Editor + beta: Mèo Mụp Ngủ NgàyPhương Duệ là người trấn tĩnh lại đầu tiên, anh mở cửa xe xuống kiểm tra xem thử, còn nói với Lục Phồn: "Cô ngồi yên trên xe nhé, để tôi xuống kiểm tra xem".
Nói xong, anh cởi đai an toàn bước xuống xe. Ánh chiều tà le lói, màn trời tối dần buông xuống, trên đường không có quá nhiều xe, dưới đèn đường mờ mờ ảo ảo thì trước ánh đèn xe lại trở nên chói lòa. Lục Ngồn ngồi trên xe một lúc, thấy người nằm dưới đã có động tĩnh, hình như Phương Duệ đang ngồi xổm nói chuyện với người kia. Lục Phồn suy nghĩ một lúc rồi cũng bước xuống xe vội vàng tiến đến chỗ người đàn ông đang nằm rên la, hình như anh ta đã bị thương rất nặng, Lục Phồn lấy điện thoại ra: "Tôi gọi tới bệnh viện nhé".
Phương Duệ đưa tay ngăn lại.
Lục Phồn đang muốn hỏi thử thì người đàn ông trung niên kia lại kêu la thảm thiết: "Không đi bệnh viện, tôi còn phải đi đón con gái, mấy người đưa viện phí cho tôi, tôi tự đi...".
Lục phồn và Phương Duệ đưa mắt nhìn nhau, cả hai đã nhận ra được ý nghĩ của nhau trong mắt đối phương. Trời ơi, người này vờ bị đụng.
Lần đầu tiên Phương Duệ gặp phải việc này, không chửi bới cũng không bỏ đi mà cười như có như không bắt chuyện với đối phương hỏi: "Vậy anh cần bao nhiêu?"
Người đàn ông run rẩy đưa một ngón tay ra: "Một trăm?" Lắc đầu: "Một ngàn?" Lắc đầu.
Phương Duệ thở dài lấy tờ một ngàn trong ví ra, đặt lên bụng người đàn ông vỗ vỗ: "Đừng diễn nữa, cầm lấy rồi đi đón con đi".
Người đàn ông kia cuống lên vội kéo chân Phương Duệ không cho anh đi: "Này anh kia, sao va vào người ta mà còn chối trách nhiệm nữa hả? Người đâu cứu tôi với, có người tông người ta mà không bồi thường này? Nếu tôi chết con gái phải sống sao đây!"
Lục Phồn, Phương Duệ: "..." Lục tục có người vây quanh.
Trên người đàn ông này có rất nhiều vết thương, anh ta đi xe đạp điện lại ngã ngay trước mui xe, nhìn sơ qua giống như là bị tai nạn thật. Lục Phồn đi tới phía trước xe để kiểm tra thì nhìn thấy không có bất cứ vết va chạm nào, cô quyết định gọi điện thoại cho cảnh sát.
Dù có tai nạn đụng người thật hay giả, gọi cảnh sát sẽ giải quyết chính xác hơn, họ cũng không muốn từ chối trách nhiệm, nhưng loại người thiếu đạo đức thì cũng không thể gánh.
Chờ cảnh sát đến là được rồi.
Người đàn ông nọ vẫn ôm chân Phương Duệ như trước, bắt đầu hổn hển kể lể về hoàn cảnh đáng thương của con gái mình. gì mà mẹ mất sớm, đi học thì nghèo quá bị người ta bắt nạt, dân chúng vây quanh nghe xong thổn thức không ngừng. Ánh mắt nhìn về Lục Phồn và Phương Duệ cũng bắt đầu không thiện cảm.
Lục Phồn đỡ trán, tựa vào xe nghỉ ngơi một lát thì có một xe cảnh sát từ từ lái tới hiện trường. Có lẽ đã biết sơ qua về tình huống, sau khi kiểm tra bằng lái của Phương Duệ rồi ngồi xuống hỏi thăm người đàn ông trung niên kia. Anh ta lại đau khổ kể lể về sự việc vừa rồi, cảnh sát cũng không biết phải xử lí thế nào, vậy là đưa cả ba về trụ sở công an, định điều tra video trên đường rồi tính.
Kì lạ là khi đến đồn công an rồi Lục Phồn lại thấy càng xui xẻo, hiếm khi mới có một ngày để ngủ ngon thoải mái, lại bị người ta giả vờ bị đụng phá hỏng hết.
Kết quả là mấy phút sau, một tin xui xẻo hơn lại tới – video ở khu vực đó đang lúc sửa chữa, không quay hình được. Phương Duệ ngồi bên cạnh cô, thấy sắc mặt của cô không ổn thì an ủi: "Đừng lo, chúng ta không có đụng người đó mà, điều tra rõ thì mình có thể về thôi".
"Nhưng mà không có video, chuyện này chắc chắn khó xử lí"
"Ừm".
Lục Phồn gật gù: "Tôi hơi đau đầu, tôi nghỉ một lúc đã, có kết quả thì gọi tôi nhé".
"Được".
Lúc Lục Phồn chuẩn bị khép mắt, điện thoại di động lại reo, giữa đồn công an yên tĩnh lại vang dội cực kì, cô vội vàng tắt tiếng rồi ra ngoài nghe: "Alo".
"Về đến nhà rồi à?"
Lục Phồn dựa vào tường xoa xoa ấn đường trả lời: "Không ạ, đang gặp chuyện".
Giản Ngộ Châu nghe giọng cô mệt mỏi như thế thì hỏi ngay: "Sao thế em?"
"Đồng nghiệp đưa em về, trên đường gặp phải một người giả vờ bị đụng xe, đổ tội cho bọn em bắt phải bồi thường. Giờ đang ở đồn công an chờ kết quả điều tra".
"Em có sao không? Có bị thương không?".
"Không có, em ngồi trên xe nên không sao".
"Thế thì tốt rồi". Anh thở phào nhẹ nhõm, rồi mới trầm giọng nói: "Hơn mười giờ rồi, điều tra camera cũng lâu thế à?"
Lục Phồn bất đắc dĩ nói: "Camera hỏng rồi, không biết họ sẽ làm gì tiếp, hơn nữa họ cũng khá bận, chắc chuyện nhỏ như vậy phải dời lại sau".
Giản Ngộ Châu trầm ngâm nói: "Anh có một người bạn thời trung học làm ở cục công an, để anh liên lạc nhé".
Lục Phồn sững sờ, vội vàng ngăn cản anh: "Không cần làm phiền người khác đâu, sắp xong..." nhưng Giản Ngộ Châu đã cúp máy rồi. Cô nhìn điện thoại thở dài một hơi, tắt máy rồi vào.
Các cảnh sát trong đồn đúng là rất bận, hơn mười giờ tối rồi mà vẫn đông người, vội vàng náo nhiệt như trước đó. Không biết tới bao giờ mới tới lượt bọn họ.
Lục Phồn nhắm mắt ngủ một lúc, khi mở mắt ra là do Phương Duệ đánh thức cô. Cô mơ màng mở mắt thì nghe có một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên: "Tai nạn xảy ra trên đường xx là vụ của hai người phải không?"
Người vừa đến quá sức mạnh mẽ, khiến cho người khác bất giác thu mình lại, không dám ngẩng đầu lên. Mặc dù là thế Phương Duệ vẫn phản bác ngay: "Không phải, chúng tôi không có đụng người, xe cũng không có vết va chạm".
Lục Phồn tỉnh táo lại, người nọ mặc thường phục, nhưng khí thế khác hẳn với cảnh sát bình thường, người nọ nhìn thoáng sang cô một cái rồi nhanh chóng cất bước vào trong.
Lục Phồn choáng váng, người đàn ông này... lẽ nào là học trưởng của Giản Ngộ Châu? Ôi trời ơi...
Hai người có vẻ đứng ngồi không yên, Phương Duệ thấp giọng nói: "Tôi nghe cảnh sát nói, đó là giám đốc sở cảnh sát đó, việc của chúng ta nhỏ xíu như vậy sao anh ta lại tự mình tới xử lí nhỉ?".
Lục Phồn nhất thời không biết phải trả lời thế nào nên đành giả đò lắc đầu đáp lại. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, người đàn ông kia đã đi ra, xắn tay áo lên phất tay gọi họ: "Hai người đi được rồi, tên kia thừa nhận giả vờ thôi, tự mình làm bị thương, không liên quan gì với 2 người".
Ổn rồi sao? Người nọ cương quyết như vậy, dám theo tới đồn công an, vậy mà nhanh như thế đã nhận tội rồi à...
Người đàn ông ngước mắt nhìn họ: "Muốn ở lại cả đêm à?"
Hai người vội vã cúi đầu nhanh chóng đi ra khỏi cửa, vừa ra đến nơi Lục Phồn mới sực nhớ nên quay đầu lại khẽ khàng cám ơn người kia.
Người đàn ông nọ chậc một tiếng: "Chuyện nhỏ thế này mà cũng lo lắng gọi điện tìm tôi, nếu không phải đang rảnh rỗi, ai mà thèm để ý tới hắn, đúng là chán chết đi...".
Lục Phồn mím môi cười, lần thứ hai nói tiếng cảm ơn, sau đó xoay người rời đi. Phương Duệ thở dài: "Nếu không có anh kia chắc hôm nay chúng ta phải ở lại đồn cảnh sát cả tối mất".
"Đúng vậy". Hai người cảm khái một phen rời khỏi đồn công an, bên ngoài trời đã tối đen, chỉ còn một cây đèn đường mờ mịt giữa con đường.
Xe Phương Duệ đậu ở bên kia đường, dưới ánh đèn mờ nhạt, Lục Phồn nhìn thấy có một bóng đen đứng tựa bên đèn đường, yên tĩnh như hòa mình vào trong đêm.
Cô nhìn thấy thì sững người dừng lại, một lát sau bóng đen hơi động đậy, ánh mắt sáng quắc nhìn sang đây. Lòng Lục Phồn hoảng hốt, mặc dù bốn phía tối đen, nhưng cô vẫn nhận ra anh ngay giây phút đầu tiên.
Sao anh lại ở đây? Cô kìm nén cái tên sắp thốt ra khỏi miệng, vội vàng quay về phía Phương Duệ làm như không có chuyện gì nói: "Phương Duệ, anh về trước đi, bạn trai tôi tới đón rồi".
Phương Duệ nhìn theo ánh mắt cô, cũng thấy bóng đen nọ đang đứng ở đằng kia.
Bạn trai của Lục Phồn kì lạ thật... lần trước anh gặp cũng trang bị che kín cả người... Nhưng mà anh cũng mỉm cười cúi đầu: "Xin chào".
Rồi nói với Lục Phồn: "Vậy tôi đi trước, hai người đi đường cẩn thận nhé".
"Tạm biệt".
Chờ Phương Duệ lái xe đi, Lục Phồn mới chậm rãi đi tới, dừng chân trước mặt người kia: "Anh đến đây lúc nào vậy? Sao không nói với em một tiếng?"
Giản Ngộ Châu tỉ mỉ nhìn cô từ đầu tới đuôi, xác nhận không bị thương chút nào, nỗi lo lắng treo ngược nơi cổ họng mới từ từ rơi xuống, lòng cũng dần bình yên. Anh đưa tay ôm người kia vào lòng, giữ chặt đầu cô ghì thật mạnh vào sâu trong lồng ngực.
Lục Phồn ngẩn ra, không nói gì cứ thế ôm lấy anh. Qua hồi lâu sau, anh mới nói: "Trần Tiêu và Tiểu Trương có việc, anh trốn đi, lúc gọi điện cho em đã đến sân bay rồi".
Lục Phồn: "..."
Sao lại tùy hứng thế chứ như trẻ con ấy. Nhưng mà khóe miệng của cô vẫn bất giác nhếch lên, cô nhắm chặt hai mắt, an tâm hưởng thụ vòng tay ấm áp của riêng anh. Một lát sau, người nào đó sau khi bình ổn được tâm tình kích động mới nghiêm mặt phát biểu: "Sao lại đi cùng Phương Duệ, chồng dặn mà em không them nghe phải không?" Lục Phồn dụi dụi trong lòng anh: "Không có mà, bọn em nói chuyện công việc, tiện đường nên đưa về thôi".
"Hai người thì có công việc gì mà nói, có phải cùng chương trình đâu".
Lục Phồn vội vàng chuyển đề tài: "À học trưởng trường anh sao lại trẻ thế, còn làm cấp cao nữa?"
"Nhà anh ta có bối cảnh... mà đừng có đánh tan sự chú ý của anh!"
Cả một thùng giấm, mùi chua lan tới mấy dặm rồi. Lục Phồn đã đồng ý sẽ không đi cùng Phương Duệ, lần này mới đi đã bị tóm liền tay nên cũng thấy chột dạ, đành phải mắt nhắm mắt mở giở trò làm nũng, ôm hông anh cọ cọ, được một lúc Giản Ngộ Châu cũng bó tay chịu trói, mặt gắng gượng làm ra vẻ "quên đi, lần này anh tạm tha cho em".
"May mà không xảy ra việc gì lớn... nhỡ mà có tai nạn xe thật anh biết đi đâu tìm em đây? Anh mới đi có mười ngày, em đã thành thế này, tính hù chết anh sao?"
Anh nhéo một cái bên hông cô, hừ khẽ: "Muốn anh về thì cứ việc nói thẳng".
"Người ta giả vờ bị đụng thôi mà, cũng không phải chuyện gì lớn..." Lục Phồn dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại như thể có một dòng nước ấm lan tràn, cô ôm anh càng chặt: "Cảm ơn anh, nếu lần này không có anh giúp..."
"Không cần cảm ơn anh". Anh xoa nhẹ tóc cô, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu: "Chuyện của em sao anh có thể không quan tâm được chứ?"
Hai người đang nói chuyện mặn nộng, người đàn ông mặc thường phục nọ dẫn người đàn ông trung niên ra, liếc nhìn hai người bên này một cái rồi phê bình nói: "Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ(*)".
(*) Thời buổi bây giờ lòng người không giống như xưa nữa.
Người đàn ông giả vờ nọ kêu rên: "Cảnh sát, em sai rồi, con gái em còn chờ em đi đón, huhu, con gái em mới năm tuổi, còn có một mẹ già".
Người kia nhét hắn vào ghế sau xe, quát: "Câm miệng, chán sống không đủ à! Giờ đi đón con gái ông hay muốn ném xuống xe cho tự đi vườn trẻ".
Người đàn ông nọ lập tức im thin thít, nhìn anh ta không khác nào thấy quỷ. Lục Phồn: "..."
Vị lãnh đạo này có hơi quái quái...
Giản Ngộ Châu lại có vẻ cực kì quen thuộc, hơi gật đầu với anh như muốn nói cảm ơn.
Người đàn ông mở cửa xe: "Lần sau, sau mười giờ tối không cho phép gọi điện nhờ vả mấy chuyện nhỏ nhặt vậy nữa! Hiếm khi có ngày nghỉ lại bị cậu hủy thế đấy".
Nói xong lại đóng rầm cửa xe một tiếng, gầm rú lái đi.
Lục Phồn không khỏi hiếu kỉ: "Sao vậy?"
Giản Ngộ Châu nhíu mày: "Bởi vì anh ta có vợ rồi, lúc anh gọi đúng lúc họ đang..."
Lục Phồn: "Đừng nói nữa, em hiểu rồi...".
Hùng hổ khởi động xe như thế là hiểu rồi...
Lục Phồn buông tay ra quay đầu rời đi: "Về nhà nhé".
Ngồi trên xe để phòng ngừa người nào đó động dục, Lục Phồn ngồi cách anh rất xa. Dù sao ở trên xe người lạ, lôi lôi kéo kéo cũng không dễ nhìn cho lắm.
Nhưng mà Giản Ngộ Châu lại nhất quyết nắm lấy tay cô, cô không cho anh tới gần, anh lại cứ nhéo nhéo lòng bàn tay cô, gãi gãi cọ cọ. Lúc Lục Phồn quay đầu sang, anh lại vờ nhìn ra ngoài như chẳng có việc gì.
Tài xế là một phụ nữ trung niên rất dễ gần, bà liên tục nhìn họ qua gương chiếu hậu. Trong mắt của bà, Giản Ngộ Châu có phong cách ăn mặc cực kì quái dị, bịt mặt trùm đầu kiểu đấy giống như đang tính làm chuyện gì xấu, mà Lục Phồn thì cố gắng cách xa nhưng tay lại bị người kia nắm chặt, chỉ tưởng tượng thôi là ra đủ thứ rồi.
Thế là tài xế cố ý hỏi thăm chỗ cần đến hai lần, Lục Phồn đều trả lời mạch lạc giống nhau nhưng bà vẫn không thấy yên tâm. Chờ đến khi hai người trả tiền bà lại hỏi thêm một lần nữa với Lục Phồn rằng có cần giúp gì hay không.
Cô sững sờ, lúc hiểu ra thì bật cười đáp lại: "Không cần đâu, đây là bạn trai tôi".
Tài xế ồ một tiếng, lúc này mới chịu lái đi. Giản Ngộ Châu trầm mặc: "Nhìn anh giống người xấu lắm à?"
Lục Phồn nhịn cười: "Anh mặc đồ y chang tội phạm bắt cóc, còn kéo em không chịu buông, trách sao được người ta hiểu lầm".
Giản Ngộ Châu nhìn cô một lượt, đột nhiên ôm chầm lấy: "Thế thì không còn cách nào rồi, anh phải bắt cóc em thôi".
"Này, mau buông em xuống! Trong thang máy có camera đấy".
Thấy người nào đó quả thực không biết xấu hổ một chút nào, sống chết không chịu buông cô ra, Lục Phồn đành phải chôn mặt vào lòng anh, chỉ mong mấy anh bảo vệ trực đêm có nhìn camera thì cũng bỏ qua.
Rất nhanh đã về đến nhà, Lục Phồn lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
Giản Ngộ Châu đạp cửa bước vào, đá lên cửa một cái quăng giày đi, vội vàng lao tới phòng ngủ, hệt như lưu manh cướp đoạt con gái nhà lành.
Lục Phồn ôm sát cổ anh, mãi đến tận khi anh ném cô xuống giường cô mới buông lỏng tay ra được, ngay sau đó một đôi môi nóng rực áp xuống chặn hết tất cả mọi điều muốn nói.
Hơi thở giao hòa với nhau trằn trọc và triền miên. Hơi thở như đứt quãng Giản Ngộ Châu dán môi mình vào môi cô thấp giọng hỏi: "Có nhớ anh không?"
Lục Phồn thật lòng trả lời: "Nhớ".
Anh lầu bầu gì đó rồi lại dính lấy môi cô: "Em gạt anh, em có chủ động gọi điện cho anh lần nào đâu".
Lục Phồn bật cười: "Anh bận mà, em không muốn quấy rầy anh thôi".
Giản Ngộ Châu vuốt nhẹ mái đầu cô: "Lâu rồi em không nghỉ ngơi đúng không? Mặt gầy luôn rồi, ôm cũng nhẹ nữa".
"Chỉ là ban đầu thôi, sau này chắc sẽ ổn thôi". Lục Phồn muốn ngồi dậy, nhưng Giản Ngộ Châu lại ngăn, không cho cô nhúc nhích: "Hôm nay em nghỉ ngơi sớm đi, chúng ta có hai ngày nghỉ, đưa anh ra ngoài chơi nhé?"
Lục Phồn suy nghĩ một chút, đúng là giờ cũng không có việc gì quan trọng mà nếu có thì cũng nên gạt sang một bên nên cô trả lời: "Được".
Giản Ngộ Châu hài lòng môi cong cong cười, cuối cùng lại hôn cô cái nữa: "Anh nhớ chết mất".
Mặt Lục Phồn hồng ửng, anh đứng dậy đưa tay kéo cô lên: "Đi tắm đi".
Sau khi Lục Phồn tắm xong thì đi vào phòng bếp, Giản Ngộ Châu không thích ăn cơm của đoàn làm phim, cho nên cơm trên máy bay chắc cũng không ăn được, bây giờ chắc chắn anh đang đói bụng lắm. Cô nấu tạm một bát mì lạnh, nấu vừa xong thì Giản Ngộ Châu cũng lau lau tóc đi ra, anh nhìn thấy đồ trên bàn ăn, hai con mắt cũng sáng ngời lấp lánh.
Lục Phồn đánh cái tay đang định với lấy đũa của anh nói: "Đi sấy tóc đã".
Giản Ngộ Châu buông tay ra, nghiêng người sang kéo đầu cô lại, hôn sâu một cái. Đến khi Lục Phồn đưa tay đẩy ra, trên mặt cô đã bê bết nước: "Anh tuổi cún hả?"
Giản Ngộ Châu: "Ừ, em hiểu anh quá".
Lục Phồn: "..."
Giản Ngộ Châu ở trần đi tới đi lui trong phòng khách, Lục Phồn cũng không biết phải nhìn ở đâu nên mở miệng nói: "Anh mặc áo vào đi".
HÌnh như lúc này Giản Ngộ Châu mới ý thức được đây không phải nhà mình, còn có một cô gái bên cạnh nữa, thịt thà nhiều quá đúng là không tốt lắm. Da mặt Lục Phồn mỏng, nhất định là xấu hổ rồi, anh cười khẽ một tiếng rồi về phòng mặc áo sau đó mới đi ra. Vừa cầm máy sấy tóc được một nửa, đột nhiên lại hỏi Lục Phồn: "Em tuổi trâu phải không?"
Lục Phồn gật đầu, Giản Ngộ Châu sấy tiếp: "Có người xem bói nói mệnh anh rất cứng, chỉ có tuổi trâu mới khắc được, lúc đấy anh còn không tin cúng có ít tiền thôi, giờ nghĩ lại mới thấy người ta nói đúng".
Lục Phồn: "Anh mà cũng tin mấy cái này nữa à".
"Giờ thì tin rồi".
Hai người ngồi đối diện nhau ăn mì lạnh, mấy ngày nay Giản Ngộ Châu không có khẩu vị gì, nhưng giờ được ngồi đối diện với Lục Phồn, chỉ nhìn thấy cô thôi đã thấy ngon miệng lắm, ăn xong phần của mình còn chưa thấy đủ, giải quyết luôn cả phần mà Lục Phồn còn dư.
Như thường lệ, Lục Phồn đặt lon nước Xà Thảo Dược lên bàn.
Giản Ngộ Châu cứng đờ trong nháy mắt: "...Anh buồn ngủ".
"Uống lên tinh thần mà".
"Em muốn anh lên tình thần làm gì?"
Anh ngước mắt nhìn cô, ồ một tiếng thật dài: "Em định..."
Lục Phồn trừng anh tới mức đỏ bừng cả mặt: "Anh nghĩ cái gì đấy".
Giản Ngộ Châu làm như vô tội: "Anh không nghĩ gì hết, chứ em nghĩ anh đang nghĩ cái gì?"
Lục Phồn cũng lười tranh luận với anh: "Anh ăn nhiều quá rồi, mà lại dạ dày anh không tốt, không thể uống thuốc tăng cường tiêu hóa được".
"Uống thuốc đấy anh sẽ đau dạ dày, còn uống cái này anh hôn mê luôn đó".
Hai người trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, đột nhiên Lục Phồn quay lưng lại, để cho Giản Ngộ Châu một bóng lưng chán nản, giọng cũng hạ thấp đi: "Em biết, trước đây toàn là để dụ dỗ em thôi, giờ anh không muốn nghe lời em nữa chứ gì, không bao lâu nữa anh sẽ thấy em thật phiền chán nữa..."
Giản Ngộ Châu: "..."
Con mẹ nó.....!!! Không được tổn thương tình cảm như thế!!!!
Giản Ngộ Châu đột nhiên rùng mình, anh đứng bật dậy, lạch cạch khui nắp lon ra, nhắm mắt đổ ào vào miệng một hớp lớn, cố gắng nuốt trôi: "Anh uống! Anh uống rồi này!"
Ọe... anh sắp ngất rồi. Xem ra đêm nay không làm gì được rồi. Giản Ngộ Châu mơ màng nghĩ.
Lục Phồn nhịn cười hơi run run vai, Giản Ngộ Châu thấy cô vẫn không chịu xoay người lại nhìn anh, anh lại vội vàng uống thêm hớp nữa, nhẫn nhịn không để mình nôn ra toàn bộ nói: "Anh uống hết sạch rồi, hết rồi này!!"
Lục Phồn rót cho anh chén nước, khuôn mặt vì nín cười để đỏ bừng cả lên: "Uống chậm thôi".
Giờ Giản Ngộ Châu mới biết hóa ra cô giả bộ, cả người nằm xoài lên ghế có cảm giác tâm hồn của mình đã bị chà đạp khổ sở. Lục Phồn vốn định hôn anh một cái động viên, nhưng vừa sát lại đã ngửi thấy mùi vị đó, cô chau mày yên lặng bịt mũi cầm hai cái bát trốn vào bếp, rầm một tiếng, đóng chặt cửa.
GIản Ngộ Châu: "..."
Oan ức, đau long khi thấy mình bị chê. Lục Phồn rửa chén xong đi ra, cái mùi kia cũng tản đi đôi chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ngửi thấy. Mùi sao mà nồng đậm vậy chứ... Giản Ngộ Châu đang nằm bất động trên sa lon, tay che trước mặt làm cô không biết là nằm ngủ hay ngất xỉu mất rồi.
Lục Phồn cũng thấy đau lòng, hình như cô đã làm khó anh rồi, mặc dù là vì suy nghĩ cho anh thật, nhưng nếu anh không muốn uống, cô cũng không nên ép anh như vậy...
Lục Phồn lặng lẽ đi tới gần, ngồi xổm ở trước ghế sa lon, cuối sát người lại định hôn anh, kết quả là người nào đó vừa mới nửa sống nửa chết kia lại bất ngờ tỉnh lại lôi cô ngã xuống, sau đó đè lên.
Giản Ngộ Châu vừa nghịch nghịch tóc của cô vừa nói: "Em dám lừa chồng mình à..."
Lục Phồn bị anh đè đến mức hít thở không nổi hét lên: "Anh tránh ra cái đã".
"Không được".
Giản Ngộ Châu nằm rạp lên người cô: "Bé ngoan, cho anh ôm một cái".
"Thế thì anh đừng mở miệng nói chuyện nữa".
Giản Ngộ Châu: "..."
Hình như Lục Phồn lại làm tổn thương trái tim ai đó rồi: "Không phải miệng anh hôi đâu, không phải thật, chỉ là..."
Giản Ngộ Châu: "Vợ chồng phải cùng chung hoạn nạn".
Lục Phồn thấy có gì đó không ổn, đang định né đi thì Giản Ngộ Châu đã cúi đầu hôn xuống. Môi lưỡi anh quấn quýt vào trong, đầu óc của Lục Phồn cũng bắt đầu đờ đẫn, trời đất ơi, cái mùi vị quái quỷ gì thế này!!! Chết mất!!!!
Sau một nụ hôn trao đổi mùi vị mặn mà đó Giản Ngộ Châu chép miệng nói: "Anh thấy cũng không khó chịu lắm đâu".
Lục Phồn nằm bất động. Đúng lúc đó, cửa lớn vang lên tiếng mở khóa.
Sau một giây, Lục Thời đẩy cửa bước vào. Cậu thấy đèn còn sáng, đang thắc mắc không biết sao giờ này mà Lục Phồn chưa ngủ, kết quả là sau khi nhìn thấy hai người đang nằm trên ghế salon, cậu đờ người.
Áo ngủ của Giản Ngộ Châu hơi lỏng, sau một hồi phấn khích vừa rồi, nút áo cũng cởi ra hai ba cái, bắp thịt lộ ra ngoài.
Dưới lồng ngực kia là Lục Phồn như nửa chết nửa sống.
Lục Thời kích động, đang định xông tới đánh chết Giản Ngộ Châu, đột nhiên lại đánh hơi được trong không khí có một mùi là lạ.
Cậu bịt mũi ngay lập tức: "Mẹ nó, mấy người đang làm gì vậy, ăn phân à?"
Giản Ngộ Châu: "..."
Lục Phồn: "..."