Về đến nhà, bụng Vương Giai Kỳ bắt đầu sôi ùng ục.
Cô nấu Ma Lạt Thang cho người khác ăn suốt một ngày mà chưa được ăn một bữa cơm ngon lành.
Cơ thể mệt mỏi, nghĩ đến việc phải đi mua đồ ăn nấu cơm, Vương Giai Kỳ không thể nào vui nổi.
May mà buổi sáng còn thừa lại chút Paofan, trong tủ lạnh còn chút rau, nấm hương và giăm bông nên cô không phải đi chợ.
Vương Giai Kỳ quyết định dùng những thứ này làm Paofan mặn ăn.
Dù sao trời cũng nóng, ăn Paofan rất ngon, cách làm lại đơn giản.
Paofan là món ăn phổ biến ở khu Giang Nam.
Mọi người thường hay nấu để ăn sáng.
Món này dùng cơm thừa nấu với nước, thêm dưa chua, mù tạt, chao và một số thực phẩm khác, vừa tiết kiệm lại tiện lợi.
Sau khi tổ chức tiệc, chủ nhà sẽ dùng số thức ăn còn lại và Paofan nấu thành Paofan mặn.
Vương Giai Kỳ cắt hạt lựu nấm hương và giăm bông, rau xanh cắt thành miếng vừa ăn, sau đó theo thứ tự đổ vào nồi xào đều.
Vương Giai Kỳ nhìn nguyên liệu trong nồi xào gần tới thì thêm Paofan vào, đun thêm một chút, bỏ muối vào sau đó cho ra khỏi nồi.
Khi nấu Paofan mặn, Vương Giai Kỳ thường cho thêm thịt băm.
Paofan mặn cho thêm thịt băm sẽ rất ngon, nhưng hiện tại đành dùng giăm bông thay thế.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Ăn Paofan mặn làm Vương Giai Kỳ nghĩ lại chuyện ngày xưa.
Khi còn bé, điều kiện gia đình không được tốt, cô rất thích bỏ đường vào Paofan.
Mẹ cô sợ con gái bị sâu răng bèn cấm cô ấy bỏ đường vào Paofan.
Bố cô đành lén trộn đường đỏ vào Paofan cho cô.
Lúc ấy Vương Giai Kỳ luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn bố mình.
Nghĩ tới cuộc sống trước kia, Vương Giai Kỳ lắc đầu.
Cha mẹ ly hôn, cô ấy đi theo mẹ.
Sau này, bố trở thành người mà cô hận nhất.
Khi học hết năm hai đại học, mẹ Vương Giai Kỳ qua đời, để cô lại một mình trong căn nhà trống rỗng tràn ngập hồi ức.
Không nên nhớ lại nữa, Vương Giai Kỳ phải sống thật tốt.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Sau khi ăn hai bát Paofan mặn, Vương Giai Kỳ định ra ngoài tản bộ để tiêu cơm.
Gần bảy giờ tối, trời bắt đầu tối dần, gần đó chợ đều đóng cửa.
Vương Giai Kỳ đi bộ mãi thì đến trước quảng trường nhỏ.
Từ khi quảng trường nhỏ trở nên phổ biến, nơi này này bị các dì chiếm mất để nhảy múa.
Sáu đến tám giờ chính là thời gian nhóm của các dì bắt đầu nhảy múa.
Quảng trường nhỏ bị nhóm các bác gái chiếm hết, không cần nhìn cũng biết nhóm các bác gái này nhảy bài Tối Huyễn Dân Tộc Phong của Phượng Hoàng Truyền Kỳ.
Đi được một lúc, Vương Giai Kỳ tìm băng ghế dài ngồi xuống.
Trong mắt những người khác, Vương Giai Kỳ đang nhập tâm nhìn các bác gái nhảy ở quảng trường, ngơ ngác ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Sự thật là Vương Giai Kỳ đang xem bảng giao diện hệ thống.
Giao diện trên ngoại trừ hai thứ tương tự như thanh điểm kinh nghiệm rất khó hiểu, thì chỉ còn lại một nhiệm vụ tân thủ lẻ loi hiện ở trên giao diện.
Vương Giai Kỳ nhìn nhiệm vụ tân thủ bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.
Mười nghìn người ăn thử, hoàn thành 236/10.000, thời gian còn lại: Năm ngày bốn giờ năm mươi phút mười ba giây.
Cô không biết làm sao để hoàn thành nhiệm vụ.
Hôm nay bán Ma Lạt Thang từ một giờ chiều, có 236 người ăn.
Nếu ngày mai bán từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, không chừng một ngày có thể bán tới bốn năm trăm phần, kiểu gì cũng sẽ có hơn ba trăm người đến ăn.
Ngoài ra có thể cho ăn thử Ma Lạt Thang miễn phí trong thời gian có hạn, vẫn còn hi vọng hoàn thành.
Nghĩ đến điều này, Vương Giai Kỳ lại tràn đầy nhiệt huyết.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Hệ thống, vừa rồi Paofan mặn tôi làm thế nào?" Lấy lại cảm giác vui vẻ, Vương Giai Kỳ nhìn bảng hệ thống, đột nhiên hỏi vu vơ một câu.
Vương Giai Kỳ không hề nghĩ cái hệ thống Đại Ma Vương này sẽ trả lời vấn đề của mình.
Ba ngày trước, Vương Giai Kỳ đi tìm việc tại ngày hội việc làm, sau đó bị choáng bởi một thứ gì đó.
Vương Giai Kỳ bị hệ thống Đại Ma Vương uy hiếp chích điện, công bố nhiệm vụ tân thủ, không hề nói chuyện với Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ cũng không muốn tìm đường chết, nói sai có thể bị hệ thống trừng phạt cho nên không chủ động nói chuyện với hệ thống.
Lúc trước cô ấy bị chích điện cũng bởi vì từ chối nhiệm vụ tân thủ của hệ thống này.
Sau khi bị hệ thống chích điện, cơ thể của cô đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Ví dụ như cô ấy có được một đôi cánh tay rắn chắc, trở thành nữ quái.
Hoặc như khứu giác cùng vị giác của cô cũng được phát triển rất nhiều, đầu lưỡi cùng mũi có khả năng ghi nhớ, năng lực phân tích bằng cách nào đó cũng mạnh hơn.
Hôm nay tiện mồm hỏi hệ thống Đại Ma Vương một câu như vậy, Vương Giai Kỳ hận không thể xé nát cái miệng này.
"Không phải đồ ăn.
Đề nghị mau chóng hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện." Hệ thống phát ra âm thanh rất ổn định.
Vương Giai Kỳ hai mắt chớp chớp, bình thường nó cũng kệ cô, yên lặng mấy ngày.
Nó thật sự trả lời cô?
"Paofan mặn tôi nấu không phải đồ ăn? Vậy như nào mới là đồ ăn?" Vương Giai Kỳ hỏi ngược lại.
"Xếp hạng đồ ăn từ chín tới một, tổng cộng chia làm chín thứ hạng.
Đứng ở hạng thứ chín, đồ ăn của cô mới được công nhận."
"Vậy tôi làm sao mới có thể nấu ra món ăn đạt thứ hạng đầu tiên?" Thấy hệ thống không có sinh khí đáp trả mình, Vương Giai Kỳ đánh liều nói thêm vài câu với hệ thống.
"Hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện có thể gia tăng kinh nghiệm nấu nướng, tự nhiên sẽ làm ra thức ăn có thể đạt hạng chín, thậm chí là hạng tám."
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Kỳ nói chuyện với hệ thống xong mới phát hiện, gợi ý để trở thành đầu bếp hàng đầu mà hệ thống đưa ra không hề đáng tin.
Đầu bếp hàng đầu cần làm từ đầu bếp sơ cấp lên, về sau còn phải trải qua trung cấp, cao cấp, mới có thể trở thành đầu bếp hàng đầu.
Vương Giai Kỳ cảm thấy nhiệm vụ tân thủ cũng đã rất khó rồi, vậy trở thành đầu bếp hàng đầu độ khó sẽ như nào nữa? Đúng là địa ngục.
Giao diện gồm hai thanh trải nghiệm, ở trên cùng là thanh kinh nghiệm đầu bếp, phía dưới là thanh thời gian.
Nói chuyện với hệ thống mới biết được, hóa ra cô ấy nhất định phải trở thành đầu bếp sơ cấp trong ba tháng.
Hệ thống này thật nham hiểm.
Vương Giai Kỳ không hỏi, nó cũng không nói gì.
Nó không hề lo lắng về việc túc chủ của mình có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không.
Nghĩ tới đây, Vương Giai Kỳ toát mồ hôi lạnh cả người.
Nếu hôm nay không cẩn thận hỏi hệ thống, cô ấy nhất định sẽ bị xóa sổ sau ba tháng.
Xem ra phải cảm ơn bát Paofan mặn không được công nhận.
Không, nên cảm tạ mình tiện miệng hỏi.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Làm thế nào để nhận nhiệm vụ huấn luyện?" Biết được sự thật này, Vương Giai Kỳ cảm thấy một giây cũng không thể tiếp tục lãng phí nữa.
Cô ấy vội vàng muốn biết nhiệm vụ huấn luyện này là cái thứ gì.
"Tân thủ có ba tháng huấn luyện miễn phí.
Xác định nhận nhiệm vụ huấn luyện? Nhiệm vụ huấn luyện sẽ đưa người huấn luyện rơi vào trạng thái ngủ say ngay lập tức." Lần này, hệ thống có tâm nhắc nhở Vương Giai Kỳ.
"Không, hiện tại chưa cần." Nghe hệ thống nhắc nhở, Vương Giai Kỳ đoán được những giai đoạn sau tân thủ, huấn luyện khả năng sẽ thu phí.
Nhưng mà biết điều này cũng vô ích, cô phải vượt qua nhiệm vụ tân thủ trước, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Vương Giai Kỳ lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi quảng trường.
Lúc này nhóm các dì đã chuyển sang nhảy bài Quả Táo Nhỏ.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Trở về tắm rửa, giặt quần áo xong xuôi, Vương Giai Kỳ đặt đồng hồ báo thức lúc ba giờ sáng.
Ngày mai còn phải đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.
Những nguyên liệu này còn phải rửa sạch sau đó sơ chế, thật sự một khắc đều không thể bỏ qua.
Gần chín giờ, Vương Giai Kỳ nằm ở trên giường, đăng nhập vào bảng giao diện của hệ thống.
"Xác nhận nhận nhiệm vụ huấn luyện."
"Mời lựa chọn thời gian huấn luyện." Hệ thống bình thản vang lên âm thanh.
"Giải thích cho tôi về thứ này đi." Lần này Vương Giai Kỳ muốn hỏi rõ ràng, tránh lại bị hệ thống âm thầm gài bẫy.
"Tỷ lệ giữa thời gian đào tạo trong không gian và thời gian thực là 24: 1.
Nói cách khác, một tiếng trong thực tế tương đương với một ngày trong không gian.
Người huấn luyện có thể tự lựa chọn thời gian và nội dung huấn luyện, tất cả đều phải cố định.
Trở thành đầu bếp sơ cấp mới có quyền chọn lựa nội dung huấn luyện."
"Tốt, vậy thời gian huấn luyện của tôi vào lúc ba giờ sáng theo thời gian thực." Vương Giai Kỳ rất muốn biết huấn luyện không gian dáng dấp ra sao.
Trong chớp mắt Vương Giai Kỳ đã bước vào phòng bếp trong không gian.
Trong này có đầy đủ mọi thứ từ nồi, bát đ ĩa, dụng cụ nấu ăn tới chậu rửa bát.
Trong tủ còn có đầy đủ những loại rau được sắp xếp ngăn nắp.
Trong bếp xuất hiện một người có dáng người hơi mập.
Người này trên đầu đội một chiếc mũ đầu bếp trắng đi tới trước mặt Vương Giai Kỳ, trên mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Tôi chính là thầy dạy kĩ thuật căn bản, cô có thể gọi tôi là thầy Tạ.
Từ hôm nay, cô theo tôi huấn luyện.
Có vẻ như cô không có một chút kĩ năng nấu nướng căn bản nào, bắt đầu luyện từ cách dùng dao đi."
Thầy Tạ không đợi Vương Giai Kỳ nói câu nào nhanh chóng bắt đầu dạy học.
Vương Giai Kỳ nhanh chóng đi đến đứng bên cạnh thầy Tạ.
Thầy Tạ mang củ cải trắng ra đặt ở trên thớt rồi nhanh chóng cắt chúng thành những lát mỏng trong suốt có độ dày như nhau.
Vương Giai Kỳ không thể tin được việc đang xảy ra trước mắt mình, mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
"Nhìn xong rồi thì thực hành đi." Thầy Tạ lạnh lùng nhìn Vương Giai Kỳ.
"Thật ngại quá nhưng động tác của thầy quá nhanh, tôi không kịp nhìn." Vương Giai Kỳ bất đắc dĩ nói.
Động tác của thầy Tạ quá nhanh, cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì một cây củ cải đã được cắt xong.
Cô ấy còn đang suy nghĩ xem thầy Tạ làm sao mà cắt được củ cải.
"Hừ, đúng là không thể dạy được đứa như cô." Thầy Tạ khinh bỉ sự vô dụng của Vương Giai Kỳ nói.
Sau đó đem củ cải trắng đặt lên thớt, động tác lần này đã chậm hơn trước để Vương Giai Kỳ có thể nhìn thấy.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Reng, reng, reng."
Vương Giai Kỳ giật mình tỉnh dậy tắt chuông báo thức điện thoại.
Hiện tại là ba giờ sáng nhưng Vương Giai Kỳ cảm thấy dồi dào sức lực.
Có vẻ đây là hiệu quả của huấn luyện không gian.
Vương Giai Kỳ bước vào không gian thì giống như ngủ một giấc thật sâu.
Đây chính là giấc ngủ có chất lượng tốt nhất.
Dù bận bịu cả ngày, Vương Giai Kỳ ngủ có sáu tiếng nhưng hiệu quả lại tốt hơn bình thường khi cô ngủ đủ tám tiếng.
"Mình có nên vui không? Có vẻ như hệ thống có tác dụng khiến cho mình ngủ sâu hơn." Vương Giai Kỳ tự giễu cợt bản thân.
Không suy nghĩ nữa, Vương Giai Kỳ nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo đi xuống tầng.
Trời vẫn còn tối, Vương Giai Kỳ lái chiếc xe điện ba bánh đi đến chợ đầu mối mua rau và thịt.
(*) Paofan là một món ăn trong ẩm thực Teochew phổ biến ở Singapore.
Nó bao gồm cơm được ngâm trong nước dùng nấu từ thịt lợn, xương cá và tôm, thường được phục vụ với hải sản, trứng chiên và cơm giòn..