Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 561: 561: Tín Nhiệm Giữa Gà Và Người 2





 
 
Không cười không được, bởi vì Bát Trân Kê lại chạy!
 
Bộ Phương mới đi được hai bước, Bát Trân Kê lại bắt đầu phi nước đại trên võ đài.

 
Nó muốn bay đến ước mơ của nó!
 
Nó đã là một con gà có lý tưởng!
 
Sắc mặt Bộ Phương tối đen, khóe miệng giật giật, thân hình gia tốc, chân khí dâng lên, cả người giống như tia chớp bay về phía Bát Trân Kê.

 
- Tiểu Bát! Đừng chạy!
 
Bộ Phương hô to.

 
Nhưng Bát Trân Kê không quay đầu lại, tự do chạy trên võ đài.

 
Trọng tài chính cảm thấy hắn không nên cười, hình ảnh như vậy thật sự không tốt, nhưng hắn thật sự không nhịn được, nhìn Bộ Phương kiêu ngạo đuổi theo một con gà, con gà loạng choạng hướng phao câu về phía Bộ Phương, cảm giác thật tức cười.

 
Phụt!
 
Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười.

 

- Ha ha ha!
 
Bỗng nhiên, Trọng tài chính ngẩn ngơ, bởi vì hắn phát hiện con gà kia lại giang cánh, vọt về phía hắn, nhảy lên, một chân gà dẫm lên đầu hắn, tiếp tục tát chạy rất nhanh.

 
Khóe miệng Bộ Phương giật giật! Trọng tài ngu ngốc, ngươi cười tiếp đi.

 
Bát Trân Kê là Thần Cảnh linh thú, mặc dù không có lực chiến đấu, nhưng tốc độ di động rất nhanh, nếu nó muốn chạy, cho dù là cường giả Thần Thể cảnh cũng rất khó đuổi kịp.

 
Lúc này Trọng tài chính tức giận cũng gia nhập vào đội quân bắt gà, hai người chạy khắp võ đài, vẫn không bắt được con gà.

 
Nam Cung Vô Khuyết ngồi trên võ đài, vỗ đùi cười ha ha, hắn không ngờ lại xuất hiện loại biến cố này, hắn cho rằng với thủ đoạn của Bộ Phương, khẳng định có thể đối phó với con Bát Trân Kê này!
 
Ban đầu hắn ở trong Đan Tháp, phải dùng đủ mọi thủ đoạn lừa bịp, mới bắt được một cánh gà, tốc độ của hắn không thể sánh bằng con gà này!
 
- Ha ha ha!
 
- Ha ha ha ha ha ha!
 
Tiếng gà gáy không ngừng vang dội trên võ đài, Bát Trân Kê giống như một ngôi sao trên võ đài, nó ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, cao ngạo, bởi vì nó đang đuổi theo lý tưởng của mình!
 
Mao Thạch căn bản không biết trên võ đài đã xảy ra chuyện gì.

 
Trong đôi mắt của hắn tựa hồ chỉ có ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt, ánh lửa thiêu đốt mãnh liệt mà mênh mông, trong nháy mắt bắt đầu khởi động, tinh thần lực của hắn như thủy triều tuôn trào, không ngừng bao trùm lên dược liệu trong lò đan, dược liệu kia rất nhanh xuyên qua ngọn lửa, bị đốt cháy chỉ còn lại dược dịch tinh hoa.

 
Dược dịch lưu chuyển, hình thù kỳ quái, giọt giọt lơ lửng sau lò luyện đan, Thất Thải Ban Lan.

 
Đây là một hình ảnh tuyệt mỹ, khiến Mao Thạch cũng say mê chìm đắm không thể kềm chế.

 
Mao Thạch là một người cao ngạo tự phụ, đối thủ của hắn chỉ có Mộ Bạch, không có những người khác, cho nên hắn căn bản cũng không xem trọng tên đầu bếp Bộ Phương, một đầu bếp cặn bã cũng muốn so đấu với Luyện Đan Sư!
 
Một khi Tam Văn linh đan ra lò, hắn nhất định sẽ chiến thắng!
 
Hắn khó có thể tưởng tượng, có món ăn gì có thể vượt qua Tam Văn linh đan?
 
- Ha ha ha!
 
Khi hắn đang hết sức chăm chú luyện đan, một đạo thanh âm kỳ quái đột nhiên loạn vào.

 
- Cái quỷ gì vậy? Con gì gáy vậy?
 
Mao Thạch ngẩn ngơ, tiếng gáy này xuất hiện rất đột ngột, giống như đột nhiên xông vào trong đầu hắn, khiến cho hắn không kịp chuẩn bị.

 
Sau một khắc, đôi mắt hắn co rụt, khí tức rối loạn, tinh thần lực cũng rối loạn!

 
- A a a! Ở đây sao lại có gà? Làm sao lại chạy đến lò luyện đan của ta!
 
Ở phương hướng phía trên nắp lò luyện đan, một con gà đột nhiên nhảy lên, cổ gà run rẩy.

 
Mao Thạch trợn mắt, con gà kia cũng trợn mắt.

 
Một người một gà cứ như vậy nhìn nhau bối rối.

 
- Tiểu Bát! Đừng làm rộn, người ta đang luyện đan, ngươi nghiêm túc một chút!
 
Từ nơi xa, Bộ Phương thấy một màn này, vội vàng chạy đến, hô hấp có chút dồn dập.

 
Bát Trân Kê quay đầu lại nhìn Bộ Phương, mào gà giương lên.

 
- Tuyển thủ Mao Thạch! Ngươi phải tĩnh táo, ngươi đang ở thời khắc luyện đan mấu chốt, phải bình tĩnh, tinh thần tuyệt đối đừng chấn động!
 
Trọng tài chính co người lại, cảm giác sắp có chuyện xảy ra, cảm giác cần trấn an Mao Thạch.

 
- Tiểu Bát ngoan, đừng làm rộn.

 
Mao Thạch hít một hơi thật sâu, ba động tinh thần phập phồng bất định cuối cùng cũng ổn định lại.

 
- Tên đầu bếp thối nhà ngươi! Nhanh xách con gà của ngươi đi cho ta!
 
Mao Thạch lạnh lùng nói, trong đôi mắt ánh lửa màu đen lưu chuyển.

 
- Được được! Tiểu Bát có nghe thấy không, người ta không thích ngươi, còn không mau tới đây.


 
Bộ Phương lặng lẽ bước đến nói.

 
Bát Trân Kê kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn Mao Thạch, Mao Thạch hừ một tiếng, trừng mắt nhìn con gà.

 
Bỗng nhiên, Bát Trân Kê cảm ứng được Bộ Phương đang lao đến.

 
Cánh gà khẽ vỗ, chân gà lại bắt đầu phóng đi.

 
Chân gà bước ra, lại nhảy lên đầu Mao Thạch, con gà cào cấu nhảy lên cao, kèm theo mấy giọt trong suốt, dính trên mái tóc Mao Thạch.

 
Bộ Phương ngây dại, khán giả ngây dại, Mao Thạch cũng ngây dại!
 
Sau một khắc, tinh thần lực của Mao Thạch đột nhiên bạo tẩu, tiếng vù vù vang dội, lò luyện đan sôi trào.

 
Một tiếng gầm thét vang dội!
 
- Con gà chết tiệt! Lại dám ỉa trên đầu ta? ! A a a a a! ! !