Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Hôm nay là thứ sáu, theo đúng như trên hợp đồng thoả thuận là Lục Phồn và LX kết thúc hợp đồng, nhưng vì thông tin này không được truyền ra bên ngoài bởi vì công ty đang tìm người thay thế cô phụ trách chuyên mục này, cho nên cô nói với Trần Tiêu xin nghỉ sớm chiều hôm nay không đi đến khách sạn nấu ăn được, Trần Tiêu thoải mái chấp thuận, còn cười hì hì nói tiền lương cho cô đầy đủ bởi Giản Vũ Trực không ki bo gì chút tiền kia.
Lục Phồn dở khóc dở cười.
5h chiều cô đến công ty, cửa thang máy vừa mở ra đã chạm mặt Trần Dịch, vì vậy cười lên tiếng chào "Ăn cơm tối chưa?"
Trần Dịch nói quanh co ừ một tiếng, ánh mắt dao động đến bên cạnh, Lục Phồn thuận theo nhìn sang thì thấy đứng bên cạnh hắng là một người con gái có khuôn mặt xinh đẹp, có nụ cười rất nhẹ nhàng nên cô hỏi: "Bạn hả?"
Trần Dịch chưa kịp trả lời, nữ nhân kia đã hướng về Lục Phồn đưa tay ra, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn tay thon dài trắng nõn non mịn, mười ngón tay sơn màu hồng phấn có đính khảm những hạt đá nhỏ như kim cương đến chói mắt, đầu khẽ lệch nghiêng một chút, cười mà như không nói: "Chào cô, tôi là Lý Tiểu Phỉ đến để nhận công tác thay vị trí của cô."
Lục Phồn liếc nhìn về Trần Dịch đang có sắc mặt thoáng chút ít lúng túng, chợt hiểu rõ nên cũng khách khí cùng Lý Tiểu Phỉ nắm tay "Chào cô."
Trần Dịch nhẹ ho một tiếng rồi nói với Lý Tiểu Phỉ: "Bây giờ còn sớm, chi tiết công việc như thế nào để sau khi ăn cơm về thì chúng ta bàn luận."
Lý Tiểu Phỉ cười đến có vài phần nhu thuận ngọt ngào: "Oki."
Ba người trong thang máy đi đến lầu một thì bước ra, mỗi người một hường đi, Lục Phồn mắt nhìn bóng lưng Lý Tiểu Phỉ liền hỏi Trần Dịch, "Quản lý đã tìm được người?"
Trần Dịch nhún vai, "Dùng tiền mà tiến vào, ban đầu là có ý định để cho chuyên đề vắng bóng cô một thời gian để công chúng trông ngóng, kết quả cô vừa đi thì cô ấy có sẵn thế mà nhảy vào. Trở về chuyện của cô, sao đột nhiên cô từ chức? Đâu có nghe cô nói vấn đề đó bao giờ đâu?
"Đã có suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng vì không có quyết định nênkho6ng có nói với anh, lần này tôi đi đột ngột như thế, thật vất vả cho anh một thời gian rồi"
Trần Dịch thở dài: "Tôi thì không sao cả, chỉ là làm thay một thời gian, chỉ sợ là người hâm mộ không chấp nhận mà thôi. Thôi không bàn chuyện này nữa, chúng ta mau đi đến tiệm ăn nhé?"
"Được."
Sau khi gọi món xong thì hai người ngồi xuống, Trần Dịch dường như có vẻ rất là đói nên ăn ngốn ngấu: "Kể nghe, thật sự quản lý càng lúc càng không có nhân tính, mới sáng sớm gọi giật ngược ta đến công ty, tưởng đâu xảy ra chuyện đại sự gì, ai dè kết quả là để ta cùng Lý Tiểu Phỉ nói chuyện, cô ta nhìn là biết không có kinh nghiệm gì rồi, tôi phải nói cho cô ta biết cách của cô lúc làm trực tiếp lên sóng là như thế nào, rất nhiều lần giản giải, miệng nói tay làm, kết quả cuối cùng không ra gì cả, mệt chết tôi, đói chết tôi."
"Người mới nên như vậy, rồi từ từ sẽ hoàn thiện, về sau anh và cô ấy cùng hợp tác nên chịu khó kiên nhẫn một chút."
"Tôi cũng chính vì nghĩ đến điều này nên mới giảng giải cho cô ta, chứ nói không chừng đã giết cô ta rồi, thiệt bực bội" Trần Dịch lắc đầu chậc một tiếng: "Mà nghĩ cũng thiệt đáng thương cho cô ta, hôm nay mời bạn bè đế xem chương trình quay trực tiếp lần đầu tiên để tỏ ra mình tài giỏi thế mà đã để cho gà bay chó sủa khắp nơi loạn lên, xấu hổ không gì bằng."
Lục Phồn nghiêm nghị, "Tôi thấy cô ấy tuổi cũng cò nhỏ, anh có thể giúp đỡ đừng để bị lôi cuốn vào hệ thống đấu đá trong công việc, thật không tốt."
Làm chương trình thực tế nhìn như thể là thoải mái nhưng sự thực lại là gánh chịu nhiều nguy hiểm nhất, đặt biệt là những chương trình có tính chất đặc thù riêng, tất cả các thao tác hay hành động gì đều được thể hiện ngay trước mắt công chúng, vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ không cứu chữa kịp. Chương trình thực tế từ trước đến nay bầu không khí chưa bao giờ nói là tốt bời luôn luôn bị nhìn chằm chằm săm soi, bị ra đem ra ngoài để thoá mạ lăng nhục cũng xảy ra không ít.
"Nặng nhẹ tôi đương nhiên hiểu" Trần Dịch dừng một chút, "Àh mà tôi chưa có hỏi cô, nghỉ làm ở bên này thì cô sẽ đi làm ở nơi nào? Vẫn là công việc truyền thông như bên này đó chứ?"
"Uhm, tôi qua Vạn Hoa TV làm, phụ trách chuyên mục như bên này, là mỹ thực hàng đầu."
Trần Dịch oa oa một tiếng: "Vạn Hoa sao, thật là tốt nha, sau này sự nghiệp sẽ có tiến triển rất cao!"
Lục Phồn bị hắn chọc cười: "Anh lo mà ăn đi, vừa ăn vừa cười như thế này không biết bao giờ kiếm được bạn gái."
Trần Dịch cười hắc hắc: "Lại quay về đề tài muôn thuở."
"Không phải là nguyên nhân sao?"
"Nguyên nhân là cô ta chê tôi nghèo, đúng lúc đó có người bốn năm mươi tuổi giàu có muốn cưới nên cô ta chạy theo?
Lục Phồn thở dài: "Mặc dù tôi không đồng ý hành động của cô ấy, nhưng là thích cách cô ấy dám nói thẳng nói thật sống đúng tính cách của mình."
"..."
"Có muốn chị em gái chúng tôi giúp anh hả giận không? Trực tiếp bắt lão bà cho vào bao tải không nói hai lời đánh một trận tan nát rồi đem quăng trả lại cho lão già kia?
Trần Dịch vừa nghe, hết giận cười to, cười xong liền khoát tay nói, "Được rồi được rồi, tôi chỉ là một công dân bé nhỏ tuân thủ pháp luật không dám làm."
Lục Phồn nâng cằm lên, đầu ngón tay điểm điểm lên bàn, "Tôi tin tưởng một ngày nào đó anh phát hiện ra, mình độc thân là muôn năm bởi sẽ không có ai chê anh nghèo, chê anh không mua nổi một cái xe oto."
"Đừng nói với tôi là cô không có hứng tìm đàn ông tốt chứ, không lẽ cô còn nghèo?" Trần Dịch bĩu môi, "Nói thật nha Lục Phồn, trong công ty có ba bốn người theo đuổi cô, sao cô không chịu suy nghĩ để ý lấy một người?"
Lục Phồn trừng mắt nhìn hắn: "Đủ rồi, anh cùng em trai tôi sao giống nhau vậy, suốt ngày đem cái đề tài này nói bên tai, tôi sống một mình thì như thế nào, đó là tôi thích"
Trần Dịch vô cùng đau đớn, "Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc cho cô, tại sao lại muốn một mình! Biết bao nhiêu đàn ông tốt vây quanh, so với đàn ông ở bên ngoài thì tổng thể cũng rất tốt mà?"
Lục Phồn cười mắng, "Thôi đi, lí do gì mà tôi phải để ý chứ."
Trần Dịch thở dài rồi đột nhiên nhớ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, "Này này, tại sao tôi quên nhỉ, tôi có người anh em khá thân đang làm ở Vạn Hoa TV, dáng dấp là soái ca đấy, năng lực rất cường, để tôi giới thiệu cho hai người biết nhau nha!"
"Đừng, tôi không thích giới thiệu quen biết, như thế rất khó xử."
"Xem ảnh trước đi, nếu hợp mắt thì gặp, dù gì cùng công tác một chỗ mà, cò cơ hội về sau tiếp xúc nhiều hơn."
Trần Dịch lấy điện thoại di động ra lật tới nửa ngày thì tìm được tấm hình đưa ra trước mắt Lục Phồn và nói: "Tôi cùng anh ta là bạn học thời trung học, nhân phẩm thì bảo đảm tốt, tuyệt đối không giới thiệu cho cô loại đàn ông cà chớn phong tình đâu. Cô xem đi, tướng mạo cùng mắt, mũi, miệng rất có nét, thời đại học là hotboy đứng trang bìa ba năm liền, có vô số các em xinh tươi mê mẩn"
Lục Phồn không thể chối từ thịnh tình nên cúi đầu xuống nhìn ảnh chụp, trong tấm ảnh là hình ảnh một người đàn ông có ngũ quan đoan chính khí chất thong dong thoải mái, nhìn ra đây là người đàn ông ưu tú.
Nhưng cô là thích Xuyên Xuyên nên tất cả đàn ông nào cũng không đi vào tâm trí cô được _
Lục Phồn khẽ cười cười trong đầu như mơ hồ xuất thần ra một hình dáng nhưng lại không rất rõ ràng.
Nếu như nhất định phải tìm bạn trai, thì người kia cơ bản cũng phải giống như Xuyên Xuyên chứ? Sạch sẽ thanh thanh tú tú.
***
Sau khi cùng Trần Dịch ăn cơm xong thì Lục Phồn trở về nhà, nếu công ty đã tìm được người tiếp quản thì cô cũng khôngca62n thiết lưu lại làm gì nữa.
Vừa về tới nhà cô đã nhìn thấy Lục Thời đang nâng một chén mì tôm, gác chân ngồi trên sofa xem ti vi. Lục Thời vừa nghiêng đầu thấy cô, cái cằm đều muốn rơi xuống: "Chị? Hôm nay không ở công ty chuẩn bị quay hình trực tiếp?"
"Chị nghỉ việc rồi." Lục Phồn cởi áo khoác treo lên kệ "Lại ăn mì tôm, em không biết tự nấu ăn sao?"
Lục Thời có chút ít khiếp sợ, nghĩ không ra lí do gì mà qua một tuần lễ chị liền xin nghỉ "... Chị, có phải chị bị cấp trên gây sức ép hay bị quấy rầy?"
Lục Phồn chụp đầu hắn, "Ăn nói cẩn thận."
Lục Thời phẫn nộ im miệng.
Khoảng chừng nữa giờ sau thì chuông cửa vang lên, Lục Phồn vừa mở cửa ra nhìn thấy Ngụy Gia Ngữ trong trạng thái dựa tường với khuôn mặt khổ sở rên rỉ nói: "Chị tiểu Phồn, chị còn cơm tối cho đứa trẻ lang thang đáng thương này ăn không?"
Lục Phồn bật cười, "Vào đi."
Ngụy Gia Ngữ mặt mày rạng rỡ chạy ào vào trong, đảo mắt liền cùng Lục Thời đùa giỡn đánh nhau loạn xạ.
Hai đứa này đã lớn đến hai mươi mấty tuồi mà mỗi khi gặp nhau là cứ như học sinh tiểu học, loạn cả lên nhưng Lục Phồn rất thích bầu không khí như thế, bình thường với gian phòng to như vậy chỉ có một mình cô sẽ cảm thấy chút cô đơn.
"Rùa nhỏ, hôm nay làm việc như thế nào mà về sớm thế?"
"Ngày mai chúng tôi đổi đoàn làm phim, không cùng (Thanh Thiên Bích) làm nữa, ban đầu cũng chỉ là phụ giúp thôi."
"A, công việc các cậu thật khổ cực."
Sau khi làm cho họ hai chén mì bột gạo, Lục Phồn leo lên ghế sofa chơi di động.
Chương trình trực tiếp lúc này đã bắt đầu, cô do dự trong giây lát rồi mới vào blog, đúng như dự đoán của cô, hàng trăm tin nhắn từ người theo dõi dội vào liên tục như boom sắp nổ.
Phiền Phiền cô đã xảy ra chuyện gì, sao chương trình lại thay người mới ( khóc lớn)
Chắc là đang makeup phấn son cho thật đẹp để lên hình, tối nay nhất định tôi không chợp mắt vì cô đẹp hơn mọi khi( mỉm cười)
Phiền Phiền sao chưa có xuất hiện!! Tôi đi chết đây, khi nào Phiền Phiền thương yêu xuất hiện tôi mới có thể sống lại_ 3ゝ∠)_
F*ck hôm nay chương trình thực tế có vấn đề gì ah, cảm giác anh Tam cùng với em gái mới này không có hấp dẫn, Phiền Phiền tôi rất nhớ cách cậu thẳng tay xử lý!!!!
Bình luận hảy trực tiếp làm sập webpage này đi ( mỉm cười) ( mỉm cười)
Bình luận cứ nổi lên một mảng dài cuối cùng che kín luôn khuôn mặt của em gái đang phụ trách chuyên mục (chủ động tạm biệt)
Lục Phồn đăng nhập trực tiếp trang weblấy một nick name khác để theo dõi, qủa thật công chúng đang tàn sát che kính hình ảnh trực tiếp cùng âm thanh bất mãn, câu bình luận hiện lên nhiều nhất đoá " Hô biến, Lục Phiền Phiền mau xuất hiện!"
Tình huống này so với Lục Phồn tưởng tượng thì đã nghiêm trọng hơn, hiển nhiên áp lực tâm lý rất lớn đến cô gái kia nên giọng nói đã run run, đã không có biện pháp xử lí nào tốt hơn..
Lục Phồn nhìn trước sau, tình hình như thế này cô phải biên tập một nội dung nhỏ để nhanh chóng phát lên blog.
Vì lí do cá nhân nên cô với LX kết thúc hợp đồng cho nên hi vọng người hâm mộ không vì lí do đó mà sinh ra có thành kiến với cô gái mới. Cuối cùng là chân thành cảm ơn những người hâm mộ đã luôn luôn khích lệ cô trong hơn một năm qua.
Lục Phồn dùng chính nick name của mình biên tập một bản thảo dài gởi lên blog, lập tức người hâm mộ đã dừng spam lại, quay sang tâm sự trên blog của cô ào ào gào khóc thảm thiết mong cô ở lại.
Lục Phồn đọc hết tất cả các bình luận, trong lòng hơi có chút chua xót, đã cùng người hâm mộ thường xuyên tâm tình với nhau đã lâu nên nói không có tình cảm là không thể nào.
Lúc này Lục Thời bắt đầu kể chuyện lý thú ở sở nghiên cứu, Lục Phồn tắt điện thoại cùng ngồi ăn uống no đủ với hai người và hàn huyên một lát.
Cho tới tầm 10h thì Ngụy Gia Ngữ về nhà nghỉ ngơi, Lục Phồn quay lại trang web LX thì nhìn thấy cảnh thảm sát, chuyên mục trực tiếp đang vội vàng chật vật kết thúc, ngay lúc này thì điện thoại vang lên, thì ra là Trần Dịch gọi điện thoại tới, Lục Phồn vừa đứng lên vừa nghe máy, hắn đang ở đó đầu kêu cha gọi mẹ, "Chị ơi, cha ơi, mẹ ơi, cô nãi nãi ơi, cô có thể trở về hay không, một mình tôi thật sự không làm được!"
"... Tôi đã kí hợp đồng với Vạn Hoa TV rồi. Vấn đề này chắc chỉ xảy ra ngày đầu thôi, nói không chừng về sau sẽ tốt lên."
"Lý Tiểu Phỉ hôm nay trước mặt quản lí cam đoan chắc chắn sẽ làm tốt hơn cô, kết quả như thế nào, ngay khi quay trực tiếp giây đầu tiên đã làm mất mặt, vừa mới khóc lóc bỏ về nhà rồi."
"..."
Lục Phồn cũng không biết nên nói cái gì "Cái gì chứ, khi tôi bắt đầu làm cũng đâu có ai, cũng phải cố gắng để phát triển."
Trần Dịch thở dài, "Chỉ hy vọng như thế đi."
Kết thúc cuộc nói chuyện, Lục Phồn mở blog ra nhìn thấy trong mục bình luận vẫn giống như cũ oán than ngập trời, cô kéo kéo thanh rượt để xem thì thấy bất ngờ nhìn một dòng tin
[Chuyển Chuyên không thân thiện]: Muốn rời đi thì rời đi đi, miễn cô vui vẻ là được rồi.
Vẫn giống như trước, bình luận của Chuyển Chuyên sẽ bị đẩy lên top. Dù không nghe được giọng nói nhưng qua văn tự thể hiện có thể hiểu đây không phải có ý châm chọc, mục bình luận bắt đầu xoay chuyển phong ba bão táp.
[Phiền Phiền rất tốt]: chỉ cầu cô mỗi tuần còn có thể post cái video cắt nối biên tập QAQ (yêu cậu)
[Tôi là xấu nữ]: Chúng ta không nên khóc lóc om sòm cứ làm như cô ấy nói!! Phiền Phiền ơi, cô đi đâu đi đâu vậy, tôi sẽ cùng tới nơi đó=3=
[Đầu lệch nghiêng]: tôi cảm thấy Chuyển Chuyên cùng Phiền Phiền cũng có thể viết một tiểu thuyết yêu nhau rất cẩu huyết và ngược văn (móc mũi)
Ha ha ha không có sai, Phiền Phiền đừng có từ chối, Chuyển Chuyên được vote đứng đầu (doge)
Phiền Phiền nếu muốn đi, Chuyển Chuyên sẽ theo tới nơi đối tốt với cô, chúng ta cùng yêu Phiền Phiền đến chết (mỉm cười), đừng cho là chúng tôi không biết rõ về anh, chúng tôi biết anh chỉ chú ý một người tên là Phiền Phiền (mỉm cười)
Lục Phồn truy cập vào blog của Chuyển Chuyên, quả nhiên blog của hắn chỉ có mình cô ở vị trí số một.
Lục Phồn ngộ ra, yêu đến sâu đậm tự nhiên sẽ từ ghét mà ra sao...
Cô ý tưởng đột phát bình luận gởi đến Chuyển Chuyên: Ta không làm truyền hình trực tiếp nữa, có thể về sau anh rất buồn bã (móc mũi)
Mục bình luận rất nhanh liền xuất hiện "23333" "Ha ha ha ha ha hắc" đi chết đi.
[Chuyển Chuyên hồi phục cũng rất nhanh]: Sẽ không, cô tới chỗ nào tôi sẽ đến gây sự tới chỗ đó.
Lục Phồn:...
Đây là, đây là người nhiều chấp nhất thể hiện là ghét cô sao...
Chuẩn bị đi ngủ thì Trần Tiêu gọi cho Lục Phồn hỏi: "Lục Phồn ngày mai đoàn làm phim đi Tống Thành lấy cảnh, cách nhà cô rất xa đấy! Cho nên cô không cần đem cơm nha, tôi sẽ để cho Giản ăn cơm với đoàn làm phim."
Sau đó kia bên cạnh truyền đến một tiếng kêu đau đớn, Trần Tiêu lập tức cả giận nói, "Đạp tôi làm cái gì!"
Lục Phồn dở khóc dở cười, "Được, tôi biết rồi."
"Ờ, không có việc gì nữa, cô đi ngủ sớm một chút đi."
"Được, tạm biệt."
Tống Thành... Lục Phồn vừa cầm điện thoại di động vừa lẩm bẩm đột nhiên nhớ đến chuyện tuần trước có hẹn với[Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em] cuối tuần cùng đi tham quan phim trường nên cô vội vàng gửi tin nhắn xác nhận thời gian cùng địa điểm. Mặc dù cô đã đến studio mấy lần nhưng chỉ có mỗi ngày đầu tiên là nhìn thấy được Xuyên Xuyên, mấy lần sau thì chưa từng gặp qua, đã là người hâm mộ thì cũng phải cùng Xuyên Xuyên chào hỏi đôi câu chứ.
Lục Phồn hưng phấn mà ở trên giường lăn lộn vài vòng sau đó vào mục hình ảnh trong điện thoại mà mở hình Xuyên Xuyên ra ngắm, toàn bộ đều là hình ảnh của anh ta chắc đã lưu giữ cũng tầm ba mươi mấy tấm, xem tới xem lui gần hết nửa giờ thì chui vào blog weibo nhìn chằm chằm vào hình ảnh khoai tây hầm cách thuỷ thịt bò, sau đó chui vào blog của hắn xem có tin tức gì không, nhưng thật là buồn tẻ vì chẳng có gì ngoài một chút thông tin post từ tháng trước.
Thật sự Lục Phồn cũng không ôm hy vọng thấy điều gì mới, lại phát hiện một giờ trước hắn post một status, chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản
[Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: Mọi sự tùy duyên, cứ đi theo tiếng gọi trái tim, đừng quan tâm đến thế giới bên ngoài bàn tán (ái tâm)
Lục Phồn mở to mắt nhìn, lập tức like.
Xuyên Xuyên của tôi thật sự là người đàn ông có ý chí phấn đấu, nhất định là trong lúc quay phim hoặc là trong cuộc sống gặp nhiều khó khăn nhưng vẫn có ý chí vượt qua.
Cô trả lời: Tin tưởng anh có thể làm được!! (nắm quyền)
Mà bên kia Giản Ngộ Châu thấy được việc này khoé môi không khỏi giương cao. Biết là qua blog, Lục Phồn không biết thân phận của hắn nên lá gan cũng lớn hơn, gõ lại cành cạch cành cạch lại trả lời.
[Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: Cô thật đáng yêu (ái tâm)
Lục Phồn vốn cho rằng khoai tây đang đề phòng mình cố thủ không muốn gần gũi, không ngờ lại nhìn thấy tin nhắn trả lời lại có nội dung như vậy làm cô muốn rớt cằm há hốc mồm.
Xuyên, Xuyên Xuyên không lẽ có tình cảm?!!!
Không cần nha!!! Thật quỷ dị đi mà, Xuyên Xuyên của cô có phải vậy không đây!!
Lục Phồn rất hốt hoảng tắt blog, không ngừng tự mình rửa não, Xuyên Xuyên vẫn còn là người độc thân quý tộc, không có sai hắn vẫn còn độc thân quý tộc...
Tối nay không ngủ được rồi!!
Cùng lúc đó, một ảnh đế có phong cách diễn khác là bạn của Ngộ Châu biết nhau qua một lần làm việc chung là Thanh Kỳ nhảy vào bình luận.
Những minh tinh cùng Giản Ngộ Châu âm thầm có giao tình tốt không ít, ào ào bày tỏ hình ảnh con mắt mở to ngạc nhiên chớp chớp như muốn mù, hùa thành 1 trận cuồng phong chọc Giản Ngộ Châu, giữ lấy hắn tra hỏi là người con gái nào có khả năng khiến hắn là một nam nhân thối có tâm cứng vừa thẳng đã bắt đầu manh động.
Một người em: Tôi không lẽ là mắt chó bị mù! Đến cùng là ai! Có phải người trong giới showbit!
Một người anh: Cậu khi nào thì thoát được cô đơn! Sao lại không cho tôi biết! Bạn bè cùng hội cùng thuyền sao bỏ đi không nói!!
Một người bạn: Vũ Trực khi nào thì cậu đưa "Con mèo nhỏ" đến cho chúng ta ngắm nhìn để có được vui thú (móc mũi)
Một người bạn minh tinh ngoại quốc: unbelievable!!!!! amazing!!!!
Tiểu Trương: có phải anh Giản bị trộm số điện thoại không...
Trần Tiêu: Mẹ chậm phát triển trí tuệ!
Giản Ngộ Châu cao ngạo một mực không thèm đếm xỉa, gặp Lục Phồn lâu chưa thì đã khen, tâm tình rất kém cỏi.
Nha... Loại này dè dặt thò ra cành ô-liu, kết quả bị người ta triệt để không đếm xỉa đến cảm xúc... Người đàn ông có tâm mong manh như thuỷ tinh nhận lấy trăm loại thương hại.
*************************
Sáng sớm ngày hôm sau Lục Phồn đã tỉnh, nằm trên giường một hồi lâu, cuối cùng thuyết phục chính mình tiếp nhận chuyện Xuyên Xuyên đã có người trong mộng.
Làm một người hâm mộ cuồng nhiệt giống như người mẹ yêu con mình đương nhiên hy vọng bạn gái của hắn phải là người con gái tốt nhất thế giới, như vậy mới có thể môn đăng hộ đối xứng đôi với hắn nhưng cuối cùng chỉ cần hắn thích là tốt rồi, tình yêu của hắn, hôn nhân của hắn người hâm mộ không có quyền gì can thiệp hay nhúng tay vào. Nói không chừng cũng bởi vì tình yêu không có được người bên cạnh đồng ý cùng ủng hộ, cho nên Xuyên Xuyên mới trải lòng vào blog, tự nói với mình nghe theo trái tim không cần để ý người khác nói như thế nào...
Trong lòng Lục Phồn có chút đau lòng không kềm được, nghĩ lại trên thế giới này có thể tìm được người tâm đầu ý hợp không phải dễ dàng gì, cô cảm thấy mừng thay cho hắn.
Ôi... Toàn bộ thế giới yêu đương toàn là khổ sở, chỉ có ta duy trì độc thân là sung sướng nhất thôi ( mỉm cười).
Lục Phồn bước xuống giường đi rửa mặt thay quần áo sau bắt đầu làm điểm tâm.
Lục Thời cũng bước ra cầm lấy chén nước nóng ở trong phòng khách đi vòng quanh hỏi: "Chị, hôm nay có dự định gì không?"
Lục Phồn đem trứng opla bỏ vào trong dĩa trả lời: "Cùng bạn đi chơi Tống Thành."
"Tống Thành? Cho em đi với!"
"Em đừng đi theo, chị cùng bạn bè trên mạng hẹn nhau đi, em theo thế rất bất tiện"
Lục Thời có chút tủi thân, Lục Phồn sờ sờ hắn đầu hắn nói: "Chị làm cho em thức ăn nhé."
Lục Thời cao hứng trở lại hận là không có cái đuôi chó dài để vẫy vẫy khoan khoái.
Bởi vì muốn đi Tống Thành nên Lục Phồn sẵn tiện làm cơm trưa mang đến cho Giản Ngộ Châu, dự định là để cơm ở phòng nghỉ xong thì đi gặp Xuyên Xuyên.
Ăn xong bữa sáng, Lục Phồn bắt xe buýt đi Tống Thành, muốn đi tới Tống Thành cô phải chuyển hai lần xe buýt, dừng tại một trung tâm thành phố gần đó để chuyển chuyến xe tiếp theo, cuối cùng hơn nữa giờ cô đã đến nơi. Hôm nay rất may mắn khi trên đường đi không có chen lấn hay kẹt xe.
Đi đến địa điểm đã hẹn trước, Lục Phồn ngồi đợi trên chiếc ghế dài để ven đường, tầm 10 phút qua đi thì có một cô gái mặc váy dài đội mũ che nắng đứng trước mặt cô hỏi "Lục Phồn?"
Lục Phồn đứng lên, hướng về cô thân thiện cười cười, "Đúng rồi."
Cô nương kia che miệng thở dài nói, "Trời ơi, người đẹp trong video nhìn ở ngoài xinh hơn nhiều nha!"
Cô gái này chính là "Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em", tên thật gọi là Tống Minh, là người bạn duy nhất ở trên mạng biết rõ danh tánh thực sự của cô, mặc dù đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng các cô biết nhau trên mạng có hơn một năm, hoàn toàn không có xa lạ, nói chuyện phiếm cũng cực kì khoái trá.
Mua xong phiếu tham quan, hai người đi vào bên trong Tống Thành, có thể ngày hôm nay đoàn làm phim tới đây lấy cảnh cho nên số lượng người đến đây đông hơn so với bình thường, cho nên cũng như các cô thì fan hâm mộ đã xếp hàng thành dài gấp đôi
Các cô đều là người ở Hàng Châu nên đếnTống Thành rất nhiều lần, nên tới đây bây giờ không phải đi doạ mà là đi thẳng đến nơi đoàn làm phim lấy cảnh.
Đoàn làm phim giăng dây cách ly, nhóm fan hâm mộ vây quanh ở ngoài dây cách ly, kích động hưng phấn la hét gọi lớn tên minh tinh mà mình hâm mộ, Lục Phồn nghe tên được gọi nhiều nhất chính là Giản Ngộ Châu và Thẩm Uẩn Xuyên, cuồng nhiệt này dẫn đến hiệu ứng lan truyền kích thích cô cùng Tống Minh không nhịn được cảm xúc mà kêu to, sau đó hai người nhìn nhau cười ha hả.
Chờ gần nửa giờ, nhóm người hâm mộ nhìn thấy Thẩm Uẩn Xuyên bước ra từ phòng hoá trang trong trang phục cổ đại, lập tức có một loạt âm thanh hét to vang lên. Hiện tại vì chưa bắt đầu quay phim nên Thẩm Uẩn Xuyên thấp giọng thoả thuận gì đó với người đại diện vài câu sau đó hướng đi về phía fan hâm mộ chào hỏi. Mặc dù Lục Phồn đứng cách xa ở vòng ngoài chỉ nhìn thấyThẩm Uẩn Xuyên nửa cái đầu nhưng không nhịn được cảm xúc sôi sục dâng trào trong lòng.
Trong một bầu không khí đầy màu sắc yêu thương thì cùng lúc đó ở tại phòng hoá trang có một người đang tự cảm thụ cảm giác đơn độc, nghe được tiếng hét chói tai của Lục Phồn nhưng không có cảm giác khó chịu.
Tống Minh trèo lên chỗ cao, gào khóc kêu to, "Thật là đẹp trai quá, thật là đẹp trai!!!!"
"Mau chụp hình đi!"
Thẩm Uẩn Xuyên đứng ở vòng vây nhóm fan hâm mộ trước mặt, hướng về các cô tạo dáng thật đáng yêu để chụp hình, nhóm fan hâm mộ bắt đầu yên tĩnh để chụp hình nhưng cảm xúc vẫn là kích động đỏ bừng cả khuôn mặt.
Hắn hỏi thăm mấy vấn đề rất đơn giản kiểu như thích ăn sáng món gì, không thích ăn món gì sau đó là để thời gian cho fan hâm mộ nói và hứa rằng sẽ tự biết chăm sóc bản thân mình tốt. Mặc dù Lục Phồn trực tiếp nghe được lời nói này của hắn nhưng thông tin này được truyền đạt qua lời của các cô gái cũng làm cho cô cảm thấy vui mừng.
Tống Minh kích động hốc mắt đều hồng, "Ô ô ô thật là đẹp trai ô ô ô soái đây rồi ríu rít ríu rít..."
Lục Phồn không nhịn được cười đến tít cả mắt.
Đúng lúc đó thì di động của Lục Phồn vang lên, cô lấy điện thoại từ trong túi ra nghe "Alo?"
"Alo Lục Phồn hả, tôi là tiểu Trương nè, cô có làm cơm đem theo hả, đang ở đâu để tôi qua lấy... Ủa, sao nghe ầm ĩ dữ vậy?"
"Hả, tôi đang ở Tống Thành nè."
"..." Tiểu Trương kinh ngạc nói, "Cô ở Tống Thành sao? Cô ở trường quay sao?"
"Đúng vậy, ah tôi có mang theo cơm trưa nè, nhưng bên ngoài nhiều người quá, tôi không vào được"
Tiểu Trương f*ck một tiếng, nghiêng đầu nói với Giản Ngộ Châu, "Anh Giản, Lục Phồn nói cô ấy đang ở Tống Thành nhưng bên ngoài đang nhiều người quá cô ấy không vào được."
Trần Tiêu ồ lên một tiếng, "Không phải đã nói cô ấy đừng tới đây sao."
Đang ở hoá trang Giản Ngộ Châu mở mắt ra, "Rõ ràng là lo lắng tôi đói bụng."
Trần Tiêu, tiểu Trương: "..." Cậu đừng có tự kỷ quá đáng đi!
Trần Tiêu nói với tiểu Trương "Cậu cứ nói cô ấy tới chỗ mấy gian hàng đứng chờ đi, ở đây không thiếu người, để tôi ra ngoài tìm cô ấy"
Tiểu Trương vội vàng thuật lại nguyên văn lời nói của Trần Tiêu cho Lục Phồn nghe, chưa nghe Lục Phồn trả lời thì đã nghe âm thanh truyền đến là tiếng gọi lớn từng đợt tùng đợt muốn nhứt tai vang lên, đồng thời nghe một tiếng gọi hoảng hốt "Lục Phồn....!"