Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 20




"Đi gọi Lục Thực về, để cậu chiêu đãi bọn người Đại nãi nãi." Lục Nghiên một bên suy nghĩ làm món ăn nào vừa quay qua phân phó Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh đáp một tiếng, Nhị thiếu gia chạy đến Tụ Tiên Cư bên kia đi xem náo nhiệt, cô phải nhanh chóng gọi cậu về đến.

Vài ngày trước măng tre, củ cải đã được cô muối tốt, bây giờ có thể bưng lên một dĩa để ăn lót dạ.

Trong thùng có hai con cá vui vẻ tung tăng, cái đuôi vung vẩy liền bắn ra chút nước.

Tiết trời mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường, cả nước đều bao trùm trong tuyết, tuyết rơi mấy ngày mới ngưng, dòng suối, sông ngòi bên cạnh Lục Thuỷ Thành đều đóng băng, chỉ có Lăng Thuỷ Hà vẫn giống như trước, bốn mùa cũng không khô cạn, mặt nước không đóng băng.

Nước sông ở Lăng Thủy Hà sạch sẽ trong veo, có thể uống trực tiếp. Nước sông như vậy dưỡng ra tôm cá mùi vị tự nhiên tươi ngon có tiếng. Bất luận là hầm canh, hay là hấp, đều là hương vị ngon nhất.

Bất quá, cá tôm Lăng Thủy Hà cũng không dễ bắt, chỉ có thể đến hạ nguồn sông mới có, hơn nữa cũng không phải lúc nào cũng có, sự xuất hiện của nó không có chút quy luật nào.

Hiện tại ở Thực Mãn Lâu liền có mấy con cá Lăng Thủy Hà, do người bán tôm lúc trước Lục Nghiên mua đưa tới. Bởi vì số lượng cá rất ít ỏi, Lục Nghiên ra giá cũng hợp lý nên mới có được.

Trước làm canh cá đi, lấy đậu hủ hầm, vị canh cũng rất ngon.

Làm cá cũng không khó, đem cá cạo vảy mổ bụng móc ruột bên trong ra. Cá cũng không có mùi khó ngửi cho lắm, chỉ cần xử lý tốt một chút thì mùi tanh tưởi gì cũng không còn.

Chảo dầu sôi lên cho hành, gừng, tỏi, hoa tiêu, hoa hồi vào cực kì thơm, sau đó cho cá để chiên lửa nhỏ đến khi vàng đều hai mặt, một mùi thơm thoang thoảng bắt đầu bốc lên, lúc này cho nước vào nấu.

Đậu phụ vừa được làm ra, hai khối trắng tinh mềm mại được cắt thành nhiều khối nhỏ cho vào nồi nấu với lửa nhỏ đến khi nước canh biến thành trắng đục, cho hành cắt lát vào, màu xanh của hành hòa cùng màu trắng của nước canh thực sự mê người. Ngoài cá còn có tôm, là tôm càng xanh thượng hạng, đầu đuôi cắt bỏ chỉ để lại thịt tôm. Một cân thịt tôm thêm các loại gia vị, đánh nhuyễn biến thành tôm viên, những viên tròn vo đặt vào tại trong bát.

"Cá với đậu hủ? Có phải quá mức đơn giản hay không? Có cần phải hầm một cái tổ yến không?" Lão Triệu hỏi.

Lục Nghiên cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nấu ăn, cũng không nhất định phải là nguyên liệu quý hiếm mới ngon, hương vị đậu hủ hơn xa tổ yến. Làm cách nào khiến cho đậu hủ ngon hơn tổ yến còn phải do bản lãnh của người nấu ăn."

Giọng nói của cô nhàn nhạt nhưng không che giấu được sự tự tin, cô chính là người có thể làm cho đậu hủ ngon hơn so với tổ yến.

Nghe vậy, lão Triệu ánh mắt đăm chiêu nhìn Lục Nghiên nhịn không được mang thượng vài phần kính nể ——vị đại tiểu thư này của bọn họ quả nhiên sinh ra để nấu ăn, bất cứ món ăn bình thường nào vào tay cô đều có thể trở thành mỹ vị vô cùng kì diệu.

Sườn cừu sau khi xử lý mùi hôi cho vào bát gia ướp gia vị mười lăm phút, rồi chiên lên. Chiên sườn cừu phải đặc biệt chú ý lửa, nếu lửa lớn cừu sẽ trở nên dai, lửa nhỏ thì thịt không chín. Hương vị thức ăn dựa vào lửa rất nhiều.

Lục Nghiên có chút tưởng niệm tiểu nha đầu bên người kiếp trước đi theo cô mấy năm, lúc cô muốn nhóm lửa thế nào tiểu nha đầu đều có thể biết chắc chắn.

Sườn cừu chiên xong màu sắc vàng óng mê người đặt vào đĩa, chính giữa đặt một chén nước sốt, có hai loại nước sốt mặn và ngọt, tùy khẩu vị từng người mà chấm vào.

Nghĩ đến Cố Đại nãi nãi, món ăn cuối cùng, Lục Nghiên làm một phần đồ ngọt. Đúng lúc có sữa, cô liền làm đường chưng tô lạc, bên trong cho một ít hạt óc chó cắt nhỏ. Thạch trắng như tuyết được cho vào từng chén sứ nhỏ nhìn vô cùng thích mắt.

Đây là món ăn cuối cùng, Lục Nghiên sai người bưng đồ ăn lên.

Lão Triệu cùng lão Chu tại nói thầm: "Lão Chu a, ngươi có phát hiện hay không, đồ ăn đại tiểu thư làm tuy đơn giản nhưng đều được trang trí vô cùng bắt mắt."

Dù cho tùy tiện xào một dĩa cải thảo cũng có thể làm cho người ta thấy hảo cảm.

"...Tục ngữ nói, một món ăn, không chỉ có hương vị ngon miệng mà còn phải chú trọng đến màu sắc. Chỉ có bàn ăn đủ màu sắc mới có thể làm cho người ta thõa mãn với hương vị." Lục Nghiên đi ngang hai người bọn họ, nghe vậy bèn thuận miệng giải thích.

Đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là kiếp trước cô là một ngự trù trong cung nấu ăn cho lão đại hoàng hậu, nếu không đẹp làm sao dám bưng lên? Hơn nữa tên món ăn cũng phải đặt cho hay, chỉ là một cái bánh ngô cũng phải gọi là bánh hoàng kim.

Cởi bỏ tạp dề, Lục Nghiên đến chỗ ghế lô của Cố Đại nãi nãi. Bên trong vô cùng im lặng, im lặng đến mức giống như không ai.

Đẩy cửa đi vào mới phát hiện không phải là không có ai mà những người bên trong đang dồn mọi sự chú ý vào việc ăn, ngay cả người lúc nào cũng ăn ít và để ý tới bộ dáng khi ăn Cố đại nãi nãi cũng không còn quan tâm nữa.

Thịt cá tươi mới, không hề bị tanh, ăn vào miệng lại rất ngọt. Đặc biệt là cá rất ít xương, chỉ có một cái xương to nên không sợ bị hóc, khiến cho người ta trở nên rất thích ăn cá.

Cố Thành rất thích ăn cá mà anh càng thích hơn là tôm viên trong nồi đậu hủ cá, tôm viên rất chắc và tươi mềm, ăn rất là ngon miệng, một lần ăn hết một viên. Canh cá đậu hủ nấu rất ngon, Cố Thành trước nay ăn rất nhiều tổ yến đều cảm thấy không thể ngon bằng món này.

Sườn cừu được chiên vừa đúng, lâu hơn thì quá dai, ngắn hơn thì chưa chín, cắn một cái, hương vị thịt cừu quyện với mỡ cừu tràn ra khoan miệng, hơn nữa lớp ngoài thịt cừu vừa đủ khô vàng. Mùi tiêu cũng rất thơm, đúng là mỹ vị nhân gian!

Một đĩa rau xanh trộn được đưa lên nháy mắt liền khiến mỡ trong miệng bị đánh tan, chỉ còn lại mùi vị tươi mát. Cơm được nấu từ gạo thượng hạng, từng hạt sáng bóng trong suốt, cho một ít thịt cùng rau vào cơm trộn lên thật sự đưa cơm.

Miếng sườn cừu cuối cùng, Cố Đại nãi nãi vừa đưa đũa qua thì đã biến mất. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Thực hả họng ra đem nó cho vào miệng, miệng hơi động một chút một cục xương đã được rút hết thịt bị phun ra.

Cố Đại nãi nãi: "..."

Lúc nãy Lục Thực chạy tới làm chủ nhân chiêu đãi bọn họ, đến khi đồ ăn được bưng ra, Cố Thành mời xã giao một câu: "Nhị đệ không bằng cùng ngồi xuống cùng ăn", Lục Thực cũng không khách khí liền đặt mông ngồi xuống. Sau đó chính là ăn liên tục như vậy.

Miếng sườn cừu ngon lành cuối cùng đã bị cậu đoạt đi mất! Cố Đại nãi nãi ngoài miệng không nói gì, trong lòng âm thầm nhớ thù.

Nha đầu của Cố Đại nãi nãi đứng một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, Đại nãi nãi từ trước đến giờ chú trọng dưỡng sinh, những thứ dầu mỡ nặng vị đều không ăn, hôm nay sườn cừu này vừa nhiều dầu lại nặng vị.

Cơm nước xong, uống một chén trà xanh vào thật sự dung hòa thịt thà dầu mỡ gây ngán, vô cùng sướng.

Chờ bọn họ ăn xong, Lục Nghiên mới mở miệng, "Đại nãi nãi ăn có được không? Có hợp khẩu vị hay không?"

Cố Đại nãi nãi đến lúc này mới phát hiện ra cô, vừa rồi chuyên chú vào mỹ thực trên bàn nên không chú ý tới cô vào lúc nào.

Cố Đại nãi nãi thu liễm biểu cảm trên mặt, nói: "Cũng được." Tuy rằng cố gắng thẳng lưng, nhưng bà có chút tuyệt vọng phát hiện mình đã ăn hơi nhiều, ngồi thẳng lưng lên, cái bụng không chỗ nào che lại, hơn nữa, bụng còn thập phần không thoải mái.

Cố Đại nãi nãi bất đắc dĩ phải bỏ qua tư thái thẳng lưng đó…

Cố Thành cầm tấm khăn lau miệng, anh cũng ăn đến mức phải lấy tay chống đỡ, không chịu nổi cởi bỏ dây lưng, nghe cô hỏi cũng thực lòng tán dương: "Ta cảm thấy rất ngon, hương vị mỗi món ăn đều thập phần hợp khẩu vị của ta. Tuy ta không thích ăn đồ ngọt cho lắm, nhưng mà đường chưng tô lạc này lại có thể ăn rất tốt. Không ngờ, Lục tiểu thư còn có tay nghề như vậy."

Lục Thực rầm rì một tiếng, nói: "Chị của ta đương nhiên là có tay nghề cao rồi. Trừ nấu ăn, chị ấy còn có rất nhiều điều hay. Trong lòng ngươi chỉ có Diệp tiểu thư kia, chị của ta tốt đẹp như thế nào ngươi cũng vĩnh viễn không phát hiện được."

Cố Thành giật giật miệng, theo bản năng liếc mắt nhìn Lục Nghiên.

Lục Nghiên mỉm cười, không giống như đang tức giận. Nói đúng ra, từ khi gặp mặt cho đến giờ, cô đều cho anh cảm giác ôn hòa vô hại. Dù chuyện gì xảy ra cũng không tức giận cũng không để ý.

Cô không hề đem Cố gia cùng với cậu để ở trong lòng, tất cả giống như đối đãi với một người qua đường. Ý thức được điểm này, Cố Thành đột nhiên cảm thấy có chút mất mác.

Lục Nghiên nói: "Đại nãi nãi mọi người vừa lòng là được. Mẹ con sáng nay thân thể có chút không thoải mái, cha liền để ở nhà phủ trong bồi bà cho nên cũng không đến." Đây là giải thích nguyên nhân tại sao Lục lão gia lại không ra mặt tiếp đón.

"Lục phu nhân có sao không?" Cố Thành hỏi.

Lục Nghiên nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ là một chút phong hàn mà thôi."

"Cô cô cô " - Một con chim theo cửa bay vào được, trực tiếp đậu trên xà nhà, ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ. Đôi móng vuốt sắc nhọn kẹp chặt lấy thanh gỗ, nhìn có chút ngang ngược dữ tợn và hơi đáng sợ.

"Chim này từ đâu bay tới? Còn không mau đuổi nó đi!" Cố Đại nãi nãi vẻ mặt ghét bỏ.

Lục Nghiên nhận ra đây là con chim sáng nay cô đã cứu, không biết tại sao bay đến đây.

"Hắc Điểu? Nơi này tại sao có thể có." Cố Thành vẻ mặt kinh ngạc.

Lục Nghiên nhìn anh, hỏi: "Ngươi biết đây là giống chim gì?"

Cố Thành gật đầu, nói: "Chim này không có tên, bởi vì lông cánh tối đen, mọi người liền gọi chúng là Hắc Điểu. Cách Lục Thủy Thành trăm dặm có một vách đá, Hắc Điểu chính là sống ở đó. Chim này chỉ có tại đây, không tồn tại nơi khác. Hắc Điểu thích ăn thịt, bản tính hung hãn, so với Hải Đông Thanh còn muốn lợi hại hơn vài phần, không ai dám trêu chọc."

Lục Nghiên giật mình, không nghĩ con chim này còn có lai lịch như vậy, nghe vào tai thật giống loài chim hung hãn.

Cố Thành nhìn kỹ một chút, có chút hưng phấn nói: "Chim này của ngươi chắc vẫn còn nhỏ, đợi nó trưởng thành, cánh mở ra, vóc dáng có thể cao hơn một mét, móng vuốt dễ dàng xé rách một người."

Cố Đại nãi nãi nhíu mày, nói: "Thật kinh khủng. Thứ chim hung ác như vậy tại sao lại ở đây? Còn không mau đem nó giết chết để tránh ra ngoài gây họa cho người khác."

Cố Thành vẻ mặt không đồng ý: "Mẹ không biết, chim như vậy rất khó có được. Hắc Điểu này hung tàn cao ngạo dùng để đi săn rất tốt, hơn nữa nếu có thể thuần phục tính trung thành lại cực kỳ cao."

Đàn ông ai cũng thích sinh vật cường đại. Hắc Điểu không hề nghi ngờ rất được hoan nghênh, nhất là những người theo đuổi sức mạnh.

Lục Nghiên nói: "Xem ra Cố thiếu gia đối với thứ này rất có nghiên cứu a."

Cố Thành nói: "Chú Tứ ta có nuôi một con Hắc Điểu, cực kỳ hung hãn, ta từng tiếp xúc qua vài lần."

Chú Tứ...

Đó chính là Cố Tứ Gia.

Lục Nghiên đối với người này có chút tò mò. Có thể thuần phục một con chim hung dữ như vậy, không biết vị Cố Tứ Gia kia rốt cuộc là người như thế nào….