Mỹ Thực Giang Hồ

Chương 7: 7: Nước Ô Mai Chua Dưỡng Sinh





Vào ngày "Hảo Vị Đạo" khai trương, khách cũ nghe nói Vương Giai Kỳ mở quán ở khu Thiên Nguyên bèn kéo đến ăn món Ma Lạt Thang đã lâu không được ăn.

Ngoài ra, một số khách mới sau khi nhận được tờ rơi cũng tò mò tới ăn thử.
Phó Hiểu Mai thể hiện mình là một người có năng lực.

Cô ấy đề xuất đưa ra một số combo Ma Lạt Thang với nguyên liệu cố định và giảm giá một số món.

Điều này không chỉ tạo điều kiện cho thực khách lựa chọn mà còn tiết kiệm thời gian lựa chọn.

Theo gợi ý của Phó Hiểu Mai, Vương Giai Kỳ đưa ra đồ uống kết hợp với Ma Lạt Thang, cho phép những khách hàng chọn combo có thể nhận đồ uống miễn phí.
Năm loại đồ uống Vương Giai Kỳ chọn là trà sữa, Coca, nước chanh, nước dưa hấu, nước ô mai chua dưỡng sinh.

Trong đó, nước ô mai chua dưỡng sinh là món đồ uống được lựa chọn nhiều nhất.
Coca mua sỉ, trà sữa được pha từ bột pha sẵn, nước chanh và nước dưa hấu được ép tươi, nước ô mai chua dưỡng sinh mua lúc cửa hàng hệ thống giảm giá, tốn tám điểm tích lũy.
Lần trước, Vương Giai Kỳ tiêu mười điểm mua món cơm rang trứng, nếm trải vị ngọt của việc tăng trải nghiệm.

Sau lần đó cô không thể mua được thực đơn giá rẻ nữa.

Lần này may mắn có thể mua được một công thức có giá rẻ như món cơm rang trứng.
Nước ô mai chua dưỡng sinh có thể gọi là nước ô mai, uống vào mùa hè vừa giải khát vừa giải nhiệt.
Nhiệt độ bên ngoài lúc này hơn ba mươi độ, ngồi trong phòng điều hòa uống nước ô mai chua dưỡng sinh mát lạnh thật là sảng khoái.
Nước ô mai chua dưỡng sinh bình thường đều làm từ mận hun khói nhưng theo như công thức của hệ thống thì dùng quả dương mai để làm.
Vương Giai Kỳ sử dụng quả dương mai khô, hoa quế, sơn tra, cam thảo, đường phèn, đường đỏ nấu trong vòng sáu đến bảy tiếng, cuối cùng ướp lạnh trong năm tiếng.
Vương Giai Kỳ rất muốn khách hàng lựa chọn những đồ uống còn lại để cô không phải đi nấu thêm.

Vương Giai Kỳ mỗi lần nấu nước ô mai chua dưỡng sinh đều có thể cày mấy tập phim Mỹ.
Bốn giờ chiều, sáu nồi to nước ô mai chua dưỡng sinh đều đã chạm đáy.
Cốc nước ô mai chua dưỡng sinh cuối cùng bị ông chủ tiệm in bên cạnh Giang Hà cướp mất.
Giang Hà thấy Vương Giai Kỳ khai trương cửa hàng nên cố tình rủ vợ sang ăn thử hương vị Ma Lạt Thang của hàng xóm.

Kết quả nằm ngoài dự đoán của Giang Hà, ban đầu cứ nghĩ nước dùng Ma Lạt Thang của quán trông khá bình thường, không ngờ nước dùng trong vắt đậm vị, hương thơm khó cưỡng, khác xa so với những tiệm khác, giống như nước sôi pha loãng.
Hơn nữa, món nước ô mai chua dưỡng sinh miễn phí không hề bị lu mờ bởi hương vị Ma Lạt Thang mà còn khiến người ta uống một hụm thì nhớ mãi.
Giang Hà uống một hụm liền muốn uống tiếp nhưng lại sợ uống vài hụm là hết cốc nước.

Mùi thơm của hoa quế và sơn tra lưu lại trong miệng, chua chua ngọt ngọt, làm Giang Hà mồ hôi đầm đìa khi ăn Ma Lạt Thang cảm thấy mát mẻ, sảng khoái vô cùng.
"Cho tôi uống nước ô mai chua dưỡng sinh của ông đi." Bà Giang nhìn thấy chồng say mê uống nước ô mai chua dưỡng sinh bèn muốn thử xem hương vị của nó ngon đến đâu.
"Ha ha.

Ai bảo bà không chọn combo.

Bà cứ ngồi đó thèm thuồng nước ô mai chua của tôi đi." Giang Hà nói xong không hề nể mặt mà uống thêm một hụm, đắc ý nhìn vợ.
"Có cho hay không? Không thì đừng nghĩ tới chuyện giấu quỹ đen." Để đối phó với chồng, bà Giang liền dọa thu quỹ đen, để xem ông ấy có dám không đưa cho bà uống không.
"Tôi sợ bà rồi.

Đây, uống đi." Giang Hà lưu luyến không nỡ đưa cho vợ cốc nước ô mai chua dưỡng sinh.
Vừa cầm cốc nước trên tay, bà Giang uống một hơi hết sạch.
"Đều tại ông uống nhiều, giờ không còn bao nhiêu cả." Bà Giang uống xong vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.
"Sao lại trách tôi.

Cốc nước ô mai chua dưỡng sinh cuối cùng đều ở trong bụng bà rồi.

Những người đằng sau muốn còn không có."
Nghe chồng nói vậy, bà Giang đành coi như không có chuyện gì nữa.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --​
Chín giờ tối, "Hạo Vị Đạo" đóng cửa, tất cả mọi người đều tập trung lại đê tổng kết mặt được và mất ngày hôm nay.
"Cảm ơn chị Hiểu Mai.

Nếu không nhờ chị, hôm nay em có thể mắc lỗi khi khách hàng gọi món." Vương Giai Kỳ cảm ơn Phó Hiểu Mai đã giúp đỡ mình rất nhiều.
"Đừng nói vậy.


Ngược lại chị phải cảm ơn em mới đúng.

Nếu không có số tiền đó của em, có thể chị đã tự tử rồi.

Đã vậy em còn mời chị đến làm việc, trả lương cho chị nên chị sẽ giành hết sức để giúp đỡ cho em." Phó Hiểu Mai kích động, tay chân trở nên lóng ngóng.
"Được rồi, chúng ta cũng đừng cảm ơn nhau nữa.

Hôm nay còn thừa chút nước ô mai chua dưỡng sinh, mọi người chia nhau uống đi." Vương Giai kỳ cũng không muốn nói thêm về vấn đề này, cầm bình nước ô mai chua dưỡng sinh từ trong bếp đi ra.
"Bà chủ, không phải chúng ta đã bán hết rồi sao?" Lý Hồng Phương kinh ngạc.
"Lừa mọi người đấy." Vương Giai Kỳ nửa thật nửa giả nói.

Bà chủ nhìn trông thật thà mà không ngờ lại gian xảo như vậy.
"Sự thật là bình nước này sáng nay tôi mới làm, giờ mới đủ thời gian ướp lạnh." Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Vương Giai Kỳ đành phải giải thích.
Chỗ nước ô mai chua dưỡng sinh này là phúc lợi Vương Giai Kỳ dành cho nhân viên.

Sau khi chia ra, Vương Giai Kỳ để cho nhân viên tan làm, chỉ có Lý Hồng Phương và Phó Hiểu Mai còn ở lại.
Lý Hồng Phương sống luôn tại quán, dọn bàn xong liền lên gác rửa mặt.
Phó Hiểu Mai tự nguyện ở lại giúp Vương Giai Kỳ kiểm kê doanh thu.

Phương Minh Lượng là thu ngân nhưng vì ở nhà vẫn còn người thân nên được chiếu cố về sớm.

Phó Hiểu Mai dự định sẽ thay Phương Minh Lượng làm công việc này.
Phó Hiểu Mai không có chuyên môn kế toán nhưng cực kỳ nhanh nhạy với con số, trước kia làm tại tiệm bánh Shaobing chưa từng nhầm lẫn.
Sau khi kiểm kê, Phó Hiểu Mai phát hiện doanh thu cả ngày gần 20 nghìn tệ.
Để giúp Vương Giai Kỳ, Phó Hiểu Mai đã đi tìm hiểu doanh thu của những cửa hàng bán Ma Lạt Thang khác.


Một tiệm bán Ma Lạt Thang bán được nhiều nhất 500 bát một ngày, cộng thêm tiền đồ uống, một ngày bán mới được hơn năm nghìn tệ.
Doanh thu ngày đầu tiên của "Hảo Vị Đạo" gần 20 nghìn tệ không bao gồm tiền đồ uống.

Chỉ riêng việc bán Ma Lạt Thang đã được nhiều như vậy.
Xem ra bộ đôi Ma Lạt Thang và nước ô mai chua dưỡng sinh đã giúp "Hảo Vị Đạo" có khởi đầu cực kỳ tốt.
Phó Hiểu Mai đem một chồng 100 tệ đưa cho Vương Giai Kỳ.

Trước kia cô đã đánh giá thấp cửa hàng Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ.

Nghĩ đến công việc tại "Hảo Vị Đạo", Phó Hiểu Mai tràn đầy hy vọng về tương lai.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --​
Vương Giai Kỳ chào tạm biệt Phó Hiểu Mai và Lý Hồng Phương sau đó trở về nhà.
Vương Giai Kỳ không hề ngạc nhiên về doanh thu ngày hôm nay.

Nhớ lúc trước ở phố ẩm thực, vì để bảo toàn mạng sống, cô đã liều chết hoàn thành nhiệm vụ, bán được 10 nghìn phần Ma Lạt Thang.
"Hảo Vị Đạo" hiện tại dựa trên Ma Lạt Thang và nước ô mai chua dưỡng sinh.

Hai thứ này là công thức tinh túy cô lấy từ hệ thống.

Ngày hôm nay bán được 30 nghìn tệ cũng không phải là thứ gì quá ngạc nhiên.
Cả ngày hôm nay Vương Giai Kỳ không kịp làm gì, chỉ ở trong bếp nấu Ma Lạt Thang.
Gần mười giờ tối, Vương Giai Kỳ có mặt ở nhà.

Hôm nay cô không có thời gian luyện tập nấu nướng.

Thanh kinh nghiệm đầu bếp sơ cấp còn lại một trăm điểm, nhưng nó không có sự thay đổi nào.
Thời gian của nhiệm vụ đầu bếp sơ cấp còn chưa đầy hai tháng.

"Hảo Vị Đạo" khai trương trễ gần một tháng.

Vương Giai Kỳ bỗng thấy sốt ruột.
Cô ấy không muốn giống như hôm nay, cả ngày chỉ ở trong bếp nấu Ma Lạt Thang, có lẽ nên tìm người thay cô đứng bếp.
Xem ra cần phải nhanh chóng để Cốc Vũ đảm nhận công việc này.
Cốc Vũ ở nhà lúc này đột nhiên hắt hơi một cái.


Cả ngày hôm nay rửa bát đũa, chẳng lẽ hắn bị cảm rồi? Cốc Vũ cảm thấy buồn bực bèn chuẩn bị đi uống rễ bản lam.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --​
Vương Giai Kỳ cuối cùng cũng được ngâm mình thoải mái trong bồn tắm sau một ngày bận bịu.

Khi đang mơ màng sắp ngủ liền bị một thanh âm trong đầu vang lên làm cô giật mình.
"Nhiệm vụ: Tỉ mỉ tuyển chọn.

Trong một tuần hoàn thành việc tìm kiến nguyên liệu sơ cấp."
Âm thanh của hệ thống làm Vương Giai Kỳ tỉnh ngủ.

Cô ấn mở hệ thống ra xem, quả nhiên lại có nhiệm vụ giới hạn thời gian.
Hệ thống này vẫn ngoan cố như mọi khi.

Nó không thèm nhắc nhở điều gì, kể cả điểm thưởng, điểm tích lũy hay điểm kinh nghiệm sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
"Hệ thống, nguyên liệu nấu ăn sơ cấp kia có liên quan đến thức ăn hạng chín không?"
Lần này Vương Giai Kỳ hỏi cũng không có hồi đáp.
"Vậy hệ thống, cho tôi biết tất cả thứ hạng của nguyên liệu nấu ăn đi." Vương Giai Kỳ chỉ có thể thay đổi câu hỏi.
"Nguyên liệu nấu ăn chia thành bốn cấp độ, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp."
Vương Giai Kỳ không hề có thêm chút thông tin nào.

Xem ra việc thăm dò thông tin của nhiệm vụ từ hệ thống này là không thể nào.
Vương Giai Kỳ cũng chỉ bất đắc dĩ nhìn đồng hồ đến giờ của nhiệm vụ đếm ngược.
"Các hệ thống khác không chỉ nhắc nhở nhiệm vụ mà còn bổ sung kiến thức và thông tin, còn có thể làm cho chủ nhân vui, cái gì cũng có thể làm.

Ôi trời, hệ thống của mình rõ ràng có vấn đề." Vương Giai Kỳ chưa từng thấy qua hệ thống nào ít chức năng đến thế.
"Đều là những công năng ngu ngốc."
Vương Giai Kỳ kinh ngạc.

Hệ thống này vừa mới cà khịa sao? Nghe ra có vẻ đang coi thường những hệ thống khác, giống như học sinh lớp ba đang coi thường học sinh lớp một vì không làm được toán.
"Tôi tình nguyện có những công năng ngu ngốc!" Vương Giai Kỳ hét lớn.
Đáng tiếc hệ thống không hề trả lời cô ấy..