Vết thương dưới sự trị liệu chuyên nghiệp cẩn thận của đại phu rất nhanh đã khỏi, chỉ là vì trước đó không được chữa trị thỏa đáng, nơi đó hình thành một vết sẹo to lớn hơn vết kiếm bình thường cả một vòng.
Số lần Thẩm Lam triệu Tả Kiếm Minh qua đêm càng lúc càng nhiều, nhiều đến mức rất nhiều người xung quanh đều bắt đầu thầm thảo luận.
Giáo chủ từ trước tới nay chưa từng ôm nam nhân của họ hiện tại đã cảm thấy hứng thú với nam nhân rồi!
Vị hữu sứ có vẻ rất chất phác kia đã trở thành tân sủng của giáo chủ.
Uyển Nhi cô nương đã bị giáo chủ lãnh đạm rồi.
Tả Kiếm Minh nghe được rất nhiều câu nói như vậy, nhưng y đều lẳng lặng đi qua như không nghe thấy gì.
“Ngô… giáo chủ…”
Đầu lưỡi linh hoạt chạm vào vết thương vừa mới khỏi của y, ngứa ngứa tê tê, thắt lưng bị cánh tay hữu lực ôm chặt, ngăn cản kháng cự theo bản năng.
Thẩm Lam ve vuốt thân thể gần đây khiến hắn càng lúc càng cảm thấy hứng thú, thẳng đến khi tách hai chân y ra, hạ thân đỉnh vào nội thể y.
“Ngô!”
Tả Kiếm Minh ôm chặt bờ vai đối phương, muốn làm va chạm giảm bớt một chút.
Không bao lâu, y không thể khống chế phát ra tiếng rên rỉ, hai chân chắc khỏe hữu lực cũng không ý thức dược vòng qua thắt lưng đang nhún động của đối phương.
Số lần bị ôm càng lúc càng nhiều, thân thể đã dần quen thuộc với cảm giác này, hiện tại chỉ cần Thẩm Lam vừa tiến vào nội thể y, y liền sẽ toàn thân run rẩy bị khoái cảm thao túng.
Tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh, cho đến khi Thẩm Lam phát tiết trong nội thể y, y cũng theo ngón chân co rút mà phát tiết ra.
Đêm nay Thẩm Lam không yêu cầu y lưu lại qua đêm, vì tối nay y còn nhiệm vụ. Thu dọn một chút, y ra khỏi phòng Thẩm Lam, sắc trời bên ngoài rất tối.
Đi được vài bước, Ngô Uyên xuất hiện trước mặt y, Tả Kiếm Minh cười với hắn: “Đi thôi.”
Một canh giờ sau, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ám sát, hai người lặng lẽ không nói đi trong con đường tối đen.
Tả Kiếm Minh không muốn trầm mặc như vậy, y liền mở miệng trước: “Trời tối nay ẩm như vậy, chắc sẽ có mưa đi.”
“Ân.” Ngô Uyên đi đằng trước, không lạnh không nhạt đáp lời.
Tả Kiếm Minh nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy trong lòng có chút khổ sở. Từ sau khi mình lên giường với giáo chủ, người khác đều chán ghét mình đi.
Cứ đi như vậy, cho đến khi Ngô Uyên đột nhiên dừng lại, Tả Kiếm Minh cũng dừng theo.
“Ta muốn hỏi ngươi.” Ngô Uyên không quay đầu lại nói: “Tại sao phải lên giường cùng giáo chủ? Ngươi muốn đạt được cái gì?”
Ngữ khí băng lạnh đâm sâu vào lòng Tả Kiếm Minh, khiến khi khó chịu, chậm rãi muốn mở miệng giải thích: “Ta chỉ muốn thủ ở bên cạnh giáo chủ mà thôi.”
“Thủ ở bên cạnh hắn thì nhất định phải lên giường với hắn sao? Ngươi biết người khác bàn tán về ngươi thế nào không?!” Ngô Uyên đột nhiên quay đầu, tức giận gầm lên với Tả Kiếm Minh.
Hắn như vậy Tả Kiếm Minh chưa từng thấy qua, trong ấn tượng của y Ngô Uyên luôn là bộ dáng thanh thanh lãnh lãnh, trước giờ chưa từng có phản ứng quá khích. Hắn như vậy, là vì lo lắng cho mình sao?
“Cảm tạ ngươi.” Tả Kiếm Minh cười với hắn: “Ở nơi này bằng hữu duy nhất chân tâm với ta là ngươi, Ngô Uyên.”
Biểu tình Ngô Uyên ngây ra.
“Bất kể người khác sau lưng ta nói thế nào, ta đều không để ý, ta để ý chỉ có người đó mà thôi. Người quan trọng nhất đời này của ta, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn bảo vệ hắn, muốn ta làm cái gì cũng đều có thể. Ngô Uyên, ngươi biết ta là ai.”
Ngô Uyên quay đầu, tiếp tục đi.
Khi sắp tiến vào đại môn, Ngô Uyên đột nhiên ném cho y một câu: “Có khó khăn đừng quên tìm ta.”
Tả Kiếm Minh dừng chân, lăng lăng nhìn bóng lưng hắn, cho đến khi bóng lưng đó chìm vào nơi không thấy được.
Một cỗ ấm áp chảy vào lòng, Tả Kiếm Minh cười ngốc nghếch. Y chân thành cảm tạ Ngô Uyên, hắn không nghe lý do của mình, không bức hỏi chuyện cũ của mình, nhưng hắn vẫn tin tưởng mình.
Cuộc đời có thâm giao như vậy, đã không còn gì hối tiếc.
Vân Cẩm Nghị không biết từ đâu lấy ra mấy cuộn tơ lụa cực đỉnh, nghe nói dù là người của hoàng tộc cũng hiếm khi mặc được, y vui sướng ôm nó chạy tới chỗ Thẩm Lam, đưa cho hắn coi như hiến bảo vật.
“Ngươi xem ta đủ tâm tư chưa! Đây là thứ mà người khác đặc biệt tới hiếu kính ta nha, tơ tằm cực đỉnh đó! Ta cho ngươi một cuộn, coi như báo đáp lần trước ngươi cứu ta khỏi tay tên quái thai đó, Tường Liệt và Lăng Thần ta cũng không có cho đâu!”
Thẩm Lam sờ sờ chất liệu, quả nhiên là thượng đẳng trong thượng đẳng.
“Một cuộn mà ngươi đã coi như báo đáp ta? Lúc đó ta phí bao nhiêu sức lực cứu ngươi, ngươi chỉ lấy chút đỉnh này trả cho ta sao?”
“Chút đỉnh?! Thẩm Lam mắt ngươi mọc đi đâu rồi? Miếng vải này thật sự nếu muốn mua ngươi biết giá cả bao nhiêu không? Vải này có tiền cũng không mua được đâu!”
Vân Cẩm Nghị tức giận, thế nhưng dám chê đồ y đưa không đáng giá?!
Thẩm Lam vẫn uống trà, nói: “Vải lưu lại đi, ngươi có thể đi rồi, buổi chiều ta lại đích thân đưa vải trả về. Quyền Anh chắc đang ở chỗ ngươi đi? Vừa đúng lúc cho hắn xem thử, ngươi cảm tạ ân nhân lúc đó cứu ngươi trong nước lửa thế nào.”
Vân Cẩm Nghị lập tức dựng lông: “Ngươi là đồ điên! Ngươi nếu thật sự cho hắn biết ta cũng không sống nổi nữa! Mẹ ơi, nói, ngươi muốn cái gì?!”
Thẩm Lam cười cười, vươn tay nhàn nhã chìa ra hai ngón.
“Ý gì đây?”
“Hai cuộn.”
……..
Khi Tả Kiếm Minh trở về vừa đúng lúc thấy Vân Cẩm Nghị tức phì phò đi ra khỏi phòng Thẩm Lam.
“Vân công tử, ngươi sao vậy?”
Vân Cẩm Nghị tức xanh mặt, liếc y một cái, rồi kéo y tới dưới gốc cây.
“Ta nói cho ngươi hay, giáo chủ đó của ngươi là đồ da mặt dày nhất thiên hạ, vô sỉ nhất không cần mặt mũi nhất! Mẹ nó, ta tổng cộng có ba cuộn, hắn thế nhưng cưỡng ép lấy mất hai cuộn, quả thật chính là tàn sát dân lành! Ngươi tốt nhất mau ra khỏi Huyền Thiên giáo, đây là điều tốt nhất cho tiền đồ của ngươi! Có một giáo chủ như vậy ngươi sớm muộn gì chưa già đã suy tới mức kinh mạch hỗn loạn nội tức mất cân bằng! Hừ!”
Tả Kiếm Minh ngây ngốc hoàn toàn, mắt trân trân nhìn Vân Cẩm Nghị mắng cho đã xong lại bước nhanh bỏ đi, y vẫn chưa thể phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Tả Kiếm Minh.”
Thẩm Lam gọi một tiếng khiến Tả Kiếm Minh được giải đông, y lập tức quay đầu, thì thấy Thẩm Lam đứng trước cửa phòng nhìn y.
“Giáo chủ.”
“Đừng để ý gia khỏa đó, y nói cái gì ngươi cứ xem như gió thổi bên tai là được.”
“Nga.” Tả Kiếm Minh hiểu ý cười cười: “Vân công tử là người rất tốt, ở cùng y sẽ khiến người ta có thể tự nhiên vui vẻ.”
“Ngươi cũng rất thích y?”
“Đúng a, Vân công tử rất tiêu sái, ta rất tán thưởng y.” Tả Kiếm Minh nói xong, mới chú ý thấy sắc mặt Thẩm Lam rất kém, giống như bị ai chọc tức.
Thẩm Lam đi mấy bước tới trước mặt y, Tả Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn biểu tình rõ ràng đang tức giận của hắn: “Giáo chủ, thuộc hạ chọc ngài không cao hứng sao?”
“Ngươi còn biết là ngươi chọc ta không cao hứng?” Thẩm Lam đen mặt, hung ác trừng y: “Nhớ rõ, ngươi là người của ta, không có sự cho phép của ta cũng không được cưới thê, sau này nhìn thấy Vân Cẩm Nghị ngươi phải tránh sang một bên cho ta, nghe rõ chưa?”
Thẩm Lam nâng gương mặt ngây ngốc của y lên: “Ngươi là ngốc hay là ngu hả? Không nghe thấy ta nói sao?”
Tả Kiếm Minh vội cúi đầu, che giấu cảm tình cường liệt trong lòng: “Vâng, thuộc hạ đã biết.”
“Biết thì tốt, theo ta vào.”
Tả Kiếm Minh mặc ý Thẩm Lam kéo tay mình dẫn vào phòng, trong lòng thì vẫn dừng lại tại câu nói vừa rồi của đối phương. Giáo chủ vừa rồi, là đang ghen sao? Vì y mà ghen sao, hắn, có chút thích y sao?
Thẩm Lam chỉ hai cuộn vải trên bàn, một cuộn thanh bạch sắc, một cuộn thuần hắc sắc.
“Đây là vừa rồi Vân Cẩm Nghị đưa tới, ngươi thích màu nào?”
Tả Kiếm Minh vừa nhìn chất vải liền biết là thứ không hề rẻ: “Giáo chủ, đây là?”
“Chọn cuộn mà ngươi thích, trở về bảo thợ làm y phục cho ngươi.”
Tả Kiếm Minh vội nói: “Giáo chủ, điều này vạn vạn không thể! Ta chỉ là một thuộc hạ, cho dù giáo chủ tín nhiệm ta, ta cũng không thể không chú ý thân phận tiếp nhận thứ quý trọng thế này!”
Y không thể mặc y phục đồng đẳng tôn quý như Thẩm Lam, y không có tư cách cũng không xứng để mặc.
Thẩm Lam có chút kinh ngạc đối với phản ứng của y, nửa ngày mới nói: “Ta nói làm y phục cho ngươi thì ngươi nhất định phải mặc cho ta, đừng làm mất hưng trí của ta!”
“Giáo chủ__”
“Ngươi còn muốn để ta nói lần thứ hai?”
“…”
“Ngươi thích màu nào?” Thẩm Lam lại hỏi.
“Ta thích thanh bạch sắc…”
Ngày đó, Thẩm Lam tìm thợ may đến đo lường cho hai người.
Tối, Thẩm Lam lại lệnh Tả Kiếm Minh lưu lại qua đêm. Khi hai thân thể xích lõa chặt chẽ dán sát vào nhau, Tả Kiếm Minh nghe được rõ ràng tiếng tim đập của Thẩm Lam.
Tất cả giống như bị mất khống chế, là bắt đầu từ khi nào? Mất khống chế không chỉ là Thẩm Lam, còn có bản thân y.
Một mặt tham luyến hơi ấm của đối phương, một mặt lại muốn để tất cả chảy ngược về ban đầu, trở về mối quan hệ bình thường giữa giáo chủ và thuộc hạ, trở về ước muốn khi mới bắt đầu, chỉ cần thấy đối phương hạnh phúc là được.
Nhưng hiện tại hình như mọi thứ không thể quay lại, nếu hiện tại tất cả quay về như cũ, nếu ngày mai Thẩm Lam lại đối đãi y như đối đãi một thuộc hạ, y sẽ đau lòng, hơn nữa rất đau rất đau.
Không nói gì siết chặt vai đối phương, mặc cho đối phương va chạm nhanh đến sắp hôn mê. Tại sao y lại trở nên tham lam như vậy? Tại sao y không còn giống trước đây chỉ đơn thuần muốn bồi thường sai lầm của mình?
Tại sao…
Y phục rất nhanh được làm xong, khi Tả Kiếm Minh nhìn thấy kiện y phục quá mức xa hoa đó, lòng cũng run lên. Đặc biệt là một vài phục sức trên y phục, chính là do Thẩm Lam đích thân chọn cho y.
Thẩm Lam ngay tại đó bắt y thay y phục lên, y phục thanh bạch sắc khiến người cũng trở nên nhu hòa yên ả. Đặc biệt là phần eo, là thứ khiến Thẩm Lam thỏa mãn nhất, đó là do hắn tỉ mỉ lựa chọn, mặt trên thêu nhánh liễu, lộ ra sự thuần khiết và ôn nhã.
Tả Kiếm Minh có chút xấu hổ, nhìn trên bàn còn bày một bộ tân y hắc sắc, cái này chắc là của Thẩm Lam.
Cùng một chất liệu, y thế nhưng cùng Thẩm Lam mỗi người một chiếc.
“Chất liệu và màu sắc của áo này thật sự rất hợp với ngươi, thật là vải tốt, trách không được Vân Cẩm Nghị sống chết cũng không chịu giao.”
“Giáo chủ,” Câu này y đã nghẹn mấy ngày rồi, hôm nay cảm thấy vẫn nên nói ra: “Giáo chủ tại sao đối tốt với ta như vậy, ta chỉ là một thuộc hạ mà thôi.” Càng nói về sau, đầu Tả Kiếm Minh cúi càng thấp.
Thẩm Lam nâng cằm y lên bắt y ngẩng mặt nhìn mình: “Ta không thể đối tốt với ngươi?”
“Ta không có tư cách này.”
“Ta nói ngươi có thì ngươi có, ngươi không nhìn ra sao, ngươi đối với ta mà nói là đặc biệt, không chỉ đơn giản là thuộc hạ.” Thẩm Lam nói, cúi đầu ấn lên môi Tả Kiếm Minh.
“Giáo chủ…” Tả Kiếm Minh thầm thì, dần nhắm mắt lại.
Ra khỏi phòng Thẩm Lam, Tả Kiếm Minh đi về phòng mình. Vừa rồi nụ hôn trong phòng giáo chủ, khiến y loạn hết lên, đây là lần thứ hai đối phương hôn y.
Có chút hồn vía lên mây trở về phòng mình, vừa đẩy cửa ra, y lại nhìn thấy có người trong phòng.
Người đó không phải ai khác, chính là Uyển Nhi mấy ngày trước bị giáo chủ lãnh đạm.
Uyển Nhi nhìn y cười lạnh, nhìn y phục mới còn chưa kịp thay ra trên người y, chế giễu trong mắt càng đậm.
“Uyển Nhi cô nương, tại sao ngươi ở trong phòng ta?” Tả Kiếm Minh không đóng cửa lại, một nam một nữ đơn độc một phòng sẽ khiến người khác đàm tiếu.
“Xin lỗi, ta thấy không ai ở đây nên dứt khoát tiến vào đợi ngươi.”
“Tìm ta có chuyện sao?” Tả Kiếm Minh có chút không thoải mái, vì y phục đang mặc trên người, cũng vì mấy ngày nay Uyển Nhi vì y mà bị giáo chủ lãnh đạm.
Uyển Nhi không đáp mà hỏi lại: “Đây chính là chất vải mà ngay cả hoàng thượng cũng chưa từng mặc sao? Xem ra thật sự là đồ tốt, ngươi mặc lên cả người cũng thay đổi luôn. Xem ra giáo chủ thật rất tốt với ngươi, thứ quý trọng như vậy hắn lại không tặng cho ta mà tặng cho ngươi.”
“Xin lỗi.”
“Ha, đừng nói hai chữ này, chuyện trên đời nếu đều có thể dùng hai chữ này để giải quyết, thì sao lại có nhiều người thương tâm khó chịu như thế.”
Tả Kiếm Minh nhìn ra được bi ai của Uyển Nhi, tựa như có thể cảm nhận được nàng khó chịu thế nào: “Uyển Nhi cô nương, giáo chủ đối với ta chỉ là nhất thời hứng thú, có lẽ qua một thời gian nữa hắn sẽ cảm thấy nam nhân khiến hắn chán ghét. Ta không phải cố ý, càng chưa từng nghĩ tới sẽ thương tổn ngươi, xin lỗi.”