Mỹ Thực Manh Chủ

Chương 50: Ngoại truyện




Vài năm sau, tập đoàn Sơ Lộ ngày càng phát triển, chiếm hơn phân nửa thị trường ngành ăn uống vốn của Thiên Lâm, cô chú A Sơ đứng ngồi không yên.

Bọn họ ăn không ngon ngủ không đủ giấc, sứt đầu mẻ trán, muốn lân la tìm cơ hội nói chuyện với A Sơ, nhưng ngày đó quá quyết liệt, hơn nữa cũng không có nổi một phân tình cảm để ôn lại.

Ai mà ngờ, Lâm Khác không nhận được một phần trăm cổ phần, thế nhưng bằng hai bàn tay trắng có thể gầy dựng nên sự nghiệp, từng bước từng bước vượt xa Thiên Lâm?

Ngay cả ông Lâm đã qua đời khi xưa cũng không có bản lĩnh đó, Thiên Lâm phải qua bao thế hệ mới phát triển được như ngày hôm nay.

Ai mà ngờ, A Sơ và cô bạn gái nhỏ, một người là thiên tài quản lý kinh doanh, một người là thiên tài nấu nướng, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, đã đưa tập đoàn Sơ Lộ lên tới tầm cao này.

A Sơ cùng Mễ Lộ làm việc vô cùng chăm chỉ, chuyện năm xưa của Trình Vĩnh Gia, bọn họ mất hết mấy năm trời, cuối cùng cũng thu thập đủ chứng cứ quan trọng.

Nhưng cả hai đều kiên nhẫn chưa tung bằng chứng ra, lặng lẽ đợi tới ngày hôm nay.

Tới ngày tập đoàn Sơ Lộ đủ vững mạnh, vạch trần quá khứ tội lỗi của Trình Vĩnh Gia.

Sau khi Trình Vĩnh Gia gia nhập tập đoàn Thiên Lâm, sự nghiệp như diều gặp gió, ông ta chưa từng rời khỏi tập đoàn, vẫn luôn là ''kim bài'' trong danh sách đầu bếp của Thiên Lâm.

Mà hiện tại, chuyện xưa của ''kim bài'' bị phanh phui, ngộ độc thực phẩm, thậm chí khiến thai phụ sinh non. Còn ai dám tin tưởng một đầu bếp như vậy nữa.

''Kim bài'' của tập đoàn Thiên Lâm thế nhưng là người phạm tội, Thiên Lâm đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng.

Đây chỉ mới là mở đầu, sau đó A Sơ cùng Mễ Lộ liên tiếp ra tay, khiến Thiên Lâm chao đảo, sau đó nhanh chóng thu mua lại.

Khi tất cả bụi trần lắng xuống, hai người bọn họ uống một bữa thật say.

Mễ Lộ đã báo thù giúp sư phụ, còn A Sơ cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện của ông Lâm.

Sáng hôm sau, bọn họ tỉnh lại trên cùng một chiếc giường, hôm qua quên kéo màn cửa, ánh dương ấm áp nghiêng mình rọi lên góc giường.

A Sơ nhìn khuôn mặt còn mơ màng chưa tỉnh của Mễ Lộ, anh nói: ''Mễ Lộ, chúng ta kết hôn đi.''

Nhưng cô buồn ngủ đến mức hai mí mắt không ngừng đánh nhau: ''Được, được, anh kéo màn lại trước đi.''

Anh cũng không biết cô có nghe rõ lời mình không, anh khẽ lay người cô: ''Mễ Lộ, vậy là em đồng ý lời cầu hôn của anh rồi?''

Cô mơ màng gật đầu: ''Anh kéo màn lại đi, em liền đồng ý.''

A Sơ bước lại, kéo ''xoẹt'' một tiếng, cả căn phòng lần nữa chìm trong bóng tối, sau đó anh nhào lên giường ôm cô, còn cắn một cái: ''Mặc kệ em nói mớ đi nữa, em cũng đồng ý rồi.''

Con trai của A Sơ và Mễ Lộ tên là Lâm Duệ Bảo, năm nay 3 tuổi, vừa bước vào mẫu giáo.

Cứ tưởng rằng con trai đi mẫu giáo thì cả hai sẽ thoải mái hơn, nhưng bọn họ dần nhận ra không phải như vậy.

Trường mẫu giáo giao quá nhiều bài tập về nhà!

Nói là bài tập để cha mẹ cùng con hoàn thành, nhưng nhìn đề bài, Mễ Lộ hạn hán lời.

Cha mẹ cùng con phải hoàn thành một mâm hoa quả? Duệ Bảo mới ba tuổi, sao có thể động vô dao kéo này nọ? Chẳng lẽ phụ huynh làm, thằng bé đứng một bên cổ vũ sao?

Mễ Lộ cùng A Sơ quyết định nói chuyện với giáo viên một chút sau buổi học, có điều trước mắt vẫn phải hoàn thành bài tập này đã.

Cô tùy tiện lấy ra một ít trái cây trong tủ lạnh, cắt cắt gọt gọt, tạo thành đủ loại hình dáng, gấu trúc, sếu, doraemon,...

Ngày hôm sau Duệ Bảo mang mâm trái cây đến trường, cả giáo viên và các bạn nhỏ khác đều kinh ngạc.

Mâm trái cây tạo hình đẹp mắt, sống động như thật, Lâm Duệ Bảo lập tức trở thành minh tinh nhà trẻ. Giáo viên cũng không nhịn được mà chụp lại đăng weibo: ''Bài tập hôm qua là để cha mẹ và bọn trẻ cùng nhau chuẩn bị một mâm trái cây. Hôm nay nhận được thành phẩm, tôi chỉ muốn quỳ xuống bái sư.''

Bài đăng thế nhưng rất nhanh đã hot.

Sau đó có người nhận ra đây là phong cách của Mễ Lộ, vừa suy đoán vừa lặng lẽ hâm mộ.

Chiều đó Duệ Bảo vui vẻ về nhà nói: ''Con trở thành trung tâm cả lớp học.'' Mễ Lộ đột nhiên vỗ trán: ''Có phải cô giáo nói rằng phải làm một mâm trái cây thông thường không? Mấy năm rồi mẹ chưa từng làm cái đơn giản như vậy, thế nên quên mất.''

A Sơ: ....

Ở mẫu giáo còn có một chuyện A Sơ cùng Mễ Lộ không thích lắm.

Các bé đều chưa lớn, thế nhưng đã biết đua đòi. Không biết bạn nhỏ nào mở đầu, mỗi khi bé nào tổ chức sinh nhật thì phải mua cả chục cái bánh kem nho nhỏ cho các bạn khác, còn phải chuẩn bị một mớ đồ chơi linh tinh.

Cùng ăn bánh, nhận quà, cùng chia sẻ niềm vui trong ngày sinh nhật, hòa thuận vui vẻ như vậy, A Sơ Mễ Lộ có thể chấp nhận.

Nhưng cái bọn họ không thích chính là chuyện này ngày càng biến chất.

Một cái bánh nhỏ lúc đầu chỉ có giá mười mấy đồng, bây giờ đã biến thành bánh của cửa tiệm nổi tiếng hơn cả trăm đồng.

Quà, đồ chơi lúc đầu chỉ có giá mười mấy đồng, bây giờ đã biến thành quà đắt tiền hơn cả trăm đồng.

Các bậc cha mẹ đều cảm thấy con người ta thế nào, con mình liền phải tốt hơn, không thể thua kém người khác. Con không vui sẽ tủi thân, sinh cảm giác tự ti, cha mẹ cũng bị mất mặt lây.

Mễ Lộ cùng A Sơ cảm thấy một đứa trẻ lớn lên trong môi trường như vậy có vẻ không tốt lắm.

Nhưng muốn thay đổi môi trường này, bọn họ chưa nghĩ ra cách.

Mãi đến khi vài ngày trước sinh nhật Duệ Bảo, Mễ Lộ bỗng nảy ra một sáng kiến: ''Thay vì chuẩn bị bánh và quà, chúng ta có thể mời bọn trẻ và cả cha mẹ của chúng tới nhà ta tham dự sinh nhật Duệ Bảo, tiện thể cùng các bậc phụ huynh trò chuyện một chút về chuyện này luôn. Chắc hẳn không chỉ có anh và em nhận ra vấn đề đâu.''

Tiệc sinh nhật cứ thế mà được tổ chức.

Mễ Lộ đích thân xuống bếp, Duệ Bảo, các bạn nhỏ và phụ huynh ngồi vây quanh bàn, món thứ nhất được bưng lên, bọn họ mở to hai mắt.

Món thứ nhất là mật ong hoa huệ, đựng trong quả táo. Món này thật ra càng giống món tráng miệng hơn, táo bổ dọc, bỏ phần hạt, nửa trên làm nắp đậy, nửa dưới khoét rỗng để làm cốc đựng. Ruột táo cắt nhỏ, cho vào ''cốc'', thêm hoa huệ, mứt trái cây, đậu hà lan, sau đó rót mật ong vào. Sau đó đậy nắp lại, chưng cách thủy mười phút, lấy ra ướp lạnh.

Cốc táo mật ong hoa huệ ngòn ngọt lành lạnh, hương vị thanh mát mùi táo thơm, hơn nữa còn có thể giải nhiệt. Không chỉ hương vị tươi ngon, vẻ ngoài với màu mứt đỏ, màu đậu xanh cũng rất bắt mắt.

Món thứ hai là thập cẩm xào sữa. Đầu tiên cho ít bột, muối, lòng trắng trứng vào sữa, khuấy đều. Đùi gà cắt nhỏ nấu chín, cà rốt xắt hạt lựu. Bắc chảo, cho dầu vào, sau đó từ từ đổ hỗn hợp sữa tươi vào chảo, không ngừng khuấy. Sữa hơi đặc lại, cho thịt gà, cà rốt vào xào.

Các nguyên liệu đều được lớp sữa tươi béo ngậy bao bọc, hương sữa nồng nàn, gấp mấy lần cơm chiên gà, cà rốt thông thường.

Món thập cẩm xào sữa này cực kỳ thơm, nhưng không hề ngọt ngấy, hương vị thanh thuần đặc biệt.

Mễ Lộ dùng sữa bò tươi, độ béo cao hơn nhiều so với sữa để lâu ngày. Xào trên chảo nóng, nước trong sữa dần bốc hơi hết, chỉ cô đọng lại lớp sữa beo béo, mềm mịn, thơm lừng...

Các món sau càng thêm tỉ mỉ. Một đĩa đậu hủ nấu gạch cua vàng óng ánh rực rỡ, từng khối đậu hủ được chiên sơ đắm mình trong nước xốt gạch cua bắt mắt, phá lệ hấp dẫn. Trong đó xen lẫn thịt cua trắng muốt, nổi trên bề mặt, các phụ huynh chưa từng nhìn thấy đĩa đậu hủ nấu gạch cua nào có nguyên liệu thật như vậy.

Các cửa hàng bên ngoài thường dùng cà rốt, lòng đỏ trứng hoặc bí đỏ để tạo màu nước xốt, không dùng gạch cua thơm phưng phức được như thế này.

Một ngụm nuốt xuống, đậu hủ vẫn còn nóng, nhưng hương vị tươi ngon dễ chịu, non mềm vừa ăn. Thịt cua được gỡ ra từ nguyên con sau khi hấp, mùi vị cực kỳ tươi, không như thịt đông lạnh.

Món chính cuối cùng là Phật Nhảy Tường, nguyên liệu vô cùng phong phú, chỉ nhìn thôi cũng đã muốn động muỗng.

Các nguyên liệu hòa quyện với nhau, nấu trong vò rượu Thiệu Hưng, mùi rượu phối hợp với các nguyên liệu trong vò, bốc lên mùi hương thoang thoảng, xông thẳng từ mũi vào tim. Nước dùng nấu ra có màu nâu, hơi sệt, nhưng không dầu mỡ béo ngấy, hương thơm thuần khiết lan tỏa khắp căn phòng.

Cuối cùng, mỗi người được một chén nước cải trắng nấu, trong chén chỉ có vài lá cải nổi lềnh bềnh, không đọng dầu mỡ, nhưng khi uống vào, vừa thơm vừa ngọt.

Các bạn nhỏ và cả phụ huynh đều ăn không ít, một bữa tiệc chủ khách đều vui.

Sau đó để các bé chơi đùa, A Sơ cùng Mễ Lộ trò chuyện riêng với bậc phụ huynh, mọi thứ đều rất thuận lợi.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Duệ Bảo hạnh phúc nói: ''Mẹ, mẹ là người mẹ mỹ vị nhất!''

Lời trẻ con hơi lộn xộn nhưng đáng yêu, Mễ Lộ hiểu con trai đang nói gì, cô cười cười, cuối cùng, A Sơ dỗ thằng bé vào giấc ngủ.

Sau khi Duệ Bảo ngủ say, A Sơ cùng Mễ Lộ mới tắm rửa, đi ngủ. Nằm trên giường, anh nắm lấy tay cô, khẽ thì thầm: ''Anh yêu em...''

Hoàn toàn văn.