Mỹ Thực Manh Chủ

Chương 3: Cháo thịt lợn trứng bắc thảo




Nhìn thấy anh múc một muỗng ức bò hầm chan lên cơm, ăn ngon miệng, Mễ Lộ tức muốn hộc máu: ''Ai cho phép anh ăn cơm tối? Đáp ứng để anh giao cơm trừ nợ, là chỉ phần cơm lúc trưa thôi!''

Anh thong thả ung dung tính toán giùm cô: ''Một phần cơm em bán 20 đồng, tôi ăn hai phần, tổng cộng 40 đồng. Lát nữa giao giúp em 20 phần cơm, trung bình giao một phần chỉ có 2 đồng, so với đặt người giao hàng bên ngoài không phải tiện nghi hơn nhiều sao?''

Cô ngạc nhiên nhìn anh: ''Không phải anh bị mất trí nhớ sao? Như thế nào mà giao hàng bên ngoài lấy bao nhiêu anh cũng biết?''

Anh cười nói: ''Tôi chỉ quên mình đã trải qua những gì thôi, ý thức căn bản vẫn nhớ rõ.''

Mễ Lộ quan sát kỹ lưỡng sắc mặt của anh, không giống như đang nói dối, cô đành phải tiếp nhận chuyện này, rầu rĩ mà lên tiếng: ''Ồ.''

Thật ra anh nói nửa thật nửa giả, ý thức căn bản đúng là anh vẫn nhớ rõ, nhưng chuyện người giao hàng lấy của cô bao nhiêu tiền, cái đó đại khái không nằm trong ''ý thức'' của anh. Sở dĩ anh biết là bởi vì lúc sáng nghe được đoạn đối thoại giữa cô và người giao hàng, cũng bởi vì vậy, anh mới biết nhà Mễ Lộ mở tiệm cơm ở Mỹ Đoàn, cho nên mới lựa đúng cửa nhà cô mà gõ.

Không một xu dính túi, việc cấp bách là phải có cơm ăn, có giường ngủ. Tuy rằng trạm cứu trợ cũng có thể tạm thời thu lưu anh, nhưng từ cửa sổ nhà Mễ Lộ tỏa ra mùi đồ ăn thơm phức, cám dỗ anh đưa ra quyết định như vậy. Anh mơ hồ cảm thấy tiệm cơm nhỏ này có vạn phần hấp dẫn.

Quả nhiên, anh đã được ăn những món ngon tuyệt hảo, tuy rằng chỉ là mấy món ăn gia đình thông thường, nhưng anh vẫn có thể nếm ra được kỹ năng siêu phàm của đầu bếp. Chỉ là anh không rõ, vì sao giữa khu xóm nghèo này lại cất giấu một đầu bếp cao cấp như thế, lại vì sao chỉ mở một tiệm cơm nhỏ?

Trình độ đầu bếp như thế, vốn không nên sống ở căn nhà gỗ cũ nát như vậy, mỹ vị như thế, cũng vốn không tương xứng với một tiệm cơm hộp nhỏ.

Làm anh ngoài ý muốn chính là, anh đã nói bóng gió như thế, tâm tư cô gái nhỏ kia vẫn thật đơn giản, không thể hiện cái gì, rõ ràng ở những mặt khác cô cũng đơn thuần như vậy, khiến anh cảm thấy cô có chút ngốc nghếch.

Người đàn ông sải chân ngồi lên xe đạp của Mễ Lộ, xe quá nhỏ đối với anh, đôi chân dài không cách nào duỗi thẳng ra được, khó khăn cong chân mới với tới bàn đạp. Mặc dù động tác như vậy, trông anh vẫn không buồn cười chút nào, thậm chí vẫn tiêu sái như cũ.

Mười phần cơm treo hai bên tay lái, anh cầm lấy di động của Mễ Lộ, mở bản đồ ra xem, cuối cùng nhìn thoáng qua mười địa chỉ. Anh đã sắp xếp đường đi xong.

Mễ Lộ lo lắng nhìn anh: ''Anh có thể nhớ kỹ sao? Hay là mang theo điện thoại của tôi đi?''

Anh cười như không cười nhìn cô: ''Nếu tôi bỏ trốn, vậy thì cái cô tổn thất không chỉ là mười phần cơm đâu.''

Cô hơi rối rắm, tuy rằng điện thoại của cô vô cùng tiện lợi, cũng chỉ 1000 đồng, nhưng hiện tại nếu làm mất, cô cũng không có khả năng mua cái mới. Cô quyết tâm hướng phía anh, xua tay: ''Vậy anh mau đi đi, lỡ như có nhà nào không tìm thấy, cứ đi giao hết, phần kia đem trở lại là được.''

Anh bỗng thấy buồn cười, cô gái nhỏ thay đổi sắc mặt cũng thật nhanh, hơn nữa cũng không ngại ngùng chút nào, rõ ràng không tin tưởng anh mà.

Anh đạp xe nhẹ nhàng, xe đạp trượt dài một khoảng, nhớ tới cô gái nhỏ vừa rồi thay sắc mặt thật nhanh, thế nhưng không hiểu sao khiến tâm tình anh bỗng tốt lên, ''Đi thôi!''

Một giờ sau, người đàn ông đạp xe trở lại, trên xe không mang trở về một phần nào.

Mễ Lộ ngạc nhiên hô một tiếng: ''Cơm đâu? Anh giữa đường té ngã, đem tất cả đổ hết rồi?''

Anh cười nói: ''Tất cả đều giao hết rồi.''

Cô không tin nổi: ''Một giờ giao hết mười phần? Chẳng lẽ sáu phút anh giao xong một phần?''

Anh gật đầu mỉm cười: ''Đúng vậy.''

Đem mười phần còn lại đưa cho anh, Mễ Lộ do dự quay vào trong nhà, chỉnh trạng thái trên app giao cơm trên điện thoại thành đã giao. Cô thấp thỏm chờ đợi, phát hiện không có khách hàng gọi khiếu nại, rốt cuộc cũng yên lòng-- xem ra anh đúng là đã giao hết mười phần cơm trước.

Mễ Lộ trong lòng ngạc nhiên, anh làm thế nào làm được?

Theo cô, nhìn vài lần mà nhớ rõ tất cả địa chỉ, cũng đã không thể tưởng tượng nổi rồi. Hơn nữa, một người đàn ông mất trí nhớ, làm thế nào mà còn nhanh nhẹn hơn người giao hàng vốn quen thuộc với con đường này?

Mặt Mễ Lộ nhăn thành 12 nếp gấp bánh bao, một lần nữa bắt đầu hoài nghi, người đàn ông kia có phải giả vờ mất trí không...

Lần thứ hai giao cơm hộp, anh trở về còn nhanh hơn, chỉ mất 50 phút. Nếu không phải trên Mỹ Đoàn đã có đánh giá của khách hàng, cô sẽ nghi ngờ anh giữa đường ném cơm đi hết.

Cô một bên lướt qua mười bình luận trên Mỹ Đoàn, một bên trộm đánh giá anh, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp vốn nhăn 12 nếp gấp giờ đã nhăn thành 18 cái.

Mười cái bình luận, chỉ có hai cái khen cô nấu ăn ngon, ''Chế biến nguyên liệu rất tài tình! Ức bò siêu to khổng lồ, tràn đầy hộp, quá có tâm mà!''

''Ăn quá ngon! Ngon tới mức tôi như muốn nuốt cả đầu lưỡi vào, không nghĩ tới cơm hộp 20 đồng cũng có được loại hương vị như vậy. Không hề khoa trương nhé, đây là ức bò hầm cà chua ngon mà tôi từng ăn.''

Tám bình luận còn lại, nội dung đều kỳ quái.

''Cơm hộp giao siêu nhanh, quan trọng nhất là anh trai giao cơm siêu soái, chảy nước miếng.''

''Anh giao cơm hộp đẹp trai khủng khiếp, trông như minh tinh vậy á, mở cửa ra liền ngây người, còn cho rằng chính mình đang đóng phim thần tượng nữa kìa.''

''Anh ấy không chỉ có mỗi giá trị nhan sắc, mà khí chất cũng số dzách, cả người toát ra vẻ quý phái... Vì sao trong đời thực lại tồn tại người giao cơm tuyệt hảo như vậy... Thật không khoa học mà...''

''Méo mèo meo, vì anh trai giao cơm, ngày mai tôi sẽ tiếp tục đặt ở đây! Ngày mốt tôi cũng sẽ đặt ở đây! Ngày nào cũng đều sẽ đặt ở đây!''

Mễ Lộ ném điện thoại sang một bên, hầm hừ mà đánh giá anh. Hmm.. Khuôn mặt cũng được, dáng người cũng không tồi, nhưng không phải cũng chỉ là một cái mũi hai con mắt thôi sao? Cũng chỉ là hơi đẹp trai một xíu... Có gì mà đặc biệt hơn người chứ...

Sao có thể hấp dẫn hơn so với thịt lợn băm hương cá hòa quyện vị ngọt, chua, cay cùng với ức bò hầm cà chua thơm ngon của cô được chứ?

Người đàn ông nghiêng người tựa vào khung cửa, đôi chân dài quả thật không nhét vừa chỗ nào. Mễ Lộ cười cười bưng một chén chè đậu xanh ra: ''Vất vả rồi, hai mươi phần cơm đã giao xong, nợ nần coi như xong xuôi, chúng ta không ai nợ ai.''

Anh tiếp nhận chén chè, uống một hơi, vẫn như cũ không có ý định rời đi.

Cô nghi hoặc nhìn anh, anh mới chậm rãi mở miệng: ''Nếu em có thể cho tôi ở lại ngủ gian phòng kế bên,'' anh dùng ánh mắt ra hiệu, ''Mỗi ngày lo cho tôi ba bữa, thì tôi có thể đi giao cơm miễn phí cho em, cho tới khi cảnh sát tìm được tin tức của tôi thì thôi.''

Mễ Lộ theo bản năng tính toán một chút, giá giao phát cơm thị trường là 5 đồng, một ngày bán 40 phần là 200 đồng. Một ngày cô cung cấp ba bữa cơm, nhiều nhất chỉ tốn 20 đồng, một ngày có thể tiết kiệm được 180 đồng...

Thật nhiều tiền mà... Muốn đồng ý quá đi...

Mễ Lộ hai mắt sáng lấp lánh, nhưng lại nghĩ tới đối phương là người lai lịch không rõ ràng, hình như không được an toàn cho lắm?

Anh nhìn thẳng vào cô: ''Hôm nay tôi chủ động dẫn em đến đồn cảnh sát rồi, em vẫn chưa chịu tin tôi là người tốt? Huống hồ em sợ gì chứ, luận về tiền, nhà em cũng không có tiền, còn luận về sắc--'' khóe môi anh gợi lên, hai lúm đồng tiền hiện lên như ẩn như hiện: ''Diện mạo tôi như vậy, còn cần đi cướp sắc?''

Anh hiển nhiên biết mình đẹp trai hơn người, càng biết rõ diện mạo của mình đối với mấy cô gái nhỏ như Mễ Lộ có bao nhiêu lực sát thương, cho nên vẫn ung dung mà nhìn cô, chờ cô gật đầu đáp ứng.

Khiến anh ngoài ý muốn chính là, Mễ Lộ thế nhưng lại thờ ơ, vẻ mặt vẫn rối rắm như cũ, da mặt cũng không đỏ lên xíu nào. Càng khiến anh ngoài ý muốn chính là, cô do dự cả nửa ngày cuối cùng quyết định từ chối.

''Không được, sư phụ nói, không thể ở một mình cùng với đàn ông.''

Vẻ mặt anh kinh ngạc, không nghĩ rằng chờ đợi mình là đáp án như thế này.

Mễ Lộ xoay người bước vào phòng bếp, đem một chén cháo nhỏ đặt lên bàn, đưa muỗng cho anh: ''Tôi vừa mới nấu cháo thịt lợn trứng bắc thảo, chuẩn bị sáng mai đem bán, anh thử trước một chén đi.''

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện vẻ hơi hài lòng: ''Tôi không thể cung cấp chỗ ở, nhưng ba bữa một ngày thì được, còn cộng thêm đồ ăn nhẹ nữa, anh giúp tôi giao cơm nửa ngày thôi, có được không?''

Anh nhìn cô một cái, không trả lời mà nếm thử một muỗng cháo thịt lợn trứng bắc thảo.

Hương vị mềm mại, trứng bắc thảo đã nấu chín, dung hòa với vị cháo. Thịt lợn cắt miếng vừa vặn, ăn mềm, phần thịt ngoài được nấu chín nên hơi khô, đem nước thịt khóa chặt chẽ bên trong, khi cắn vào vị thịt thơm bùng nổ nơi khoang miệng.

Anh không tự chủ được mà híp mắt lại, múc thêm muỗng nữa, ăn quá ngon.

Chẳng qua hiện tại anh ở đây không phải để ăn cháo. Anh múc thêm muỗng nữa đưa vào miệng, tinh tế thưởng thức.

Anh nhìn thoáng qua nồi cháo, nhìn thấy lượng cháo cô nấu, mở miệng nói: ''Một chén gạo, sáu lạng thịt nạc, hai cái trứng bắc thảo, một muỗng muối ăn, một muỗng nước tương--''

Đôi mắt Mễ Lộ nghe theo lời anh, càng lúc mở càng lớn, vẻ mặt không thể tin được: ''Anh, anh... Nhìn lén tôi nấu cháo?''

Anh không để ý tiếp tục nói: ''Nửa muỗng nước gừng, một muỗng bột khoai lang, một phần tư muỗng tiêu xay.''

''Còn có dầu mè...'' Chân dài anh bước lên hai bước, cầm chai dầu mè lên, nhìn qua lỗ nhỏ trên miệng chai: ''Bốn giọt dầu mè.''

''Tôi biết cách để nấu cháo thịt lợn trứng bắc thảo ngon hơn.''

''Còn có ức bò hầm cà chua lúc chiều, tôi biết cách để bò mềm nhanh hơn, màu sáng hơn, cũng như hương vị thơm ngon hơn.''

Ánh mắt anh sáng rực: ''Cho nên cô gái, em có muốn suy xét lần nữa về việc cung cấp cho tôi một phần giường không?''