Một tòa nhà ba tầng ẩn dưới bóng cây dày đặc, đại môn cổ kính, mái hiên đỏ thắm, “Bạch Vân” viết kiểu chữ to theo lối Lệ thư1 nhìn có vẻ tinh thuần lại tự tại. Khắc trên một tấm biển đen nằm ở trên cao, cửa sổ vuông chấn song màu đỏ tĩnh lặng một phương, bức tường màu xanh trải qua năm tháng lộ ra một phong cổ vận huyền bí. May là bản thân trấn tĩnh dựa vào lan can không nói ra điều gì rời xa thực tế. Bằng không với người có tâm hoặc là người có duyên, sau khi làm quen cùng cậu xong chỉ sợ điều đầu tiên làm là thất chi giao tí*.
*失之交臂 Không khoác tay nữa: ý chỉ không muốn giao hảo với nhau nữa.
—— Đây chính là Bạch Vân, không hề được xây dựng ở nơi đô thị phồn hoa sầm uất. Trái lại, Bạch Vân được xây tại ngoại ô thành phố vắng vẻ, nhưng danh tiếng ở đây càng ngày càng cao, khách nhân ra vào đều là cao nhã hữu lễ.
Vừa vào cửa liền có thể cảm nhận được sự tinh tế. Một hàng xe kéo chính hiệu bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, đó thực ra là thu mua với giá cao từ mấy tên nhóc Hoa kiều ở nước ngoài đã có trên trăm năm lịch sử. Bây giờ lại chuyên dùng để chuyển mấy vò rượu lâu năm, chưa hề uống mà chỉ ngửi thấy mùi rượu thôi cũng làm cho người ta có cảm giác được xuyên qua thời không rồi.
Trên thực tế mấy chiếc xe kéo này còn được dùng để đi vào hầm rượu vang nằm dưới khách sạn lớn nhất trong thành phố C. Nơi này tập trung các khu chế xuất truyền thống đến từ Pháp, Italia, Australia, Chile cùng tạo thành một khu chế xuất “Tân thế giới” làm ra hơn 1000 chai rượu vang chất lượng tuyệt hảo. Bạn có thể cùng chuyên gia rượu đi vào hầm rượu lựa chọn, phối hợp với thực đơn bữa cơm để đề cử loại rượu thích hợp với khẩu vị của bạn.
Đại sảnh trải qua mấy lần chỉnh trang, càng hơn cả lúc trước, không khí trang trọng nhưng không thiếu phần trang nhã, thoải mái đơn giản nhưng càng lộ vẻ hoa lệ. Phần đầu ở chính giữa đại sảnh đã bị thay đổi thành nửa khép kín, là các ghế lô* tạo thành một vòng cung duyên dáng, chẳng những phi thường tao nhã, mà còn làm cho mỗi một bàn cơm của khách nhân đều có một không gian riêng tư thuộc về chính mình, càng phù hợp với xu thế và trào lưu ăn uống hiện nay.
*Chỉ các gian phòng tách biệt trong quán ăn
Tầng một nhà hàng là phong cách đen trắng đơn giản đó chính là khu khách tổng hợp, tầng hai là phong cách Trung Quốc cổ kính đặc thù. Tầng ba là khu vực ghế lô sang trọng đặc biệt nhất. Trong đó ba gian ghế lô VIP cao cấp nhất, có kèm phòng khách, thư phòng, phòng vệ sinh cùng phục vụ phòng, còn khu vực nghỉ ngơi thì hết sức xa hoa.
Bạch Vân chỉ có những người chi tiêu vung tiền như rác, và chỉ có tư bản thưởng thức mỹ thực.
Mạc Từ đứng ở đại sảnh nhìn phục vụ qua lại như con thoi, theo thói quen kéo góc tay áo. Không lâu sau, có một phục vụ lanh lợi đi tới, thấy khách đến là Mạc Từ sau đó khinh xa thục lộ* dẫn Mạc Từ xuống tầng dưới cùng nhất của nhà hàng – phòng bếp dưới tầng hầm. Bởi vì thân phận giới hạn, anh ta không thể đi vào, chỉ làm một cái thủ hiệu mời, rời đi.
*轻车熟路 – Xe nhẹ chạy đường quen.
Trong tầng hầm có đầy đủ ánh sáng, so với căn nhà trệt nhỏ bé cũ nát kiếp trước tốt hơn cả nghìn lần. Lúc đẩy cửa ra rồi, Mạc Từ vẫn có cảm giác ngạt thở từ phía trước mà đến.
Tiếng gọi của cha đem cậu kéo ra từ trong ngạt thở. Chùm đèn pha lê sáng rực chiếu rọi trên hành lang, làm cho trong này còn giống với bên ngoài hơn.
—— Đây là nơi cha làm việc.
Không cần sợ.
Mạc Từ hít thở sâu một hơi, tìm ra nơi phát ra thanh âm của cha. Đẩy ra một cánh cửa sắt.
…
Cha mặc đồng phục đầu bếp màu trắng như tuyết, đội chiếc mũ cao cao, ít đi nghiêm khắc của ngày thường, trở nên hết sức ôn hòa.
“Đóng cửa lại đi.” Ông cụ phân phó nói, lại xoay người mài con dao.
Mạc Từ vâng một tiếng tiếng, đóng cửa sắt lại. Cái phòng bếp này là nơi riêng tư của cha, hiện tại có thể tiến vào không vượt quá bốn người, anh trai, cậu và Đạt thúc người cha tín nhiệm.
Mà ngay cả nguyên liệu nấu ăn, đều là tự tay cha chuyển vào phòng bếp, những người khác cũng không có chỗ trống mà chen vào được.
Mạc Từ thay vào một bộ đồng phục đầu bếp khác, lẳng lặng đứng ở một bên, thấy tay phải cha nắm chặt chuôi dao, ngón tay tay trái nhẹ vững đè mặt dao, dao nhanh chóng chuyển động lên xuống trên đá mài dao.
Một người đầu bếp, đặc biệt là đầu bếp có tuyệt kỹ, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cổ quái. Cái này thể hiện trên nhiều khía cạnh, có người thích nấu ăn tại một môi trường yên tĩnh kín đáo, có người thích lúc nấu ăn thì nghe nhạc MJ*, còn có người thích vừa khẽ hát một vừa thái.
*Nhạc của Michael Jackson, nhạc pop.
Dao, là linh hồn của người đầu bếp. Không có dao tốt, làm ra đồ ăn cũng giống như thiếu linh hồn, không có tinh túy ở bên trong.
Cha vô cùng quý trọng dao. Mỗi lần cắt thái trước đều phải mài rửa một lần. Giống như đại hiệp giang hồ thời cổ đại, trước lúc quyết đấu đều phải lau lưỡi kiếm của thanh kiếm tùy thân.
Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Dao của đầu bếp, trên nhiều mặt cũng có ảnh hưởng đến cảm xúc của đầu bếp.
Mài dao, nhìn như vô dụng, nhưng thực sự là hoạt động phải chuẩn bị trước khi nấu ăn.
Mạc Từ nhìn lướt qua dao trong phòng bếp.
Mài dao là một công việc có phần hao tốn thể lực, hai chân tách ra, đứng một trước một sau, ngực tự nhiên nghiêng về phía trước, là tư thế tiêu chuẩn nhất.
Cha đi đứng không tốt, không thể đứng lâu, giờ phút này lưỡi dao được mài không sai biệt lắm. Mạc Từ cảm giác được hai chân của cha run nhè nhẹ, ngay lập tức tiến lên, đỡ lấy cha sắp đứng không vững, nâng cha ngồi trên ghế dựa bên cạnh.
“Cha, người nghỉ ngơi đi. Để con mài.” Mạc Từ đưa cho cha một cái khăn mặt, lo lắng nói.
“Hả? Con sẽ mài?” Ông cụ có chút kinh ngạc, ngày hôm nay Mạc Từ đã hiếu thuận vượt quá tưởng tượng của ông.
Ông vốn cho là Mạc Từ một lời đồng ý chỉ là vì trêu chọc ông chơi thôi. Chuyện buổi sáng Mạc Từ cũng không có nhớ, đứa nhỏ này tám phần lại cùng đám hồ bằng cẩu hữu hứng khởi chơi đùa ầm ĩ đi.
Mang suy nghĩ như vậy, ông cụ cũng không trông đợi, đợi đến khi hiểu rõ ông mới an tâm ở trong phòng bếp tư nhân, chuẩn bị nghiên cứu một món ăn mới.
“Cha không tin?” Mạc Từ cũng không biết suy nghĩ trong nội tâm của ông cụ, nhướng chân mày.
Bộ dáng bất cần không đàng hoàng làm cho ông cụ giật mình một cái, đẩy móng vuốt Mạc Từ khoát trên vai ông.
Quá không bình thường…Thật sự là quá không bình thường!
“Con đi mài đi.” Ông cụ dứt khoát, ông cũng không muốn giữ Mạc Từ ở bên người tiếp tục kích thích ông. Người đã già, trái tim không tốt, chỉ mong Mạc Từ lần này là nghiêm túc.
Ông cụ vỗ vỗ ngực, nhìn tư thế Mạc Từ cầm dao, khẽ gật đầu.
Tay phải cầm dao, ngón tay đặt trên mặt dao. Sống dao hướng vào thân, đơn giản là cân đều hai bên trái phải, tay trên mặt dao, ngón cái đè trên cán dao. Trước khi mài dao phải xối nước trên mặt dao và đá mài dao, lưỡi dao kề sát mặt đá. Vết dao mài phải đều, thuận với mặt dao. Lưỡi dao chiếu ra ánh xanh sáng loáng chứ không phải sáng trắng, dùng phần bụng ngón tay sờ lưỡi dao có cảm giác bị cắt, tức là đã mài tốt.
Mạc Từ nhớ rõ lúc còn nhỏ, lúc cha đi đứng vẫn còn nhanh nhẹn đã dạy bảo cậu mài dao như thế nào.
Cha nắm bàn tay nhỏ bé của cậu, lúc lên lúc xuống mài dao lên đá, bàn tay to thô ráp bao lấy cảm giác rất ấm áp, là hạnh phúc đã bị lãng quên.
Ông cụ nhìn ánh mắt chuyên chú của Mạc Từ, vô cùng vui mừng.
Hôm nay, ông thấy được một Mạc Từ không giống ngày xưa.
Đứa nhỏ này, là muốn mình một lần nữa cho nó một cơ hội a…
Ông cụ vuốt ve ban chỉ bạch ngọc2 trên ngón vô danh, ánh nhìn nhu hòa.
Cái dạng này từ xa nhìn lại, hoàn toàn là của một vị phụ thân từ ái.
Đúng vậy, ông chỉ là một người cha, mặc dù là một người cha thất bại, nhưng còn có thể trao cho tình thương thì ông vẫn là đặc biệt coi trọng. Sự nghiệp thành công thì thế nào, nhìn thấy con cái hầu hạ dưới gối mới là điều ông hy vọng.
Đứa nhỏ này a, chỉ biết để tâm vào chuyện vụn vặt.
Sẽ không mở miệng thừa nhận bản thân mình sai rồi, chỉ biết dùng hành động chứng minh bản thân thay đổi, aiz! Thật sự là bướng bỉnh đến đáng yêu…
Nhìn một bên mặt Mạc Từ xinh đẹp thanh tú như mẹ nó, ông cụ ngoài miệng kéo lên một nụ cười, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Từ khi bà ấy đi, ông nuôi dưỡng hai người con trai chậm rãi trưởng thành, cơ thể ông cũng dần dần biến kém, người đã già, tinh thần cũng càng ngày càng không tốt.
…
Mạc Từ dùng bụng ngón tay sờ lưỡi dao, thấy được cảm giác bị cắt, dự định nói một tiếng với cha đã xong.
Động tác quay đầu liền bị cố định trên không trung ——
Cha làm sao vậy?!
Mạc Từ cảm thấy trong lòng cực kỳ khủng hoảng, vội vã vứt xuống con dao, không quan tâm con dao đập trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai. Vội chạy tới trước mặt cha, dùng sức lay lay cơ thể của cha.
“Cha! Cha! Cha!!”
Không! Không đâu! Kiếp trước cha qua hết đại thọ sáu mươi mới qua đời, hiện tại cha mới ngoài năm mươi, chuyện đó sẽ không phát sinh! Mạc Từ hồn nhiên chưa phát giác ra trong thanh âm của mình xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào cùng run rẩy khó dứt.
Thanh âm kêu to như sấm nổ bên tai, Mạc lão gia trong giấc mơ ngọt ngào bừng tỉnh dậy, giật mình một cái, thiếu chút nữa từ trên ghế dựa té xuống.
“Thằng nhóc xấu xa này, làm sao!” Ông cụ rút về cánh tay còn đang ở ngực Mạc Từ, nổi giận mắng, nhưng nhìn thấy hai má Mạc Từ chảy xuống lệ nóng thì ngậm miệng lại.
Thằng nhóc con này quấy rầy thanh mộng của ông làm gì? Chỉ là thấy hơi mệt mỏi, thoáng nghỉ ngơi một chút, cần chi phải dọa người già!
—— Sẽ không là cái thằng xấu xa này cho rằng mình…
Chữ ‘Tỉnh’ trên đầu ông cụ không kể lớn nhỏ có cả, biểu cảm vặn vẹo ngồi dậy.
“Người không có việc gì…?”
Mạc Từ vui vẻ nói, không ngừng khóc thút thít, trong đó còn đánh một cái nấc nhẹ, nghẹn ngào nhổ ra mấy chữ này.
Một đôi tay lại gắt gao quấn lên cánh tay của ông.
“Con cho rằng…Con nghĩ người…” Nói còn chưa dứt lời, lại là một cái nấc, trong hốc mắt hồng hồng của Mạc Từ lệ nóng còn đang đảo quanh lăn xuống, nhỏ giọt trên cánh tay của ông cụ.
“Đừng nói…” Ông cụ đột nhiên dâng lên một sự xúc động.
Mạc Từ khi còn bé có một tật xấu, chính là thích khóc. Khi đó vợ qua đời không lâu, việc làm ăn của gia tộc làm ông suýt sứt đầu mẻ trán, Mạc Ngôn lại bị đưa ra nước ngoài du học, những chuyện đó làm bé con luôn dính lấy ông, cuối cùng lúc ông đêm khuya mệt mỏi trở về nhà khi lên giường đi ngủ, giống như mộng du chui vào chăn của ông, bàn tay nhỏ bé quấn lên cánh tay của ông, lẩm bẩm vài câu mới ngủ thật say. Ôm bé đưa đến căn phòng của bé, sáng sớm hôm sau không nhìn thấy mình bên người sẽ đại náo khóc lớn, cắn người, không chịu ăn cơm.
Hốc mắt hồng hồng không ngừng rớt ra giọt nước mắt trong suốt thấm ướt nốt ruồi nhỏ trên má trái, một bên vừa thút thít một bên vừa đánh nấc không ngừng, tất cả như đang cáo trạng: Ba ba là người xấu!
Mạc Từ giống như một con thỏ trắng nhỏ bị chấn kinh, con mắt hồng hồng quay tròn nhìn chằm chằm ông.
Ông cụ phải lao lực trấn an nửa giờ mới tốt lên. A Đạt cùng A Mai (nhủ danh của Đạt tẩu, bề ngoài có vẻ tầm thường, nhưng người ta là một bảo mẫu rất tốt, vê ~) đi dỗ cũng không được gì hết. Vừa khóc lại vừa đánh nấc, sau đó họ còn giúp bé Mạc Từ lau hết nước mũi tràn đầy mặt, nấc một cái buổi sáng mới có thể chấm dứt.
Ông cụ cũng không dám chọc Mạc Từ. Từ lúc cưới vợ mới, bé Mạc Từ dần dần lớn lên, đứa nhỏ này tính tình cũng đại biến, bạo ngược, số lần khóc cũng càng ngày càng ít.
Vì thế ông cụ làm một năm ‘Bảo mẫu’ ngoài việc lòng sợ hãi, thần sắc còn nhiều hơn vài phần lo lắng.
Đứa con choai choai, hôm nay lại khóc, ai…Thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Ông cụ lắc đầu, kéo đầu Mạc Từ đang thút tha thút thít ôm vào trong lòng, lấy tay sờ lên. Lại vỗ vỗ vai của nó, an ủi tốt một hồi. Giống như cha con lúc còn bé nương tựa vào nhau.
Ngăn cách như vực sâu giữa hai cha con trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mà hai người còn chưa có phát giác bức tường ngăn cách đột nhiên bị tiêu trừ, rãnh sâu ngăn cách cũng được lấp đầy.
___________________
1. Lệ thư 隶书 (hay chữ Lệ) là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử phát triển chữ Hán. Nó đánh dấu việc chữ Hán hoàn toàn thoát khỏi hệ thống tượng hình, trở thành văn tự thực sự với sự ước lệ cao trong hình chữ.
2. Ban chỉ bạch ngọc