Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 503: 503: Ngực Ta Lớn Ta Có Quyền Kiêu Ngạo 2





 
 
Xoay người hô vào trong phòng bếp:
 
- Lão Bộ! Địch nhân của ngươi đánh đến tận cửa rồi!
 
Ma nữ An Sênh ...!không phải là đối thủ trận tiếp theo của lão Bộ sao? !
 
Không ngờ người ta lại tự mình đánh đến tận cửa, cái này gọi là cái gì? Khiêu khích sao?
 
Có U tỷ chúng ta ở đây ngươi cũng dám khiêu khích? Đừng tưởng rằng ngực lớn thì ngươi lợi hại!
 
- Thì ra là ngươi Nam Cung Vô Khuyết, đã lâu không gặp, nghe nói Thiên Địa Huyền Hỏa của ngươi bị người ta rút đi rồi...!Thế nào, có vượt qua cuộc thi vòng loại không?
 
An Sênh thấy Nam Cung Vô Khuyết, khẽ nheo mắt, cười nói.
 
- An ngực lớn, thực lực của ta ngươi cũng không phải không biết, ta giống như loại người quen dựa vào ngoại lực sao? Ta dựa vào nội tại!
 
Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy không vui, nữ nhân này đang hoài nghi nội tại của hắn! Cho nên trừng mắt, nhìn ngọn núi cao vút trước ngực An Sênh mở miệng nói.
 
- Ngươi vẫn trước sau như một, không biết xấu hổ...!Được rồi, hôm nay tỷ tỷ tới không phải để tìm ngươi, nghe nói chủ quán ở đây chính là đối thủ trận tiếp theo của ta, cho nên tới thăm hỏi một chút.
 
Ma nữ An Sênh nói.
 
- Muốn ăn cái gì thì gọi, thăm hỏi gì đó thì không cần.

 
Song, Bộ Phương cũng không từ trong phòng bếp đi ra, chỉ có thanh âm bình tĩnh từ đó bay ra.
 
- Gọi thức ăn?
 
Ma nữ An Sênh sửng sốt, khóe miệng nhất thời hiện lên một nụ cười:
 
- Được, tỷ tỷ ta gọi thức ăn.
 
- Tiểu Đoạn Đoạn, ngươi không phải rất thân thiết với Bộ lão bản sao? Nói cho ta biết...!Món ăn gì ngon?
 
Ma nữ An Sênh quay đầu nhìn về phía Đoạn Vân đang chăm chú quan sát con chó đen nói.
 
Đoạn Vân phục hồi tinh thần, gật gật đầu nói:
 
- Món ăn gì ngon? Dĩ nhiên là Phật Nhảy Tường rồi...
 
- Hôm nay không có Phật Nhảy Tường.
 
Tiểu U không biết từ lúc nào xuất hiện, sắc mặt vô cảm nói, nàng vẫn rất trách nhiệm với nhiệm vụ của mình.
 
- Cho tỷ tỷ một phần thịt kho tàu, nghe nói ăn thịt bổ thịt! Ta đang ngại thịt quá ít...
 
Ma nữ An Sênh cười nheo mắt nói với Tiểu U.
 
Tiểu U là mỹ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nữ đẹp hơn nàng, là một nữ nhân, lần đầu tiên ma nữ An Sênh thấy cảnh giác.
 
Nhưng mặc dù dung mạo của nàng không sánh bằng Tiểu U, nhưng nàng cũng có chỗ thắng được Tiểu U...
 
Ưỡn ngực, đôi môi đỏ mọng của ma nữ An Sênh chu lên, ngực ta lớn ta có quyền kiêu ngạo!
 
- Cho ta một phần cơm trứng chiên...!Thật hoài niệm cơm trứng chiên của Bộ lão bản.
 
Đoạn Vân cảm thán nói, tâm tình bất giác có chút kích động, hắn có thể ăn được cơm trứng chiên của Bộ lão bản rồi, nói không kích động là nói dối.
 
- Còn các ngươi?
 
Tiểu U không thèm để ý ánh mắt khiêu khích của ma nữ An Sênh, nhìn về phía hai người phía sau bọn họ.
 
Chính là Tây Môn Hiên và Tiêu Hà.
 
Hai người thoáng ngây ngươi, làm gì? Gọi món ăn sao?
 
Bọn họ chỉ là đi ngang qua...!Vào xem một chút thôi.
 
- Ta...!giống hắn.

 
Tây Môn Hiên há miệng, dưới ánh mắt của Tiểu U, hắn có chút khẩn trương.
 
Giơ tay lên, chỉ chỉ Đoạn Vân, nói thẳng.
 
- Ta giống nàng...
 
Quả nhiên xinh a, Tiêu Hà nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Tiểu U, vẻ ôn hòa trên mặt càng thêm nồng đậm, cười cười chỉ ma nữ An Sênh nói.
 
Ma nữ An Sênh nghe vậy nhất thời quay đầu lại, ghét bỏ bĩu môi.
 
Tiểu U mặt không chút thay đổi nhìn ma nữ một cái, lại nhìn Tiêu Hà một cái.
 
- Hèn mọn.
 
Tiểu U lạnh nhạt phun ra hai chữ, nói xong xoay người đi tới cửa sổ phòng bếp.
 
Tiêu Hà khóc không ra nước mắt...!Hắn đẹp trai như vậy, tại sao ai cũng nói hắn hèn mọn? !
 
Ma nữ An Sênh tìm chỗ trống ngồi xuống, đôi chân xinh đẹp gác lên nhau, lấp ló dưới làn váy xẻ tà, như ẩn như hiện, hết sức mị hoặc.
 
Đoạn Vân cũng kích động ngồi xuống, có mấy phần mong đợi nhìn về phía phòng bếp.
 
Sau khi Tiểu U báo tên món ăn cho Bộ Phương, tiếp tục trở lại ngồi trước cây Ngộ Đạo.
 
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp phiêu đãng bay ra mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm khiến ánh mắt ma nữ An Sênh nhất thời sáng lên.
 
- Thơm quá, khó trách trên võ đài làm nhiều Luyện Đan Sư tạc lò! Nếu mùi thơm này nồng đậm hơn một chút, người ta căn bản không ngăn cản nổi!
 
Trong lòng ma nữ An Sênh thầm nghĩ.
 
Nghĩ tới đây, nàng bỗng nhiên có chút mong đợi nhìn thấy bộ dạng của Bộ lão bản, kẻ địch trong truyền thuyết của Luyện Đan Sư,.

 
Nhưng trong lòng nàng thật ra vẫn có chút xem thường.
 
Là một Luyện Đan Sư từ nhỏ lớn lên ở Thiên Đan Thành, dĩ nhiên nàng không tin một món ăn có thể có hiệu quả như đan dược!
 
Nàng không tin, một đầu bếp lại có thể so với nghề nghiệp cao quý nhất của Tiềm Long Đại Lục...!Luyện Đan Sư.
 
Tây Môn Hiên và Tiêu Hà có chút lúng túng, bởi vì vị trí có hạn, cho nên hai người và ma nữ An Sênh, Đoạn Vân chen chúc trên một cái bàn.
 
Đặc biệt là Tiêu Hà, không ngừng bị An Sênh trợn mắt, bộ dạng ghét bỏ, hắn thiếu chút cho rằng mình thật sự là kẻ hèn mọn rồi!
 
Không khí thoáng cái trở nên lúng túng.
 
Một lát sau, trong phòng bếp nhất thời bay ra mùi thơm nồng đậm.
 
Tiểu U đi tới chỗ cửa sổ, bưng ra hai món ăn tới đây.
 
Ở bên trong phòng bếp, một đạo thân ảnh cao gầy cũng từ từ hiện ra.
 
Ánh mắt ma nữ An Sênh sáng lên, nhất thời tò mò nhìn về phía người kia!