dù gì cũng phải cắt bỏ một phần gan lớn như thế. Hơn nữa, phẫu thuật này... Haiz..."
Cô không nói hết câu, nhưng Giản Tiêu hiểu cô đang sợ gì. Phẫu thuật này sẽ để lại một vết sẹo dài trên bụng, mà cô thì còn quá trẻ.
"Không cần em làm đâu." Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và lo lắng của cô, Giản Tiêu không khỏi bật cười, "Không cần em, cũng không cần Dương Dương. Đã có anh rồi."
"Nhưng nếu, em chỉ nói nếu thôi, anh không hợp để hiến thì sao?"
"Không đâu. Gan là cơ quan miễn dịch ưu việt, không cần phải kiểm tra sự tương thích. Anh với mẹ cùng nhóm máu, chức năng tim phổi của anh lại tốt, không có bệnh nền nào... nên anh chắc chắn sẽ được."
Anh đã tìm hiểu rất nhiều về bệnh gan từ lâu. Từ vài năm trước, khi Văn Vũ Đường phải nhập viện cấp cứu và được bác sĩ xác định là đã bước vào giai đoạn mất bù, anh đã biết sớm muộn gì cũng có ngày phải đi con đường ghép gan này. Anh thậm chí đã từng hỏi ý kiến của nhiều bác sĩ khác nhau trên mạng về việc liệu một người có thể vừa hiến gan vừa hiến tủy hay không.
Câu trả lời thật sự là có thể.
Nguyệt Thời Ninh về đến nhà thì đã hơn mười giờ. Hôm nay, nhiếp ảnh gia hợp tác cùng cậu bỗng dưng cảm hứng dạt dào, đang chụp giữa chừng thì hoàn toàn lật ngược kế hoạch ban đầu. Đáng lẽ có thể kết thúc công việc khoảng sáu giờ, cuối cùng lại kéo dài đến chín giờ rưỡi.
"Hửm?" Vừa bước vào cửa, cậu đã bị Giản Tiêu nhét vào miệng một miếng xoài. Thịt xoài mềm mại, gần như không cảm nhận được sợi xơ nào, nước trái cây ngọt ngào tràn đầy khoang miệng, ngọt đến mức khiến người ta choáng ngợp. "Ưm, ngon thật."
Một miếng xoài nữa được Giản Tiêu đưa vào miệng, Nguyệt Thời Ninh vội nắm tay anh: "Em mọc mụn mất."
"Xoài quý phi, không nóng đâu." Giản Tiêu đặt thìa và nĩa xuống, chờ Nguyệt Thời Ninh rửa tay xong mới dang tay ra.
Nguyệt Thời Ninh như mọi khi lao vào lòng anh, để anh xoa đầu và hôn lên má cậu, kết quả là bị dính đầy kem nền.
Anh cười khúc khích: "Anh đi tắm đây."