Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 1 - Chương 26




Lamborghini toàn lực tăng tốc thì tốc độ có thể đạt tới 320km.

Mạc Từ nhìn thoáng qua con số trên bảng vận tốc, một đường phóng tới 120, lập tức thả chậm tốc độ, bình ổn mà chạy.

Đúng vậy, cậu bị mất dấu đôi cẩu nam nữ kia.

Nếu như không có Triệu Hồng Tu ngăn cản, cậu sẽ rất thuận lợi mà theo dõi đến chỗ ở của người đàn ông kia, sau đó sẽ bất ngờ tìm được địa chỉ của người đàn ông đó, nhất cử tra ra thân phận bối cảnh của người đàn ông đó rồi mời thám tử tư, điều tra một lần!

Nhưng là, manh mối bị chặt đứt, cậu bị mất dấu!

Thế giới mười bốn năm trước, điện thoại cũng không có mang nhiều công năng, không thể chụp ảnh, không thể quay phim…Chỉ có thể gọi điện thoại! Mạc Từ lần nữa lấy ra điện thoại mang trên người, lại lần nữa nhét lại vào túi…

Không có cameras…Không thể tự mình chụp được đôi cẩu nam nữ đó.

Mạc Từ chưa bao giờ có qua cảm giác hưng phấn lại vô lực như thế.

Từ tiệm đá quý theo ra, chạy chậm đến bãi đỗ xe, một khắc mở ra xe thể thao thì hai người trước mặt lại phân ra ngồi vào trong hai chiếc xe taxi khác nhau, mỗi người đi một ngả, chiếc xe thể thao màu đỏ bị cậu liều chết tiếp cận lại bị lẻ loi đỗ ở trước cửa hàng đá quý.

Cậu vẫn hành động chậm một bước!

Hai chiếc xe taxi cùng màu sắc, cậu không biết người đàn bà kia đang ngồi trong chiếc xe nào, người đàn ông kia ngồi trong chiếc xe nào. Chỉ dựa vào chiếc ô xếp viền bạc mà người đàn bà kia mang trên người, nên cậu hướng về phía người đàn ông vừa tiến vào một chiếc xe taxi khác mà truy tung.

Tốc độ của Lamborghini tất nhiên là lớn hơn xe taxi, thế nhưng, cậu lại bị đôi cẩu nam nữ đó một đường bố trí!

Đợi cho cậu truy tung đến điểm đó, chiếc taxi giống nhau đó xuyên qua đường cái quanh co, nhưng xuống xe vậy mà là một người đàn ông mặc áo vét giá trị xa xỉ, là một ông chú trung niên tướng mạo bình thường. Cậu xác định, hai người khẳng định biết rõ Mạc Từ theo dõi phía sau, nên vượt lên trước lập kế hoạch tốt hết thảy!

Chiếc xe thể thao bị bỏ qua qua ở trước cửa hàng đá quý, hai chiếc xe taxi cùng màu sắc, cái ô xếp viền bạc…

Hai người kia biết rõ, lại đặt cược đánh cuộc một trận!

Dựa theo suy nghĩ của cậu, bản thân người đàn bà kia là chạy trời không khỏi nắng*, cuối cùng vẫn phải xuất hiện ở nhà chính của Mạc gia, mà người đàn ông…chưa bao giờ gặp mặt, Mạc Từ muốn theo dõi tự nhiên không phải người phụ nữ, mà là người đàn ông chưa bao giờ gặp mặt.

*Nguyên gốc: 跑得了和尚, 跑不了庙 – Bào đắc liễu hòa thượng, bào bất liễu miếu: Nghĩa gần là Chạy đâu cho khỏi trời nắng.

Bỏ lại chiếc xe thể thao màu đỏ dễ chú ý, cố ý trước khi trên xe lộ ra cái ô xếp viền bạc bên cạnh, để cho người đàn ông cùng cái ông chú trung nhiên kia đổi áo vét…

Tâm tư thật kín đáo, phản ứng thật nhanh!

Nếu Mạc Từ không phải là người bị hại gián tiếp ở trong màn sự kiện quan hệ bất chính dưới giàn nho này, Mạc Từ khẳng định sẽ nên vì người đàn bà thông minh này mà vỗ tay!

Thế nhưng…tâm tình giờ phút này của Mạc Từ, tựa như mây đen không ngừng quay cuồng trên bầu trời, thời tiết biến hóa bất định trong ngày hè.

Bà ta có thể làm như vậy…Nhất định là đã phát hiện cậu theo dõi phía sau.

Bằng không làm sao sẽ nửa đường đổi xe, cùng người đàn ông thân mật dị thường ngồi cùng một chiếc xe taxi?

Mạc Từ cả kinh, bị ý nghĩ này dọa đến, vô lăng mạnh mẽ xoay tay, lốp xe thể thao cùng mặt đất ma sát phát ra tiếng chói tai…

Mạc Từ vỗ vỗ ngực, giẫm xuống phanh, cúi đầu dưới tiếng chửi bậy của người tài xế đang ngừng xe ở phía sau.

“Anh có hay không mở to con mắt a, lái Lamborghini thì rất giỏi sao!”

“Thật xin lỗi.” Mạc Từ không ngừng nói xin lỗi, lúc này mới làm cho tài xế nổi giận đùng đùng tiêu tan lửa giận, hùng hùng hổ hổ lên xe, vượt qua xe thể thao của Mạc Từ, chạy nhanh hướng về phía trước.

Mạc Từ không có trút ra tính tình khuyết điểm của đại thiếu gia trước kia, cùng tài xế taxi phân cao thấp.

Đem suy nghĩ vừa rồi nhét lại vào đầu, Mạc Từ đầu óc rối loạn tâm tình ủ dột.

Nếu người đàn bà không biết xấu hổ kia biết cậu đang theo dõi, hoặc là chỉ biết có người theo dõi. Ngồi xe taxi để thoát đi, né tránh tầm mắt của người theo dõi…

Mạc Từ suy nghĩ sâu xa, lông mày chăm chú nhăn cùng một chỗ, tay cầm vô lăng chậm rãi dùng lực, chạy khắp nơi không có mục đích.

Nếu biết rõ…Về đến nhà, người đàn bà kia sẽ ứng phó như thế nào?

Cậu chưa thấy qua sắc mặt của người phụ nữ vì yêu đương vụng trộm bị bắt được mà thất kinh, không có xác định người đàn bà kia có biết rõ hay không cậu chính là cái người theo dõi kia.

Đôi cẩu nam nữ ngồi ở trong xe taxi kia, có hay không đã mỗi người đi một ngả. Người đàn bà kia có phải là đã ngồi ở trong phòng khách của nhà chính Mạc gia, dùng tư thái ung dung ưu nhà của nữ chủ nhân phân phó người hầu của Mạc gia làm cái này làm cái kia?

Nếu như biết đó là cậu…Người đàn bà kia có thể hay không đêm nay liền chuẩn bị tốt, thực thi hành động?

Mạc Từ càng nghĩ càng kinh hãi, thậm chí vì an toàn của bản thân mà lo lắng.

Cậu hiểu cái người đàn bà đáng sợ kia.

Người ta là con gái nhà nghèo, nhìn thấy trước mặt đột nhiên lấy được tài phú to lớn, tuyệt đối sẽ không vô cùng đơn giản mà buông ra hai tay, mà đem hết thảy nâng đưa ra ngoài.

Người đàn bà như vậy, bề ngoài vẻ vang, nội tâm lại quấn đầy dây gai, tim cũng trở nên sắt đá.

Loại cuộc sống vì để nhận được đãi ngộ mà điên cuồng không quan tâm tất cả…Cậu đã gặp qua.

Mạc Từ mạnh mẽ giẫm xuống phanh, mới phát hiện bản thân bất tri bất giác đem xe chạy đến trước Bạch Vân.

Đây là nơi cha thường đến làm việc.

Hiện tại đến đây, là cỡ nào châm chọc.

Bên môi Mạc Từ tràn ra một nụ cười khổ, mở cửa xe ra đi ra, xa xa nhìn qua tấm biển Bạch Vân thể chữ lệ to.

Toàn nhà lớn dưới bóng cây rậm rạp, đại môn cổ kính, mái hiên đỏ thắm.

Sản nghiệp của cha, tâm huyết của cha, hy vọng của cha.

Dường như là đều được thực hiện ở chỗ này mà.

Mạc Từ chỉnh đốn một chút cay đắng tràn đầy trong cõi lòng, quay thân qua đem xe lái vào bãi đổ xe. Cự tuyệt nhân viên phục vụ dẫn đường, một mình đi vào căn cứ bí mật kia của cha, gắng sức đẩy ra cửa chính không có khóa lại.

Cha đang cầm thìa thử món ăn.

Nghe thấy âm thanh cậu đẩy cửa lập tức xoay người lại.

Trên trang phục đầu bếp tuyết trắng không có dính bất luận cái vết bẩn gì. Ánh mắt săm soi nhìn về phía cậu thì thoáng nhu hòa.

Trên khuôn mặt chính trực nghiêm túc chỉ có vài đường nếp nhăn không hiện rõ lắm. Kèm theo đó là một ít tóc bạc ngoan ngoãn phủ trên đầu của cha.

Người cha từ trước đến nay tác phong nhanh nhẹn đã khi nào có tóc bạc, khi nào thì có chạm khắc vài nếp nhắn phong sương?

Khi con người đã trải qua một chút sự tình thì mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, trở nên tinh tế mẫn cảm.

Mạc Từ chưa từng tinh thế chăm chú nhìn qua cha, áy náy tràn đầy cõi lòng.

Trong ánh mắt màu trà nhạt dường như có ánh sáng chớp động.

Cậu phải nói như thế nào, cậu phải nói ra sao với cha?

Mạc Từ thở dài thật sâu, được cha ân cần hỏi thăm thì lắc đầu.

“Cha, con không sao.”

“Con thật sự là không có việc gì.”

“Con chỉ là muốn đến xem. Nhìn xem mà thôi.”

Mạc Từ cứ mãi lắc đầu, lới nói bên môi ép trở lại cổ họng, hít thở sâu một hơi. Giả vờ bộ dáng điềm nhiên như không, lúc cha xoay người thì dùng góc áo trộm lau khóe mắt một chút, điều chỉnh tốt tâm tình.

Cảm giác có việc không thể nói, cảm giác lừa gạt cha.

Trong lòng của mình vẫn luôn là điều tra tấn.

Lừa dối…là chuyện mà cậu đời trước làm nhiều nhất, hiện tại lại không muốn làm chuyện đó.

Cậu sợ cha trong lúc đó thở dài, bi thương đau buồn, hoặc là bộ dáng giận đến không thể ngủ.

Bệnh cũ trên cơ thể cha, Mạc Từ từ chỗ Đạt thúc đã dò la thanh thanh sở sở.

Cha đã trải qua cảm xúc không ổn định. Nếu cha dưới sự giận dữ mà ngã xuống, đầu sỏ tạo thành nguyên nhân đó chính là chính mình thằng con bất hiếu này.

Mạc Từ không đành lòng đả kích cha, phải nói cậu đời trước chỉ lo bản thân phóng túng, cũng không bận tâm cảm thụ của người thân, tùy tiện làm bậy, thậm chí là phá vỡ thân tình. Sau khi đã trải qua một ít đoạn nhân sinh đen tối, trong lòng cậu tìm cách, bắt đầu biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Gắn bó thân tình, bảo vệ người nhà. Đã tạo ra hết thảy động lực sau khi cậu đã nhận được trọng sinh.

Cậu sẽ không để cho bất luận cái gì thương tổn đến người nhà, cậu muốn cẩn cẩn dực dực mà thực hiện cái thân tình không dễ có này. Cậu muốn làm cho người thân bình an, thân thể khỏe mạnh.

Chỉ như vậy là đủ rồi.

Không chủ động đi trêu chọc kẻ thù, không đến địa phương xoa hoa trụy lạc gây chuyện rắc rối, chỉ như vậy là đủ rồi.

Mạc Từ ôm bếp phục (đồng phục đầu bếp) cha đưa cho cậu, đem mặt dán lên, ngửi hương vị ánh nắng mặt trời lưu trên trang phục tuyết trắng, chậm rãi mặc lên người.

Khi ông cụ buông cái thìa, trên mặt mang vài phần chăm chú, nhìn chăm chú vào bản thân đứa con nhỏ tâm tình đang không ổn định, ngữ điệu không tự kiềm chế được mà mềm hơn: “A Từ, gần đây có một giải đấu mỹ thực…Ta nghĩ để con thử tham gia.”

Mạc Từ đang loay hoay dao kéo ngây ngẩn cả người, phiến dao đâm vào trên bàn, phát ra một tiếng vang giòn.

Mạc Từ không hề nghĩ ngợi lập tức đáp lại: “Cha, con không được.”

“Giải đấu mỹ thực, không phải là cái gì đặc biệt khó, cũng không phải là một sự kiện đặc biệt dễ dàng. A Từ, ta chỉ muốn để con đi ra bên ngoài rèn luyện một chút, thử xem khả năng mà thôi.”

Lời của cha có một loại vị đạo khó có thể cự tuyệt. Mạc Từ tránh né nhãn thần chăm chú của cha, đem ánh mắt rơi vào một loạt dao kéo ở trên bàn.

“Con học nấu ăn…Mới có mấy tháng mà thôi.” Mạc Từ ngẩng đầu cẩn cẩn dực dực nhổ ra mấy chữ này, quan sát thần thái của cha.

“Đó không phải vấn đề, A Từ. Con phải tin tưởng năng lực của mình, đầu bếp ngoại trừ thiên phú ra, còn phải có tình cảm vui sướng phát ra từ đáy lòng khi nấu ăn.”

“Lần kia trong lúc con xào rau, cả hai loại này bên trong đều có.” Ông cụ cười cười ôn hòa, khuôn mặt nghiêm túc bởi vì nụ cười này mà trở nên nhu hòa, nhìn qua không có vẻ như là không thông suốt nhân tình.

Mạc Từ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lời này của cha, trong mắt khó có thể tin bị ông cụ đối diện thấy rõ ràng.

“Con có thiên phú.” Ông cụ lần nữa khẳng định năng lực của Mạc Từ, đi tới vỗ vỗ vai của Mạc Từ, nhìn Mạc Từ, thần sắc càng ngày càng nhu hòa.

Ánh mắt chăm chú đình lại trên mái tóc nhuộm đen trở lại của Mạc Từ, lại chuyển qua gương mặt cực kỳ giống người vợ đã mất.

“Nếu như, con không muốn tham gia…” Ông cụ sử dụng một cái tâm kế, cố ý đem nửa câu nói còn lại cắt đứt trong không khí, ngữ khí hơi thất vọng.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng nhắm trúng tâm can run rẩy của Mạc Từ, càng phát ra áy náy.

“Có đi hay không là lựa chọn của con.” Ông cụ phát hiện Mạc Từ hiện lên khổ sở trên mặt, quyết tâm tiếp tục ngoan ác một trận, đem quyền lựa chọn ném cho Mạc Từ.

“Con nếu đi, ta sẽ rất vui vẻ.” Ông cụ vứt xuống một quả boom, quyết đoán xoay người, cầm lên nguyên liệu nấu ăn lựa lựa.

Bóng lưng cô đơn làm cho trái tim Mạc Từ cảm giác như bị người hung hăng dùng kim đâm một cái.

“Cha, không phải con không muốn đi. Con sợ tham gia sẽ lấy ngược vị trí đầu tiên, làm cho cha xấu mặt…” Mạc Từ do dự mà nói ra.

“Con trai của Mạc Tri Hành ta, làm sao sẽ lấy ngược đệ nhất!” Ông cụ đột nhiên xoay người, làm cho Mạc Từ cả kinh.

“Nếu con lấy ngược đệ nhất, Mạc Tri Hành sẽ đem tên viết ngược lại!”

Ông cụ khẳng định dưới tình huống cầm một cái chảo phẳng, có vẻ phá lệ buồn cười. Mạc Từ nhịn không được xì bật cười một tiếng.

“Cha, đừng có nói vậy.”

“Nói như thế nào?” Ông cụ còn chưa ý thức được tạo hình của bản thân buồn cười, tự mình cầm cái chảo ngoảnh lại, chỉ hướng cái mũi của Mạc Từ: “Còn lại một tháng để chuẩn bị, trong thời gian đó ta sẽ tự mình huấn luyện con. Nếu qua tháng này con trả lại cho ta lấy ngược đệ nhất, ta sẽ đem chữ Mạc viết ngược!”

“Được. Con không lấy ngược đệ nhất, con muốn lấy ba danh đầu!” Mạc Từ nghe cam đoan hết lần này đến lần khác của cha, Mạc Từ không hề từ chối, vỗ vỗ ngực, mặt mày cười cong cong, một ngụm hứa hẹn.

“Con nói, không lấy được ba danh đầu, con không phải con của ta!” Ông cụ nghe được Mạc Từ đáp ứng, lập tức đổi giọng, vừa mới làm một cái cam kết lại nghe cha lật lọng làm Mạc Từ dở khóc dở cười.

“Cha…”

“Thằng nhóc thối, con ngốc ở đây làm gì, nhanh lên mau giúp ta điều chỉnh lửa!” Ông cụ một tay đổ dầu chiên cạnh người vào chảo, sai sử Mạc Từ.

“Cha…”

Mạc Từ nhìn cha trở mặt, mặt mày cong cong nhăn lại thành một đoàn, thở dài nhận mệnh, đi đến bên cạnh lò bếp, thuần thục cầm lấy cái chảo, bỏ vào nguyên liệu nấu ăn.