Giản Tiêu ghét những ngày mưa, áp suất không khí thấp, không khí đặc và dính khiến người ta bị mắc kẹt trong đó.
Sau kỳ nghỉ Tết, anh đã làm việc liên tục hơn mười ngày và cuối cùng cũng có một cuối tuần hoàn chỉnh.
Sau khi thức suốt đêm ở văn phòng, anh định về nhà và đánh một giấc ngủ thoải mái, sau khi tỉnh dậy có thể đạp xe đến câu lạc bộ dù lượn [1] ở ngoại ô thành phố, lâu lắm mới có một cuối tuần không bị làm phiền, không ngờ kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, vừa ra khỏi tòa nhà công ty thì trời đã đổ mưa.
[1] Dù lượn là một môn thể thao hàng không giải trí nhưng cũng không kém phần cạnh tranh mang tính chuyên nghiệp.Dù lượn là hình thức bay tự do, cất cánh bằng chân. Phi công ngồi vào một ghế ngồi được may bằng những dây đai bền chắc (đai ngồi) bên dưới một cánh dù làm bằng vải, được bơm căng đầy không khí để giữ hình dáng khí động học nhờ vào áp lực không khí khi dù di chuyển tràn vào các "xoang dù".
Những đám mây cực kỳ ngột ngạt trải dài đến tận chân trời, trong thời tiết này đừng nói đến dù lượn, mọi hoạt động ngoài trời đều gia tăng nguy hiểm gấp bội, chỉ thích hợp để về nhà ngủ một giấc.
Nhưng tủ lạnh ở nhà đã trống rỗng, siêu thị gần đó phải đến 8 giờ mới mở cửa, anh chỉ còn cách bước vào một quán cà phê quen thuộc, chọn một chỗ bên cửa sổ, gọi món theo gợi ý của phục vụ.
Chán nản trong khi chờ đợi bữa ăn, anh lướt điện thoại, đã gần nửa năm không bay, anh gần như quên cảm giác lơ lửng giữa không trung là như thế nào.
"Đây là cà phê và bánh sừng bò phô mai của anh." Nhân viên phục vụ có chút ngượng ngùng, tránh nhìn vào mắt anh, cẩn thận đặt một cốc cà phê và một đĩa thức ăn ấm lên, trước khi rời đi không quên xoay tay cầm cốc cà phê về phía tay phải của anh, "Món ăn của anh đã xong, chúc anh ăn ngon miệng."
"Cảm ơn."
Anh cắn vài miếng bánh sừng bò, cầm cốc cà phê, thất vọng nhìn ra thế giới ẩm ướt lạnh lẽo bên ngoài tấm kính, ép bản thân chấp nhận thực tế, chấp nhận một cuối tuần tồi tệ và những ngày như vậy không thể đếm xuể trong tương lai.
Mọi người gọi sự lặp lại, nhàm chán và chịu đựng này là "sự trưởng thành thực sự", con người sẽ dần dần buông bỏ bao điều cố chấp trong lòng, sẽ dần quen với việc không còn nhiệt huyết và đam mê, yên tâm thoải mái ăn no chờ chết.
"Oa! Điện thoại đâu? Đưa điện thoại cho tui!"
Phía sau bỗng vang lên tiếng gọi nhẹ nhàng của một nhân viên pha chế, Giản Tiêu quay đầu lại phát hiện nhân viên pha chế và nhân viên phục vụ cùng bước ra từ quầy bar. Anh nhìn theo ánh mắt của các cô gái, bên ngoài cửa bất ngờ xuất hiện một chú vịt trắng nhỏ với chiếc khăn quàng cổ màu xanh lục.
Chú vịt Call Duck chỉ có kích thước của một con bồ câu bình thường, dáng đi lắc lư ngộ nghĩnh đáng yêu, nhưng ống kính của họ lại không chĩa vào vịt, mà là vào một chàng trai đứng cách vịt hai mét.
Người đó có dáng người cao ráo, bước đi nhẹ nhàng, ăn mặc cá tính. Áo hoodie chống thấm nước có nền màu xanh trẻ em và mũ màu vàng mù tạt, phía sau có logo graffiti, dường như là của một thương hiệu thời trang không nổi tiếng.
"Đẹp trai quá!" Các cô gái ngay lập tức di chuyển đến trước cửa kính bên hông, khóe miệng không thể ngăn được mỉm cười, ánh mắt tràn đầy niềm vui xuất phát từ trái tim, anh mơ hồ nhớ lại hai ba năm trước khi đi xem buổi hòa nhạc của thần tượng cùng em họ, tất cả các cô gái trong khán phòng đều có biểu cảm như vậy.
Góc nhìn của Giản Tiêu chỉ có thể thấy mặt bên của người đó, cách đó mười mấy mét, một người một vịt căng thẳng đối đầu, bạn tiến tôi lùi, bạn lùi tôi tiến, không thể phân biệt ai đang dắt ai, cảnh tượng buồn cười không thể giải thích được.
Sau vài phút căng thẳng, vịt bỗng nhiên bỏ rơi đối thủ, quay người bay vào bể phun nước hình tròn chưa mở.
Chàng trai đứng ngây ra một lúc lâu, sau đó bất ngờ kéo chiếc mũ xuống khỏi đầu.
Một mái tóc dài màu sợi đay mềm mại nhanh chóng bị ướt, nhưng người đó dường như không bận tâm, theo hướng vịt Call Duck bơi lội, thong thả đi vòng quanh bể phun nước, mà Giản Tiêu cũng trong khoảnh khắc nhìn thấy mặt của người kia, không tự chủ được nín thở một giây.
Một gương mặt quá sức thu hút, từ ngữ đẹp trai hay xinh đẹp cũng không đủ để hình dung nét đẹp tinh xảo đó, làn da trắng phương Tây, mắt xanh, đường nét rõ ràng nhưng hòa quyện với các đường nét dịu dàng của người phương Đông, hài hòa không có góc chết, hoàn hảo đến mức khiến người ta nghi ngờ về tính chân thực.
Anh đã thấy nhiều người lai, nhưng những người lai thành công như vậy thì thật hiếm thấy, có lẽ là trúng xổ số gen.
Tuy nhiên, có vẻ như người lai đang gặp rắc rối, cậu ta dường như rất muốn thu hút chú vịt Call Duck, liên tục lấy đồ ăn vặt, đồ chơi, như thể biểu diễn ảo thuật, không từ bất cứ cách nào. Nhưng mỗi khi chú vịt tiến lại gần, cố gắng thân thiện với cậu, cậu lại hoảng hốt tránh đi, thấy càng nhiều người đi qua bên cạnh chụp ảnh, cậu càng thêm sốt ruột.
Mặc dù vẻ ngoài và khí chất không tầm thường khiến người khác có cảm giác xa cách, nhưng sự vụng về vừa đủ lại khiến cậu ta trông rất gần gũi.
Giản Tiêu nhìn vẻ mặt khổ sở của cậu không nhịn được mà mỉm cười, tâm trạng nặng nề trong lòng bỗng chốc tan biến.
Quả thật, con người vẫn cần những điều ngây thơ và đẹp đẽ để chữa lành tâm hồn.
"Dễ thương quá... Nhưng đội mưa như vậy có lạnh không?" Nhân viên phục vụ thốt lên, bỗng run lên, cúi đầu nhìn điện thoại, lại liếc nhìn camera ở góc, kéo nhân viên pha chế lại nói nhỏ, "Sếp đang xem camera..."
Nhân viên pha chế thè lưỡi, không tình nguyện nhưng vẫn lập tức rời khỏi cửa, một bước ba lần quay đầu trở lại đứng ở quầy.
Giản Tiêu nhìn cơn mưa ngày càng dày, mở điện thoại kiểm tra thời tiết, nhiệt độ thực tế bên ngoài chỉ có 9℃. Anh suy nghĩ một chút, đứng dậy đi đến quầy thu ngân mượn một chiếc ô. Nếu đã được chữa lành, thì giúp một chút cũng là điều nên làm.
Anh mở cửa, giương ô đi đến phía sau chàng trai đó, chưa kịp lên tiếng chào hỏi, đã nghe thấy một câu hơi giả tạo: "Vịt ơi, lại đây."
Mặc dù rất bất lịch sự, nhưng anh vẫn không kìm được mà cười thành tiếng.
Người kia nghe thấy tiếng quay mặt lại nhìn anh, Giản Tiêu bỗng nhiên ngẩn người một lúc, đôi mắt trong suốt màu xanh khiến anh không tự chủ liên tưởng đến mặt biển trước khi mặt trời mọc, nhớ lại những tảng băng mà mình đã từng đi qua, tĩnh lặng và thoát tục.
Mắt xanh đứng dậy, các đường nét trên khuôn mặt nhẹ nhàng chuyển động, mỉm cười với anh, lúm đồng tiền bên má hiện ra mờ mờ, trông có vẻ mang chút ngây thơ của một học sinh.
Giản Tiêu cao 184cm, hiếm khi cần phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người khác: "Cần giúp gì không?" Anh cũng mỉm cười đáp lại.
Người kia từ từ gật đầu, giơ dây xích trong tay lên: "Cần đeo cái này cho nó, nhưng tôi không dám chạm vào..."
Khác với ngoại hình, cậu ta nói tiếng Trung rất trôi chảy, không có chút giọng nước ngoài nào, chắc hẳn là người bản địa.
"Đây không phải là vịt của cậu sao?" Giản Tiêu nhận lấy dây dắt, nhìn qua một lượt, giống như dây dắt cho chó, có hai vòng, vòng nhỏ buộc vào cổ vịt, vòng lớn buộc vào ngực vịt.
"Là vịt của một người bạn gửi tạm ở nhà tôi." Mắt xanh nghĩ một chút, mở màn hình điện thoại, mở vòng bạn bè đưa cho anh xem, "Không phải tôi ăn cắp, trong video này chính là nó."
Giản Tiêu sửng sốt, anh không có ý đó, chỉ là khách sáo mà thôi.
Tuy nhiên, điều khiến anh thực sự ngạc nhiên không phải là hiểu lầm này, mà là chiếc điện thoại trước mặt lại giống hệt như chiếc điện thoại của ông ngoại anh, từ đồng hồ trên màn hình khóa đến biểu tượng trên màn hình chính, rồi đến nội dung văn bản trên vòng bạn bè, tất cả đều được cài đặt với cỡ chữ lớn nhất, gần như có thể nhìn rõ từ khoảng cách một mét.
Nhưng vì lịch sự, anh chỉ giữ sự ngạc nhiên trong lòng, bề ngoài chỉ nhẹ nhàng đẩy bàn tay lạnh lẽo đó trở lại: "Không cần, nhưng nếu trói lại rồi thì cậu sẽ mang nó về như thế nào?"
"Chỉ cần cầm sợi dây là được, nếu không chạm vào nó thì không sao." Mắt xanh dường như hoàn toàn không để tâm đến hiểu lầm nhỏ này, cầm lấy con vịt cao su nhỏ bóp bóp, thu hút sự chú ý của vịt Call Duck, rồi từ trong túi móc ra cái gì đó đưa cho anh, "Cho nó ăn cái này thì nó sẽ lại gần."
Giản Tiêu cụp mắt xuống, da đầu đột nhiên tê dại.
Trong lòng bàn tay anh bị nhét vào một nắm sâu bọ, chen chúc nhau, dường như còn đang bò lổm ngổm.
Anh nén cơn buồn nôn, không đợi thêm một giây nào đã nhanh chóng ném con sâu xuống bờ hồ, chờ vịt Call Duck lên bờ, nhân lúc nó thưởng thức món ngon mà nhanh chóng buộc chặt dây xích, con vịt rất ngoan ngoãn, không vùng vẫy.
"Xong rồi." Anh vội vàng trả lại cái vật nóng bỏng này cho chủ nhân, khi chạm vào ngón tay của đối phương không nhịn được nói thêm một câu, "Tay cậu lạnh quá, đừng để dính mưa nữa."
Anh chỉ vào chiếc mũ trên lưng người nó, nói xong trong lòng cảm thấy giật mình, không thể tin được rằng lời khuyên bà mẹ này lại từ miệng mình nói ra, hay có lẽ có một số người sinh ra đã khiến người khác thương cảm?
"Cảm ơn anh." Mắt xanh rất nghe lời, sau khi đội mũ xong gật đầu chào tạm biệt anh, cẩn thận dẫn theo con vịt rời đi.
Giản Tiêu đứng dưới ô nhìn một người một vịt rời khỏi, giữa họ là một sợi dây kéo màu vàng, dưới chân luôn giữ khoảng cách nửa mét.
Động vật vốn nhạy cảm, dễ dàng phân biệt ai nên tránh xa, ai có thể lại gần, và ai có thể lấn tới.
Vịt Call Duck lợi dụng lúc con người không để ý, nhanh chóng tiến lại gần, mắt xanh không còn cách nào khác, chỉ có thể tăng tốc độ theo nó để tạo khoảng cách lại.
Giản Tiêu từ trước đến nay không có cảm giác với những chàng trai có liên quan đến mấy từ "đáng yêu" và "xinh đẹp", anh thích những người trí thức, thông minh, khiêm tốn và chu đáo hơn.
Bây giờ mới nhận ra hóa ra chỉ là không đủ đẹp sao... Hay có lẽ, vô tình lợi dụng vẻ đẹp này để gây thiện cảm?
Hình bóng sắp biến mất ở cuối tầm nhìn, mưa bỗng dừng lại, trong khe hở của những đám mây và cơn mưa, ánh nắng ngắn ngủi chiếu xuống, mái tóc màu sợi đay sáng lên.
Nguyệt Thời Ninh không dẫn vịt về nhà mà trực tiếp đến căn nhà bên cạnh, nhà của quản lý cậu, Nhan Quân.
Bé quả vải vừa ăn xong bữa sáng, đang ngồi trước màn hình chiếu xem heo Peppa, nghe thấy tiếng vịt Call Duck liền bật dậy từ ghế bập bênh.
Nguyệt Thời Ninh buông tay, vịt Koduck cũng vỗ cánh, dùng hết sức lao về phía chủ nhỏ, nhảy vào lòng cô bé gầy gò, kêu quang quác, quả vải nhỏ hôn mạnh vào gò má mũm mĩm của nó.
Nguyệt Thời Ninh không nhịn được cười, chỉ mới tách ra một đêm thôi... Đến thế ư...
"Này, Thời Ninh, sao tóc lại ướt thế! Vào trong sấy khô nhanh đi!" Cô bảo mẫu nắm tay anh kéo vào trong, "Ôi tay sao lạnh thế này!"
Cậu cúi đầu xoa xoa tay, người vừa rồi cũng nói như vậy.
Ở trong nước rất hiếm khi thấy làn da khỏe mạnh như vậy, màu mật ong nhạt rất đều, không biết là do bẩm sinh hay không chú ý chống nắng, sống mũi thẳng, dưới mắt có vài đốm tàn nhang nhỏ, kết hợp với thân hình cân đối và ánh mắt sáng ngời, khiến người ta không tự chủ liên tưởng đến kỳ nghỉ, ánh nắng và bãi biển.
Nhưng anh lại mặc vest và giày da, tóc chải gọn gàng, nhìn thì đẹp nhưng có một cảm giác không hợp lý khó hiểu, như thể bộ quần áo đó đang trói buộc anh.
Nguyệt Thời Ninh đứng trước gương sấy tóc, như một thói quen nghề nghiệp trong đầu đã thay cho người kia một bộ đồ đơn giản là áo phông và quần short, cổ tay không thể quá trống, tốt nhất là quấn vài dây da, hoặc trang sức như dây kim loại... cộng thêm một chuỗi ngọc trai Baroque [2] trắng không đều là phù hợp nhất với bãi biển.
[2] Ngọc trai Baroque loại có hình dạng không tròn, đều. Nó mang kiểu dáng sai lệch như hình trứng, cong, bị chèn ép hoặc dạng vón (cục), bề mặt hơi sần...
Hừm, làn da màu mật ong khỏe mạnh và sexy quá. Thật ghen tị.
Cậu nhìn vào gương thấy bản thân nhợt nhạt, không nhịn được thở dài.
Tác giả có lời muốn nói:
Ừm, nên nói thế nào nhỉ, khốc ca không phải kiểu băng giá, cũng không thích giả vờ, bản chất rất bao dung và dịu dàng.