Hôm nay là ngày Gạo Thật Thơm- tiệm cơm của Mễ Lộ ở Mỹ Đoàn- khai trương ngày đầu tiên. Từ sáng sớm đến giờ, cô vẫn luôn bận bịu ở phòng bếp.
Sống dao vỗ nhẹ lên chân thịt heo, đem thịt đập mềm. Dao phay nặng trĩu trong tay Mễ Lộ uyển chuyển xoay nửa vòng, đổi thành lưỡi dao sắc bén, từng chút từng chút cắt thịt heo trên thớt gỗ, tấu vang một khúc nhịp điệu rõ ràng. Thanh âm ngừng lại, một khối chân heo to giống như được làm phép, dưới bàn tay của Mễ Lộ biến thành thịt băm nhỏ, rộng 3mm, dài 7cm. Mỗi miếng thịt đều có mỡ và nạc, ba mỡ bảy nạc.
Mễ Lộ dùng dao nhẹ nhàng hớt thịt trên thớt, bỏ vào trong thau lớn, rắc chút muối cùng bột năng, rưới rượu vang vàng lên, đeo bao tay plastic vào bắt đầu trộn đều thịt, trộn xong động tác nhanh nhẹn ném bao tay vào thùng rác.
Cách đó mấy tấc, thớt gỗ, dao kéo được bày biện đầy đủ. Mễ Lộ nhẹ nhàng vớt măng khô đã ngâm sẵn lên, một mảnh dao sáng lóe lên, từng miếng măng khô giống như cánh hoa ngọc lan hóa thành những sợi dài ngắn đồng đều.
Loại măng khô Mễ Lộ dùng là sản phẩm sấy khô từ măng tươi mùa đông hoặc mùa xuân, tạo hình giống cánh hoa ngọc lan. Nếu bên cạnh cô có người hiểu biết, nhất định sẽ nhìn ra loại cô vừa mới cắt là măng khô Bảo Tiêm hảo hạng. Bảo Tiêm chọn nụ măng trước lập xuân để đem sấy, lát măng tròn nhẵn mịn, màu sắc hơi vàng, ăn mềm. Đẫy đà mầu mỡ, mềm mịn hơi giòn, tựa như một tòa bảo tháp.
Còn có cà rốt, ớt xanh, nấm mèo cắt sợi, đặt trong một đĩa sứ trắng, xếp chồng lên nhau, tựa như một ngọn đồi.
Bốn loại rau củ mang màu sắc khác nhau đã chuẩn bị xong, chỉ tốn mười phút, chủ yếu là thịt băm cần thời gian để ngấm gia vị. Xào trên chảo lớn, để lửa to, cho dầu vào để nóng đến nhiệt 60 (khoảng 150-160 độ), đổ thịt vào đảo đều, lửa lớn liếm láp mép chảo, hương thịt băm thơm phức bốc lên, đảo đều, hương tỏi băm cùng ớt cay ngào ngạt. Các loại mùi hương trong nháy mắt chồng chất nồng đậm, lan tỏa mạnh khắp cả căn bếp.
Cho bốn loại rau củ vào trong chảo, đảo nhẹ vài lần, sau đó nấu nước dùng gồm đường, giấm, nước tương, hành lá, bột hòa nước cùng nước hầm thịt. Tay Mễ Lộ run lên, vừa xào vừa đảo, thức ăn tựa như bị điều khiển, bay lên trên, rồi đồng loạt rơi trở lại chảo.
Một chảo lớn đầy ắp đồ ăn phân lượng không hề nhẹ, cũng không biết Mễ Lộ nhỏ nhắn làm thế nào nào động tác có thể nhẹ nhàng đến thế.
Tắt lửa, đặt đĩa, nhiệt độ kiểm soát vừa phải, thịt băm vẫn duy trì độ mềm và căng mọng ban đầu, cà rốt thái sợi được nấu chín trong dầu sôi, không còn mùi đất ẩm, măng cùng nấm tai mèo mềm mà hơi giòn, nhai sần sật--
Thịt lợn băm hương cá(*) cứ vậy mà ra khỏi chảo.
Cho bạn nào thắc mắc vì sao tên hương cá mà hổng có cá nha :)) Hương cá (Yuxiang) này là một loại gia vị hỗn hợp gồm ớt, gừng, tỏi, hành lá, nước, bột, đường, giấm tạo thành sốt, dùng cho các món chay, thịt các loại trừ hải sản ra.
Một mâm đồ ăn trên bàn trông như ngọn đồi nhỏ, không ngừng tỏa nhiệt, bốc lên mùi hương thơm phức, Mễ Lộ lúc này mới phản ứng lại, cô lần nữa để thức ăn lên mâm. Khe khẽ thở dài, cô chia thịt băm thành bốn phần, gói vào bốn túi giấy cất trong hộp.
Ngoài ra còn có hai hộp đựng túi giấy gói thức ăn khác, sắp xếp gọn gàng. Một là rau chân vịt trộn, rau xanh mơn mởn, vừa nhìn đã thấy ngon miệng, rắc đậu phộng giòn lên cùng hạt mè thơm phức. Một là vịt cuộn trứng muối kiểu Trung Quốc, sắc vàng óng ánh, cho dù đã nguội, vẫn có thể ngửi thấy hương thơm tươi của thịt vịt hòa quyện với lòng đỏ trứng muối.
Mễ Lộ đậy nắp bốn hộp thức ăn lại, dùng dây thun buộc chặt, bỏ vào một phần cơm kèm một phần chè đậu xanh ướp lạnh, đựng tất cả trong một túi nilon, dán địa chỉ nhận hàng bên ngoài.
Cùng lúc đó, tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Mễ Lộ vội vàng mở cửa, người bên ngoài vẻ mặt không kiên nhẫn, là một cậu thanh niên: ''Cơm hộp đâu?''
Nơi này là một căn nhà giữa đường nhỏ, anh phí không ít sức lực mới tìm được tới Gạo Thật Thơm. Phát hiện đây là một quán cơm gia đình, nằm giữa khu xóm nghèo, trong lòng anh liền cảm thấy vô cùng tệ-- khẳng định lại là loại cơm hộp làm trong căn bếp nhà bẩn thỉu. Anh thấy đã nhiều, hiện tại quyết định sẽ không ăn cơm hộp nữa.
Có điều, cửa vừa mở ra, anh bỗng kinh hãi lắp bắp. Mùi hương từ phía sau bếp lan đến bên ngoài, chui vào mũi anh, đây là-- Thịt lợn băm hương cá?
Chỉ là một tiệm cơm gia đình nho nhỏ, vậy mà lại có thể nấu ra thịt lợn băm hương cá thơm đến vậy? Có lẽ là dùng phụ gia hóa học gì đó... Anh giao hàng nghĩ trong lòng.
Không có nhiều thời gian để trì hoãn thêm, anh cầm bốn túi cơm xoay người rời đi, chợt nghe cô gái sau lưng gọi lại.
''Anh gì ơi, trời nóng như vậy, uống chén chè đậu xanh giải nhiệt đi.'' Cô bưng ra một chén chè đựng trong chén sứ trắng, nước trong, hạt đậu xanh thẳm, bốc lên hơi lạnh, điểm vài bông hoa quế màu vàng. Anh vừa mới nhìn thấy, yết hầu đã động hai cái, trong nháy mắt bỗng cảm thấy khát nước gấp bội.
''Cảm ơn.'' Anh mỉm cười, nhận chén chè, một hơi uống cạn. Chè đậu xanh lạnh theo trôi thẳng từ cổ họng xuống dạ dày, sức nóng trong cơ thể lập tức hạ nhiệt, khó chịu trong lòng cùng cổ họng khô khát đều được giải tỏa, thoải mái không nói nên lời.
Lúc này vị giác mới muộn màng thức tỉnh, anh cảm thấy vị đậu xanh tươi mát, vị ngọt đường phèn, kết hợp với vị thanh của hoa quế. Nhưng chè đã trôi hết xuống bụng, muốn uống thêm hớp nữa cũng không thể.
Anh lưu luyến nhìn thoáng qua phòng bếp. Liếc mắt một chút liền kinh ngạc không thôi, nhà trệt nho nhỏ, căn bếp lại phá lệ mà to lớn, so với loại bẩn thỉu dơ dáy trong tưởng tượng của anh hoàn toàn khác biệt.
Bất kể là bệ bếp hay sàn nhà, đều được lau chùi sạch bóng, các loại dụng cụ bày biện chỉnh tề trên giá, ước chừng phải ba tầng.
Mặt anh bỗng nhiên đỏ lên, nghĩ đến suy đoán vừa rồi của mình vì tiệm cơm khai trương ở xóm nghèo mà thấy hổ thẹn. Anh đặt chén sứ lên trên bàn, chạy trối chết.
Để lại Mễ Lộ đứng đó kinh ngạc, chỉ là một chén chè đậu xanh thôi mà, cũng đâu phải rượu, như thế nào còn uống đến đỏ mặt?
Người vừa rồi rời đi chưa bao lâu, Mễ Lộ lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, là một chàng trai, nhìn cô, cười cười: ''Cô gái, có nước đường không? Tôi đi ngang qua đây, cảm giác mình đang tuột huyết áp.''
Cô dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, thần sắc tái nhợt, môi không có chút huyết sắc nào, trên mặt bao trùm một tầng mỏng mồ hôi, thậm chí là hai tay rũ bên người, không khống chế được mà run lên nhè nhẹ. Nhìn qua giống như bị tuột huyết áp thật.
Cảnh giác trong mắt Mễ Lộ biến mất, xoay người đi vào phòng bếp, đem một ly nước đường đỏ mang tới: ''Cho anh.''
Người đàn ông nhận lấy, uống một hớp, nước đường đỏ cực kỳ ngọt, hơi nóng, nhưng vẫn có thể uống được. Anh uống nước đường đỏ, đại não rốt cuộc chậm rãi khôi phục.
Sau khi chật vật bò dậy từ bờ cát trên bãi biển, anh nghiêng nghiêng đảo đảo mà tiến về phía trước. Trong đầu một mảnh trắng xóa, anh lo lắng, lại mờ mịt, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt kỳ quái của mọi người trên đường.
Anh không biết mình từ đâu tới đây, cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ lang thang không định hướng mà tiến bước.
Mãi tới khi một mùi hương thơm nhỏ dãi chui đến trong mũi, anh mới đột nhiên bừng tỉnh.
Vầng dương chói lóa, tiếng người ồn ã, cùng với đau đớn trên người, đều không thể đánh thức anh, duy chỉ có mùi hương này khiến anh không thể nào chống cự mà phục hồi tinh thần.
Bờ cát, hôn mê, tỉnh lại cả người chằng chịt vết thương, chẳng lẽ mình bị sóng đánh vào bờ?
Vậy thì quả thật là đại nạn không chết.
Chẳng qua đại nạn không chết, nhưng mà mất đi trí nhớ.
Dạ dày trống rỗng bắt đầu kêu to, hiển nhiên cũng không phải mới bắt đầu kêu, chỉ là trước kia anh vẫn luôn xem nhẹ. Đầu óc ong ong, tay chân vô lực, có lẽ là dấu hiệu của tuột huyết áp, hiện giờ anh cần nhất là một ly nước đường.
Bởi vì từ cửa sổ nhà kia tỏa ra hương thơm ngào ngạt, anh quyết định gõ cửa nhà đó. Khiến anh ngoài ý muốn chính là, trong nhà chỉ có một cô gái nhỏ. Nhưng vậy càng tốt, nếu cô là đầu bếp, mình có thể làm chủ.
Bụng anh kêu lên ục ục, thanh âm cực vang, cả anh và Mễ Lộ đều nghe thấy rõ mồn một. Giọng anh hơi mang ý tứ xin lỗi: ''Thật ngại quá, tôi hơi đói.''
Mắt cô liền sáng lên: ''Anh có muốn mua cơm không?''
Anh hơi mỉm cười trong lòng, vậy là anh đã đoán đúng, chẳng qua trên mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc.
Cô vội vàng giải thích: ''Anh đừng ngạc nhiên, tôi mới mở tiệm cơm, thấy anh đói bụng ,cho nên hỏi anh có muốn mua cơm hay không thôi.''
Anh vốn bị mùi hương hấp dẫn này đưa đến đây, hiện giờ cửa phòng mở ra, hương thơm càng thêm nồng đậm-- mặn ngọt chua cay đầy đủ, hương gừng tỏi tỏa đậm đà-- mười hai chữ bỗng xuất hiện trong đầu anh.
Anh vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, sao mình lại có thể miêu tả hương vị thoảng qua mũi sống động như vậy?
Có điều anh cũng không do dự đáp ứng :''Vậy cho tôi một phần đi, cảm ơn.''
Thức ăn bưng lên, không phải loại đóng gói hộp mà đựng trong chén đĩa, chỉnh tề đặt lên bàn cạnh cửa sổ. Cô gái nhỏ hơi ngại ngùng hướng anh cười cười: ''Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, chuẩn bị tổng cộng hai mươi phần cơm hộp mang đi, tôi ở trên mạng nhận được hai mươi đơn. Cho nên không còn hộp dư, anh ăn tạm chén đĩa ở đây nha.''
Anh tạm thời quên mất kế hoạch của mình, bởi vì toàn bộ tâm trí anh đều bị thức ăn trước mắt chiếm lấy. Thịt lợn băm hương cá màu sắc hồng nhuận, đỏ, hồng, trắng, đen hòa quyện vào nhau, lan tỏa từng tầng hương cá. Điều khiến anh giật mình nhất là, kỹ thuật cắt thái của cô vô cùng tốt, so với vài đầu bếp nổi tiếng còn tốt hơn.
Tất cả tâm tư đều đặt lên món ăn trước mặt, anh không nhận ra sự kỳ lạ ở chính mình. Vì đâu anh lại biết được trình độ cắt thái của nhiều đầu bếp nổi tiếng, hơn nữa còn có thể liếc mắt liền nhận ra kỹ thuật của cô thuộc hàng tiêu chuẩn.
Anh không chờ được nữa, vội vàng gắp một miếng bỏ vào miệng.