Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 581: 581: Tu La Lão Yêu Chết 2





 
Cả người Lão Yêu co rụt, trái tim trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, sau một khắc...
 
Lực lượng toàn thân hắn bị rút đi, khuôn mặt trẻ tuổi nhanh chóng trở nên già yếu, sau một khắc, hóa thành bộ dạng tuổi già sức yếu, thân thể to lớn cũng nhỏ đi, hai chân lảo đảo, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
 
Tròng mắt Lão Yêu cũng rung động, hắn há miệng muốn nói điều gì, nhưng không phát ra tiếng.
 
Tâm thần của hắn từ từ sụp đổ, cảm giác khí lực bị rút sạch.
 
Trái tim của hắn, bị một sợi tóc màu đen nhánh quấn lấy, thổi phù một tiếng...!cắn nát.
 
Khụ khụ khụ...
 
Thân thể Lão Yêu kịch liệt chấn động, ho ra máu...!ngã xuống đất, dấy lên bụi bặm đầy đất.
 
Tiểu U thu hồi sợi tóc bắn ra, sắc mặt không chút thay đổi, phảng phất như vừa làm một chuyện gì đó rất nhỏ bé, không thèm để ý.
 
Nhưng tất cả mọi người đều sợ ngây người.
 
Bao gồm Tu La Thánh Nữ.
 
Lão Yêu...!chết rồi sao?
 
Cứ như vậy mà chết? Một sợi tóc...!thắt cổ Lão Yêu bức đứt năm đạo gông xiềng Chí Tôn?
 
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, khán giả cũng phát rét, không dám tin nhìn nữ nhân xinh đẹp đang trôi nổi trong hư không.
 
Nữ nhân kia đẹp như thế...!Làm sao lại khủng bố như vậy! Nói giết...!liền giết!
 
Năm vị luyện đan đại sư cũng nuốt nước bọt, da mặt run rẩy.

 
Năm người bọn họ cộng lại cũng không đánh lại một mình Lão Yêu, kết quả Lão Yêu dễ dàng bị đối phương giết chết ngay lập tức...
 
Chuyện này...!có chút mất mặt!
 
Tiêu Hà cùng Tây Môn Hiên hít vào một hơi, bọn họ cũng cảm thấy trái tim co rụt, không ngờ người phục vụ này lại...!đáng sợ như vậy.
 
Đây là người phục vụ sao? Quả thực chính là Nữ Sát Tinh!
 
Không chỉ bọn họ, không ít khán giả cũng run rẩy.
 
Những khán giả này đều là thực khách từng đến quán ăn Vân Lam ăn cơm, bọn họ ban đầu cũng không thiếu người đùa giỡn Tiểu U, mặc dù cũng bị dạy dỗ, nhưng bọn hắn đột nhiên phát hiện, dạy dỗ kia quả thực chính là phần thưởng...
 
Ôn nhu khiến bọn họ bây giờ muốn khóc hơn bất kỳ lúc nào.
 
Thì ra ban đầu bọn họ đã đùa giỡn một Nữ Sát Tinh...
 
- Ngươi lại giết Lão Yêu...
 
Sắc mặt Tu La Thánh Nữ lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Tiểu U, có lửa giận hiện lên.
 
- Giao Bộ Phương ra đây, nếu không...!ngươi cũng sẽ chết.
 
Tu La Thánh Nữ nheo mắt, chăm chú nhìn Tiểu U.
 
Sắc mặt Tiểu U không chút thay đổi nhìn lại.
 
Sau một khắc, đôi môi đỏ mọng của Tu La Thánh Nữ khẽ nhếch lên, nàng giơ cánh tay trắng như ngọc, tấm lụa đỏ nhất thời quay lại, nhanh chóng thu liễm về phía nàng.
 
Rất nhanh, tấm lụa đỏ xếp lại bên cạnh Thánh Nữ, hóa thành một tấm vải đỏ.
 
Nhưng bên dưới lại trống không.
 
Tấm lụa đỏ quấn quanh Nam Cung Vô Khuyết cũng biến mất, hắn tung mình đứng lên, sắc mặt khó tin nhìn phía xa, chỗ này...!trống không.
 
- Lão...!Lão Bộ đâu rồi? !
 
Không thấy Bộ Phương! !
 
Trên khuôn mặt U Minh nữ lần đầu tiên xuất hiện gợn sóng, bởi vì nàng phát hiện nàng cảm giác không được khí tức của Bộ Phương nữa.
 
Điều này sao có thể?
 
Lúc trước Bộ Phương rõ ràng vẫn ở trong tấm lụa đỏ!
 
Bộ lão bản mất tích? !
 
Tất cả mọi người đều cảm thấy rợn tóc gáy, cả người bao trùm lạnh lẽo.
 
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tu La Thánh Nữ giống như gặp quỷ.
 
- Bộ Phương đâu?
 
Tiểu U nhíu mày, lạnh lùng quay đầu hỏi Tu La Thánh Nữ.
 

Tu La Thánh Nữ vuốt vuốt tấm vải đỏ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, lộ ra một nụ cười mị hoặc:
 
- Ta không biết.
 
Tiểu U mặt lạnh, thân hình nháy mắt biến mất trong hư không.
 
Tròng mắt Thánh Nữ cũng nhíu lại, thân hình cũng run lên, đột nhiên biến mất.
 
Rầm rầm rầm! !
 
Trong hư không, truyền đến một trận nổ vang, ba động kịch liệt khuếch tán!
 
Sau một khắc, thân hình Tiểu U và Thánh Nữ đều hiện ra ở phía xa.
 
Mái tóc màu đen của Tiểu U phiêu đãng.
 
Còn quanh người Thánh Nữ là lụa đỏ thổi quét.
 
Tê tê tê!
 
Một người đẹp đến tận cùng, một người là nữ nhân vô cùng cường hãn!
 
Không ai nghĩ tới, lại đột nhiên xuất hiện Thánh Nữ mạnh như vậy, có thể ngang tài ngang sức với Tiểu U!
 
- U Minh nữ, ngươi rất mạnh...!Đáng tiếc, ngươi không giết được ta, ngươi cũng không tìm được...!Bộ Phương.
 
Thánh Nữ khẽ mỉm cười.
 
Mái tóc màu đỏ tung bay, đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy ý cười, nhìn Tiểu U.
 
Nam Cung Vô Khuyết quỳ xuống chỗ Bộ Phương biến mất, trừng mắt, khuôn mặt kỳ lạ.
 
- Lão Bộ ...!thật sự bị nữ nhân kia bắt đi rồi?
 
- Ngươi đừng ép ta...!Giao Bộ Phương ra đây.
 
Tiểu U hít một hơi thật sâu, nàng lại nhổ một sợi tóc màu đen, bấm tay nhắm ngay Tu La Thánh Nữ.
 

Nụ cười trên mặt Thánh Nữ biến mất, trở nên lạnh lùng.
 
Tấm lụa đỏ quay cuồng, giống như hóa thành một cái yếm bao trùm lấy thân thể bốc lửa.
 
Tiểu U nheo mắt, sau một khắc...!cong ngón tay búng ra.
 
Xẹt! !
 
Giống như điện quang loé lên, hư không cũng nứt vỡ.
 
Mái tóc Thánh Nữ tung bay, bàn tay nắm lại, nhất thời một ký hiệu thần bí từ trong tay nàng ném ra, va chạm với sợi tóc kia.
 
Một tiếng “ầm ầm” nổ tung, hư không cũng vỡ nát.
 
Uy lực kinh khủng, khiến tất cả mọi người đều ồ lên.
 
- Ngươi...!không giết được ta đâu.
 
Thánh Nữ nắm thủ ấn, khẽ cười nói.
 
Bỗng nhiên, nụ cười của nàng cứng lại, thân thể chợt cứng đờ.
 
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Thánh Nữ...
 
Trên mặt Thánh Nữ nhất thời hiện ra vẻ nổi giận, cúi đầu nhìn xuống tấm lụa đỏ đang bọc lấy thân thể mềm mại của mình.