Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em

Chương 32: Phản kích (thượng)




Khi Na Na đang vui mừng vì thắng Đình Đình một bậc gọi điện thoại cho Đỗ Huy, hẹn ông ta đến chúc mừng chung, thì Đình Đình bị Na Na dán nhãn “thất bại” lên, tâm trạng vẫn đầy bình tĩnh.

Đình Đình trước đó đã mơ hồ đoán sẽ có kết quả như vậy.

So với Đình Đình tâm bình khí hòa, Nghiêm tư lệnh càng thêm tức giận.

“Cái con bé gọi là Na Na có điểm nào giỏi hơn so với Đình Đình nhà chúng ta chứ?” Lão tiên sinh ngồi ở trong phòng khách nhà con gái và con rể, hầm hừ hỏi.

Triệu Kính Quốc cười một cái “Cha, giỏi hay không, nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí, chỉ là Đình Đình thành thật quá, không hiểu cách vận dụng thực lực.”

Nghiêm Ái Hoa trừng mắt với ông xã, lúc trước không biết là ai ở bên kia vỗ ngực ầm ầm, cả ngày ở đó nói hắn muốn bồi dưỡng con gái thành một người không thể kém hơn so với bất kỳ con cái trong nhà thủ trưởng nào, toàn thân trên dưới không có một tật xấu, tự tôn tự ái, làm cho tất cả mọi người vểnh ngón tay cái nói: Con gái của Triệu Kính Quốc thật tốt!

Hiện tại được lắm, tật xấu không có, cả một chút ý xấu cũng không hiểu, đi ra ngoài bị người ta khi dễ.

Mặt chữ quốc của Triệu Kính Quốc hơi đỏ lên, trong chuyện này, xác thực có một chút trách nhiệm của ông.

Nhưng, đây là kết quả của cả nhà cùng dung túng, không chỉ một mình ông có thể tạo thành.

Nghiêm tư lệnh liếc mắt nhìn con gái lẫn con rể rồi vỗ tay vịn sô pha một cái.

“Chuyện này không có đạo lý không giải quyết được, Đình Đình và Đông Tử để cho người ta nói khó nghe như vậy, các con còn ngồi yên được sao? Cả lão Phan là người không quan tâm sự đời cũng gọi điện thoại tới hỏi gây ảnh hưởng rất xấu? “

Triệu Kính Quốc nhìn vợ, lại nhìn sang con gái ngồi ở bên cạnh cúi đầu chơi PSP, ra vẻ con là đứa trẻ ngoan, chuyện của người lớn các ngài con không xen vào cười khổ, “Cha cha yên tâm, người không phạm ta, ta không phạm người. Hôm nay đã dám khi dễ trên đầu Đình Đình thì không có chuyện bó tay bỏ qua nữa.”

“Dạ, cha, con và Kính Quốc tôn trọng Đình Đình, trước kia con bé không muốn nhờ gia đình trở nên nổi bật, chúng con mới cho phép con bé. Bây giờ bên ngoài có người vu oan danh dự Đình Đình, lấy chuyện riêng của nó mà bêu xấu thì chúng con sẽ không thể nhịn, tự nhiên phải tra rõ rang để trả lại sự trong sạch cho Đình Đình.”

Nghiêm tư lệnh gật gật đầu, “Ngày mai cha đi thủ đô họp, trong mười ngày từ thủ đô trở lại, cha hi vọng chuyện này đã kết thúc.”

“Cha cứ việc yên tâm đi họp.” Triệu Kính Quốc và Nghiêm Ái Hoa tranh thủ thời gi­an bày tỏ thái độ.

Nghiêm tư lệnh đứng dậy “Đình Đình, ông ngoại phải đi, con yên tâm, người nào dám khi dễ con, một người cũng chạy không thoát!”

Đình Đình vội vàng buông PSP đứng dậy, tiến đến khoác cánh tay ông ngoại, “Ông ngoại, con thích ăn bánh phục linh...”

Biểu lộ nghiêm túc trên mặt Nghiêm tư lệnh lập tức mềm xuống “Biết rồi, ông ngoại sẽ mang về cho con, còn có gì muốn ông ngoại mang về không?”

“Còn có chính là ông ngoại mạnh mạnh khoẻ khoẻ thật vui vẻ.” Đầu của Đình Đình tựa trên bờ vai dài rộng của ông ngoại. Có nhiều người bảo vệ yêu thương cô như vậy, những chuyện không vui kia, cũng chẳng còn quan trọng nữa.

“Vẫn là Đình Đình ngoan nhất.” Nghiêm tư lệnh sờ đầu cháu ngoại, lại dặn dò vài câu ăn nhiều nghỉ ngơi thật tốt, lúc này mới cùng Dương cán sự và cảnh vệ lên xe rời đi.

Hôm sau Đình Đình ngồi xe taxi đi làm vào văn phòng, cứ theo bình thường làm việc.

Hứa Đình Vũ đi qua người Đình Đình thì thuận tay đem hai miếng mặt nạ mắt đặt ở trên bàn làm việc của Đình Đình rồi sau đó như không có việc gì bỏ đi.

Thiên Tình mắt sắc cười hì hì lướt cái ghế qua, liếc mắt nhìn mặt nạ mắt đặt ở trên bàn làm việc của Đình Đình “Anh Hứa cũng thật mạnh tay, mặt nạ tinh hoa từ linh chi tổ yến cũng lấy ra báo đáp, sao không thấy anh ấy tặng tớ?”

“Em muốn anh ấy tặng em cái gì?” Giọng Bắc Phương từ sau lưng Thiên Tình truyền đến.

Thiên Tình le lưỡi, dưới chân dùng sức đẩy cho cái ghế trượt trở về.

Đình Đình mỉm cười, cãi nhau có đôi khi cũng là loại hạnh phúc.

Sau mười giờ, Tiêu Tiếu từ trên lầu họp trở về, thông báo chính thức, hôm nay Na Na từ kênh giải trí sẽ đảm nhiệm người chủ trì Ngôi Sao Tôi Làm Tôi Nấu vào chủ nhật thay Đình Đình, công việc chủ trì hằng ngày của Đình Đình vẫn như cũ.

Tin tức thay đổi nhân sự này, mơ hồ đã truyền mấy ngày, hôm nay giấy trắng mực đen trở thành sự thật, mọi người cũng không quá ngoài ý muốn.

Có người cảm thấy Na Na thắng quang minh chính đại, cũng có người cảm thấy Đình Đình thua vô cùng thê thảm.

Tiêu Tiếu tan họp rồi gọi Đình Đình lại, vỗ vai Đình Đình, “Đình Đình, chị đã nói chuyện giúp em nhưng phía trên đã quyết, chị cũng không thể làm gì. Bây giờ không phải là lúc xúc động, cần nhất là làm tốt công việc của mình, có thành tích, trở thành nhân vật không thể thay thế. Đến lúc đó, tự nhiên không ai có thể tùy tiện cướp đi công việc của em.”

“Cám ơn chị Tiêu.” Đình Đình gật đầu, trong lòng biết chị Tiêu tỷ nói không sai một điểm nào “Em đi ra ngoài làm việc.”

Tiêu Tiếu nhìn qua bóng lưng thẳng tắp như cỏ trong gió mạnh của Đình Đình, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác: cô bé này sẽ không bị chút ngăn trở ấy quật ngã.

Buổi chiều, Na Na thướt tha lả lướt từ dưới đất đi đến bàn giao với Đình Đình.

Trông thấy Đình Đình, Na Na che miệng cười duyên, “Thực xin lỗi, Đình Đình...”

Đình Đình hào phóng đem tất cả tư liệu gi­ao cho Na Na, cô sẽ không lập chướng ngại cho Na Na, cô làm không được loại hành vi nham hiểm mờ ám này.

“Còn gì nữa không? Tớ nhận tiết mục có tỉ lệ xem cao như vậy từ trong tay cậu rất có áp lực, Đình Đình.” Na Na mềm mại mỉm cười, “Làm không tốt…, tớ khó mà đền tội.”

Thiên Tình ở một bên nghe được trợn mắt nhìn thẳng, sao lại có loại phụ nữ giỏi làm bộ làm tịch thế này! Những người đàn ông thích cô ta đều bị mù mắt rồi!

“Tư liệu trong tay tôi đều ở đây.” Đình Đình chỉ một ngón tay về phía USB trong tay Na Na, “Cái khác tôi không có, dữ liệu cơ sở hẳn là đầy đủ.”

“Vậy thì cám ơn cậu, Đình Đình.” Na Na mặt mày cong cong, “Nếu có chỗ nào không hiểu, cậu phải vui lòng chỉ giáo nha.”

Đình Đình gật đầu lần nữa.

Lúc tan việc, Triêu Dương tới đón Đình Đình.

Trông thấy Đình Đình đeo túi lớn đi tới, Triêu Dương nghiêng người mở cửa xe cho cô.

“Có mệt không?” Triêu Dương theo thường lệ lấy ra một cái hộp, đồng thời đưa cho Đình Đình một cái thìa cán dài.

Đình Đình mở cái hộp ra kêu “Wow” một tiếng.

Trong hộp là một quả chuối đã lột vỏ, ở giữa tách ra kẹp chút ít bơ, trên mặt phết chút tương blueberry.

Đình Đình múc một muỗng vào miệng nhịn không được nheo mắt lại, um...

Thì ra lại không phải bơ, mà là sữa đặc làm theo kiểu mới đặc biệt lại còn mang theo một chút hương ngọt mềm ấm áp mới ra lò và vị chua của tương blueberry, vào miệng tan ra, ăn thật ngon quá!

Triêu Dương nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của Đình Đình, trái tim cũng giống như hòa tan ra.

Cô gái này thật dễ nuôi, một cái sữa chua chuối đã mặt mày hớn hở cả lên.

“Trong cơ quan có thuận lợi không?” Triêu Dương hỏi.

Đình Đình múc một muỗng chuối lớn, nhún vai, “Bị thay rồi.”

Ánh mắt sau kính của Triêu Dương lạnh lùng xuống.

Vẫn bị thay rồi!

Ngược lại Đình Đình an ủi Triêu Dương “Tỉ lệ xem kỳ đầu đặc biệt cao, về sau muốn hơn trước thì áp lực khá lớn. Bây giờ thắng bại khó liệu, còn không biết là ai cười đến phút cuối.”

Triêu Dương vươn tay sờ gáy Đình Đình, “Tốt, có ngực lớn (ý là có chí lớn).”

Đình Đình cười hihi, cúi đầu liếc mắt nhìn bộ ngực tám mươi lăm A của mình.

Triêu Dương nhìn theo tầm mắt của Đình Đình, đầu tiên là sững sờ sau đó nhịn không được kéo Đình Đình qua hôn thật sâu.

Hương vị sữa chua chuối giao hoà ở môi lưỡi hai người, thật lâu sau Triêu Dương mới buông Đình Đình ra “Thật muốn ăn thịt em luôn.”

Đình Đình lầm bầm một câu, ai cản anh chứ.

Đáng tiếc, Triêu Dương không nghe thấy vì có người ở phía sau ấn còi.

Na Na và Đỗ Huy liều chết triền miên trên giường, dục vọng tràn tới như thuỷ triều, như không có đỉnh khiến người ta hít thở không thông, Na Na chỉ có thể leo lên đôi vai dày rộng của người đàn ông này, trằn trọc rên rỉ theo dục vọng của ông ta.

Rốt cục tinh lực dư thừa của Đỗ Huy có thể phát tiết, hai người nhất tề nằm ở trên mặt giường lớn.

Đỗ Huy nằm xuống khẽ vuốt phía sau lưng trắng mịn của Na Na, “Bây giờ em vui không?”

Na Na khẽ cắn Đỗ Huy một cái “Vui.”

“Nói được thực qua loa.” Đỗ Huy nhéo mũi Na Na một cái, “Em thấy đủ rồi chứ. Tiểu Đình kia thật là có duyên với người xem, phải mất bao công suy nghĩ mới có thể điều tạm em qua. Em cố nhẫn nhịn chút, miễn cho người ta nói em thắng không hay.”

Hàm răng Na Na khẽ cắn, đem ngón tay ông ta ngậm trong môi lưỡi, cuốn lại mút vào.

Tay Đỗ Huy đặt trên lưng Na Na khẽ dùng lực, “Thành thật một chút, bằng không ngày mai không đi làm được đừng trách anh.”

Na Na cười nịnh nọt, cong chân dùng ngón chân nhẹ nhàng ma xát bên đùi người đàn ông “Không biết là ai không đi làm được.”

Đàn ông sao chống cự lại sự trêu chọc như vậy, kêu lên một tiếng xoay người đặt trên người Na Na, lại dẫn cô rơi vào hải dương tình dục lần nữa.

Rốt cục cả hai mệt mỏi không còn một tia khí lực nhúc nhích, Đỗ Huy sờ tóc Na Na, “Chuyện đó em làm quá lỗ mãng, cũng không thương lượng với anh một chút. Phan Công Tử là ai? Nói khó nghe một chút, thì đó là con cháu nhà quan! Chỗ trung ương, đều có người quen của hắn. Nếu là hắn cố tình truy cứu thì em trốn không thoát, anh cũng trốn không thoát.”

Na Na hừ một tiếng, “Phan Công Tử nhiều có phụ nữ như vậy, hắn làm sao chú ý chứ? Huống chi ——” Huống chi nếu Triệu Đình Đình có quan hệ phía sau sẽ ngốc mà không lấy ra dùng sao? Nói rõ là con tôm nhỏ. Trong nhà có tiền thì làm được cái gì? Có quyền thế mới là vương đạo (thuật cai trị).

“Em đã thay thế cô ta thì phải chừa vài phần mặt mũi cho người ta.” Đỗ Huy xoa bóp gáy Na Na, “Đừng xem lời của anh như gió thoảng bên tai, gần đây khiêm tốn một chút, đừng quá kiêu ngạo.”

“Biết rồi, lão gia.”

Nhưng không đợi Na Na khiêm tốn làm người thì hiệu ứng hồ điệp đã xảy ra.

Ban pháp vụ của tập đoàn Huy Nhật đưa ra bằng chứng tổ tiết mục Ngôi Sao Tôi Làm Tôi Nấu đã vi phạm hợp đồng, nội dung là biệt thự số tám dưới trướng tập đoàn cho anh Hứa và tổ tiết mục mượn trước đó có định ra hợp đồng với điều khoản rõ ràng, không được tổn hại kiến trúc và thiết bị trong biệt thự, trong dấu ngoặc kỹ càng nêu ra tất cả kiến trúc và thiết bị, tổng cộng hơn mười cái. Trải qua kiểm tra, tổ tiết mục phá hư năm mét vuông mặt cỏ, ô nhiễm bể bơi, vi phạm nghiêm trọng điều khoản hợp đồng. Căn cứ điều khoản trong hợp đồng, thu hồi biệt thự nghỉ phép số tám cũng như giữ lại quyền yêu cầu truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.

Trước khi quay mà xảy ra chuyện như vậy, đạo diễn gấp đến độ trên đầu bốc khói.

Hứa Đình Vũ cười nhạt một tiếng. Lúc ấy tổng giám đốc biệt thự nghỉ phép đáp ứng quá mức thoải mái, thái độ ngoài dự kiến, hôm nay nghĩ đến, có lẽ lại không phải vì mặt mũi của hắn.

Anh Hứa liếc Đình Đình vùi đầu tra tư liệu bên kia, sự vui vẻ trên mặt càng sâu.

Tất cả mọi người tổ tiết mục biết rõ ủy khuất có mới nới cũ của Đình Đình nhưng tất cả mọi người không có cách nào, cũng không thể kháng nghị.

Mỗi người đều cho rằng cô chỉ có thể nuốt xuống uỷ khuất này.

Nhưng có lẽ người bình thường dễ sống chung nhất, khi phản kích lại mới thật có thủ đoạn oanh động.

Đình Đình, tôi mỏi mắt mong chờ.

Bên này sân bãi dưới trướng tập đoàn Huy Nhật nói rõ không cách nào mượn, đạo diễn liên lạc bốn phía nhưng trong thành lại không có một khách sạn hoặc là nhà hàng cao cấp nào nguyện ý cho mượn sân bãi.

Có người đắng sau giấu diếm ám hiệu, cả ngành ăn uống khách sạn đều nhận được chỉ thị rõ ràng, không được đem sân bãi cho ban nghệ thuật biểu diễn thuê vì không phù hợp vệ sinh an toàn và quy định phòng cháy chữa cháy. Nếu muốn quay, cần cấp trên đồng ý.

Đạo diễn không phải mới ra xã hội, suy nghĩ một chút đã hiểu được khúc chiết trong đó, lập tức báo cáo với chủ nhiệm phim Tiêu Tiếu.

Tiêu Tiếu nghe xong mỉm cười, “Anh đã hết sức cố gắng rồi, đã như vầy thì ghi hình ngay trong đài đi.”

Sự tình đến vậy nhưng còn xa mới kết thúc.

Tin tức từ sở xuất bản nghiêm khắc phê bình các ấn phẩm, sách báo không văn minh, chụp ảnh sinh hoạt cá nhân của ngôi sao để nổi danh, có tuần san bị điểm danh phê bình ba lần, hạ lệnh ngưng xuất bản để chỉnh đốn.

Trong nghề truyền tin, phóng viên tuần san bị ghi vào sổ đen, không được làm nghề phóng viên nữa, dù đơn vị xuất bản tin tức nào cũng không được mướn người, nếu không tất cả cùng ngừng xuất bản.

Trong lúc tuần san này ngã xuống lại có một tuần san Tinh Chu mới xuất hiện, liên tục kể chuyện một nữ chủ trì nổi tiếng, tiểu hoa đán được tập đoàn Nghiễm Điện nâng đỡ, khi đi học đã múa cột ở một phòng khiêu vũ.

Tạp chí thần thông quảng đại, thậm chí ngay cả hình bảy tám năm trước đều có thể đưa ra, treo lên mặt bìa.

Quả nhiên thiếu nữ quần áo hở hang, một cái đùi quấn trên ống thép, một tay vuốt ve thân thể của mình, mơ hồ đã có thể nhìn ra ngàn vạn phong tình lúc đó.

Đây vẫn chỉ là luồng tin thứ nhất, đồng thời thì có người biết chuyện khác. Khi học đại học nữ chủ trì đã là tình nhân của một đại gia, cho dù bây giờ vào đài truyền hình, cũng là do đại gia này dọn đường thay cô.

Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng mà lực lượng tìm tòi của dân mạng sao mà cường đại, chỉ bằng ảnh chụp năm xưa, một số người biết chuyện đã đem mũi nhọn trực chỉ Bảo Na - hoa đán chủ trì ở kênh giải trí hiện tại.

Na Na luống cuống.

Những quá khứ này của cô như vết thương chậm rãi hư thối trong lòng, không người lật qua lật lại thì liền mặc kệ ngày càng bết bát, một khi lật lên thì bốc mùi hôi ngút trời.

Na Na muốn tìm Đỗ Huy cầu cứu, nhưng mà điện thoại của ông ta luôn luôn trong trạng thái tắt máy.

Cảm giác được ánh mắt khác thường của đồng nghiệp chung quanh, Na Na chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.

Cô không thể tự mình loạn trận cước. Tất cả đều không có chứng cớ, chỉ cần cô cắn răng không nhận sớm muộn gì thời gi­an sẽ đem tất cả vùi lấp, trong lòng Na Na tự nói với chính mình. Cô không thể để cho người khác chê cười cô, quyết không!

Mà tất cả những chuyện xảy ra trên người Na Na, Đình Đình lại chẳng có chút nào quan tâm.

Đình Đình khinh thường hành vi bỏ đá xuống giếng, đến trước mặt Na Na diễu võ dương oai.

Không ai biết, gió càng lớn đã nổi lên thành bão.