Na Thì Hậu Hoa Khai

Chương 8




Hoa Diệu Sân quả nhiên không cô phụ kì vọng của môn chủ. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, y đã chiếm lĩnh một mảng trời riêng cho mình. Người giang hồ không ai không biết, trong bảy đại sát thủ ra giá cao nhất thiên hạ, Hoa Diệu Sân chuyên dụng dược đã đứng hàng thứ tư. Khác với đám sát thủ kia chỉ độc lai độc vãng, dưới trướng Hoa Diệu Sân sở hữu riêng một tổ chức nhỏ có chút danh tiếng. Bình thường y không chỉ tự mình tiếp nhận mấy án tử mà còn làm trung gian ám sát nữa. Nhưng mà có rất ít người có thể nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp bạch phấn như giáp trụ trên mặt y để nhìn rõ chân diện mục kia.

Lần đầu tiên đánh phấn chính là vì bất đắc dĩ. Bất cứ nam nhân nào cững có thể chịu được việc trên mặt mình có thương tích, nhưng không mấy người có thể dễ dàng chấp nhận được trên trán của mình khắc sâu diện cụ mãi mãi giữ nguyên. Càng đừng nói đến diện cụ đó đại biểu cho trừng giới cùng sự trục xuất. Thật sự cứ để như vậy mà hành tẩu giang hồ thì quá mức kinh thế hãi tục.

Dần dần thì, bạch phấn bôi trên mặt lại giống như bao bọc bên ngoài khuôn mặt thật của mình một tầng bảo hộ, cung cấp cho trái tim hoảng sợ bối rối một chút cảm giác an toàn, khiến cho y cảm thấy vô cùng yên bình. Phấn bôi lên càng lúc càng dày, cảm giác an toàn càng mạnh mẽ. Vì vậy mà bất tri bất giác, mấy tầng phấn dày đã như một cái vỏ che kín hoàn toàn mặt của y, không còn ai có thể chứng kiến chân diện mục của y nữa. Đến lúc này y còn phát hiện ra tác dụng kì diệu của lớp phấn bôi, chính là — dọa người.

Phấn trang điểm của nữ nhân cũng không bám vào da tốt cho lắm. Hơn nữa sau khi vẽ loạn thêm vài tầng, chỉ cần da mặt có chút động đậy là bạch phấn sẽ rơi lả tả xuống. Phấn bôi càng dày, khe nứt trên mặt sẽ càng rõ. Hậu quả như vậy đối với nữ nhân sẽ gọi là thất thố, đối với nam nhân thì đúng là…sốc tinh thần. Trong chốn giang hồ còn chưa có nam nhân nào đạt được cảnh giới “tiếu dung tàn phá tâm hồn” như vậy đâu.

Phát hiện ra công dụng đó mới thấy bạch phấn trên mặt quả thật có tác dụng dọa cho người ta kinh hãi vô cùng. Bởi thế nên Hoa Diệu Sân không chút khách khí mà vận dụng tối đa. Bình thường trước khi y ám sát mục tiêu thì hay trưng ra nụ cười hủy dung đáng sợ của mình, khiến cho đối phương lâm vào kinh hãi rồi ngay lập tức xuống tay. Mặc dù thời gian rất ngắn, thường chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, thế nhưng cao thủ tranh chấp cùng thắng bại sinh tử đều dựa vào một khắc đó mà phân định, hơn nữa Hoa Diệu Sân sở hữu công phu không tồi cùng một thân dược vật, số cao thủ bại dưới tay y quả thật tăng dần từng ngày. Mọi người không thể không thừa nhận, Hoa Diệu Sân đích thật là một sát thủ khó tưởng tượng được nhất trong đám sát thủ. Thủ đoạn giết người của y rất hữu hiệu.

Tại sao nhất định phải làm sát thủ? Trong bao y phục kia có năm nghìn hai ngân phiếu đủ cho y có một khởi đầu mới hoàn toàn, nhưng mà…khi rời khỏi Đường Môn, Hoa Diệu Sân phát hiện, thân là người của Hoa gia, y nghiễm nhiên không có cách nào thoát ly giang hồ.

Ý định ban đầu là dựa vào một thân tri thức về dược vật để mở một quán thuốc nhỏ. Chỉ là khi y ở một thị trấn thấy được một khuôn mặt nữ nhân quen thuộc, y biết cuộc sống an bình của mình vĩnh viễn không thể tạo lập vào lúc này.

Nữ nhân đó, y nhận ra. Đời này trừ tỷ tỷ, khuôn mặt nữ nhân mà y thề tuyệt đối sẽ không quên cũng chỉ có ả.

Là sức mạnh nào có thể khiến một người vốn không quen biết rõ một người lại có thể gặp một lần liền nhớ mãi người đó không quên? Là yêu sao? Không, là cừu hận.

Người kia, cùng mình không quen không biết không thù không oán, lại lợi dụng một tấm gương nhỏ để biến mình thành con rối, bắt mình phạm phải tội lỗi không thể cứu vãn, phá nát cuộc sống yên bình mà mình một lòng khao khát. Nếu nói trên đời này chỉ có một người mà Hoa Diệu Sân căm hận, như vậy thì ả — nữ nhi của Động Đình Hồ Vương, chính là kẻ mà Hoa Diệu Sân muốn tự tay bầm thây vạn đoạn.

Muốn báo thù, trước hết phải có đủ lực lượng. Hoa Diệu Sân hiểu được chính mình còn chưa đủ sức đối phó với chủ nhân của mười tám thủy trại cùng với ái nữ của hắn ta, vậy nên y quyết định phải ma luyện thực lực trước đã.

Động Đình Hồ mười tám thủy trại nếu nói nghiêm khắc thì cũng thuộc bạch đạo. Dưới điều kiện đầu tiên này, cố sức đối kháng trực diện cùng bọn chúng vẫn là hành vi không hiệu quả. Tốt nhất là dùng cách ít tốn sức tấn công từ bên hông. Mà ám sát chính là thủ đoạn hiệu quả nhất không thể nghi ngờ. Chính vì vậy mà Hoa Diệu Sân quyết định trở thành một sát thủ.

Từ lúc bắt đầu chỉ mấy lượng bạc cho một nhân mạng, đến sau này đã tăng thành một trăm tám mươi vạn lượng một đơn hàng, thời gian Hoa Diệu Sân bỏ ra cũng không quá lâu nhưng dần dần thủ hạ dưới quyền y đã có thể lấy hàng “trăm” để tính toán. Chỉ cần thân chủ đưa giá hợp lý, y sẽ lập tức ra tay. Bất luận là người già, phụ nữ hay trẻ em, y đều hoàn toàn không cấm kỵ. Tiêu chuẩn lựa chọn án tử duy nhất ở đây chính là tâm tình của y. Lúc tâm tình tốt, đại khai sát giới cũng được. Khi tâm tình tệ, đến con kiến cũng chẳng buồn dẫm.

Máu người…chính là thứ toát ra ma lực vô tận.

Vốn mục đích ban đầu khi trở thành sát thủ là để ma luyện kỹ xảo của bản thân, thế nhưng càng thấy máu thì tâm tình của y lại càng nảy sinh biến hóa nhiều hơn. Tựa như sự u ám của máu bị màu sắc đỏi chói gai mắt đầy kích thích che lấp, tính tình của Hoa Diệu Sân…dần dần thay đổi. Sự điên cuồng trở thành thứ chiếm giữ tâm hồn mạnh mẽ nhất, không phải do người khinh thường, mà là do không biết nên làm sao hóa giải. Vì vậy, tâm phiền ý loạn mà tránh né không muốn nhìn thấy máu, có hẳn một thời gian dài, nguyên nhân tử vong của những kẻ chết dưới tau Hoa Diệu Sân đều là vì trúng độc. Tên tuổi “độc dược” của y cũng nhanh chóng lan xa, trở thành giang hồ nhất tuyệt.

Mà vừa vặn ngay lúc đó, một trong những thiên tài kiệt xuất của Đường Môn cũng chuyên dùng dược, tam thiếu gia Đường Cát Tường, cũng chính thức đặt chân vào giang hồ. Sau vài lần hắn lơ đãng giải được dược của y, người trong giang hồ đều đồn ầm lên: Đường Cát Tường chính là khắc tinh của Hoa Diệu Sân a.

Khắc tinh? Hoa Diệu Sân cười lạnh. Năm đó cùng nhau học nghệ, y hiểu quá rõ Cát Tường. Hắn đích thật là thiên tài hiếm thấy, sự mẫn cảm cùng khả năng điều chế mới dược vật đều là thứ người ngoài không thể nào sánh bằng. Nhưng vận dụng xảo diệu dược vật chỉ là một điểm mà thôi. Chỉ một mảy may phân lượng cùng thời cơ đã có thể tạo ra hiệu quả hoàn toàn khác. Hơn nữa thói quen cùng cách thức phối dược dụng dược hoàn của hai người toàn khác nhau, vậy thì khắc tinh thế quái nào được?

Khắc tinh ấy hở? Đường Cát Tường cười khổ. Hoa Diệu Sân cũng không phải mang danh hão mà thôi. Thân là sư huynh, y sở hữu thủ pháp dùng dược cực kì tinh diệu, kinh nghiệm đo đếm liều lượng dược phẩm vô cùng chính xác lại phong phú là điều mà tiểu sư đệ hắn không thể đạt đến, mấy lần giải ra chỉ là do may mắn mà thôi. Nếu không phải y chưa nghiêm túc thì làm gì có chuyện để yên cho mình dễ dàng đắc thủ a? Nếu thật dốc hết mười hai thành công lực ra đấu một phen, ai thua ai thắng còn chưa có biết đâu. Bản thân mình nhiều nhất cũng chỉ được một nửa cơ may mà thôi. Thế nên làm sao biết ai mới là khắc tinh của ai a.

Đường Cát Tường kiên quyết đi tìm Hoa Diệu Sân. Một trong những nhiệm vụ khi gia nhập giang hồ của hắn chính là chịu sự ủy thác của một người, đi tìm cho ra kẻ đã vô tung vô tích chỉ còn mỗi huyết danh là Hoa Diệu Sân y.

Một người chính là Đường Môn lão cha.

Lão cha năm đó thả cho Tiểu Diệu chạy đi chính là vì muốn bảo toàn tính mạng cho y, đồng thời hy vọng y có thể làm lại từ đầu. Nhưng mà lão cha không hy vọng lại nghe được tin Hoa Diệu Sân trở thành một trong những sát thủ mang huyết danh nổi tiếng nhất giang hồ. Người hy vọng có thể cùng Tiểu Diệu hảo hảo nói chuyện.

Người còn lại, đương nhiên là Đường Môn lão đại Đường Vô Y. Mấy năm nay hắn bề bộn rất nhiều việc, chủ yếu là bận kinh doanh và thu lợi nhuận từ mấy nữ hài tử, nhưng thế không có nghĩa là hắn quên chú ý đến Hoa Diệu Sân. Năm đó lúc Tiểu Diệu sắp đi, hắn có nhét vào tay y một cái túi tiền nhỏ, bên trong có đựng địa chỉ một căn nhà nhỏ mà Đường Vô Y đã mua ở bên ngoài. Nguyên bản tưởng rằng Hoa Diệu Sân quen nương tựa vào hắn nên nhất định sẽ đến tìm, không ngờ y vừa rời đi thì trở thành con diều đứt dây, không bao giờ thấy tung tích nữa. Điều này khiến cho Đường Vô Y vốn có lòng tin cùng dự tính trước cũng phải nôn nóng hẳn lên. Đương nhiên, hắn cũng nhiều lần tự thân xuất mã đến tìm kiếm ở những nơi mà Hoa Diệu Sân được cho là thường lui tới, nhưng cho đến bây giờ vẫn không có kết quả. Sau vài lần hắn mơ hồ nhận ra, Hoa Diệu Sân cố tình lảng tránh hắn. Vô kế khả thi rồi, hắn không thể không nhờ đến tiểu đệ đệ xảo trá hỗ trợ giúp hắn tìm người. Xem quan hệ tình cảm sư huynh đệ năm đó giữa hai người rất tốt, chắc có lẽ Tiểu Diệu cũng không tiếp tục cố tình tránh mặt đi.

Thế là Đường Cát Tường mang trên lưng “sứ mạng cao cả”: một bên xông pha giang hồ, một bên ráng sức mà tìm người.

————-

[Hồng]

Hồi dịch Cát Tường Như Ý, ta từng vì bộ mặt phấn rơi lả tả của Tiểu Diệu mà gọi em là “gã” đấy, hên sao chuyển thành “y” =))