Chuyến đi đến Úc lần này kéo dài không chỉ vì việc quay quảng cáo tại địa phương, mà còn vì Nguyệt Thời Ninh phải tham gia sự kiện khai trương cửa hàng flagship [1] mới của Jane ở Sydney, và Stella cũng sẽ có mặt tại đó.
[1] Flagship Store sẽ là cửa hàng có diện tích lớn nhất trong chuỗi bán lẻ.
Giản Tiêu đã chuẩn bị hành lý từ sớm, sau khi Nguyệt Thời Ninh hoàn thành những phân cảnh cuối cùng, anh lái xe đưa họ đến sân bay.
Sau bốn giờ bay, ba người cuối cùng đến Sydney.
Tại nước ngoài, Nguyệt Thời Ninh không cần lo lắng về việc fan hâm mộ gây tắc nghẽn. Cách nhanh nhất để đến trung tâm thành phố là đi tàu, chỉ mất khoảng mười lăm phút.
Họ xuống tàu tại ga Town Hall, vừa ra khỏi ga là đến khu vực sầm uất nhất của Sydney.
Sau vài ngày ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở Tây Úc, khi đối mặt với đám đông đông đúc, Nguyệt Thời Ninh ngay lập tức cảm thấy choáng ngợp, phản xạ nắm chặt tay áo của Giản Tiêu.
Đới Hoan Hoan thấy vậy lập tức từ ba lô của mình lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng nổi bật đội vào, để tránh bị lạc và dễ nhận diện hơn.
"Em cứ tưởng ở Úc sẽ không đông người như vậy." Nguyệt Thời Ninh nhanh chóng lấy lại cảm giác về xã hội loài người.
"Không nhiều lắm, nhưng trung tâm thành phố Sydney thì khác, thực ra cũng không khác nhiều so với trong nước đâu." Giản Tiêu kéo hành lý của cậu, dẫn họ đi qua đám đông, may mà khách sạn không xa lắm.
Cửa hàng flagship nằm ở tầng hai của trung tâm mua sắm cao cấp nhất, nơi tập trung nhiều thương hiệu xa xỉ. Nguyệt Thời Ninh đang làm dáng tại phòng chờ thì Stella bước vào.
Khi đứng dậy ôm nhau, Stella cố tình vỗ nhẹ lên lưng Nguyệt Thời Ninh, vui vẻ nói: "Hôm qua nhà sản xuất đã cho tôi xem một đoạn dựng thô của cảnh dưới nước, đẹp quá. Tôi đã bảo cậu nên ăn nhiều chút mà!"
"Chỉ một chút thôi mà." Nguyệt Thời Ninh thầm cảm thấy may mắn.
Cậu không dám nói rằng thực ra trong khi quay cảnh nấc thang lên cung trăng, cậu lại gầy đi, những kết quả của một tháng tập luyện và ăn uống bổ sung đã biến mất chỉ trong một tuần.
Khi bất ngờ thấy Giản Tiêu đứng lặng lẽ phía sau, Stella bất ngờ hỏi: "Anh làm gì ở đây vậy?"
Nguyệt Thời Ninh lúc đó mới nhớ ra mối quan hệ họ là anh em họ, lòng cậu lập tức căng thẳng, buông tay Stella ra.
"Lâu rồi không tới đây, nhân dịp kỳ nghỉ lễ trong nước nên đến thăm dì. Nghe nói quảng cáo được quay ở đây, anh nhân tiện xem có cần giúp gì không." Giản Tiêu không đỏ mặt không tỏ ra ngượng ngùng, chỉ vào Nguyệt Thời Ninh, "Cậu ấy lần đầu tiên đến Úc."
"Thế à? Vậy thì anh phải dẫn cậu ấy đi tham quan một vòng nhé, thời tiết gần đây khá đẹp, nếu trễ thêm một tháng nữa thì sẽ bắt đầu nóng rồi." Stella không nghi ngờ gì, nhìn đồng hồ một cái, "Sắp rồi."
Sau khi trang điểm xong, Nguyệt Thời Ninh được Stella giới thiệu cho những người phụ trách khu vực Úc. Sau một hồi khen ngợi không có gì mới mẻ, họ cùng nhau tham gia buổi lễ khai trương cửa hàng. Sau các nghi lễ như rót rượu chúc mừng, phỏng vấn truyền thông, chụp ảnh, và cắt băng khai trương, buổi lễ nhanh chóng kết thúc.
Nguyệt Thời Ninh không ngờ rằng có người ở đây lại đến để gặp cậu, một nhóm du học sinh cầm cuốn sổ tay có hình cậu trên đó để xin chữ ký. Nghe thấy tiếng gọi tên mình bằng tiếng Trung ở nước ngoài, Nguyệt Thời Ninh cảm thấy ấm lòng, thấy người không nhiều, ban tổ chức đồng ý yêu cầu của cậu, tạm thời dựng một hàng rào để mọi người xếp hàng một cách có trật tự.
Sau khi ký xong, mọi người hài lòng rời đi, trước khi đi còn không quên chụp ảnh lưu niệm trước cửa kính của cửa hàng với cậu.
Thấy còn sớm, Stella đề nghị đi uống một ly. Ban đầu chỉ là xuất hiện cho vui, Nguyệt Thời Ninh không mấy hứng thú với việc uống rượu của người Úc, nên nhanh chóng tìm cớ nói rằng chân còn chưa khỏi hẳn không thể uống rượu rồi rời đi sớm cùng với Đới Hoan Hoan. Stella ra ngoài định sắp xếp xe cho họ thì bị Giản Tiêu kịp thời ngăn lại: "Em cứ bận việc đi, anh sẽ sắp xếp cho cậu ấy."
Trong lúc Đới Hoan Hoan đi vào nhà vệ sinh, họ đứng ngoài cửa hàng đợi, gần như mỗi người qua đường đều phải nhìn Nguyệt Thời Ninh mấy lần, thậm chí có một chiếc xe thể thao phanh gấp trước mặt, vài cô gái xinh đẹp từ bên đường la ó với Nguyệt Thời Ninh.
Giản Tiêu đành dẫn cậu đến một góc khuất, dựa vào tường xem bảng thời gian của tàu: "Tiếp theo có kế hoạch gì không?"
Nguyệt Thời Ninh bỗng nhận ra mình đã lâu không báo cho anh kế hoạch của mình, trong hơn một tháng "chia tay", họ gần như không có tin tức gì của nhau, chỉ âm thầm thích bài viết của nhau trên vòng bạn bè.
"Tối mai sẽ bay về, ngày kia sẽ đến nhà ông bà." Cậu cố tình dừng lại một chút, "Để ăn sinh nhật."
Giản Tiêu gật đầu: "Đoán được. Có cần anh..."
"Cần." Gió đêm nhẹ nhàng, bốn bề vắng lặng, Nguyệt Thời Ninh cười híp mắt, tiến lại gần anh, nhẹ nhàng hôn một cái, thì thầm bên tai anh, "Lát nữa em sẽ nói với ông ngoại, bảo họ chuẩn bị thêm một phần cơm cho một người nữa. Anh muốn ăn gì không?"
"Ầy....... Tôi nói hai người này....." Đới Hoan Hoan nhăn mặt, nhìn đi chỗ khác, "Ở chốn công cộng như vậy... May là đây là Sydney, không có nhiều người nhận ra hai người."
Giản Tiêu mỉm cười, hỏi cô: "Cô muốn ăn gì? Gần đây có đủ loại món, đặc biệt là món Trung Quốc."
"Ôi, tôi quên nói mất! Tối nay sẽ không ăn cùng hai người đâu." Đới Hoan Hoan chắp tay làm động tác xin lỗi.
Khi đến gần, Nguyệt Thời Ninh mới nhận ra son môi của cô đã chuyển sang màu sắc tươi tắn hơn, lớp trang điểm cũng được điều chỉnh lại, phấn má màu đào đã được tán lại, lông mi vốn rũ xuống giờ đã cong lên từng sợi, không biết cô đã ở nhà vệ sinh lâu như vậy để làm gì.
"Bạn học của tôi mời tôi đi ăn món Nhật." Cô đưa cho Giản Tiêu l chiếc túi vải lớn, "Hai người đừng quên... Thôi, ở đây không giống trong nước, không có nhiều fan hâm mộ lắm, chỉ cần chú ý an toàn là được, tôi sẽ về khách sạn trước mười giờ."
"Đợi đã..." Nguyệt Thời Ninh gọi cô lại, "Sao ở đây lại có bạn học của chị?"
"Là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp thì sang đây học tiếp thạc sĩ." Đới Hoan Hoan nhún vai, nụ cười lẫn chút sự cô đơn khó nhận thấy, "Thường thì những người học ngành thời trang hoặc nghệ thuật, nếu gia đình có điều kiện thường sẽ đi du học." Cô mở WeChat, lướt qua vài bức ảnh, "Nè, tụi chị từng ở chung ký túc xá."
Nguyệt Thời Ninh lại gần màn hình điện thoại của cô, thấy các bức ảnh cũ của họ và thông tin vị trí cũng như chiếc xe hơi mini cooper với biển số LIN888 mà bạn cô lái.
"Vậy chị để lại số liên lạc của chị ấy cho em nhé." Ở nước ngoài, trời đã tối, Nguyệt Thời Ninh không dám lơ là.
"Được, chị sẽ tạo một nhóm và báo bình an." Đới Hoan Hoan cài đặt định vị bản đồ, vẫy tay chào họ, "Đi đây, cô ấy hẹn gặp chị ở bãi đỗ xe gần phố Tàu! Còn xa đấy! Tạm biệt."
"Vậy chúng ta ăn gì?" Nguyệt Thời Ninh chủ động giơ tay, định tự mang túi.
Giản Tiêu không đưa mà treo túi lên vai mình, không biết đã gọi điện cho ai đó, tự mình đi tiếp. Thấy Nguyệt Thời Ninh không theo kịp, anh quay lại nắm tay cậu.
Họ đi cạnh nhau như thể đi dạo công khai.
Nguyệt Thời Ninh nghe thấy anh đã đặt trước hai chỗ lúc tám giờ.
"Đi ăn ở izakaya đi." Giản Tiêu cất điện thoại, "Đặt trễ quá nên bây giờ đã đầy hết, chỉ còn chỗ lúc tám giờ. Nhưng chỗ đó đáng để chờ."
Đối diện đường, tiếng chuông báo giờ của nhà thờ vang lên, cậu thì thầm đếm: "Mới sáu giờ, còn hơn hai tiếng... chúng ta đi đâu bây giờ?"
Giản Tiêu nghĩ một lát: "Em có muốn lái xe không?"
"Dạ? Nhưng, xe ở đâu ạ?"
"Đi mượn một chiếc, đi thôi." Giản Tiêu kéo cậu chạy về khách sạn trước, bỏ túi xuống, thay đồ thoải mái hơn, rồi lại đi đến ga tàu dưới lòng đất.
Rời khỏi khu vực chính của thành phố, con đường trở nên yên tĩnh hơn.
Giản Tiêu dẫn cậu đến một khu dân cư, dọc theo con đường dài, bên bóng cây là một dãy các ngôi nhà liên kế kiểu cũ không thấy điểm cuối.
Mặt tiền hơi ngả vàng, những ngôi nhà trông có vẻ đã lâu năm, nhưng các sân nhỏ phía ngoài đường được dọn dẹp rất sạch sẽ, cây xanh và hoa từ hàng rào kim loại vươn ra, mỗi nhà có những nét khác biệt nhỏ.
Họ dừng lại trước một sân có một chiếc xe đạp kiểu mô tô ở đó. Giản Tiêu ấn chuông cửa, ngay lập tức có tiếng chó sủa lớn, từ xa đến gần.
Cửa mở, một bóng đen lao ra, lao qua hàng rào và nhảy vào người Nguyệt Thời Ninh, khiến cậu lùi lại một bước, rồi ngay lập tức nhận ra đó là con Labrador màu đen thuần chủng mà cậu đã thấy trên avatar WeChat của Giản Tiêu.
Rõ ràng, chú chó cũng nhận ra Giản Tiêu ngay lập tức, tiếng sủa giả vờ trở thành tiếng rên rỉ đáng thương, đứng lên, thò một chân trước qua hàng rào.
Giản Tiêu ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu nó.
Nguyệt Thời Ninh đứng ngẩn ra, cảm giác hành động này rất quen thuộc... Cậu nhìn Giản Tiêu với tâm trạng phức tạp, người kia vừa hay quay lại nhìn cậu: "Nó tên là Kaia. Đã tám tuổi rưỡi rồi, là một cô gái già. Đừng sợ, nó rất thân thiện."
Thấy nó rất ngoan ngoãn với Giản Tiêu, Nguyệt Thời Ninh cúi xuống, do dự giơ nắm tay ra, ngượng ngùng gọi tên nó: "Kaia." Không giống như tên tiếng Anh.
"Đây là tiếng Maori. Một trong những chủ nhân của nó lớn lên ở New Zealand, có một nửa dòng máu Maori." Giản Tiêu giải thích.
"Vào trong đi!" Có người cười tươi mở cổng cho họ, rõ ràng là người Trung Quốc chính gốc, nói tiếng Quan Thoại với âm điệu tiếng Quảng Đông, mở rộng vòng tay nhẹ nhàng ôm Giản Tiêu, "Lâu quá không gặp!"
Kaia cũng không chịu thua, đứng dậy cố gắng chen vào lòng Giản Tiêu.
"Lâu quá không gặp." Giản Tiêu buông cô ra, quỳ xuống giữ con chó quá phấn khích, ngẩng lên hỏi, "Chị ở nhà một mình sao? Moana đâu?"
"Em ấy về New Zealand từ hôm qua rồi, anh trai và chị dâu của em ấy vừa sinh em bé, bảo em ấy... về..." Cô ngẩng lên thấy Nguyệt Thời Ninh, ánh mắt lập tức trở nên đờ đẫn, không thể nói tròn câu.
"Chào cô." Nguyệt Thời Ninh mỉm cười vẫy tay với cô.
"Hả? À... chào... chào... chào cậu nhé....." Cô chớp mắt, cổ họng phát ra tiếng nuốt.
Giản Tiêu đứng dậy giới thiệu với Nguyệt Thời Ninh: "Đây là chủ nhà của anh hồi đại học, Trình Gia Di. Cô ấy là người Hồng Kông. Anh đã sống ở đây hơn bốn năm trước khi về nước." Anh chỉ về cửa sổ sáng đèn ở tầng hai, "Chính là căn đó." Anh quay lại hỏi, "Chị còn cho thuê không?"
"Có chứ, tụi chị thích náo nhiệt mà. Cũng là sinh viên của Đại học Sydney, đến từ đại lục học thạc sĩ." Trình Gia Di không thể rời mắt khỏi gương mặt Nguyệt Thời Ninh.
Giản Tiêu vẫy tay trước mặt cô, cười nói: "Được rồi, đừng nhìn nữa."
"Ôi. Em vừa nói mượn xe chở người..." Cô tỏ ra hững hờ, không nỡ rời mắt, "Đây có phải bạn trai của em không?"
Giản Tiêu không trả lời, quay đầu nhìn Nguyệt Thời Ninh, cậu đỏ mặt, nhẹ gật đầu: "Phải ạ."
"Wow..." Trình Gia Di khều khều Giản Tiêu, "Được đấy..... không ngờ em không chịu yêu đương lâu như vậy, hóa ra muốn người đẹp như thế, haha..." Cô cười lớn hỏi Giản Tiêu, "Em đến Sydney từ khi nào?"
"Mới vài ngày trước. Nhưng tối mai em phải về rồi. Xe em trả lại vào sáng mai được không?"
"Không vấn đề gì, chỉ cần bỏ chìa khóa vào hòm thư là được. Chờ chị một chút." Cô quay vào trong nhà, không lâu sau ôm ra hai chiếc mũ bảo hiểm màu trắng và đỏ.
"Được rồi, có dịp khác sẽ đến chơi, ngoan ngoãn nhé." Giản Tiêu nhẹ nhàng đẩy Kaia ra, nhận mũ bảo hiểm và chìa khóa, dẫn Nguyệt Thời Ninh ra khỏi sân.
"Đợi chút! Chị có thể chụp một bức ảnh không?" Trình Gia Di đuổi theo cùng con chó, "Để cho Moana xem, nếu không em ấy chắc chắn sẽ mắng chị!"
Giản Tiêu ngồi lên xe mô tô, gật đầu với Nguyệt Thời Ninh, ra hiệu cho cậu quyết định.
Nguyệt Thời Ninh gật đầu: "Có thể lưu lại, nhưng... đừng phát ra ngoài ạ."
"Hả? Phát đi đâu?" Thành Gia Y ngơ ngác.
Giản Tiêu không nhịn được cười, đầu tiên lên xe mô tô: "Chị vẫn không thích lên mạng nhỉ."
Cô chớp mắt, hiểu ra: "Em không phải là ngôi sao chứ! Dáng đẹp thế này, là người mẫu à?"
Nguyệt Thời Ninh gật đầu, cũng ngồi lên xe, ghế sau của xe mô tô kiểu giả hơi cao hơn ghế trước, cậu tự động nghiêng người về phía trước, áp sát vào người lái.
Có thể dịch chuyển một chút, nhưng cậu không động, giơ tay vẫy với ống kính của Trình Gia Di: "Cảm ơn chị! Tạm biệt!"