Khi nhận được tin nhắn từ Đới Hoan Hoan, Nguyệt Thời Ninh vừa tắm xong, mở cửa sổ phòng tắm để thoát hơi nước.
— Ninh Ninh, nhà chị gặp chút vấn đề, có thể tạm thời ở nhờ nhà em hai hôm được không?
Nguyệt Thời Ninh hơi ngẩn người, Đới Hoan Hoan giống như cậu, sống một mình ngoài quê, thường không muốn gây phiền phức cho người khác. Cậu không nghĩ nhiều đã đồng ý:
— Ga trải giường sạch sẽ ở trong tủ quần áo.
"Đừng đứng cạnh cửa sổ, mau sấy tóc đi, kẻo bị cảm." Ông ngoại đi qua nhà vệ sinh thúc giục.
"Dạ."
Để an toàn, trước khi ngủ, khi gọi điện thoại với Giản Tiêu, cậu nhắc nhở bạn trai thích làm bất ngờ của mình đừng tạo ra bất kỳ điều gì gây sốc trước khi cậu về, vì hiện tại nhà có Đới Hoan Hoan.
"Ở nhờ? Có chuyện gì vậy?" Giản Tiêu ngạc nhiên, "Cô ấy là con gái, ở đó có tiện không? Nếu cần, anh có thể giúp tìm chỗ ở mới cho cô ấy."
"Chưa hỏi cụ thể." Nguyệt Thời Ninh nhớ mơ hồ rằng quê của Đới Hoan Hoan ở một thị trấn nhỏ phía nam, là đồng hương của Nhan Quân, dường như còn có chút quan hệ họ hàng với nhau. Nhan Quân sẽ về vào tuần sau, nếu không phải như vậy thì cũng sẽ không đến lượt cậu giúp đỡ. "Em nhớ là cô ấy ký hợp đồng dài hạn hai năm với chủ nhà, nói là tạm thời ở nhờ, chắc không cần tìm nhà mới đâu. Đợi em về hỏi cô ấy sẽ biết thôi." Nguyệt Thời Ninh lăn người, "Anh chuyển sang bộ phận tài vụ rồi thì không cần tăng ca nữa hả?"
"Cũng tàm tạm. Cuối tháng đầu tháng bận một chút, bình thường thì rảnh hơn." Rảnh đến mức có thể về sớm.
Anh rời văn phòng lúc nửa giờ trước khi tan làm, đúng năm giờ, còn kịp về nhà thay đồ. Anh lấy một hộp quà nước hoa, chạy một chuyến đến cửa hàng xe.
"Wow, mũ bảo hiểm đặt làm riêng à? Thật ngầu! Rất hợp với anh!" Linh là một chuyên gia, lại là người Nhật Bản, dù không có logo vẫn nhận ra ngay mũ bảo hiểm mới của anh đến từ một xưởng nổi tiếng, "Đặt lúc vậy? Không phải anh rất không kiên nhẫn chờ đợi thời gian hẹn sao?"
"Là quà của người khác." Anh hơi xoay người.
"Ủa? Ai là người khác vậy? Sao mà cười tươi quá vậy?" Linh không ngừng quay quanh anh.
Anh chỉ có thể đưa túi quà cho cô để che chắn.
Nhìn thấy bao bì quen thuộc, cô gái hít một hơi lạnh: "Hộp quà lần trước anh tặng em vẫn chưa dùng hết đâu."
"50ml, mỗi ngày xịt bốn năm lần, đã hơn hai tháng rồi, chắc cũng dùng một nửa rồi chứ." Anh dựa trên kinh nghiệm sử dụng của mình, không tính đến việc xịt thêm cho buổi hẹn sau khi tan làm.
"Mỗi ngày? Em làm việc sửa xe mỗi ngày, xịt vào cũng không ngửi thấy, tuần một lần là được rồi." Linh hít mũi, đi quanh anh một vòng, phân biệt được mùi hương hoa cỏ từ mùi dầu máy nặng nề, "Trước đây anh cũng không có thói quen này. Nói đi, hôm nay anh đặc biệt chạy đến làm gì, có chuyện gì cần em giúp không?"
"Có." Giản Tiêu bỏ hộp quà vào tủ sau quầy thu ngân, "Muốn nhờ em tìm một chiếc xe. Hiện giờ còn tìm được Volkswagen T1 không?"
Linh ngạc nhiên: "Hả? Anh nói là mini bus à? Cái này... khó tìm lắm... Hơn nữa, chiếc xe đó, em nói thật, dù bảo dưỡng tốt đến đâu cũng không dễ lái, cơ bản là chỉ để sưu tập. Cá nhân em thấy không đáng lắm, bỏ tiền mua cái khác không tốt hơn sao..."
Quả thực không đáng, anh cũng không có thói quen sưu tập xe, nhưng Nguyệt Thời Ninh rất hiếm khi thích thứ gì đó.
Giản Tiêu gật đầu: "Đúng, anh cũng thử tìm nhưng quả thật khó, nên đến hỏi người chuyên nghiệp là em."
Nghe được lời khen, Linh không khỏi cảm thấy tự hào: "Thế à... Nếu anh nhất quyết muốn, có thể xem xét phiên bản kỷ niệm 56 năm phát hành từ vài năm trước, tỷ lệ tìm được dễ hơn một chút. Tuy nhiên, giá cả hợp lý vẫn phải gặp may, cái này em có thể thử giúp anh."
"Ừm, vậy em để ý giúp anh nhé." Giản Tiêu xem giờ, "Muốn ăn gì? Anh mời mọi người ăn cơm."
"Lẩu thịt cừu! Anh đã nợ em lâu lắm rồi!" Linh cười tươi, ném tất cả công cụ sửa xe rơi lả tả vào hộp, nhanh chóng đi rửa tay và thay đồ, Giản Tiêu đứng ở quầy thu ngân chờ cùng với Lục Tây Nam.
"Hiếm khi có thời gian rảnh. Ngày mai có muốn đi lái xe không?" Lục Tây Nam bắt chuyện.
Quả thực hiếm khi, bình thường không phải làm việc thì cũng là tranh thủ mọi thời gian rảnh rỗi với bạn trai, rất lâu rồi không cùng Linh và mọi người chạy xe lên núi. Nhưng Giản Tiêu vẫn từ chối không chút do dự: "Lần sau nhé, ngày mai có kế hoạch rồi, phải đi dù lượn."
Trên chuyến bay từ Úc trở về, anh nghiêm túc hứa với Nguyệt Thời Ninh rằng sẽ không dễ dàng từ bỏ đam mê của mình vì bất cứ ai, anh sẽ tiếp tục bay cho đến khi không thể bay được nữa.
Linh thích ăn lẩu đồng cổ kiểu cũ, cả đại sảnh đầy hơi nóng và khói mù mịt, Giản Tiêu ăn được một nửa thì bắt đầu ra mồ hôi, cởi áo khoác bò ra treo lên lưng ghế.
Cô gái tinh mắt, chưa kịp nuốt miếng đậu hủ, đã vội vã chỉ đũa vào vai anh, bị Lục Tây Nam đánh vào mu bàn tay: "Đừng chỉ tay vào người, không lịch sự."
Linh không để ý, nuốt miếng đậu hủ xuống, bị bỏng đến mức không nói được, ôm ngực.
Lục Tây Nam nhanh chóng rót cho cô một ly nước lạnh, thấy cô vỗ vai mình rồi chỉ vào Giản Tiêu.
"Á, bạn gái cậu cũng khá nghiêm khắc nhỉ..." Lục Tây Nam ngạc nhiên, trêu ghẹo. Anh ta vừa dứt lời, bị Linh ở bên cạnh phun một cánh tay nước lạnh.
Lục Tây Nam là người được Giản Tiêu giới thiệu sau khi về nước, bình thường gặp nhau đều ở cửa hàng xe, anh không quen nói chuyện này, Linh cũng luôn giữ kín về giới tính của anh, không dùng để làm đề tài trò chuyện, ngay cả bạn trai gần gũi nhất cũng vậy.
Giản Tiêu cười: "Cũng không nghiêm khắc lắm."
Khi Nguyệt Thời Ninh đạt cực khoái, thường có một khoảng thời gian vô thức, mặc dù đôi khi Giản Tiêu cũng không tỉnh táo, nhưng sau vài lần quan sát, anh đã nhận ra một số quy tắc, khoảng mười mấy giây, lúc đó cậu giống như trở về giai đoạn miệng, cắn là hành động theo bản năng, đôi khi là ở vai, đôi khi là ở ngực. Khi tỉnh lại sẽ lập tức buông ra, hôn vào dấu vết bị cắn và xin lỗi, hỏi anh có đau không.
Thường thì không đau, một hai ngày là sẽ biến mất hoàn toàn.
Nhưng lần này cậu cắn hơi mạnh, có thể là do trải nghiệm lần đầu quá kích thích, không chỉ là vai, lần thứ hai cắn ở một bên ngực, đã hai ngày rồi mà dấu răng và vết hôn đến giờ vẫn còn rõ ràng.
"Anh ơi? Anh ngủ rồi ạ?" Nguyệt Thời Ninh hỏi anh tối mai có rảnh không, đợi nửa ngày không nhận được phản hồi, không biết rằng anh đang lơ đãng.
"Không." Giản Tiêu hỏi, "Không cần anh đến đón em sao?"
"Không cần, chẳng phải anh còn phai làm việc sao. Chị Hoan Hoan sẽ đến đón em, trực tiếp đi gặp đạo diễn và nhà sản xuất, bàn về kịch bản." Nguyệt Thời Ninh nghĩ đến việc này không khỏi lo lắng, công ty đã nhận một bộ phim cho cậu vào cuối tháng tám, không phải vai khách mời mà là một vai chính thực sự.
"Thở dài gì vậy, lo lắng à?"
"Ừm... Em không biết điên..... Nghe nói vai diễn nhiều lắm, tính là vai diễn chính phụ." Nghĩ đến việc phải ở lại trong đoàn phim, còn phải hợp tác với các diễn viên khác, cậu thấy đầu óc mình căng thẳng. Chỉ cần nghĩ đến, đạo diễn nhìn trúng cậu chỉ để có thêm chút tin tức quảng cáo, bộ phim đầu tay của người mẫu quốc tế bị bạch tạng đang nổi tiếng, buff dày đặc, độ thảo luận tự nhiên cũng sẽ tăng lên.
Tiền thù lao rất hào phóng, vai diễn cũng phù hợp, thậm chí không cần phải thử vai, công ty chủ yếu chỉ để bộ phận pháp lý kiểm tra hợp đồng thôi.
Nhân vật mà cậu đóng là một người mẫu quyến rũ và phong lưu, Nguyệt Thời Ninh từng nghi ngờ rằng vai diễn này có phải là do biên kịch và đạo diễn thêm vào cho cậu không. Nhưng thực ra, cậu không nổi tiếng đến mức đó, thậm chí không biết có bao nhiêu sức hút phòng vé, đạo diễn nào dám làm liều như vậy?
"Đừng suy nghĩ nhiều, tiền thù lao và tiền đặt cọc đã vào tài khoản từ ngày ký hợp đồng rồi. Dù có không hài lòng với em, họ cũng phải bồi thường nếu hủy hợp đồng, chúng ta không bị thiệt." Đới Hoan Hoan mỉm cười, nhưng không khó để nhận ra đó là một nụ cười gượng gạo. Nguyệt Thời Ninh đoán cô ấy chắc chắn tối qua đã khóc rất nhiều, đến tận buổi trưa mà vùng da xung quanh mắt vẫn còn sưng, cả lòng trắng mắt cũng hơi đỏ.
"Chị cảm thấy không ổn à?" Cậu hỏi.
"......Không có. Chỉ mất ngủ thôi. Đi gặp đạo diễn và nhà sản xuất trước đã, những việc khác nói sau đi..." Cô gái đạp phanh, tháo gương chiếu hậu trên đầu ra xem, rồi tô thêm một lớp phấn.
Cậu nghĩ rằng buổi gặp sẽ diễn ra ở studio, không ngờ lại được thông báo đến nhà riêng của đạo diễn.
Khi vào khu chung cư, không có ai cản họ lại, Nguyệt Thời Ninh nhìn quanh, đây là khu biệt thự ở vị trí đắc địa, mật độ nhà ở rất thấp, ước tính mỗi căn nhà đều có giá lên tới chín con số.
Đạo diễn Hà Vân Nhiên là người Mỹ gốc Hoa, năm nay mới tròn 30 tuổi, nhưng có tiếng tăm không nhỏ.
Cha cô, Hà Cẩm Duệ là một đạo diễn nổi tiếng thế hệ trước, từng giành giải Gấu vàng ở Berlin hai mươi năm trước. Hà Vân Nhiên, với tư cách là con gái duy nhất của ông, có xuất phát điểm rất cao, mười sáu tuổi đã đóng vai chính trong một bộ phim nghệ thuật do cha cô đạo diễn và giành giải diễn viên mới xuất sắc nhất tại giải Kim Tượng. Trong thời gian đại học, cô tự đạo diễn và đóng phim, lọt vào vòng đề cử cho giải Crystal Bear của Berlin ở hạng mục phim ngắn dành cho thanh thiếu niên. Mặc dù cuối cùng không giành giải, nhưng điều đó đã củng cố quyết tâm của cô trong ngành đạo diễn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô gần như hoàn toàn từ bỏ công việc diễn viên, chuyên tâm đ*o diễn hai bộ phim nghệ thuật, không nổi bật lắm. Sự ảnh hưởng của cha vừa là ánh sáng vừa là cái bóng, cô vẫn không thể thoát khỏi. Hiện giờ không biết có phải là đã bất chấp hay không, Nguyệt Thời Ninh đại khái đã đọc qua kịch bản, dù không hoàn chỉnh, chỉ có phần cậu tham gia, nhưng vẫn nhận ra đây chỉ là một bộ phim hài thương mại thuần túy.
Từ phim nghệ thuật chuyển sang phim thương mại, sử dụng ngôi sao mạng làm nam chính, tất cả các dấu hiệu cho thấy cô đã cúi đầu trước thị trường và danh lợi.
Đạo diễn rất thân thiện, từ giây phút đầu tiên gặp cậu đã cười tươi, đuổi người giúp việc ra ngoài, tự mình vào bếp rửa trái cây, chưa nói nhiều về phim mà chỉ liên tục hỏi về công việc và tình hình cuộc sống của cậu.
"Cậu sinh ra ở Hải Tịch phải không? Ngày 10 tháng 10? Năm nay 21 tuổi đúng không?"
"Đúng vậy, tôi mới ăn sinh nhật mấy hôm trước..."
"Tôi đã xem qua phỏng vấn của cậu, cậu lớn lên với ông bà ngoại, mẹ cậu qua đời sớm, cậu cũng chưa gặp ba phải không?"
Nguyệt Thời Ninh mỉm cười, cúi đầu chỉnh lại kịch bản bị cậu nắm nếp nhăn, cố không nhíu mày.
Về gia đình, cậu tránh khi nào có thể trong tất cả các cuộc phỏng vấn, nếu không thể tránh, cũng chỉ lướt qua vài câu, cậu không thích bị người khác khai thác những điểm đau đớn này, càng không muốn biến chúng thành đề tài của người khác.
"Ừm. Vậy." Cậu hắng giọng, quay lại chủ đề phim, "Tôi không học qua chuyên ngành, thậm chí không có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, đạo diễn không lo lắng sao? Nếu tôi không đảm nhận nổi vai diễn thì sao?"
"Tôi đã xem cậu biểu diễn trên sàn catwalk, cũng xem quảng cáo cậu đóng. Tôi từ nhỏ đã ở bên ba, gặp quá nhiều diễn viên, có thể nhìn ra cậu có thiên phú diễn xuất." Hà Vân Nhiên cười, "Để nổi bật không nhất thiết phải qua đào tạo chính quy. Chỉ cần cậu chịu hợp tác là được. Tất nhiên, cố gắng học thuộc lời thoại thì càng tốt, sẽ đạt hiệu quả cao hơn."
Không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy ánh mắt của đạo diễn có phần sâu xa.
"Ở lại ăn cơm nhé?"
"Cảm ơn cô, không cần phiền phức đâu. Tôi mới từ Hải Tịch trở về, ngày mai còn có việc." Nguyệt Thời Ninh đứng dậy cúi chào, "Tôi sẽ chăm chỉ học kịch bản."
"Vậy thì tốt. Cuối tuần sẽ vào đoàn phim, cậu chuẩn bị kỹ nhé. Có gì cần thì có thể nói với tôi." Cô ấy tiễn cậu đến xe, đứng bên cửa sổ vẫy tay, nhất quyết đợi đến khi họ rời đi mới quay vào.