Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 76: Tử Nhãn Tiểu Bạch, gạt bỏ




Hai người rơi xuống đất, cửa sổ tự động đóng lại, không có phát ra chút âm thanh nào, đối với ám sát, bọn hắn rất có tâm đắc, ngay cả đại thần của triều đình, hai huynh đệ bọn hắn cũng ám sát qua, đối với một lão bản nho nhỏ, bọn hắn căn bản không có để vào mắt, nếu không phải lão đại của bọn hắn ở trước khi xuất phát trịnh trọng nhắc nhở, nhiệm vụ lần này nhất định phải cẩn thận, thậm chí bọn hắn còn lười cẩn thận như vậy, bởi vì mục tiêu ám sát của bọn họ quá nhỏ bé.

Vị trí của A Long A Hổ tiến vào cũng không phải phòng ngủ của Bộ Phương, trong phòng lành lạnh trống trải, không có bóng người.

Ánh mắt của A Long hơi nhíu lại, chỉ phía trước một cái, thân hình hai người lóe lên, đẩy cửa ra, cửa bị đẩy lại không có phát ra một chút xíu âm thanh, hết thảy đều ở trong lặng yên không một tiếng động hoàn thành.

Đi ra ngoài, hai người tới một góc, quẹo trái là xuống lầu, cái thang lầu kia âm u dày đặc, dường như có thể thôn phệ tâm linh của người, làm cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

A Long nuốt nước bọt, bắt buộc bản thân thu hồi ánh mắt, hai người nhìn về phía một căn phòng khóa chặt.

Hai người nhìn nhau, trong lòng đều vui vẻ, từ trong phòng, bọn hắn đã nghe được tiếng hít thở vững vàng, xem ra chủ tiệm đang ở trong gian phòng kia.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đẩy không ra, hiển nhiên là bị khóa trái, A Long cũng không vội, từ trong lòng móc ra một sợi dây kẽm dài nhỏ, chân khí trong cơ thể vận chuyển, bao trùm ở mặt ngoài dây kẽm.

Cắm lấy dây kẽm chân khí bao trùm vào ổ khóa, sau đó chân khí phát sinh biến hóa, tràn ngập cả ổ khóa, hơi uốn éo, két một tiếng... cửa mở.

- Hả? Dễ dàng như vậy?

A Long lại kinh ngạc, cảm giác không có nguy hiểm như lão đại nói a.

Hai người đẩy cửa phòng ra, nhìn vào trong, bên trong đen kịt cái gì cũng thấy không rõ, hai người nhíu mày, ý định lẻn vào trong đó, nhất kích tất sát.

Thế nhưng đột nhiên, hai người cảm giác toàn thân phát lạnh, đều muốn di chuyển bước chân, nhưng thân thể cứng ngắt tại chỗ.

Đó là một loại hàn ý từ đáy lòng lan tràn ra, trong nháy mắt bao trùm toàn thân bọn hắn, giống như gió lạnh từ Cực Hàn Chi Địa thổi tới.

Đôi mắt của hai người mở lớn, đồng tử co lại giống như hạt đậu, không dám có chút nhúc nhích nào.

Hai đạo ánh sáng từ phía sau bọn hắn nở rộ, khóa chặt thân thể hai người lại.

- Người... Người nào?

Toàn thân A Long run rẩy lên, khó khăn xoay đầu, vừa vặn đối mặt đạo hồng quang kia...

Trong mắt Tiểu Bạch lóe lên ánh sáng màu đỏ, nâng tay, trực tiếp bóp cổ hai người, nhẹ nhõm nhấc lên.

- Cảm ứng được mục tiêu có sát ý với chủ nhân, tìm tòi phương án xử lý...

- Tập trung phương án xử lý, lập tức khởi động.

- Phương án: Gạt bỏ.

Trong mắt Tiểu Bạch bắn ra vầng sáng, như tìm tòi số liệu gì, sau đó xác định phương án, trong mắt Tiểu Bạch biến thành màu tím sậm.

Cánh tay người máy trực tiếp dùng sức.

Vẻ mặt A Long tràn đầy sợ hãi giãy giụa, muốn tránh thoát người máy, bọn hắn đều muốn thúc giục chân khí trong cơ thể, thế nhưng mỗi lần chân khí tuôn vào cánh tay, còn chưa đánh ra đã tán loạn...

A Long cảm giác được kìm thép bóp cổ hắn càng ngày càng chặt, hắn giãy giụa càng thêm kịch liệt, trong miệng không tự giác phun ra máu tươi đỏ thẫm.

Tiểu Bạch đối mặt ánh mắt sợ hãi của hai người, căn bản không có để ở trong lòng, giống như tử thần coi thường muôn dân trăm họ, ánh mắt ở trong bóng đêm cực kỳ yêu dị.

- Két!!

Hai tiếng giòn vang, động tác giãy giụa của A Long và A Hổ im bặt, sau đó thân thể mềm nhũn, đầu vô lực rủ xuống, máu tươi chảy ra, nhỏ ở trên mặt đất, phát ra âm thanh u lãnh.

Tiểu Bạch đạm mạc xoay người, cầm theo thi thể hai người đi ra gian phòng của Bộ Phương.

Cửa phòng đóng lại, vết máu trên mặt đất cũng lăng không tiêu tán...

Bộ Phương ngứa mũi, mơ mơ màng màng giơ tay lên, chép miệng mấy cái, sau đó tiếp tục ngủ.

Phanh phanh!

Hai thi thể từ trên không trung rơi xuống, ngã ở trên hẻm nhỏ, máu tươi ồ ồ chảy ra...

Ánh mắt Tiểu Hắc mông lung ngẩng đầu, nhìn hai thi thể kia, có chút khó chịu, miệng chó mở ra, thổi nhẹ một hơi, hai thi thể bị cuồng phong thổi ra ngoài hẻm nhỏ, ném ở trên đường cái.

Làm xong hết thảy, Tiểu Hắc tiếp tục ngủ.

...

Trong Vũ Vương Phủ, ánh nến chập chờn.

Một thân ảnh khô gầy nhìn ánh nến nhảy lên, trong vành mắt của hắn tràn ngập Linh Hồn chi hỏa.

Đột nhiên, Linh Hồn chi hỏa trong mắt Hồn Thiên Vẫn ảm đạm, phảng phất như có cái gì nghiền nát.

Một tiếng than nhẹ từ trong miệng hắn truyền ra.

- Quả nhiên... tiểu điếm kia quả nhiên không thể trêu chọc, A Long A Hổ... chết nhanh như vậy.

Hai thân ảnh nhẹ nhàng xuất hiện ở trước người Hồn Thiên Vẫn, cung kính hành lễ.

- A Long A Hổ chết rồi, đi nhặt xác cho bọn hắn đi... Lúc này đây ám sát, chúng ta đã thất bại, lão phu phải đi thỉnh tội với Vũ Vương.

Hồn Thiên Vẫn tiêu sái đi ra gian phòng.

Hai vị cường giả Hồn Tông đều không thể tưởng tượng nổi... Bọn hắn ở trước khi A Long A Hổ hành động đã trịnh trọng nhắc nhở, thế nhưng lúc này mới bao lâu... Hai người đã chết rồi?

Chiến Vương ngay cả năng lực giãy giụa cũng làm không được?

Hai người liếc nhau, đều cảm thấy đối phương sợ hãi.

...

- Vũ Vương điện hạ, ám sát đã thất bại.

Hồn Thiên Vẫn nhàn nhạt nói với Vũ Vương.

Vũ Vương người khoác trường bào, tóc rối tung, khuôn mặt điềm tĩnh, hắn liếc nhìn Hồn Thiên Vẫn, khóe miệng hơi mỉm cười.

- Đã biết, bổn vương sẽ hậu táng bọn họ, ngươi đi xuống trước đi.

Vũ Vương nói khẽ.

Linh Hồn chi hỏa của Hồn Thiên Vẫn hơi nhảy dựng, không nói gì, quay người rời đi, trên người của hắn không có chút uy áp và khí tức nào, phảng phất như một lão nhân gần đất xa trời.

Nhưng Vũ Vương không dám xem thường hắn chút nào, Hồn Thiên Vẫn chính là đệ nhất cao thủ của Hồn Tông, tu vi cao thâm, am hiểu Linh Hồn chi đạo, nghe nói đã bước vào Chiến Thánh cảnh, nhưng cũng có người nói hắn chỉ là Chiến Hoàng đỉnh phong.

Nhìn thân ảnh của Hồn Thiên Vẫn biến mất, đôi mắt của Vũ Vương dần dần trở nên nghiền ngẫm...

- Lão hồ ly này thật tàn nhẫn, lại thật cầm hai Chiến Vương đi diễn đạt thành ý, rất tốt... như vậy bổn vương sẽ tạm thời tin tưởng ngươi.

Khóe miệng Vũ Vương nhếch lên, cực kỳ tà mị.

- Cái tiểu điếm đột nhiên xuất hiện kia, đến cùng cất giấu bí mật gì?

So với Hồn Tông, Vũ Vương phát hiện bản thân càng thêm tò mò với tiểu điếm kia.

Một đêm tường hòa trôi qua.

Sáng sớm, Bộ Phương theo thường lệ tới phòng bếp luyện tập cắt rau, cầm lấy dao phay trầm trọng, nhanh chóng cắt củ cải, luyện tập xong kỹ thuật cắt rau, Bộ Phương bắt đầu nấu Túy Bài Cốt, với tư cách bữa sáng bắt buộc phải có cho Tiểu Hắc.

Đám người Kim Bàn Tử trùng trùng điệp điệp chạy đến, khuôn mặt không thể chờ đợi được, ngày hôm qua Bộ Phương ngừng bán một ngày, để cho bọn họ u oán, đã quen ăn đồ ăn của quán Bộ Phương, lại đi ăn nhà hàng khác, quả thực là một cực hình.

- Bộ lão bản! Ngươi rốt cuộc mở cửa rồi! Ơ a, có món ăn mới! Đều cho Lão Kim ta một phần!

Kim Bàn Tử quen việc dễ làm gọi món ăn.

Bộ Phương mặt không biểu tình gật đầu, đi về phía phòng bếp, bắt đầu buôn bán hằng ngày.

Âu Dương Tiểu Nghệ cũng tới tiểu điếm, xoa xoa đôi bàn tay, cỡi áo khoác ngoài, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trong tiểu điếm tự động điều chỉnh nhiệt độ, có chút ấm áp, cực kỳ thoải mái dễ chịu.

Bộ Phương nấu nướng đồ ăn, Tiểu Nghệ bưng thức ăn, hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý.

Ngoài hẻm nhỏ, Vũ Vương chậm rãi đi đến, khí vũ hiên ngang, khí chất phi phàm, hắn bước vào trong tiểu điếm, nhàn nhạt đánh giá tiểu điếm một phen.

Đây là lần đầu tiên Vũ Vương tới tiểu điếm của Bộ Phương, vì vậy cảm thấy có chút mới lạ, đặc biệt là thực đơn giá trên trời, càng làm cho Vũ Vương nghiền ngẫm.

Gọi một vò Băng Tâm Ngọc Tửu và một đĩa Túy Bài Cốt, Vũ Vương bắt đầu thưởng thức.

Thuận tiện... chờ đợi Thái Tử đến.

Chương 77:Thái Tử và Vũ Vương

Trong chén rượu, nước rượu như thanh tuyền nhẹ nhàng lắc lư, không xen lẫn chút tạp chất nào, mùi rượu nồng đậm từ trong chén khuếch tán ra, bao trùm xoang mũi, làm cho người say mê.

Vũ Vương bưng chén rượu, vào miệng tinh khiết và thơm, làm cho lỗ chân lông toàn thân hắn run rẩy, lần thứ nhất hắn uống được rượu ngon như vậy, so với Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu thì tốt hơn rất nhiều.

- Không hổ là tiểu điếm có thể làm cho phụ hoàng đích thân tới, chỉ là rượu này, đã để người lưu luyến quên về.

Vũ Vương cảm khái, đây là lần đầu tiên hắn tới tiểu điếm của Bộ Phương, trước kia hắn chỉ nghe đồn, lúc này đây tự mình nhấm nháp, mới thật sự cảm nhận được mị lực của món ngon.

Rượu là rượu ngon, đồ ăn là thức ăn ngon.

Túy Bài Cốt màu đỏ, nhiệt khí mờ mịt nương theo mùi thịt, quả thực như một bức tranh tuyệt mỹ, làm cho người ta không khỏi say mê.

Ngoài hẻm nhỏ, Thái Tử Cơ Thành An chắp tay sau lưng, ngẩng đầu đi tuốt ở đằng trước, bên cạnh hắn là Hứa Sĩ, khuôn mặt Hứa Sĩ nghiêm túc, tay cầm lồng sắt, từng bước một đi về phía tiểu điếm của Bộ Phương.

Hả? Bộ Phương mới từ trong phòng bếp đi ra, hơi nghi hoặc nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thái Tử và Hứa Sĩ đi vào tiểu điếm, trực tiếp thả lồng sắt lên mặt đất.

- Bộ lão bản, Bổn cung lại tới.

Thái Tử khẽ cười, ánh mắt có chút nóng bỏng nhìn Bộ Phương.

Nếu Bộ Phương có thể nấu ra Linh Dược Thiện, trì hoãn bệnh tình của Hoàng Đế, như vậy hắn dâng lên Linh Dược Thiện, Hoàng Đế nhất định sẽ càng thêm xem trọng, làm cho vị trí Thái Tử của hắn càng thêm củng cố, đạt được ưu thế cạnh tranh càng lớn.

Nghĩ đến đây, đối với Bộ Phương có thể nấu ra Linh Dược Thiện, trong lòng Thái Tử càng thêm lửa nóng.

Thái Tử giơ tay, nắm lấy vải che kéo một phát, lồng sắt liền hiện ra.

Một con Huyết Phượng Kê toàn thân như máu yên tĩnh đứng ở trong lồng sắt, ánh mắt quay tròn chuyển động.

- Huyết Phượng Kê?

Bộ Phương hơi sững sờ, sau đó có chút cổ quái nhìn Thái Tử, gia hỏa này thật tốn công tốn sức đi bắt Huyết Phượng Kê, này có chút vượt quá dự liệu của hắn.

- Không sai, Bộ lão bản tự nhiên nhận biết Huyết Phượng Kê này, nhưng không biết Bộ lão bản còn nhớ đã từng nói với ta cái gì không?

Thái Tử cười hỏi.

Bộ Phương mặt không biểu tình, vòng quanh lồng sắt đi một vòng, cẩn thận đánh giá Huyết Phượng Kê, trong lòng không khỏi so sánh với Huyết Phượng Kê mà hệ thống cung cấp, phát hiện Huyết Phượng Kê này, vô luận là tinh khí thần hay trọng lượng, đều kém xa hệ thống cung cấp.

- Hệ thống cung cấp nguyên liệu nấu ăn đều là chất lượng tốt nhất, trải qua lựa chọn tỉ mỉ.

Thanh âm của hệ thống vang lên ở trong đầu Bộ Phương.

Bộ Phương gật đầu, hệ thống ra tay, tất nhiên đều là tinh phẩm, điểm ấy hắn vẫn tin tưởng.

Lúc trước hắn đã đáp ứng Thái Tử, nếu như đối phương có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn, hắn sẽ tự mình nấu canh Tử Sam Phượng Kê.

- Tử Tham và dược liệu đâu?

Bộ Phương thản nhiên nói.

Ánh mắt của Thái Tử sáng ngời, tay nhoáng một cái, lấy ra một cái bao chứa đống lớn dược liệu, đưa cho Bộ Phương.

Thiên La Tử Tham thì dùng một hộp gỗ tinh xảo đựng, cẩn thận đưa tới.

Thiên La Tử Tham rất trân quý, giá trị không thua Huyết Phượng Kê, hơn nữa còn rất khó mua, bởi vì Thiên La Tử Tham chỉ sinh trưởng ở Man Hoang, đây chính là một địa phương cực kỳ đáng sợ, bên trong Linh Thú đẳng cấp cao nhiều vô số kể, coi như Chiến Thánh lưu lạc vào cũng sẽ có nguy hiểm chết người.

Bất quá Thiên La Tử Tham chỉ là linh dược ngũ phẩm, vị trí sinh trưởng ở bên ngoài Man Hoang chi địa, vì vậy Thái Tử hao tốn số tiền lớn vẫn có thể thu thập được.

Cầm cây Tử Tham bề ngoài không tính rất tốt kia, Bộ Phương nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:

- Nấu canh Tử Sam Phượng Kê cần rất nhiều thời gian, hôm nay thời gian buôn bán sắp kết thúc, ngày mai ngươi tới sớm lấy Linh Dược Thiện, bởi vì nguyên liệu nấu Linh Dược Thiện này là ngươi cung cấp, nên cho phép mang đi.

Nụ cười trên mặt Thái Tử cứng đờ, hôm nay không nấu? Bởi vì thời gian buôn bán kết thúc?

- Bộ lão bản, hiện tại Bổn cung thật sự rất cần canh Tử Sam Phượng Kê, có thể hiện tại nấu ngay được không?

Thái Tử nhíu mày nói, những nguyên liệu nấu ăn và dược liệu này hao tốn vô số tích góp của hắn, hắn muốn tận mắt nhìn Bộ Phương nấu, nếu không sẽ lo lắng.

Bộ Phương liếc nhìn Thái Tử, mở miệng nói:

- Linh Dược Thiện không có đơn giản như ngươi nghĩ, cần rất nhiều kỹ xảo, hơn nữa phải tập trung tinh thần, không tin ngươi có thể trở về hỏi ngự trù trong nhà của ngươi.

- Nói thật, ngươi cung cấp những nguyên liệu nấu ăn này, chất lượng chỉ có thể coi như bình thường, ta còn không để vào mắt, nhưng ta rất ghét người khác hoài nghi, cái này là lần đầu tiên, ta bỏ qua, lại có lần sau, ngươi tự cầm nguyên liệu nấu ăn của ngươi về đi.

Bộ Phương mặt không biểu tình nói, ánh mắt đạm mạc nhìn Thái Tử.

Thái Tử Cơ Thành tức giận! Toàn bộ Thanh Phong Đế Quốc, ai dám nói chuyện với hắn như vậy, còn dám uy hiếp hắn!

- Ngươi...

Thái Tử thở sâu một hơi, nghĩ tới bối cảnh của tiểu điếm này, nghĩ đến tay nghề của Bộ Phương và Linh Dược Thiện thần kỳ, khóe miệng của hắn nhếch lên, nén giận nở nụ cười.

- Bổn cung chưa từng hoài nghi Bộ lão bản, tốt, vậy sáng mai ta phái người tới lấy, hy vọng Bộ lão bản đừng để cho Bổn cung thất vọng.

Thái Tử nói.

- Ha ha ha!

Thái Tử vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng cười to, trong thanh âm tràn đầy trào phúng và nghiền ngẫm.

Thái Tử nhíu mày, nhìn về phía Vũ Vương.

Vũ Vương giơ lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy, đi về phía Thái Tử, trên mặt mang theo vui vẻ ôn hòa, như tài tử nho nhã.

- Đại ca, thật không ngờ gặp ngươi ở chỗ này, chậc chậc chậc, ngươi là chuẩn bị nhờ Bộ lão bản nấu Linh Dược Thiện? Kéo dài tánh mạng cho phụ hoàng sao?

Vũ Vương vui vẻ, thản nhiên nói.

Đôi mắt của Thái Tử và Hứa Sĩ đều co rụt, lúc trước bọn hắn chỉ để ý Bộ Phương, lại không phát hiện Vũ Vương cũng ở đây.

Làm sao có thể gặp hắn ở chỗ này? Trong lòng Thái Tử phẫn nộ!

Thái Tử liếc nhìn Hứa Sĩ, trong mắt có chút thâm ý, thân thể Hứa Sĩ hơi run, sợ hãi lui ra sau một bước, nhìn Thái Tử khom người.

- Ha ha ha! Nhị đệ, thật đúng dịp, xem ra Nhị đệ cũng bị món ngon của Bộ lão bản hấp dẫn.

Trên mặt Thái Tử mang theo dáng tươi cười, nhìn Vũ Vương nhẹ gật đầu.

Vũ Vương Cơ Thành Vũ, tu vi Chiến Vương đỉnh phong, kém một bước có thể bước vào Chiến Hoàng, là người tu vi mạnh nhất trong ba huynh đệ.

Tuy Thái Tử Cơ Thành Vũ và Tam hoàng tử Cơ Thành Tuyết cũng đều là Chiến Vương, nhưng bọn hắn chỉ mới bước vào, so với Vũ Vương còn kém rất nhiều.

- Xác thực, đồ ăn của Bộ lão bản thật sự ăn ngon, rượu cũng là cực phẩm nhân gian, đại ca có cơ hội thì nên nhấm nháp một phen.

Vũ Vương cười khẽ, từ trong lòng móc ra Nguyên Tinh đặt ở trên bàn, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Nụ cười trên mặt Thái Tử dần dần tan biến, nhìn thân ảnh Vũ Vương biến mất ở trong hẻm nhỏ, cả người âm lãnh đáng sợ.

Tu vi cao, ở trong triều đình có hơn phân nửa người ủng hộ, Vũ Vương Cơ Thành Vũ có thể nói là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn, cũng là thân đệ đệ làm cho hắn mỗi ngày khó an.

- Bộ lão bản... Hôm nay thật không thể nấu sao?

Thái Tử không cam lòng đưa mắt nhìn Bộ Phương hỏi.

- Không thể.

Bộ Phương nhàn nhạt trả lời, sau đó quay người ngồi ở trên ghế, mặt không biểu tình.

- Mặt khác, nấu món ăn này chi phí là năm mươi Nguyên Tinh, nhớ kỹ trả tiền.

- Năm mươi Nguyên Tinh?

Thái Tử vung tay, đặt Nguyên Tinh ở trên bàn, sau đó phẩy tay áo bỏ đi, hắn là Thái Tử, hắn không thiếu tiền.

Hứa Sĩ thở dài, cau mày đuổi theo Thái Tử.

Rất nhanh, thân ảnh hai người biến mất ở trong hẻm nhỏ.

- Được rồi, Tiểu Nghệ, thời gian buôn bán hôm nay đã kết thúc.

Bộ Phương đứng dậy, vỗ vỗ đầu Âu Dương Tiểu Nghệ, an bài nàng về trước, sau đó nắm lồng sắt đi vào trong phòng bếp.

Chương 78:Sắp thăng cấp rồi

Đông…

Bộ Phương đặt lồng sắt ở trong phòng bếp, hắn đưa tay đấm lưng mỏi, ánh mắt lười biếng nhìn Huyết Phượng Kê trong lồng.

- Hệ thống, Huyết Phượng Kê này chất lượng kém một chút, vậy có ảnh hưởng gì với dược hiệu của Linh Dược Thiện không?

Trong lòng Bộ Phương nghi ngờ hỏi.

- Chất lượng của nguyên liệu nấu ăn kém, nấu ra Linh Dược Thiện hiệu quả tự nhiên sẽ kém, đây là thường thức.

Hệ thống nghiêm túc nói, Bộ Phương bị nghẹn có chút nói không ra lời.

Hắn lại nhìn thoáng qua Huyết Phượng Kê, vừa vặn con gà kia cũng là quay đầu, mắt gà nhìn Bộ Phương chăm chú.

- Được rồi, cái này dù sao cũng là nguyên liệu nấu ăn do Thái Tử cung cấp, hiệu quả không tốt cũng không trách ta được.

Bộ Phương nhàn nhạt tưởng tượng, sau đó yên tâm thoải mái...

Cửa tiểu điếm đóng lại, Bộ Phương cũng không có bắt đầu nấu, hắn nghỉ ngơi một lúc, sau đó điều ra bảng thuộc tính của mình.

Kí chủ: Bộ Phương

Giới tính: Nam

Tuổi: Hai mươi

Tu vi: Tam phẩm (đã đạt tới trình độ chân khí phóng ra ngoài, với tư cách Trù Thần của Huyền Huyễn thế giới, tương lai đồ ăn nhất định cần dùng đến chân khí, thiếu niên, cố gắng lên.)

Thiên phú trù nghệ: Không biết

Kỹ năng: Lưu Tinh Đao Công cấp một (80/100)

Đạo cụ: mảnh vỡ Trù Thần Sáo Trang(3/4)

Trù Thần tổng hợp cho điểm: Đầu bếp học đồ (có thể dùng chân khí nấu ăn, bắt đầu học tập kỹ thuật cắt rau, con đường Trù Thần mở ra cho ngươi, cố gắng lên đi thiếu niên.)

Trước mắt danh ngạch tiêu thụ Nguyên Tinh là ba nghìn sáu trăm Nguyên Tinh, độ chuyển hóa chân khí (900/1000)

Đẳng cấp hệ thống: ba sao (tỉ lệ chuyển đổi nguyên khí 25%.)

Nhìn bảng thuộc tính, thần sắc của Bộ Phương không thay đổi, nhưng trong lòng thì có chút kích động, hạn ngạch tiêu thụ đã đạt đến ba nghìn sáu trăm Nguyên Tinh rồi, chỉ cần lại tiêu thụ bốn trăm Nguyên Tinh là có thể hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống thăng cấp, tu vi của mình cũng được tăng lên.

Mà bốn trăm Nguyên Tinh đại khái chỉ tương đương với hạn ngạch tiêu thụ một ngày của hắn.

- Xem ra ngày mai buôn bán chấm dứt, đại khái có thể thăng cấp, không biết lên tới Tứ phẩm Chiến Linh sẽ có ban thưởng đặc thù gì, bất quá đến lúc đó Trù Thần Sáo Trang hẳn cũng thu thập xong rồi.

Bộ Phương nỉ non.

Nghỉ ngơi chốc lát, hắn đứng lên, đi về phía phòng bếp, nấu canh Tử Sam Phượng Kê cần tiêu phí không ít thời gian, hơn nữa cần sử dụng chân khí nấu nướng, vì vậy Bộ Phương không dám chủ quan chút nào.

Hắn mở lồng sắt, bắt Huyết Phượng Kê ra, dù sao Huyết Phượng Kê cũng là Linh Thú cấp năm, mặc dù ở trong tiểu điếm, bởi vì hệ thống hạn chế không có linh lực, nhưng lực đạo giằng co lại không nhỏ.

Bất quá dù sao Bộ Phương cũng là đầu bếp có kinh nghiệm, đối phó những nguyên liệu nấu ăn này còn rất nhẹ nhàng, chỉ chốc lát liền xử lý xong Huyết Phượng Kê.

Lấy Thiên La Tử Tham ra khỏi hộp, cùng với một ít dược liệu, Bộ Phương bắt đầu chuẩn bị nấu canh Tử Sam Phượng Kê.

...

Vũ Vương về tới vương phủ, tâm tình có chút sung sướng, có lẽ bởi vì nhấm nháp được rượu ngon, Cơ Thành Vũ cảm giác mình đi đường tựa hồ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

- Thật không ngờ đồ ăn của tiểu điếm kia ngon như vậy, Băng Tâm Ngọc Tửu thật làm cho người nhớ mãi không quên.

Nghĩ đến mùi vị mê người của Băng Tâm Ngọc Tửu, Vũ Vương nhịn không được liếm đầu lưỡi, trong ánh mắt hiện ra vẻ say mê.

Lại một gia hỏa bị món ngon của Bộ Phương bắt làm tù binh.

Bỗng nhiên Vũ Vương có chút hối hận, tại sao mình không sớm đi chỗ đó, như vậy hắn có thể sớm được nhấm nháp những món ngon kia.

Thời điểm Vũ Vương nghĩ đến đồ ăn do Bộ Phương nấu, Hồn Thiên Vẫn mang theo thủ hạ xuất hiện ở trước mặt Vũ Vương, mấy người kia đều bao bọc ở trong áo đen, bộ dáng có chút âm trầm khủng bố.

Trong mắt có chút chán ghét, nhưng Vũ Vương vẫn vờ mỉm cười nhìn bọn hắn.

- Không biết Vũ Vương tiến về tiểu điếm thần bí kia có thu hoạch gì không?

Thanh âm khàn khàn của Hồn Thiên Vẫn vang lên, như cát sỏi ma sát, làm cho lòng người sợ hãi.

- Ca ca của ta đã thu thập được Huyết Phượng Kê, mang theo dược liệu trân quý và Huyết Phượng Kê đi tiểu điếm, nhờ lão bản kia hỗ trợ nấu Linh Dược Thiện, bất quá... Linh Dược Thiện kia phải ngày mai mới có thể hoàn thành.

Vũ Vương thản nhiên nói.

- A? Ngày mai mới có thể hoàn thành sao?

Tròng mắt Hồn Thiên Vẫn hơi híp, Linh Hồn chi hỏa nhúc nhích, tựa hồ đang trầm tư.

Vũ Vương gật đầu nói:

- Dù sao Linh Dược Thiện cũng không phải đồ ăn bình thường, coi như lão bản của tiểu điếm thần bí kia muốn nấu, cũng phải phí một ít công phu, bất quá đối với chúng ta mà nói, đây chính là tin tức tốt.

- Vũ Vương có ý tứ, là cần tại hạ ở ngày mai dẫn người đi hủy Linh Dược Thiện sao?

Hồn Thiên Vẫn nghi ngờ hỏi.

- Đúng vậy, phải hủy, phụ hoàng tuổi già sức yếu, bệnh kín phát tác, cưỡng ép kéo dài tuổi thọ chỉ sẽ khiến cho hắn càng thêm thống khổ, làm nhi tử, sao có thể đành lòng chứng kiến cha mình chịu khổ...

Vũ Vương thản nhiên nói, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Hồn Thiên Vẫn:

- Ngươi an bài nhân thủ, mang theo cao thủ trong phủ của ta, ngày mai mai phục ở ngoài hẻm nhỏ, nhớ kỹ, nhất định phải hủy canh Tử Sam Phượng Kê.

- Nếu như thất bại... Vậy ngươi có thể mang theo người của ngươi cút đi.

Hồn Thiên Vẫn đạm mạc đứng ở đàng xa, nghe Vũ Vương nói, Linh Hồn chi hỏa trong mắt run lên bần bật, nhưng không nói gì, chắp tay lui xuống.

Vũ Vương nhìn bóng lưng của Hồn Thiên Vẫn biến mất, khóe miệng nhếch lên, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Chuẩn bị ngựa, bổn vương muốn vào cung.

...

Thái Tử Cung.

Vẻ mặt Thái Tử Cơ Thành An âm trầm ngồi ở trên cao, ánh mắt nhìn Hứa Sĩ quỳ trên mặt đất, khóe miệng của hắn hơi co rúm, cho thấy nội tâm của hắn đang đè nén lửa giận.

Hứa Sĩ cũng có chút sợ hãi và bất đắc dĩ, hắn biết rõ Thái Tử đã bắt đầu hoài nghi hắn, từ khi Vũ Vương biết tin tức bọn hắn muốn đi tiểu điếm bắt đầu.

- Hứa Sĩ, ngươi có thể giải thích cho bổn cung một chút, tại sao Vũ Vương lại xuất hiện ở trong tiểu điếm kia không?

Thái Tử thản nhiên nói.

- Thuộc hạ... không biết.

Hứa Sĩ nghiêm mặt.

- Hôm qua ta mới vừa cùng ngươi thương nghị, nhất định phải giữ bí mật, nhưng vừa đến tiểu điếm đã gặp Vũ Vương... Chẳng lẽ hết thảy đều chỉ là trùng hợp?

Thái Tử cười khẽ.

- Điện hạ... không tin thuộc hạ sao?

Hứa Sĩ ngẩng đầu, trịnh trọng nhìn Thái Tử.

- Thuộc hạ đi theo điện hạ đã nhiều năm, thuộc hạ làm việc điện hạ còn không rõ sao?

Ngữ khí của Hứa Sĩ có chút bi phẫn.

Cơ Thành An sững sờ, chứng kiến bộ dáng thất vọng của Hứa Sĩ, sắc mặt không khỏi trở nên nhu hòa, hắn tin tưởng Hứa Sĩ sẽ không phản bội hắn.

Hôm nay sở dĩ hoài nghi Hứa Sĩ, là bởi vì bị Vũ Vương kích thích, hắn đường đường Thái Tử, dựa vào cái gì phải nhịn một vương hầu.

- Được rồi, bổn cung cũng là bị lửa giận làm váng đầu, Hứa Sĩ, lòng trung thành của ngươi, bổn cung tự nhiên hiểu, ngươi lui xuống an bài cường giả, nếu như Vũ Vương đã biết chúng ta nhờ Bộ lão bản nấu canh Tử Sam Phượng Kê, như vậy ngày mai nhất định sẽ không an toàn, tìm vài cường giả, tu vi ít nhất phải đạt tới Chiến Vương.

- Vâng, điện hạ, thuộc hạ cáo lui trước.

Hứa Sĩ trịnh trọng gật đầu, chắp tay trở ra.

Nhưng chỉ một lát, Hứa Sĩ lại vội vàng trở về, trên mặt lo lắng.

- Điện hạ, thuộc hạ vừa nhận được tin tức, Vũ Vương tiến cung gặp bệ hạ.

Thái Tử giật mình, trong mắt toát ra hàn mang, thầm mắng một tiếng hèn hạ, cũng vội vàng thay quần áo tiến cung.

...

Đêm tối hàng lâm, hai vòng loan nguyệt treo cao trên thiên khung, mây đen lượn lờ.

Ngoài hẻm nhỏ của tiểu điếm.

Từng thân ảnh đột nhiên rơi xuống, những người này đều mặc y phục dạ hành, khí tức trên người dập dờn, chân khí mãnh liệt.

- Ngày mai hành động không thể sai sót... Hôm nay phải nhanh chóng bố trí ra trận pháp.

Trong mấy bóng người, một thân ảnh lưng còng xuất hiện, Linh Hồn chi hỏa thiêu đốt trong đêm tối, thanh âm khàn khàn quanh quẩn hư không.

Chương 79:Lấy canh gà vào trận pháp

Hoàng cung, Đại Hùng Điện.

Thái Tử mặc trường bào hoa lệ, vội vã đi vào, trên đại điện, Hoàng Đế một tay chống cằm, lười biếng ngồi, thân thể thỉnh thoảng run nhẹ nhàng, trong miệng truyền ra tiếng ho khan.

- Thành An, ngươi đã đến rồi, nghe Nhị đệ của ngươi nói, con đến chỗ Bộ lão bản chuẩn bị Linh Dược Thiện cho trẫm?

Hoàng Đế chứng kiến Thái Tử bước vào trong đại điện, trên mặt lập tức nở nụ cười, nói khẽ.

Cơ Thành An nghe vậy sắc mặt hơi đổi, bất quá vẫn cung kính hành lễ nói:

- Phụ hoàng, nhi thần không phải là lo lắng thân thể của ngài sao? Nghe nói Linh Dược Thiện của Bộ lão bản có thể kéo dài tuổi thọ, vì vậy phái người tiến về Man Hoang, dùng số tiền lớn thu mua một con Huyết Phượng Kê, sau đó nhờ Bộ lão bản nấu Linh Dược Thiện.

Vũ Vương Cơ Thành Vũ đã ở trên đại điện, khóe môi nhếch lên nụ cười, có chút hăng hái nhìn Thái Tử, hắn là cố ý đến Hoàng Cung nói với phụ hoàng chuyện này.

Cơ Thành An là muốn lén gạt phụ hoàng, đến lúc đó đột nhiên dâng lên Linh Dược Thiện có thể kéo dài tuổi thọ, nhất định sẽ làm cho phụ hoàng vui vẻ, nhưng hôm nay mình nói tin tức này cho phụ hoàng, hắn sẽ ít đi một tí chờ mong, hiệu quả rung động sẽ không mãnh liệt như vậy.

Hơn nữa... điểm trọng yếu nhất là, nếu như phụ hoàng đã biết tin tức Linh Dược Thiện, trong lòng nhất định sẽ có chút hy vọng, một khi Linh Dược Thiện bị hủy, tia hy vọng kia sẽ tan nát, đến lúc đó tạo thành tâm lý chênh lệch, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không cho Thái Tử sắc mặt gì tốt.

Trong mắt Vũ Vương lóe ra tinh mang, vui vẻ nhìn Thái Tử.

Trong lòng Thái Tử đã sớm mắng Vũ Vương vô số lần, tâm tư của Vũ Vương hắn làm sao lại không biết, lúc trước hắn lén gạt Hoàng Đế, chính là vì có thể tạo ra hiệu quả kinh hỷ, hôm nay bị trộn lẫn, hiệu quả đã giảm bớt đi nhiều.

- Hoàng nhi có tình rồi, bệnh của phụ hoàng, trong lòng ta rõ ràng, bất quá tâm ý của ngươi trẫm nhận.

Hoàng Đế nhẹ nhàng cười cười, trên mặt hiếm thấy toát ra vẻ hiền lành.

Trong lòng Thái Tử cười khổ, hiện tại hắn chỉ có thể kỳ vọng Hứa Sĩ có thể an toàn đưa Linh Dược Thiện đến hoàng cung.

Nhưng hắn biết rõ Vũ Vương tuyệt đối sẽ không để cho hết thảy thuận lợi như vậy.

...

Bộ Phương cau mày, bàn tay trùm lên nắp nồi, chân khí không ngừng từ trong cơ thể của hắn tuôn ra, chảy vào trong nồi, không ngừng ảnh hưởng nhiệt độ trong đó.

Chân khí nấu nướng, Bộ Phương thi triển cũng không nhiều, vì vậy hắn không dám chủ quan, sợ phạm sai lầm hủy món ăn này.

Trên trán không biết khi nào nổi lên mồ hôi mịn, Bộ Phương lại không quan tâm, một lòng chăm chú ở trên chân khí nấu nướng, rốt cuộc, sắc mặt của hắn có chút động, khóe miệng nhếch lên.

Chân khí tản đi, Bộ Phương thu tay về, thở ra một hơi dài, cầm lên một ly nước uống một hớp.

Nước này là do hệ thống cung cấp, bên trong bao hàm linh khí, có tác dụng bồi dưỡng thân thể.

Xốc nắp nồi nhìn qua, Huyết Phượng Kê yên tĩnh nằm ở trong nồi, nhiệt khí phun trào, canh gà màu cam đỏ, bất quá không có tươi đẹp như nồi mà Bộ Phương nấu cho Tiếu Yên Vũ, nguyên nhân là do chất lượng của nguyên liệu nấu ăn kém, Bộ Phương cũng không có cách nào.

Tinh hoa của Tử Tham và dược liệu thẩm thấu vào trong thịt gà và nước, mùi thơm nồng đậm bay lên.

Canh Tử Sam Phượng Kê, nấu nướng chấm dứt.

Bộ Phương đậy nồi đất lại, duỗi cái lưng mỏi, xoay cổ, đi mở cửa điếm, chỉ thấy hàn khí đập vào mặt, làm cho Bộ Phương một đêm mỏi mệt cảm thấy có chút nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần lên cao một tí.

Theo thường lệ mở cửa buôn bán, Bộ Phương nấu xong Túy Bài Cốt đặt ở trước mặt Tiểu Hắc, vuốt đầu nó mấy cái, sau đó đứng dậy kéo ghế, thích ý nằm xuống, muốn nghỉ ngơi một chút.

Bất quá thời gian nghỉ ngơi cũng không có kéo dài quá lâu, Kim Bàn Tử mang theo quân đoàn mập mạp của hắn kéo đến, Bộ Phương cũng chỉ có thể bận rộn làm việc.

Trên đường chính của Đế Đô, vẻ mặt Hứa Sĩ tràn đầy nghiêm túc, mang theo một đoàn người đi về phía tiểu điếm của Bộ Phương, khí tức của những người này đều cực kỳ cường hãn, chân khí dao động như muốn vặn vẹo không khí.

Đối với lần bảo vệ Linh Dược Thiện này, Hứa Sĩ không dám có chút qua loa, Thái Tử đã có chút bất mãn với hắn, nếu như chuyện này lại làm hư, vậy hắn cũng nên cuốn gói đi rồi.

Vì vậy hắn đặc biệt dẫn năm vị Chiến Vương tiến đến bảo vệ Linh Dược Thiện, bảo đảm không sơ hở tý nào, dù sao năm vị Chiến Vương, ở trong Đế Đô đã tính là chiến lực đứng đầu rồi.

Ngoài hẻm nhỏ yên tĩnh tường hòa, Hứa Sĩ dẫn người bước vào, vừa mới đạp xuống, lông mày của hắn lập tức nhíu lại, dường như cảm ứng được khí tức âm hàn từ lòng bàn chân bay lên.

Chẳng lẽ là ảo giác sao? Hứa Sĩ cúi đầu nhìn thoáng qua đường đi, vẫn là nền đá xanh, có chút rêu xanh, hết thảy giống như thường ngày.

Có lẽ là ảo giác, Hứa Sĩ lắc đầu, cười khổ một cái, mang theo đoàn người tiến vào trong tiểu điếm của Bộ Phương.

Trong tiểu điếm, có mấy vị thực khách rải rác đang ăn, những người này đều là quyền quý trong Đế Đô, giống như Kim Bàn Tử, không thiếu tiền.

- A, đã đến rồi sao.

Bộ Phương thấy Hứa Sĩ đến, mặt không biểu tình gật đầu.

- Ngươi chờ một chút, đợi xú lão bản nấu xong món ăn này đã.

Âu Dương Tiểu Nghệ ý bảo Hứa Sĩ chờ một chút.

Trong lòng Hứa Sĩ cũng có chút khẩn trương, vội vàng gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, Bộ Phương nấu xong món cuối cùng, bảo Tiểu Nghệ bưng cho thực khách, sau đó hắn tự mình bưng một cái nồi đất đi ra phòng bếp, cái nồi đất kia còn bốc hơi nóng, mùi hương đậm đặc lan tràn.

Ánh mắt của Hứa Sĩ sáng ngời, cái này là Linh Dược Thiện mà Bộ lão bản nấu!

Hứa Sĩ cẩn thận từng li từng tí nhận lấy nồi đất, trịnh trọng cảm tạ, sau đó cáo biệt Bộ Phương, quay người đi ra tiểu điếm, năm vị Chiến Vương cũng vẻ mặt ngưng trọng đi theo.

Từ khi tiếp nhận Linh Dược Thiện, trái tim của Hứa Sĩ đã căng thẳng, cực kỳ cảnh giác.

Chân khí cuồng bạo từ trên người mỗi vị Chiến Vương hiện lên, quanh quẩn ở bốn phía, bảo vệ lấy Hứa Sĩ.

Tiểu Hắc nằm ở trước cửa, miễn cưỡng ngẩng đẩu liếc nhìn, rầm rì một tiếng, sau đó tiếp tục nằm sấp.

Ngoài hẻm nhỏ đột nhiên truyền đến âm phong, so với hàn phong rét thấu xương còn muốn lạnh lẽo hơn vài phần.

Đám người Hứa Sĩ vừa bước vào hẻm nhỏ, tóc gáy của sáu người đồng thời dựng đứng, ánh mắt nở rộ tinh mang nhìn bốn phía.

- Người nào! Đi ra!!

Một vị Chiến Vương quát lớn, trên tay bắt đầu vận chuyển chân khí, hung hăng đập tới một phương hướng.

Ô... Ô... N... G......

Một quyền bao hàm chân khí oanh vào hư không, đôi mắt của vị Chiến Vương kia co rụt, sau đó phát hiện toàn bộ ngõ hẻm đều nở rộ lên vầng sáng màu đen.

Mặt đất đá xanh cũng hiện lên hai đạo phù văn màu đen nghịch hướng xoay tròn.

- Nguy rồi! Đây là sát trận của Hồn Tông, Minh Vương Liệt Hồn Trận!

Sắc mặt của Hứa Sĩ ở trong chốc lát trở nên trắng bệch, đồng tử cơ hồ trợn hết cỡ.

Vầng sáng màu đen bay lên, bao phủ đoàn người vào, dường như kéo bọn chúng vào một thế giới khác.

Xoát xoát xoát!

Xung quanh hẻm nhỏ, xuất hiện từng thân ảnh áo đen, khí tức của những thân ảnh này cũng cực kỳ mạnh mẽ, trong đó lão giả dẫn đầu khí tức càng thêm đáng sợ.

Hai luồng Linh Hồn chi hỏa nhảy lên, Hồn Thiên Vẫn nhàn nhạt mở miệng nói:

- Con mồi đã vào trận... bắt đầu gạt bỏ.

Chương 80:Người nào dùng tú hoa châm đâm Cẩu gia?

Oanh oanh!

Hắc khí giống như khói đen từ lòng đất bốc hơi lên, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ trận pháp, sát khí đáng sợ tràn ngập ở trong hẻm nhỏ.

Vẻ mặt của năm vị Chiến Vương tràn đầy ngưng trọng, bao vây Hứa Sĩ đang bưng canh Tử Sam Phượng Kê ở chính giữa, lúc này đây nhiệm vụ của bọn hắn là bảo vệ Linh Dược Thiện, vì vậy dù chết cũng không thể để nó xảy ra vấn đề.

Hắc khí nghịch hướng xoay tròn, ở dưới trận pháp dẫn dắt, dần dần tạo thành một hư ảnh to lớn, hư ảnh này mang đến khí tức cực kỳ đáng sợ.

- Đây là Minh Vương Liệt Hồn Trận! Là trận pháp của Hồn Tông... Vì sao trận pháp kia sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Trong mắt Hứa Sĩ tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Bỗng nhiên, tựa hồ hắn nhớ ra cái gì đó, đôi mắt co rụt, nhìn phía xa xa, ở đằng kia, từng thân ảnh áo đen hiển hiện.

- Người Hồn Tông? Các ngươi là muốn tới hủy Linh Dược Thiện?

Hứa Sĩ nghiêm nghị quát.

- Động thủ đi, đừng có nhiều lời, nhớ kỹ không lưu người sống... Thân phận của chúng ta không thể tiết lộ.

Thanh âm khàn khàn vang lên, chói tai như cát đá ma sát.

Xoát xoát xoát!

Mấy hắc ảnh không nói gì, nhao nhao bắn ra, đứng ở từng góc trong trận pháp, hoàn toàn bao vây đám người Hứa Sĩ.

Trong mắt Hồn Thiên Vẫn phảng phất như có hai luồng Linh Hồn chi hỏa đang nhảy nhót, chậm rãi đi tới.

Giờ phút này trái tim của Hứa Sĩ chìm vào đáy cốc, coi như hắn cẩn thận như thế nào, cũng không nghĩ tới Vũ Vương phát rồ như thế.

Hứa Sĩ vẫn cho rằng, coi như Vũ Vương điên cuồng như thế nào, nhiều lắm là phái một ít thích khách cường đại đến hủy Linh Dược Thiện, nhưng hắn căn bản không nghĩ đến, Vũ Vương lại trực tiếp cấu kết với cao thủ tông môn!

Cường giả tông môn có thể chống lại triều đình nhiều năm như vậy, chính là bởi vì bọn hắn có thủ đoạn thần bí và nội tình mạnh mẽ, ở dưới Trường Phong Đại Đế trùng kích không ngừng kiên trì được.

Tông môn không dễ chọc, bọn hắn rất mạnh, bất kỳ một tu sĩ đế quốc nào cũng rõ ràng điểm ấy.

Trận pháp... Đúng là một loại thủ đoạn mà những tông môn kia rất giỏi sử dụng.

- Vũ Vương lại dám cấu kết với tông môn... Hắn không sợ bị bệ hạ lăng trì sao?

Hứa Sĩ cắn răng, tức giận quát.

Hồn Thiên Vẫn nhẹ nhàng ồ lên, ánh mắt rơi vào trên người Hứa Sĩ, khàn khàn nở nụ cười:

- Hoàng Đế làm sao có thể biết rõ? Giết các ngươi... Trời không biết, đất không biết.

Hứa Sĩ còn muốn nói gì, nhưng những cao thủ tông môn kia đã không muốn nói nhảm, trực tiếp dẫn động chân khí công kích đám người Hứa Sĩ.

Một bàn tay to lớn do hắc khí hội tụ thành, hung hăng chụp về phía Hứa Sĩ, năng lượng chấn động hết sức kịch liệt.

- Ngăn cản!

Hứa Sĩ trừng mắt muốn nứt, gào thét quát.

Một vị Chiến Vương gào to, chân khí toàn thân hóa thành thực chất, cả người bay lên, toàn lực đánh ra một chưởng.

Nhưng một kích thanh thế to lớn của Chiến Vương, giống như phù du lay cây, căn bản không mang đến chút tổn thương nào.

Phanh!

Một tiếng vang thật lớn, vị Chiến Vương kia bị đập xuống mặt đất, mặt đất lắc lư kịch liệt, sau đó rạn nứt...

Chân khí toàn thân vị Chiến Vương kia tán loạn, bị một chưởng kia chụp chết!

Trái tim của Hứa Sĩ mát lạnh, uy lực của trận pháp quả nhiên mạnh mẽ.

Hồn Thiên Vẫn cười nhạt, vươn ngón tay khô héo, mãnh liệt chỉ về phía Hứa Sĩ, lạnh như băng nói:

- Bọn hắn... đều phải chết.

...

Thái Tử xếp bằng ở trong Thái Tử Cung, từ từ nhắm hai mắt, muốn tĩnh hạ tâm lại tu luyện, thế nhưng tu luyện chốc lát, hắn lại bất đắc dĩ mở mắt, thở ra một hơi.

- Hô... Không biết Hứa Sĩ làm sự tình như thế nào, mí mắt của ta một mực nhảy, có loại dự cảm không tốt.

Thái Tử nhíu mày, đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vốn tưởng rằng nhờ Bộ lão bản nấu một nồi Tử Sam Phượng Kê hiến cho phụ hoàng là một diệu chiêu, nhưng thật không ngờ lại bị Vũ Vương hố thảm.

Thái Tử có chút bất đắc dĩ, hơi hối hận, hắn bây giờ là tiến thối lưỡng nan, chỉ hy vọng Hứa Sĩ có thể an toàn mang canh Tử Sam Phượng Kê về, như vậy mới có thể làm cho hắn không đến mức cầm đá nện chân mình.

Vũ Vương Phủ.

Trong tay Vũ Vương cầm rất nhiều mảnh vỡ Nguyên Tinh, đứng ở bên hồ cá, thích ý cho cá ăn, nhìn cá trong hồ không ngừng vì tranh đoạt mảnh vỡ Nguyên Tinh mà chém giết, ánh mắt của hắn càng ngày càng băng hàn.

...

Một cỗ áp lực làm cho Bộ Phương đang nằm ở trên ghế hơi nhíu mày, hắn đứng dậy, đi tới cửa ra vào nhìn nhìn.

Chỉ thấy một hư ảnh hình người thật lớn chặn ở ngoài hẻm nhỏ.

- Nơi đó đang làm gì thế, chẳng lẽ bọn hắn không biết như vậy sẽ ảnh hưởng ta buôn bán sao?

Bộ Phương nhíu mày, trong lòng có chút mất hứng.

Vốn tiểu điếm đã ở vị trí vắng vẻ, đám người kia còn gây sự ở ngoài hẻm, đây là có chủ tâm đối địch với Bộ Phương hắn sao?

Âu Dương Tiểu Nghệ cũng tò mò thò đầu ra nhìn hư ảnh nguy nga kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy rung động.

- Xú lão bản, bọn hắn đang làm gì đó?

Tiểu Nghệ tò mò hỏi.

- Bọn hắn đang gây sự.

Bộ Phương vỗ đầu Tiểu Nghệ, thản nhiên nói, hắn vừa nói xong, đôi mắt liền nhíu lại, chỉ thấy hư ảnh nổ tung, sau đó một thân ảnh như đạn pháo bắn ngược về, bay nhanh về phía tiểu điếm.

- Bộ lão bản, cứu ta!

Một tiếng hô tê tâm liệt phế vang lên.

Hứa Sĩ chật vật bay nhanh đến, toàn thân chảy máu, một cánh tay hoàn toàn nứt vỡ, huyết dịch không ngừng chảy ra, nhưng cái tay còn lại vẫn ôm chặc nồi đất.

Phanh!

Hứa Sĩ vọt tới trước mặt Bộ Phương, cả người đã hoàn toàn hư thoát, quỳ trên mặt đất, trong miệng phun máu, cánh tay run run rẩy rẩy ôm nồi đất, không có làm cho canh gà trong nồi đất chảy ra.

Âu Dương Tiểu Nghệ bị thảm trạng của Hứa Sĩ dọa đến mặt mày biến sắc, tranh thủ thời gian núp ở sau lưng Bộ Phương, nhút nhát e lệ nhìn quanh.

Bộ Phương cau mày, nhìn hư ảnh chậm rãi di động đến, lại nhìn Hứa Sĩ quỳ trên mặt đất toàn thân đẫm máu, trong lòng không biết vì sao tuôn ra phẫn nộ.

- Lại dám đánh thực khách của ta thành như vậy? Quả thực chính là trắng trợn khiêu khích tiểu điếm của Bộ Phương ta!

Bộ Phương mặt không biểu tình nói, nhưng thanh âm rất lạnh lẽo.

- Bộ... Bộ lão bản... Canh Tử Sam Phượng Kê... Không thể hủy!

Hứa Sĩ run rẩy đưa nồi đất cho Bộ Phương, trong mắt mang theo một tia cầu khẩn và bất đắc dĩ.

Một cỗ hắc khí từ trong cơ thể của hắn tuôn ra, trong nháy mắt bao trùm da thịt Hứa Sĩ, thất khiếu cũng có khói đen bay ra.

Đôi mắt của Bộ Phương ngưng tụ, hắn cảm nhận được trong mắt Hứa Sĩ có vẻ cầu khẩn, không khỏi định tiếp nhận nồi canh Tử Sam Phượng Kê.

Nhưng một cây trường mâu màu đen đột nhiên bắn đến, hầu như đột phá vận tốc âm thanh, trực tiếp xuyên thủng nồi đất.

Loảng xoảng… nồi đất nghiền nát, làm Bộ Phương và Hứa Sĩ đều bất động.

Trường mâu xuyên thủng nồi đất, thế đi không giảm, bay thẳng về phía Tiểu Hắc đang ngủ, sau đó đâm vào trên đầu chó.

Bành... trường mâu tán loạn, Tiểu Hắc cũng mở ra mắt chó nhập nhèm.

- Tiên sư nó... Người nào dùng tú hoa châm đâm Cẩu gia? Đứng ra đây cho Cẩu gia ta!

Tiểu Hắc nghi hoặc nhìn chung quanh, sau đó mắt chó tập trung hư ảnh xa xa.

Hứa Sĩ ngơ ngác nhìn nồi đất nghiền nát, canh Tử Sam Phượng Kê vãi đầy đất, thịt gà lăn rơi trên đất...

Hứa Sĩ thở dài, tuyệt vọng nhắm mắt lại, thất khiếu bốc khói... linh hồn bị đốt cháy sạch sẽ.

- Ngươi chính là lão bản thần bí của tiểu điếm này...

Một thân ảnh áo đen đi tới, phía sau hắn là hư ảnh Minh Vương do trận pháp điều khiển.

- Hắn là ngươi giết? Canh là ngươi hủy đúng không?

Bộ Phương mặt không biểu tình, lạnh lùng xoay đầu lại, nhìn hắc bào nhân nói.

Linh Hồn chi hỏa của Hồn Thiên Vẫn giống như đôi mắt nhẹ nhàng nhảy lên, thanh âm khàn khàn, khẽ nở nụ cười:

- Đều nói tiểu điếm của ngươi cực kỳ thần bí, ngay cả Tiếu Mông cũng có thể đánh lui, uy lực của Minh Vương Liệt Hồn Trận không dưới Chiến Thánh, ngược lại muốn tới thử xem tiểu điếm của ngươi sâu cạn... tiện thể tế điện hai tiểu gia hỏa đã chết kia.

Bộ Phương nhíu mày, liếc nhìn Hồn Thiên Vẫn, lạnh như băng nói:

- Ta hỏi ngươi, người có phải ngươi giết hay không, canh có phải ngươi hủy hay không... Ngươi chỉ cần trả lời phải hay không là được!

- Không biết sống chết! Ở dưới Minh Vương Liệt Hồn Trận còn dám kiêu ngạo như vậy! Người là ta giết, canh là ta hủy thì như thế nào?

Hồn Thiên Vẫn cũng có chút nổi giận, chân khí tuôn ra, khiến cho Minh Vương ngưng thực hơn.

Tiểu Hắc đứng dậy, nhìn hư ảnh Minh Vương, mắt chó đầy vẻ xem thường.

- Coi như Minh Vương thật sự từ trong Minh Khư bò ra, bản Cẩu gia cũng không sợ, ngươi đem một hư ảnh tới chỗ này còn dám mạnh miệng?

Một giọng nam vang lên, quanh quẩn ở trong hẻm nhỏ.