Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 670: 670: Nước Ô Mai Và Phật Nhảy Tường Thiên Phẩm 1





 
Bộ Phương cần nước ép Hắc Linh Mai từ chỗ Minh Vương trở về phòng bếp.

Hắn đổ nước ép Hắc Linh Mai từ trong bình tinh thạch màu đen vào bát sứ thanh hoa đã chuẩn bị sẵn, đổ đầy một chén.
 
Nước ép Hắc Linh Mai này đen ngòm, thối, có một vị chua khiến miệng ứa nước bọt, còn có mùi hương đặc thù, có chút giống hương vị ô mai kiếp trước.

Nhưng hương vị càng thêm đậm đà.
 
Đây cũng là lí do vì sao sau khi Bộ Phương thưởng thức một ngụm nước ép Hắc Linh Mai, trong đầu vang lên hình ảnh nước ô mai.
 
Nước ép Hắc Linh Mai cũng có thể điều chỉnh thử thành nước ô mai, trong lòng Bộ Phương cũng có hứng thú không nhỏ.

Nếu có thể điều chế thành nước ô mai, đây sẽ là một loại nước uống đặc biệt.
 
Bên trong quán ăn của Bộ Phương, rất ít nước uống, ngoài rượu thì chỉ có rượu, có thể gia tăng một loại nước trái cây, thật cũng không tồi.
 
Trong tay khói nhẹ lượn lờ, Huyền Vũ Oa nhất thời hiện ra.

Bộ Phương đặc Huyền Vũ Oa lên bàn bếp, há mồm phun ra một ngọn lửa màu vàng.
 
Ngọn lửa chui vào trong đáy nồi, nhất thời bắt đầu dâng trào nhiệt đột nóng hổi, tăng hơi nóng cho Huyền Vũ Oa.
 
Đổ nước ô mai vào trong nồi, Bộ Phương chỉnh nhỏ Vạn Thú Viêm, bắt đầu ngao chậm bằng lửa nhỏ.
 
Hắn cũng bắt đầu lấy ra một gốc linh dược từ trong túi không gian hệ thống.
 
Những linh dược này đều do hắn tìm được trong bí cảnh Thiên Khuyết.

Tuy dược hiệu cũng không quá mạnh nhưng cũng không yếu.
 
Dùng để ngao chế nước ô mai thì vừa vặn.
 

Lựa chọn sử dụng linh dược kỳ thật cũng phải có suy tính.

Bộ Phương tìm kiếm hồi lâu, mới lựa chọn một loại linh dược tính hoa, sau khi dùng Long Cốt Thái Đao nghiền nát, đổ vào trong Huyền Vũ Oa.
 
Đương nhiên, không chỉ là một loại linh dược, còn có linh dược giống như rễ cây, còn có một loại linh quả nhỏ màu đỏ.
 
Sau khi đổ linh tài này vào trong Huyền Vũ Oa, những linh dược này lập tức sôi trào trong nồi.
 
Ừng ực ừng ực.
 
Nước Hắc Linh Mai rất nhanh sôi trào trong nồi, dâng trào bọt khí chua ngọt.
 
Bộ Phương lấy ra một linh quả thật lớn.
 
Linh quả kia phi thường lớn, đại khái có kích thước cỡ cái đầu của người.
 
Bộ Phương khoét một lỗ trên linh quả, khiến chất lỏng ngọt ngào trong linh quả chảy ra, đổ vào trong nồi, pha loãng nước ép Hắc Linh Mai.
 
Nước Hắc Linh Mai vốn đen kịt cũng dần dần nhạt lại.
 
Sau khi thêm vào nướp ép linh quả, Bộ Phương bắt đầu tăng lớn Vạn Thú Viêm, nháy mắt, nước ô mai trong nồi sôi trào lên.
 
Hơi nóng hôi hổi bắt đầu khởi động, khí trắng chua ngọt không ngừng dâng lên.
 
Bộ Phương ngửi một hơi thật sâu hương vị này, một hương vị chua ngọt nhất thời chui vào trong miệng hắn, khiến khoang mieng5 hắn ứa nước miếng.
 
- Rất không tệ, loại tư vi chua ngọt này vừa đủ hấp dẫn, không giống giấm chua nhưng cũng không quá nhạt.
 
Bộ Phương tán thưởng một câu, không thể không nói, nước ép Hắc Linh Mai này quả thật là đồ tốt.
 
Minh Vương có thứ tốt này hẳn nên sớm lấy ra.

Nếu hắn sớm lấy ra, Bộ Phương đã cho hắn thanh cay từ lâu.
 
Thanh cay đổi nước ô mai… một chút cũng không lỗ.
 
Đợi nước ô mai trong nồi hoàn toàn hóa thành màu đỏ, Bộ Phương biết rằng nước ô mai này có thể tắt bếp rồi.
 
Nước ô mai sau khi đổ ra kỳ thật vẫn chưa tính là hoàn thành.
 
Còn thiếu vị ngọt, hương vị này dẫn đến mấu chốt chủ yếu của nước ô mai chua ngọt, ngon miệng.
 
Trên thực tế, Bộ Phương thêm vào mật ong là tốt nhất, nhưng trong tay Bộ Phương thật không có mật ong.
 
Cho nên hắn đành phải thêm vào đường phèn hệ thống cung cấp.
 
Ào ào ào.
 
Nóng hôi hổi bốc lên.
 
Nước ô mai Bộ Phương ngao xong được đổ vào trong chậu sứ thanh hoa, nhìn nước ô mai trong suốt như hồng ngọc, trong lòng Bộ Phương khá vừa lòng.

Nhưng Bộ Phương cũng không định uống nhanh như vậy, nước ô mai quá nóng thì vị không ngon lắm, nếu là nước ô mai sau khi ướp lạnh… vị chua kia mới khiến lỗ chân lông của mọi người co rút lại.
 
Đặt nước ô mai lên bàn, chờ nguội.
 
Bộ Phương xoay người chuẩn bị nấu Phật Nhảy Tường thiên phẩm.
 
- Phật Nhảy Tường thiên phẩm… còn khó khăn hơn Phật Nhảy Tường bình thường nhiều.


Bởi vì chất lượng nguyên liệu nấu ăn bên trong đều rất cao, linh khí phi thường nồng đậm, phải khống chế tốt, phi thường khó khăn.
 
Bộ Phương vuốt cằm trầm tư.
 
Sau khi tự vấn hồi lâu, hắn mới lấy nguyên liệu nấu ăn ra từ trong túi không gian hệ thống.
 
Một gốc Chân Long Quả đen ngòm tản ra linh khí dao động nhàn nhạt, giống như có một con rồng nhỏ chui ra từ trong một quả.
 
Một vài linh dược trân quý cũng được lấy ra, còn có một ít thịt linh thú.
 
Thịt Hắc Giao bảo hộ Chân Long Quả kia cũng bị Bộ Phương lấy ra một khối.

Cấp bậc của Hắc Giao này rất cao, chất thịt tự nhiên cũng là một lựa chọn nấu Phật Nhảy Tường.
 
Bộ Phương lấy ra một quả trứng phượng trân quý, nhưng cẩn thận nhìn quả trứng phượng hoàng, Bộ Phương cuối cùng vẫn thu vào.
 
Hắn cảm thấy nếu Phật Nhảy Tường thiên phẩm lần này sử dụng trứng phượng hoàng, vậy thật hơi lãng phí.
 
Từng loại nguyên liệu nấu ăn được Bộ Phương lấy ra.

Cấp bậc những nguyên liệu nấu ăn này đều phi thường cao, nếu bị người khác nhìn thấy, người nọ sẽ cảm thấy phi thường kinh hãi.
 
- Ô… còn có một chân gà, tìm Tiểu Bát mượn một chút?
 
Bộ Phương nhìn tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị xong, trầm tư một chút.
 
Cho nên Bộ Phương xoay người ra khỏi phòng bếp.
 
Ngoài phòng bếp, Tiểu Bát đang tập trung mổ cơm Long Huyết.
 
Xa xa, thần tình Minh Vương hưởng thụt mút thanh cay trong miệng, động tác kia hơi đáng khinh.
 
Tiểu Hắc sau khi ăn no, lập tức ngủ say dưới gốc cây Ngộ Đạo Thụ, Tiểu U cũng chui vào trong U Minh Thuyền nghỉ ngơi.
 
Tiểu Bát vui vẻ ăn cơm Long Huyết của nó, nó lúc trước nghĩ quán ăn này là tai ương của nó.
 
Nhưng thật không ngờ, người của quán ăn này tốt đẹp hơn dự kiến.

Nó không cẩn thận ăn béo rồi.
 
Nhưng ăn béo mới tốt, làm một con gà có lý tưởng, làm sao không biến béo được?
 

Làm một con gà, ta béo ta kiêu ngạo.
 
Tiểu Bát vặn vẹo mông gà, kêu cạch cạch vài tiếng, tiếp tục vùi đầu đối phó cơm Long Huyết.
 
Bỗng nhiên, thân hình Tiểu Bát cứng đờ, chậm rãi nâng đầu, quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ nhìn thấy Bộ Phương hai mắt tỏa sáng, mặt không chút thay đổi theo dõi nó.
 
Ánh mắt kia… Tiểu Bát rất quen thuộc!
 
Làm Bát Trân Kê sống lớn đến bây giờ, Tiểu Bát rất quen thuộc với những ánh mắt đó.
 
Lúc trước ánh mắt Nam Cung Vô Khuyết nhìn nó cũng như vậy, sau đó cánh gà của nó bị mất đi một cánh.
 
Từ đó về sau, nó lập tức ghi nhớ thật sâu ánh mắt không có ý tốt này!
 
Giờ phút này, Bộ Phương vì sao cũng là ánh mắt này!
 
Hắn muốn làm gì với gà?
 
Cạch cạch cạch!
 
Tiểu Bát trừng lớn mắt, sau khi nuốt cơm Long Huyết trong miệng, cảnh giác nhìn Bộ Phương, không ngừng lui về sau.
 
- Đừng sợ, cơm Long Huyết ăn ngon không.

Nếu ăn ngon, ngày mai thêm cơm cho ngươi.
 
Bộ Phương cong khóe môi cứng ngắc, lộ ra tươi cười hiền lành.