Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 647: 647: Một Muỗng Đi Nửa Muối Không Đủ Đô 2





 
 
Bộ Phương lạnh nhạt, ngón tay vươn ra, nhất thời Long Cốt Thái Đao xoay tròn trong tay hắn, ánh đao lóe ra.
 
Chát một tiếng, Bộ Phương cầm chặt thái đao, tay còn lại đè lên linh thú trảo, chuẩn bị bắt đầu xử lý.
 
Bên cạnh Văn Nhân Sửu giống như bị bông tuyết bao phủ, Băng Tinh Thái Đao xuất kia tản ra hàn khí.

Chân khí của hắn nhập vào trong đó, khiến thái đao của hắn giống như sống lại.
 
Hắn cầm Băng Tinh Thái Đao, cắt mạnh xuống, chặt đứt hết phần móng của linh thú trảo, hơn nữa một đao cắt xuống, tiếng động leng keng vang vọng, vảy cứng rắn trên linh thú trảo đều bị vỡ bay.
 
Động tác hắn xử lý linh thú trảo này rất thành thạo, thực hiển nhiên đã từng nấu món này.

Cho nên thần thái hắn tràn ngập tự tin.
 
Trái lại động tác của Bộ Phương lại không thông thuận như vậy.

Bộ Phương cầm linh thú trảo, quan sát liên tục, đang đánh giá cẩn thận, không biết đang quan sát cái gì.
 
Bên cạnh Bộ Phương, trợ thủ lâm thời kia đã cẩn thận xử lý tốt ớt, vị cay nhất thời tràn ngập trong không khí, xông lên mắt trợ thủ, khiến đôi mắt trợ thủ cũng đỏ bừng.
 
Bộ Phương liếc mắt nhìn trợ thủ một cái, vung tay lên, nhất thời Huyền Vũ Oa bay ra, Bộ Phương đổ Thiên Sơn Linh Tuyền vào trong.
 
Ngay sau đó, há miệng, phun ra ngọn lửa màu vàng.


Ngọn lửa vừa xuất hiện, nhiệt độ cả không gian đều nóng cháy.
 
Rất nhiều người đều rùng mình trong lòng.
 
Đôi mắt của Văn Nhân Sửu kia co rụt lại.
 
- Tên này, vậy mà dùng thiên địa huyền hỏa nấu ăn?
 
Trong đôi mắt của Văn Nhân Sửu hiện lên vẻ kinh hãi, thiên địa huyền hỏa phi thường điên cuồng và bất ổn, nhiệt độ cao kỳ quái, rất khó nắm bắt, đầu bếp bình thường rất ít dùng thiên địa huyền hỏa nấu nướng.
 
Bình thường, đầu bếp Thao Thiết Cốc đều dùng linh tài nhóm lửa.

Ngọn lửa này không chỉ có nhiệt độ ôn hòa, hơn nữa lúc đốt cháy linh tài, khói bay lên cũng sẽ có tác dụng phụ trợ món ăn.
 
Ùng ục ùng ục.
 
Khi thiên địa huyền hỏa bùng cháy, Thiên Sơn Linh Tuyền trong Huyền Vũ Oa sôi trào lên.
 
Trợ thủ của Bộ Phương vừa rơi lệ vừa cắt ớt, vừa tỏ vẻ kỳ quái nhìn động tác của Bộ Phương.

Chỉ thấy, Long Cốt Thái Đao của Bộ Phương đâm xuống, linh thú trảo kia nhất thời bị đánh bay, rơi vào trong Huyền Vũ Oa đang sôi trào.

Trợ thủ sửng sốt, bởi vì Bộ Phương vốn không hề xử lý linh thú trảo a? Vảy không đánh, móng cũng không xử lý…
 
Xuy xuy xuy…
 
Có khói trắng bốc lên, chân gà chìm nổi trong Huyền Vũ Oa, rất nhanh có một ít huyết sắc từ trong linh thú trảo thấm ra.
 
- Ngươi tiếp tục xắt, xử lý xong những cây ớt này thì múc nửa muỗng tương ớt trong bình này ra, hòa với ớt vừa xắt, tạo thành sốt cay.
 
Thời điểm chờ đợi xử lý xong linh thú trảo, Bộ Phương lấy ra một bình thủy tinh đặt bên cạnh trợ thủ, nói.
 
Nhưng Bộ Phương sau khi đặt xuống bình thủy tinh, quay đầu nhìn thoáng qua tôn giả Đao Bá xa xa, nhất thời nhíu mày, nói bổ sung:
 
- Múc một muỗng đi, nửa muỗng không đủ đô.
 
Vẻ mặt trợ thủ ngây ngốc, gật đầu, nhiều ớt như vậy còn phải thơm tương ớt.

Nhưng hắn chỉ là trợ thủ, có thể nói gì chứ?
 
Bộ Phương nhìn thoáng qua Huyền Vũ Oa, Thiên Sơn Linh Tuyền trong nồi sau khi hóa thành huyết sắc, Bộ Phương giơ bàn tay lên, vỗ lên Huyền Vũ Oa.

Nhất thời linh thú trảo bay ra tán loạn trong Huyền Vũ Oa.
 
Chân khí tràn ngập, tiến vào trong Long Cốt Thái Đao, khiến Long Cốt Thái Đao giống như đang phát ra tiếng rồng ngâm.

Tiếng động rồng ngâm kia vang vọng toàn trường, khiến trong lòng mọi người nhảy dựng lên.

 
Ngay sau đó, hào quang hiện lên.
 
Một tầng da của linh thú trảo cũng bị tróc xuống.
 
Tốc độ của đao kia thật sự quá nhanh, trợ thủ chỉ cảm thấy một đạo kim quang hiện lên trước mặt, rồi lập tức phát hiện, chân gà đặt xuống đã xử lý sạch sẽ.
 
Thịt chân trắng noãn kia thậm chí hơi dai dai, tản ra hơi nóng hôi hổi.
 
- Nhanh làm sốt cay đi…
 
Bộ Phương liếc mắt nhìn trợ thủ há hốc mồm, lạnh lùng nói.
 
Trợ thủ nhanh chóng ngậm miệng lại, lấy ra chậu sứ thanh hoa thật lớn, đổ hết ớt đã xử lý xong vào, thật cẩn thận mở ra bình thủy tinh Bộ Phương đưa.
 
Vừa mở, trợ thủ ngửi thấy mùi cay tràn ngập, trong nháy mắt che lấp lỗ mũi hắn.
 
Con mẹ nó chứ!
 
Lỗ mũi của trợ thủ cũng mở lớn, trong nháy mắt đỏ bừng.

Đôi mắt hắn phủ đầy tơ máu, vị cay này… quả thực đáng sợ.
 
Bịt mũi lại, trợ thủ cẩn thận múc ra một muỗng tương ớt đỏ rực, đổ vào chậu sứ thanh hoa, sau đó đổ vào linh dịch Bộ Phương chuẩn bị, chậm rãi khuấy đều.
 
Ừng ực…
 
Càng khuấy, vị cay kia càng dần thành hình.

Sốt cay đỏ bừng khiến trợ thủ thấy hết hồn.

Phía trên sốt cay không có ớt nổi lên, hoặc là do đã từng xử lý, những trái ớt này đều lắng đọng xuống dưới.

Nhưng sốt cay bình thường như vậy lại khiến người ta cảm thấy sóng ngầm trào dâng mãnh liệt.

 
Khuấy hồi lâu, trợ thủ cảm giác mặt mình bị cay đến đỏ bừng, sắp phun máu, Bộ Phương mới chậm rãi hô lên:
 
- Có thể rồi.
 
Trợ thủ vừa nghe, giống như được đặc xá, xoay người trốn sang một bên thở mạnh.
 
Bộ Phương cẩn thận đặt linh thú trảo vào trong chậu sứ thanh hoa.
 
Xa xa.
 
Ánh mắt Văn Nhân Sửu sáng như ánh đuốc.

Thái đao trong tay hắn lóe sáng, ngay sau đó, đặt thái đao lên bàn, nhìn về phía Bộ Phương, vô cùng tự tin mở miệng.
 
- Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo, hoàn thành!
 
Hắn vươn tay, lấy ra từ trong chậu sứ, ầm ầm, ớt quay cuồng.Văn Nhân Sửu mặc không đổi sắc, cầm lên một chân gà đỏ nóng hôi hổi.