Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 588: 588: Có Lẽ Là Bởi Vì Ta Đẹp Trai 1





 
Một kiếm Tu La, trảm diệt thiên địa!
 
Dù sao cũng là vũ khí trong Tu La Cổ Thành có thể so sánh với Tu La Tháp, uy năng thập phần mạnh mẽ.
 
Kiếm quang lan tỏa đầy trời giống như muốn xé nát tan cả hư không.
 
Không gian vang lên tiếng cót két do không chịu nổi gánh nặng.
 
Uy lực của một kiếm này khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh hãi.
 
Ngay sau đó, hư ảnh Hắc Cẩu thật lớn che thiên tế nhật, một tiếng chó sủa đinh tai nhức óc khiến màng tai tất cả mọi người muốn nổ nứt ra, đầu óc rung lên ầm ầm.
 
Dung nhan tinh xảo tuyệt mĩ của thánh nữ nhăn lại, bịt kín lỗ tai, khó chịu vô cùng.
 
Rầm rầm!
 
Bên trong hư ảnh Hắc Cẩu đang rít gào, một kiếm của Tu La Hoàng hung hăng chém xuống.

Thế nhưng một kiếm kia vậy mà từ từ vỡ nát ở phía trước hư ảnh Hắc Cẩu.

Năng lượng nổ vang, khi kiếm ảnh dừng trên người Cẩu gia thì cũng là lúc hoàn toàn tan biến.
 
Két két két.
 
Một chùm tia sáng phụt thẳng ra từ chỗ mi tâm của Cẩu gia, giống như muốn xuyên thủng qua không gian.

Ngay lập tức, Tu La Hoàng bị chùm sáng xuyên thủng, huyết vân phía sau cũng bị nổ tung tan nát…
 

Huyết vân đầy trời dần tản đi, phần ngực phân thân của Tu La Hoàng bị xẻ đôi ra, ngay lập tức trở nên thập phần ảm đạm, toàn thân bắt đầu vỡ nát!
 
Tu La Hoàng… cứ như vậy bị đánh bại sao? Tất cả mọi người hỗn loạn trong gió, dại ra vạn phần.

Một tiếng chó sủa đã lập tức khiến Tu La Hoàng tiêu tán.

Con chó này… là yêu nghiệt đến từ nơi nào!
 
Đôi mắt sáng chói của Tu La Hoàng dần dần ảm đạm, ngay sau đó trở nên thập phần thâm thúy, thâm thúy giống như một hố đen thu hút tâm thần của người khác.
 
- Phá vỡ Tu La Kiếm của ta, hủy đi Tu La Thân của ta, đoạt mất Tu La Tháp của ta… tại hạ đều đã nhớ kỹ càng, đợi đến khi ta trở về từ Tiềm Long Vương Đình… cũng chính là ngày giỗ của ngươi!
 
Mâu quang sâu xa của Tu La Hoàng dừng trên người Cẩu gia béo núc cùng với Bộ Phương đứng trên U Minh Thuyền.

Tiếng nói vang vọng cả hư không, từng tấm tự phù đều hóa thành huyết sắc bay phất phơ, rải rác khắp trời cao, giống như cột máu phụt ra.
 
Ánh sáng chói mắt chỗ mi tâm của Cẩu gia dần dần khép kín.

Hư ảnh Hắc Cẩu rít gào tận trời cũng chậm rãi tiêu tán.
 
- Tu La Hoàng cái gì chứ… đủ ngông cuồng, Cẩu gia của ngươi sẽ chờ, có bản lĩnh thì đến ngay đi!
 
Cẩu gia trợn trắng mắt, ngáp một cái thật sâu, giọng nói dịu dàng dễ nghe lan tỏa khắp hư không.
 
Thân hình của Tu La Hoàng dần dần biến mất, mâu quang nhìn chăm chú vào Cẩu gia.

Ngay sau đó chậm rãi hóa thành năng lượng trời cao, tiêu tán ngay trong vòm trời.

Nhưng năng lượng này lần nữa ngưng tụ, hóa thành một trận pháp truyền tống không ngừng quay tròn phía trên vòm trời.

Hào quang trận pháp tỏa ra vạn trượng, quang hoa rọi xuống, chiếu lên người thánh nữ Tu La.

Thần tình thánh nữ phức tạp nhìn Bộ Phương, nhìn Bộ Phương thật sâu.
 
Vù vù…
 
Một trận dao động hiện lên, thân hình thánh nữ lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
 
Huyết sắc trên vòm trời tiêu tán, tầng mây dần dần tản ra, ánh trời chiều giống như lửa cháy hiện lên trên vòm trời, bắn ra hào quang tươi đẹp.
 
Cẩu gia bước từng bước nhỏ, dừng trên U Minh Thuyền.

Mắt chó cũng gần như khép kín, ngáp một cái liền ngủ khò khò trên thuyền.
 
- Việc động thủ… quả thật quá mệt mỏi rồi, vẫn là ngủ thoải mái hơn nhiều.
 
Bộ Phương cũng cạn lời, con chó này, thật là ngoài ăn chính là ngủ mà…
 
Tất cả mọi người câm như hến, khiếp sợ không dám hé miệng.
 
Cảnh tượng nơi này lập tức trở nên hơi quỷ dị.

 
Năm luyện đan sư đặt mông ngồi xuống đất, không hề để ý đến hình thái bất nhã hiện giờ của bản thân, trợn mắt há hốc mồm nhìn Bộ Phương.
 
Bộ dáng của những người khác cũng không kém bao nhiêu, đều là vẻ mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm Hắc Cẩu đang ngủ say phì phò kia, cùng với Bộ Phương đang đứng bên người Cẩu gia.
 
Nam Cung Vô Khuyết vươn mình đứng dậy, cười ha ha.

Hắn biết ngay lão Bộ sẽ không dễ dàng bị bắt đi như vậy.

Nam nhân Nam Cung Vô Khuyết hắn nhìn trúng làm sao dễ dàng bị bắt đi như vậy?
 
Cả người Di Tát và Đồng Hồn đều sợ run không ngừng, đó là do khủng bố tạo thành, bọn họ thật không ngờ kết quả cuối cùng lại là như vậy.
 
Thánh nữ đại nhân ngay cả phân thân Tu La Hoàng cũng chiêu gọi rồi, cũng vẫn không thể mang đi tiểu tử kia… Phân thân của Tu La Hoàng đại nhân lại là bị một con Hắc Cẩu đột nhiên xuất hiện rống vỡ!
 
Trời ơi! Thế giới này làm sao vậy?
 
Lúc này đây, Tu La Cổ Thành của bọn họ chính là thiệt hại lớn nhất, tổn thất một cường giả Thần Thể Cảnh không nói, ngay cả phân thân của Tu La Hoàng đại nhân cũng ngã xuống ở nơi này, quả thật là hỏng bét tột cùng.
 
Bỗng nhiên Di Tát và Đồng Hồn quỳ rạp trên mặt đất liếc mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được sợ hãi trong mắt đối phương.
 
Không có chút do dự, hai người đột nhiên đứng dậy, định bay nhanh ra ngoài Thiên Lam Thành.

Nhưng rất nhanh, hai người bọn họ đều bị dọa ngây người.

Chân khí vừa mới khởi dậy cũng biến mất ngay lập tức.
 
Phía trên vờm trời xa xa, có hơi thở đáng sợ bay đến.
 
Hơi thở khủng bố kia khiến tâm thần hai người sợ run, cuối cùng ngay cả tâm tư chạy trốn cũng tiêu tán.
 
Xoát xoát xoát!
 
Một bóng người bay tới, hơi thở mênh mông tràn ngập, ánh mắt sắc bén giống như trường kiếm phong duệ.
 
Đây là cường giả khoác chiến khải.


Hơi thở của chiến khải màu trắng bạc lan tỏa ra, khiến cho người này trông giống như một vị thần.
 
Vị cường giả ngân khải vừa hạ xuống, liếc mắt nhìn Di Tát và Đồng Hòa đang muốn bỏ chạy, hừ lạnh thật mạnh một tiếng, lực tinh thần dồi dào khuếch tán ầm ầm khắp nơi.
 
Đôi mắt Di Tát và Đồng Hòa nhất thời co rụt lại, hai người đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đặt mông ngồi xuống mặt đất.
 
Đây là một cường giả Thần Thể Cảnh không kém gì lão yêu Tu La.

Cường giả chân chính của Đan Phủ rốt cuộc đã chạy đến đây, bọn họ trốn không thoát.
 
- Người của Tu La Cổ Thành… dám đến Đan Phủ ta phạm tội, bắt lại, áp giải vào trong đan lao chờ đợi thẩm vấn!
 
Nam tử ngân khải lạnh lùng nói.
 
Thủ vệ phía sau hắn nhất thời tuân lệnh, tiến về trước, trong tay hiện lên lò đan màu đen.

Mở ra nắp lò đan, Di Tát và Đồng Hòa nhất thời bị lò đan hút vào trong.
 
Mâu quang nam tử ngân khải lạnh băng, nghiêm nghị nhìn quét bốn phía, không nhịn được hít sâu một hơi.
 
Cả trung tâm quảng trường đều hóa thành một vùng phế tích.

Đá vụn rơi đầy đất kia dưới tác dụng của trận pháp hộ thành của Thiên Lam Thành, chậm rãi được chữa trị.