Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 80: Người Nào Dùng Tú Hoa Châm Đâm Cẩu Gia?




Oanh oanh!

Hắc khí giống như khói đen từ lòng đất bốc hơi lên, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ trận pháp, sát khí đáng sợ tràn ngập ở trong hẻm nhỏ.

Vẻ mặt của năm vị Chiến Vương tràn đầy ngưng trọng, bao vây Hứa Sĩ đang bưng canh Tử Sam Phượng Kê ở chính giữa, lúc này đây nhiệm vụ của bọn hắn là bảo vệ Linh Dược Thiện, vì vậy dù chết cũng không thể để nó xảy ra vấn đề.

Hắc khí nghịch hướng xoay tròn, ở dưới trận pháp dẫn dắt, dần dần tạo thành một hư ảnh to lớn, hư ảnh này mang đến khí tức cực kỳ đáng sợ.

- Đây là Minh Vương Liệt Hồn Trận! Là trận pháp của Hồn Tông... Vì sao trận pháp kia sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Trong mắt Hứa Sĩ tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Bỗng nhiên, tựa hồ hắn nhớ ra cái gì đó, đôi mắt co rụt, nhìn phía xa xa, ở đằng kia, từng thân ảnh áo đen hiển hiện.

- Người Hồn Tông? Các ngươi là muốn tới hủy Linh Dược Thiện?

Hứa Sĩ nghiêm nghị quát.

- Động thủ đi, đừng có nhiều lời, nhớ kỹ không lưu người sống... Thân phận của chúng ta không thể tiết lộ.

Thanh âm khàn khàn vang lên, chói tai như cát đá ma sát.

Xoát xoát xoát!

Mấy hắc ảnh không nói gì, nhao nhao bắn ra, đứng ở từng góc trong trận pháp, hoàn toàn bao vây đám người Hứa Sĩ.

Trong mắt Hồn Thiên Vẫn phảng phất như có hai luồng Linh Hồn chi hỏa đang nhảy nhót, chậm rãi đi tới.

Giờ phút này trái tim của Hứa Sĩ chìm vào đáy cốc, coi như hắn cẩn thận như thế nào, cũng không nghĩ tới Vũ Vương phát rồ như thế.

Hứa Sĩ vẫn cho rằng, coi như Vũ Vương điên cuồng như thế nào, nhiều lắm là phái một ít thích khách cường đại đến hủy Linh Dược Thiện, nhưng hắn căn bản không nghĩ đến, Vũ Vương lại trực tiếp cấu kết với cao thủ tông môn!

Cường giả tông môn có thể chống lại triều đình nhiều năm như vậy, chính là bởi vì bọn hắn có thủ đoạn thần bí và nội tình mạnh mẽ, ở dưới Trường Phong Đại Đế trùng kích không ngừng kiên trì được.

Tông môn không dễ chọc, bọn hắn rất mạnh, bất kỳ một tu sĩ đế quốc nào cũng rõ ràng điểm ấy.

Trận pháp... Đúng là một loại thủ đoạn mà những tông môn kia rất giỏi sử dụng.

- Vũ Vương lại dám cấu kết với tông môn... Hắn không sợ bị bệ hạ lăng trì sao?

Hứa Sĩ cắn răng, tức giận quát.

Hồn Thiên Vẫn nhẹ nhàng ồ lên, ánh mắt rơi vào trên người Hứa Sĩ, khàn khàn nở nụ cười:

- Hoàng Đế làm sao có thể biết rõ? Giết các ngươi... Trời không biết, đất không biết.

Hứa Sĩ còn muốn nói gì, nhưng những cao thủ tông môn kia đã không muốn nói nhảm, trực tiếp dẫn động chân khí công kích đám người Hứa Sĩ.

Một bàn tay to lớn do hắc khí hội tụ thành, hung hăng chụp về phía Hứa Sĩ, năng lượng chấn động hết sức kịch liệt.

- Ngăn cản!

Hứa Sĩ trừng mắt muốn nứt, gào thét quát.

Một vị Chiến Vương gào to, chân khí toàn thân hóa thành thực chất, cả người bay lên, toàn lực đánh ra một chưởng.

Nhưng một kích thanh thế to lớn của Chiến Vương, giống như phù du lay cây, căn bản không mang đến chút tổn thương nào.

Phanh!

Một tiếng vang thật lớn, vị Chiến Vương kia bị đập xuống mặt đất, mặt đất lắc lư kịch liệt, sau đó rạn nứt...

Chân khí toàn thân vị Chiến Vương kia tán loạn, bị một chưởng kia chụp chết!

Trái tim của Hứa Sĩ mát lạnh, uy lực của trận pháp quả nhiên mạnh mẽ.

Hồn Thiên Vẫn cười nhạt, vươn ngón tay khô héo, mãnh liệt chỉ về phía Hứa Sĩ, lạnh như băng nói:

- Bọn hắn... đều phải chết.

...

Thái Tử xếp bằng ở trong Thái Tử Cung, từ từ nhắm hai mắt, muốn tĩnh hạ tâm lại tu luyện, thế nhưng tu luyện chốc lát, hắn lại bất đắc dĩ mở mắt, thở ra một hơi.

- Hô... Không biết Hứa Sĩ làm sự tình như thế nào, mí mắt của ta một mực nhảy, có loại dự cảm không tốt.

Thái Tử nhíu mày, đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vốn tưởng rằng nhờ Bộ lão bản nấu một nồi Tử Sam Phượng Kê hiến cho phụ hoàng là một diệu chiêu, nhưng thật không ngờ lại bị Vũ Vương hố thảm.

Thái Tử có chút bất đắc dĩ, hơi hối hận, hắn bây giờ là tiến thối lưỡng nan, chỉ hy vọng Hứa Sĩ có thể an toàn mang canh Tử Sam Phượng Kê về, như vậy mới có thể làm cho hắn không đến mức cầm đá nện chân mình.

Vũ Vương Phủ.

Trong tay Vũ Vương cầm rất nhiều mảnh vỡ Nguyên Tinh, đứng ở bên hồ cá, thích ý cho cá ăn, nhìn cá trong hồ không ngừng vì tranh đoạt mảnh vỡ Nguyên Tinh mà chém giết, ánh mắt của hắn càng ngày càng băng hàn.

...

Một cỗ áp lực làm cho Bộ Phương đang nằm ở trên ghế hơi nhíu mày, hắn đứng dậy, đi tới cửa ra vào nhìn nhìn.

Chỉ thấy một hư ảnh hình người thật lớn chặn ở ngoài hẻm nhỏ.

- Nơi đó đang làm gì thế, chẳng lẽ bọn hắn không biết như vậy sẽ ảnh hưởng ta buôn bán sao?

Bộ Phương nhíu mày, trong lòng có chút mất hứng.

Vốn tiểu điếm đã ở vị trí vắng vẻ, đám người kia còn gây sự ở ngoài hẻm, đây là có chủ tâm đối địch với Bộ Phương hắn sao?

Âu Dương Tiểu Nghệ cũng tò mò thò đầu ra nhìn hư ảnh nguy nga kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy rung động.

- Xú lão bản, bọn hắn đang làm gì đó?

Tiểu Nghệ tò mò hỏi.

- Bọn hắn đang gây sự.

Bộ Phương vỗ đầu Tiểu Nghệ, thản nhiên nói, hắn vừa nói xong, đôi mắt liền nhíu lại, chỉ thấy hư ảnh nổ tung, sau đó một thân ảnh như đạn pháo bắn ngược về, bay nhanh về phía tiểu điếm.

- Bộ lão bản, cứu ta!

Một tiếng hô tê tâm liệt phế vang lên.

Hứa Sĩ chật vật bay nhanh đến, toàn thân chảy máu, một cánh tay hoàn toàn nứt vỡ, huyết dịch không ngừng chảy ra, nhưng cái tay còn lại vẫn ôm chặc nồi đất.

Phanh! 

Hứa Sĩ vọt tới trước mặt Bộ Phương, cả người đã hoàn toàn hư thoát, quỳ trên mặt đất, trong miệng phun máu, cánh tay run run rẩy rẩy ôm nồi đất, không có làm cho canh gà trong nồi đất chảy ra.

Âu Dương Tiểu Nghệ bị thảm trạng của Hứa Sĩ dọa đến mặt mày biến sắc, tranh thủ thời gian núp ở sau lưng Bộ Phương, nhút nhát e lệ nhìn quanh.

Bộ Phương cau mày, nhìn hư ảnh chậm rãi di động đến, lại nhìn Hứa Sĩ quỳ trên mặt đất toàn thân đẫm máu, trong lòng không biết vì sao tuôn ra phẫn nộ.

- Lại dám đánh thực khách của ta thành như vậy? Quả thực chính là trắng trợn khiêu khích tiểu điếm của Bộ Phương ta!

Bộ Phương mặt không biểu tình nói, nhưng thanh âm rất lạnh lẽo.

- Bộ... Bộ lão bản... Canh Tử Sam Phượng Kê... Không thể hủy!

Hứa Sĩ run rẩy đưa nồi đất cho Bộ Phương, trong mắt mang theo một tia cầu khẩn và bất đắc dĩ.

Một cỗ hắc khí từ trong cơ thể của hắn tuôn ra, trong nháy mắt bao trùm da thịt Hứa Sĩ, thất khiếu cũng có khói đen bay ra.

Đôi mắt của Bộ Phương ngưng tụ, hắn cảm nhận được trong mắt Hứa Sĩ có vẻ cầu khẩn, không khỏi định tiếp nhận nồi canh Tử Sam Phượng Kê.

Nhưng một cây trường mâu màu đen đột nhiên bắn đến, hầu như đột phá vận tốc âm thanh, trực tiếp xuyên thủng nồi đất.

Loảng xoảng… nồi đất nghiền nát, làm Bộ Phương và Hứa Sĩ đều bất động.

Trường mâu xuyên thủng nồi đất, thế đi không giảm, bay thẳng về phía Tiểu Hắc đang ngủ, sau đó đâm vào trên đầu chó.

Bành... trường mâu tán loạn, Tiểu Hắc cũng mở ra mắt chó nhập nhèm.

- Tiên sư nó... Người nào dùng tú hoa châm đâm Cẩu gia? Đứng ra đây cho Cẩu gia ta!

Tiểu Hắc nghi hoặc nhìn chung quanh, sau đó mắt chó tập trung hư ảnh xa xa.

Hứa Sĩ ngơ ngác nhìn nồi đất nghiền nát, canh Tử Sam Phượng Kê vãi đầy đất, thịt gà lăn rơi trên đất...

Hứa Sĩ thở dài, tuyệt vọng nhắm mắt lại, thất khiếu bốc khói... linh hồn bị đốt cháy sạch sẽ.

- Ngươi chính là lão bản thần bí của tiểu điếm này...

Một thân ảnh áo đen đi tới, phía sau hắn là hư ảnh Minh Vương do trận pháp điều khiển.

- Hắn là ngươi giết? Canh là ngươi hủy đúng không?

Bộ Phương mặt không biểu tình, lạnh lùng xoay đầu lại, nhìn hắc bào nhân nói.

Linh Hồn chi hỏa của Hồn Thiên Vẫn giống như đôi mắt nhẹ nhàng nhảy lên, thanh âm khàn khàn, khẽ nở nụ cười:

- Đều nói tiểu điếm của ngươi cực kỳ thần bí, ngay cả Tiếu Mông cũng có thể đánh lui, uy lực của Minh Vương Liệt Hồn Trận không dưới Chiến Thánh, ngược lại muốn tới thử xem tiểu điếm của ngươi sâu cạn... tiện thể tế điện hai tiểu gia hỏa đã chết kia.

Bộ Phương nhíu mày, liếc nhìn Hồn Thiên Vẫn, lạnh như băng nói:

- Ta hỏi ngươi, người có phải ngươi giết hay không, canh có phải ngươi hủy hay không... Ngươi chỉ cần trả lời phải hay không là được!

- Không biết sống chết! Ở dưới Minh Vương Liệt Hồn Trận còn dám kiêu ngạo như vậy! Người là ta giết, canh là ta hủy thì như thế nào?

Hồn Thiên Vẫn cũng có chút nổi giận, chân khí tuôn ra, khiến cho Minh Vương ngưng thực hơn.

Tiểu Hắc đứng dậy, nhìn hư ảnh Minh Vương, mắt chó đầy vẻ xem thường.

- Coi như Minh Vương thật sự từ trong Minh Khư bò ra, bản Cẩu gia cũng không sợ, ngươi đem một hư ảnh tới chỗ này còn dám mạnh miệng?

Một giọng nam vang lên, quanh quẩn ở trong hẻm nhỏ.