Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 11




Hoa mai sau khi hái về được ủ trong bình, cứ một lớp hoa sẽ là một lớp đường, ở lớp trên cùng trải đường dày hơn một chút. Đem bình để nơi mát mẻ không có ánh nắng chiếu tới, sau vài ngày là có thể lấy ra dùng. Những hoa mai còn lại đem đi rửa sạch, đưa đến một vò rượu gạo thượng hạng, độ cồn cũng thấp, dùng để ngâm rượu hoa là vô cùng thích hợp.

"Phải đợi ít nhất một tháng mới có thể đem ra uống. Hiện tại chỉ có thể dùng hoa mai, nếu như là mùa xuân thì còn có thể dùng bách hoa để làm ra, làm bánh ngọt bách hoa..."

Rất nhiều loại hoa có thể dùng làm thức ăn. Kiếp trước ở trong cung, các quý nhân rất thích tổ chức hội hoa. Hoàng hậu cũng nhân dịp hội hoa mà tụ họp mọi người lại nói chuyện, còn khiến mọi người chờ mong thức ăn! 

Ai cũng biết trong cung của hoàng hậu nương nương có một đầu bếp sở hữu một đôi tay khéo léo, có thể đem hoa chế biến thành mỹ thực, nào là rượu hoa, bánh hoa... thật sự là một loại hưởng thụ chờ mong nha.

Lục Nghiên đem bình rượu đã chuẩn bị xong đưa cho Xuân Hạnh cất đi vào nơi râm mát, sau một tháng liền có thể mở niêm phong. Lục Nghiên xử lý xong mọi việc liền thay ra quần áo ở nhà, mặc vào một bộ quần áo nghiêm trang. Hôm nay, Lục lão gia muốn dẫn cô đến Thực Mãn Lâu.

Chờ cô thay xong quần áo cũng đã tới lúc nên đi rồi, liền nhanh chóng theo Lục lão gia ra ngoài. Bọn họ đi một phương tiện giao thông gọi là "ô tô", Lục Nghiên theo trí nhớ của nguyên thân mơ hồ biết được thứ này, nhưng khi chính mắt nhìn thấy cũng vô cùng ngạc nhiên. Khi ngồi vào xe rồi, cô nhịn không được có chút khẩn trương, lại vô cùng hưng phấn. Xe vừa khởi động, cô ngay lập tức áp mặt vào kính xe. 

Sau khi tỉnh lại ở thế giới này, đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy được cuộc sống ở thế giới này. Ở đây so với nơi cô sống trước kia hoàn toàn khác nhau, phong tục cũng không giống.

Trên đường, người qua kẻ lại tấp nập, đàn ông thì mặc âu phục tây trang, phụ nữ thì chân mang giày cao gót, tóc uốn quăn. Đương nhiên cũng có người ăn mặc kiểu xưa. Hai loại trang phục hòa lẫn vào nhau trong cùng một chỗ làm cho Lục Nghiên cảm thấy kinh ngạc, mà mọi người đi nhanh đến nỗi cô cũng không kịp nhìn hết.

Xe bỗng dưng dừng lại, lão Lưu tài xế mở miệng nói: "Lão gia, tiểu thư, phía trước xảy ra chuyện gì đó...."

Lục Nghiên nhìn về phía trước nhìn thấy có một đám người đang vây quanh chặn đường.

Lão Lưu nói: "Ta xuống xe xem sao thế nào đã."

Lục Thực hiếu kỳ nói: "Không biết đã xảy ra chuyện gì nhỉ?"

Lục lão gia gật đầu nói: "Người trên đời này ai cũng có tính hiếu kỳ, con chỉ cần ném một cái gì đó xuống đường sau đó ngồi xổm mà nhìn nó, một lát liền có một đám người vây quanh con xem náo nhiệt!"

Lão Lưu chen lấn hơn mười phút mới có thể trở về, kể lại cho bọn họ: "Phía trước có xe đụng trúng người, ta thấy có lẽ sẽ mất một chút thời gian."

Lục lão gia nhìn thời gian, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi, ở đây cách tửu lâu cũng không xa, chúng ta sẽ tự qua đó, lão Lưu ngươi đợi một lát rồi chạy qua đó sau."

"Vâng." Lão Lưu lên tiếng.

Lục Thực hôm nay mặc âu phục, bên ngoài khoác một áo khoác dài màu đen, trên cổ quấn một cái khăn, nhìn rất anh tuấn, hơn nữa gương mặt lại rất ưa nhìn, vừa xuống xe liền thu hút vô số ánh mắt của người khác.

---- Chàng trai trẻ này bộ dáng thật soái nha, lại còn toát ra khí chất giàu có, không biết là thiếu gia của nhà nào...

Mọi người nhìn thấy tiểu thiếu gia nâng mũ, xuống xe không trực tiếp rời đi mà quay về phía cửa xe đưa tay ra.... bên trong có một cô nương sao? Điều này khiến ai nấy hết sức tò mò.

Trước mắt mọi người liền xuất hiện một đôi tay thon thả như ngọc, sau đó là một đôi chân mang đôi giày trắng thêu hoa mai đỏ, làn váy trắng gợn sóng đung đưa, người trong xe liền cũng xuất hiện trước mặt tất cả.

"Mẹ ơi..." Tới lúc mọi người nhìn thấy người ở trên xe đều trừng lớn mắt. Là một cô nương cực kỳ xinh đẹo, tuổi tác không quá lớn, khoác một cái áo màu hồng nhạt, mặt đẹp như hoa, con ngươi trong suốt, phát ra cảm giác trầm tĩnh không hợp với tuổi. Vừa là mỹ nhân xinh đẹp, lại vừa có khí chất cao quý bức người, cử chỉ dịu dàng hiền thục thật sự mê người.....

Lục Thực cầm lấy tay Lục Nghiên bước xuống xe, nhìn quần áo cô mặc, nói: "Chị nếu như chị mặc sườn xám sẽ càng đẹp hơn nha, khẳng định thu hút ánh mắt mọi người, Diệp Thanh kia làm sao có thể so sánh với chị! Cố Thành thật đúng là không có mắt nhìn người!"

Diệp Thanh chính là người yêu của vị hôn phu cô - Cố Thành. Lục Nghiên liền cười, nói: "Em là em em chị, chắc chắn thấy chị xinh đẹp, vị Diệp tiểu thư kia là mỹ nhân nổi tiếng ở tỉnh S, còn được đi du học, có thể được Cố Thành thích, nhất định cô ấy có chỗ hơn người."

"Du học thì thế nào? Người như cô ta mà có thể có gì đặc biệt?" Lục Thực bất mãn.

Lục Nghiên mỉm cười, trời đông giá rét dù phố phường đông đúc cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh, cô kéo áo choàng lên che kín người, nói: "Đi du học đúng là cũng không phải rất giỏi, một người, nếu như không có tính tình tốt, dù có nhiều tri thức thì cũng trở thành lãng phí. Học tập không khó, tu thân lại là khó."

Cô buông mắt, khóe miệng mỉm cười, đuôi mắt hơi hơi cong lên, ánh mắt trong suốt hồn nhiên, mọi thứ xung quanh bỗng dưng làm nền cho cô, đẹp đến lóa mắt! Không gian xung quanh cô bỗng chốc im ắng, mọi âm thanh hỗn tạp được trừ bỏ, trong lòng cảm thấy bình an.

Lục Thực nhìn cô đến ngơ ngẩn, một lúc sau mới hoàn hồn nói: "Cố Thành cậu ta không thích chị, tuyệt đối là tổn thất của cậu ta. Chị, tương lai chị nhất định sẽ xuất sắc gấp ngàn vạn lần đàn ông."  

Lục Nghiên bật cười, bình luận: "Em đúng là trẻ con."

Lục lão gia đội mũ vào, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, không nhịn được nở nụ cười, nói: "Được rồi, đừng nói nhiều nữa, phía trước chính là Thực Mãn Lâu, chúng ta đi thôi."

"Vâng ạ."

Chờ các cô rời đi, mọi người mới hồi phục tinh thần, sau đó kịch liệt thảo luận.

"Mẹ ơi, bộ dạng tiểu thư kia giống như thiên tiên nha..."

"Không chỉ tiểu thư kia, tiểu thiếu gia bên cạnh cũng dễ nhìn a..."

Người của Lục gia bộ dạng đều rất đẹp; trong đó Lục Nghiên giống như thừa kế tất cả ưu điểm Lục lão gia và phu nhân, tựa một đóa hoa mẫu đơn, khiến người khác vừa nhìn thấy liền thu hút lực chú ý của họ.

Trên đời này có ai mà không yêu cái đẹp, vừa nhìn thấy vẻ đẹp của hai người kia, làm sao mọi người có thể nén được tò mò.

"Ta thấy hình như đó là xe của Lục gia thì phải!"

"Đâu Lục gia đâu?"

"Kìa, cái trước cửa Thực Mãn Lâu đó!"

"Lục gia có hai tiểu thư, nhìn tuổi của cô có lẽ là Lục gia đại tiểu thư a..."

Lục Nghiên không biết rằng bản thân đang bị người ta đem ra bàn tán về sắc đẹp của mình, nếu biết không hiểu cô sẽ nghĩ gì nha.

***

Đây là trung tâm tỉnh S, khu vực xung quanh vô cùng phồn hoa tấp nập, người đi lại như thoi đưa, mà không chỉ có một mình Thực Mãn Lâu, ở đây còn có vô số tửu lâu khác. Có điều đối diện Thực Mãn Lâu là một tòa nhà của đại sứ người Tây, nhà có lối kiến trúc hoàn toàn khác với Z quốc, là kiến trúc của Tây phương rất khiến người khác chú ý.

Lục Thực bắt Lục Nghiên phải đội mũ vào, nói: "Chị, bộ dạng chị thật sự rất đẹp, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chị, chị đội mũ vào che bớt đi mặt đi!" Lục Thực nói lý do ra vô cùng hợp tình hợp lý. Lục Nghiên bất đắc dĩ thở dài làm theo ý cậu.

Thực Mãn Lâu trước kia cũng là một tửu lâu có tiếng, có điều sau khi Lục lão gia tử qua đời, đầu bếp chính của tửu lâu lại dẫn nhau đi, Lục lão gia chỉ có thể đóng cửa nó.

"Thực Mãn Lâu này chính là đại biểu cho thanh danh của Lục gia chúng ta, nếu tửu lâu này không ổn, cha cũng không thể để nó tổn hại đến thanh danh của Lục gia, không thì cha cũng không còn mặt mũi nào đi gặp ông nội ngươi!" Lục lão gia thở dài, ông là người không có dã tâm, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn thì ông làm đương gia đứng đầu quản lý Lục gia thật sự cũng không thành vấn đề.

"Lão gia, thiếu gia, tiểu thư!"

Trong tửu lâu đang có người đợi các cô, mọi người vừa đến là có người ra đón. Đó là một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo bông màu xám, hai tay luồn trong tay áo, trên mặt cái hàm râu cá trê, mắt lóe lên vài phần khôn khéo.

Lục lão gia giới thiệu cho hai chị em bọn họ: "Đây là chú Hứa, làm chưởng quầy ở tửu lâu đã hơn nửa đời người, đối với tửu lâu thập phần hiểu biết. Lão Hứa, hôm nay làm phiền ngươi...."

"Chú Hứa!" Lục Nghiên thi lễ với ông, Lục Thực thấy thế vội vàng làm theo.

"Tiểu thư, thiếu gia, khách khí rồi, ngươi làm vậy sao ta dám nhận."

"Chú Hứa là trưởng bối lại làm việc ở Thực Mãn Lâu hơn nửa đời người, lễ này ngài thật sự đáng có." Lục Nghiên cười nói, giọng điệu mềm mại nhưng lại mang vẻ kiên quyết khiến người ta tin phục. Cô ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tửu lâu nói: "Chú Hứa, làm phiền ngài dẫn chúng ta đi xem xét tửu lâu một vòng nha."

"Được thôi." Chú Hứa hào hứng lên tiếng.