Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 2 - Chương 22




“Đừng thề thốt phủ nhận, Daniel, trực giác của tôi không nhầm đâu, ánh mắt anh nhìn Mạc rất không bình thường.” Morrison nhìn chằm chằm vào Đoạn Phong ánh mắt thiêu đốt ngọn lửa, trấn định nói, nắm chặt nắm tay.

Anh nghĩ, anh không ngại cùng Daniel nói rõ cho xong một trận.

“Anh nói cái gì?” trong âm thanh Đoạn Phong một mạt kinh ngạc chợt lóe, vẫn đủ để cho Morrison bắt lấy tiên cơ.

“Tôi nói, anh cũng yêu Mạc, từ trong ánh mắt của anh có thể nhìn ra được.”

“Sẽ không, Mạc Từ chỉ là bạn của tôi, là anh em tốt.”

“Ánh mắt của anh không lừa được bất luận người nào cả, Daniel.” Morrison cố ý nói, thỏa mãn nhìn xem Đoạn Phong ***g ngực phập phồng không ngừng.

Đoạn Phong hít sâu mấy hơi, bị lời của Morrison chấn động, không tự chủ được nhớ lại một tháng ngắn ngủi này, hình thức ở chung giữa anh và Mạc Từ.

Trong nhà hàng gặp lại, Mạc Từ vẻ mặt kinh hỉ.

Mỗi ngày tri kỷ ân cần thăm hỏi, làm ngực anh đổ đầy vui sướng không rõ.

Mạc Từ nét mặt tươi cười ở trước mặt lắc lư, quấn quýt, đáng yêu, u buồn, tính tình bại hoại, thoải mái cười to…Mỗi một cái sức sống anh đều nhớ rõ.

Muốn thấy Mạc Từ vui vẻ, bởi vì Mạc Từ vui vẻ mà tâm tình trở nên vui sướng…

Đây chẳng lẽ là yêu mà Morrison vừa mới gặp mặt thì đã vẻ mặt địch ý nói sao?

Không, Mạc Từ chỉ là người bạn mà mình vô cùng thưởng thức, anh làm sao sẽ thích Mạc Từ cùng giới tính.

Mặc dù anh thưởng thức loại không trói buộc không gò bó này của Mạc Từ, tính cách tùy ý, nhưng cũng chưa nói đến mức yêu.

Nếu…nếu Mạc Từ là con gái, anh sẽ rất vui sướng cùng Mạc Từ dắt tay cả đời, nhưng, Mạc Từ là nam tính, là người bạn duy nhất của anh.

“Tôi yêu em ấy, tôi sẽ không buông ra, mặc dù Mạc không cho tôi đáp án, từ chối tôi, nhưng tôi nguyện ý chờ em ấy đáp lại.” Morrison thì thào tự nói cùng biểu tình ưu thương trong nháy mắt làm người ta khó có thể thích ứng.

Đoạn Phong đè xuống suy nghĩ lộn xộn sinh trưởng như cỏ dại trong lòng, giật giật yết hầu, gian nan mở miệng, mấy lần ngừng lại, lại muốn nói mà ngừng:

“Các anh đều là nam tính…Anh là đồng tính thích con trai?”

“Không phải, tôi chỉ là yêu mến một mình Mạc, thượng đế đem em ấy tạo thành nam tính, điều này như cũ không thể ngăn cản cảm tình của tôi đối với em ấy.” Morrison lắc đầu.

“Con trai cùng con trai…Tôi không nhìn được anh cùng Mạc Từ, con đường này không dễ đi, Mạc Từ cuối cùng vẫn sẽ chọn con gái.” Đoạn Phong kiên trì, ánh mắt băng lãnh bắn về phía Morrison.

“Không thử xem làm sao biết được?” Morrion thở dài một hơi, Mạc Từ trong phòng bếp đi ra, bưng hai dĩa nhỏ bánh rán vàng óng tơi xốp, nụ cười trong vắt, hơi hơi không trọn vẹn chính là trên mi tâm dính một tia tiếc nuối.

“Đoạn Phong, Morrison, các anh tới nếm thử cái này, mặc dù cháy một chút, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.” Mạc Từ cầm lấy hai nĩa ăn, đặt ở trong dĩa, để hai ngươi trên ghế sô pha đến trên bàn ăn cơm.

“Morrison, bánh rán là một trong món ăn truyền thồng của nước C, dùng bột mì pha trộn thành dạng sền sệt tráng ra chiên mà thành, sai lệch nhau là do việc làm ra lương thực, cũng có bột mì chế tác tinh tế. Hình thái giống như da trâu, đơn giản là chồng từng lớp, vị dai, có thể lấp đầy bụng đó, cậu hẳn là còn chưa được ăn qua bữa sáng đi.” Mạc Từ hướng Morrison gật gật đầu, thần sắc tự nhiên, đối với hai người vừa rồi nói chuyện hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc cậu hướng Morrison mỉm cười, Đoạn Phong thừa nhận trên người xuất hiện một chút đau đớn có thể nói là một loại ghen ghét tâm trạng xấu, thẳng đến khi Mạc Từ săn sóc thay anh kéo ghế ra, cái cỗ đau đớn này mới biến mất vô ảnh.

“Ăn nhanh lên, bằng không đi làm muộn, hình tượng tên sinh mặt lạnh nghiêm túc cần cù và chăm chỉ của công ty sẽ không bảo đảm!” Mạc Từ đùa giỡn ca tụng.

Morrison một bên giương mắt nhìn, thống hận mình không đi học ngôn ngữ nước C, đối diện với hai người vô ý thân mật mà tỏ ra ghen ghét vạn phần, bởi vì không thể chiếm cứ được vị trí hàng đầu trong lòng Mạc Từ để vào ở trong nhà Mạc Từ, chỉ có thể căm giận xiên bánh rán, mím môi không nói.

Buổi tối làm cơm, Mạc Từ phát hiện đường trong phòng bếp đã dùng hết.

Cậu chuẩn bị làm Táo kéo tơ1 dùng quả táo đã cắt thành hình trăng lưỡi liềm, đặt xếp chỉnh tề.

Thả dao nhỏ trong tay, Mạc Từ đi ra phòng bếp, đối với Đoạn Phong ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha xem tin tức tài chính và kinh tế nói: “Hết đường, tôi phải đi mua đường, bằng không cắt táo phí công.”

“Đường, cậu muốn làm táo kéo tơ?” Đoạn Phong thu hồi remote, tùy tiện xoa bóp cổ vài cái, tắt TV, cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha, “Không được, tôi đi cùng với cậu.”

“Tại sao phải đi cùng tôi, mua đường chỉ cần một người a?” Mạc Từ ngây ngốc hỏi.

“Tôi lo lắng,” Đoạn Phong mặc áo khoác, “Nếu trên đường xuất hiện ngoài ý muốn, cậu chỉ có thể phải ngốc ở trong bệnh viện. Vì thế tôi đi cùng với cậu, hiện tại…”

Đoạn Phong ngẩng đầu nhìn xem đồng hồ treo trên vách tường, kim đồng hồ đã chỉ hướng tám giờ.

“Cái khu phố này rất an toàn, không sao, anh trước vào phòng bếp chế chút sốt trứng đi, tôi rất nhanh sẽ trở lại.” Mạc Từ ngại Đoạn Phong quá mức cẩn thận, liên tục khoát tay.

Đoạn Phong như là không nghe thấy lời của cậu, lướt qua Mạc Từ, ở trước cửa đổi giày, “Đi thôi.”

Mạc Từ bất đắc dĩ thở dài, mặc quần áo tử tế, đi theo phía sau Đoạn Phong ra cửa.

Nơi ở Mạc Từ đi về phía trước hai km, hướng phải quẹo cua, xuyên qua cái cầu vượt của khu phố thì có một cái siêu thị, ở đây chín giờ rưỡi mới đóng cửa buôn bán, thời điểm Mạc Từ cùng Đoạn Phong vào siêu thị đám đông đến mua sắm không ít.

Mạc Từ ở chỗ đồ dùng sinh hoạt chọn đường và gạo, lại ở khu đồ ăn vặt bồi hồi thật lâu, nhìn xem kẹo trên kệ hàng, khó có thể lựa chọn.

Cậu muốn mua một chút kẹo cứng, lại cảm thấy kẹo mềm đặt bên cạnh gói bọc phá lệ xinh đẹp, đổi lại cái hộp kẹo vừa rồi cầm lấy, xoắn xuýt nhìn xem Đoạn Phong bên phải, “Rốt cục mua cái nào mới tốt, dường như vị cũng không tệ.”

“Kẹo ăn quá nhiều đối với răng không tốt, nên điều độ, loại kẹo Xylitol này không tệ, ngừa sâu răng, không có đường.” Đoạn Phong cầm lấy một cái hộp kẹo màu trắng, nhét vào trong tay Mạc Từ.

“Sâu răng? Tôi sẽ ngừa sâu răng, cái lọ này quá đơn giản, loại kẹo Xylitol này đều là một vị, tôi không thích.” Mạc Từ lắc đầu, tiếp tục chọn lựa.

“Tiên sinh, anh cần loại kẹo gì?” Nhìn thấy khách hành cầm lên buông xuống, nhân viên chào hàng trước kệ hàng nhiệt tình hỏi.

“Kẹo có vị chua, không quá ngọt, có không?” Mạc Từ hỏi.

“Vị chua, không quá ngọt…” Nhân viên chào hàng trầm ngâm trong chốc lát, từ kệ hàng tầng trên lấy xuống một cái hộp kẹo màu hồng phấn, “Loại kẹo này nữ sinh thích ăn nhất sạch miệng, rất thích hợp tặng cho nữ sinh anh thích, lúc hôn môi ngậm ở bên trong, chua chua ngọt ngọt!”

Nhân viên chào hàng cho rằng Mạc Từ là mua kẹo tặng cho bạn gái, nhiệt tình để cử, lắc lắc cái hộp bao bì tinh xảo.

“Không cần cái này.” Đoạn Phong thay Mạc Từ trả lời, sắc mặt chìm xuống, kéo tay Mạc Từ, hướng hệ hàng gần đó đi tới.

Mạc Từ nhíu lông mày, ngăn cản Đoạn Phong, “Đừng đi a, tôi còn chưa chọn thứ gì, tôi không đi.”

“Ăn chocolate.” Đoạn Phong dừng bước lại, cứng rắn nói.

“Được được được, ăn chocolate!” Mạc Từ thỏa hiệp.

Vừa rồi trước kệ hàng đem một màn hỗ động của hai người nhìn vào trong mắt, thầm mắng mình hiểu sai ý, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ chocolate trên kệ hàng.

“Tiên sinh, loại chocolate này hương vị rất ngon, không quá ngọt, mang theo một chút vị chua, có thể thư giãn áp lực, bổ sung năng lượng, trước mắt rất được yêu thích…Các anh có thể vào lúc buổi tối, ngồi ở trước TV ăn.”

“A, được rồi, cám ơn.” Mạc Từ thoáng nhìn qua gói bọc xinh đẹp trong tay nhân viên chào hàng, không có đi sâu nghiên cứu ý tứ trong lời nói của cô, không đợi Đoạn Phong xem qua, đem chocolate gói bọc tinh xảo ném vào trong xe đẩy.

“Chúng ta đi về đi!”

Về đến nhà, Mạc Từ đem trứng gà đánh khuấy ở trong chén, thêm vào tinh bột, nước lọc phối thành sốt trứng, thả miếng táo vào bột dính, chế dầu vào chảo, nhiệt độ thích hợp thì bỏ xuống miếng táo, đợi táo da ngoài chiên giòn cứng, biến thành màu vàng óng thì đổ lọc dầu ra. Thêm vào đường trắng, dùng muôi không ngừng quấy đường trắng, đợi đường tan chảy.

Đường thành màu vàng nhạt bắt đầu dính sợi, Mạc Từ lần nữa cho táo vào lại chiên, vừa nhanh đảo qua lại, vừa rắc hạt mè, sau đó vớt đặt trên dĩa, rất nhanh bưng lên bàn. Đem miếng táo tẩm ngược lại vào nước ấm một chút, mới đại công cáo thành.

Hai người ăn xong bữa tối, song song ngồi ở trước TV xem chương trình.

Mạc Từ sau khi bấm loạn vài cái, đem hình ảnh ngưng ở kênh truyền hình hài, đột nhiên hiện lên chocolate mua được trong siêu thị, liền đứng dậy tìm túi mua sắm, cầm lấy hai chai bia đặt trong tủ, quay trở lại TV bên cạnh.

Đoạn Phong thay Mạc Từ mở hai chai bia ra, nhìn động tác khôi hài trong TV, biểu lộ không một tia biến hóa.

Mạc Từ miệng uống bia, mở ra hộp bọc gói tinh xảo, lấy ra chocolate bao kín đáo, bóc ra giấy gói kẹo đẹp mới, trước cho Đoạn Phong ăn một miếng.

Đoạn Phong vô thức tiếp nhận chocolate, dùng răng nhai nhai, chocolate rất nhanh hòa tan trong miệng, giữa chocolate chảy ra vị rượu, Đoạn Phong nhíu nhíu mày, đối với Mạc Từ nói: “Trong chocolate có rượu tinh chế.”

“Rượu? Là chocolate nhân rượu, vị thế nào?” Mạc Từ bóc giấy gói kẹo.

“Cũng được, không phải ngọt ngấy.”

“Vậy được.” Mạc Từ đem chocolate ném vào trong miệng nhai, rượu ở trong giữa chocolate lưu trên môi, hương vị thuần mỹ. Mạc Từ nhịn không được bóc ra vài cái giấy gói kẹo, ném vào trong miệng, thuận tiện đưa cho Đoạn Phong một ít.

“Anh cũng ăn nhiều chocolate một chút, hương vị rất ngon, ở đây còn rất nhiều.”

Hai người trong lúc bất tri bất giác tiêu diệt hơn phân nửa chocolate, xúc cảm mềm trơn của chocolate làm cho người ta lưu luyến, Mạc Từ một mặt cùng Đoạn Phong nói chuyện phiếm, một mặt đối với hình ảnh buồn cười trên TV ôm bụng cười to.

Rượu dần dần phát huy, Mạc Từ cảm thấy đầu càng ngày càng nhẹ.

“Ha ha, buồn cười, Đoạn Phong anh tại sao không cười nha.” Mạc Từ lắc lắc đầu, cười toe toét, cầm lấy một miếng chocolate, để sát vào Đoạn Phong, không đợi Đoạn Phong kịp phản ứng, đã đem chocolate mạnh mẽ nhét vào trong miệng Đoạn Phong.

“Ăn ngon nhỉ, lại đến một cái.”

Đầu ngón tay lạnh của Mạc Từ chạm vào hai gò má của Đoạn Phong, ngón tay chọt chọt môi Đoạn Phong, trong mắt mang theo ánh nước trơn bóng, gò má hơi phấn hồng.

“Mạc Từ, cậu làm sao?” Đoạn Phong nhìn thấy Mạc Từ thái độ khác thường, lo lắng sờ lên cái trán Mạc Từ, chỉ là Mạc Từ mạnh mẽ đẩy tay anh ra, hướng một bên lăn đi.

Đoạn Phong thấy cậu lập tức muốn ngã xuống sô pha, lập tức vươn cánh tay, nắm ở eo Mạc Từ. Mạc Từ rất không thành thật giãy ra, Đoạn Phong cũng bởi vì Mạc Từ giãy dụa mà buông lỏng khí lực, bị Mạc Từ kéo thắt lưng xuống sô pha, lảo đảo ngã sấp xuống mặt đất trải thảm.

“Đau quá.” Mạc Từ cánh tay bị đụng đau vẩu môi, mi tâm xoắn lại với nhau, mặt nhăn nhúm, nhìn qua tựa như đứa nhỏ bị khi dễ, thần sắc ủy khuất làm Đoạn Phong khó thích ứng.

“Xoa xoa.” Mạc Từ kéo tay Đoạn Phong, đặt ở trên trán của mình, bộ dáng mím môi, Đoạn Phong nhìn mà dở khóc dở cười.

“Xoa xoa, đau quá.” Trên hai gò má trắng nõn của Mạc Từ tràn đầy màu đỏ say lòng người, mà ngay cả nốt ruồi nhỏ tròn trĩnh không lớn trên má trái, cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

Đáy mắt ngày thường thanh tịnh chớp động ánh nước, nổi bật lên Mạc Từ nhiều ra một phần mị hoặc khó có thể nói rõ.

“Mạc Từ…” Đoạn Phong ngồi dưới đất, kéo cậu, đem Mạc Từ đỡ nằm nghiêng trên ghế sô pha, kề sát vào Mạc Từ, lấy tay dán dán trên trán của cậu.

_________

1. Táo kéo tơ