Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 476: 476: Công Địch Của Luyện Đan Sư 1





Trọng tài nhìn thấy kết quả kiểm tra, cả gương mặt đều cứng lại, một chút vui mừng lúc trước cũng biến mất không thấy.
Khán giả phía dưới cũng cạn lời, cảm thấy khó tin.
Đôi mắt của luyện đan sư Thiên Đan Thành và Thiên Diệu Thành đều co rút, cả người run lên.
Thất bại rồi!
Bọn họ đều thất bại… đan dược bọn họ luyện chế vậy mà đều không đạt yêu cầu, vòng đấu sơ tuyển… bọn họ thật sự bị đào thải!
Bộ Phương lại không có cảm giác gì, một tay cầm tấm biển quán ăn Vân Lam, bước mạnh, vác trên vai, đi từng bước một, chậm rãi đi xuống lôi đài.
Khán giả đều khiếp sợ nhìn hắn, không tự chủ nhường đường.
Lôi đài số tám, người thăng cấp, chỉ có một… đó là đầu bếp duy nhất của Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển lần này!
Ưm!
Tất cả mọi người hít khí lạnh, cảm giác giống như đã xảy ra chuyện gì nguy cấp.

Loại chuyện này, quả thật khó có thể tưởng tượng.
Nhóm luyện đan sư của Thiên Đan Thành và Thiên Diệu Thành đều thất hồn lạc phách.

Bọn họ là thiên tài, thiên phú của bọn họ tuyệt đối rất mạnh, cũng hơi có danh tiếng ở luyện đan giới.


Nhưng… bọn họ ngay cả vòng đấu sơ tuyển cũng không thông qua, đả kích này đối với bọn họ thật sự quá lớn!
- Nếu không phải bởi vỉ mùi hương kia ảnh hưởng… Ta làm sao luyện chế ra đan dược rác rưởi như vậy!
Luyện đan sư của Thiên Diệu Thành tức giận đến cơ mặt vặn vẹo, tức đến phát cuồng, cả người run bần bật.
Luyện đan sư của Thiên Đan Thành cũng lắc đầu, thở dài.

Hắn vẫn nhìn khá thoáng.
Đương nhiên, nói trong lòng không oán tự nhiên là giả.

Nếu không phải bởi vì mùi hương hấp dẫn từ món ăn Bộ Phương nấu ra, hắn không thể nào bị hạ bệ ở vòng đấu sơ tuyển.
Dù sao hắn là thiên tài có cơ hội xông kích vào năm mươi hạng đầu…
Nhưng hết thảy đều không có nếu như.
- Đánh bại… chỉ có thể tự trách bản thân học nghệ không tinh… Trên đường luyện đan, còn cần cố gắng thật lớn.
Thở dài, những luyện đan sư này đều xoay người rời khỏi lôi đài.
Trọng tài mới khó xử nhất, hắn thu hồi ngọc phù, giống như có thể cảm nhận được tiếng mắng nổi giận như mưa rền gió dữ của trọng tài trưởng.
Hôm qua tốt xấu gì cũng có bốn người thông qua… hôm nay lại chỉ có một người.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển.
Trọng tài nắm đầu, hắn bỗng nhiên sợ lần nữa gặp Bộ Phương… Người kia, chỉ cần lên lôi đài sẽ không có chuyện tốt gì.
- Mẹ nó! Nếu lần sau vẫn là hắn, trọng tài này ta không làm nữa! Quả thật là chơi trò cảm giác mạnh a!
Trọng tài rơi lệ đầy mặt.
Khán giả vô cùng hưng phấn, ồ lớn lên.
Chuyện lôi đài thứ tám lan trà khắp nơi.
Cả lôi đài năm mươi người dự thi, trong có còn có luyện đan sư thiên tài của Thiên Đan Thành và Thiên Diệu Thành, nhưng vẫn bị toàn diệt như trước, chỉ có một người đạt thăng cấp.
Tuyển thủ thăng cấp này… không phải luyện đan sư, không phải y sư cũng không phải độc sư.
Mà là một… đầu bếp!
Một đầu bếp tham gia Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển, còn lực áp quần hùng, đạt được vượt trội!
Luyện đan sư này đều là thiểu năng sao?
Tin tức này truyền ra, tất cả khán giả đều ngạc nhiên và sôi trào.

Hắc mã như vậy trong trận thi đấu mới là hấp dẫn người nhất!
Nhóm luyện đan sư đều có chung mối thù, bọn họ là luyện đan sư, tôn nghiêm của luyện đan do bọn họ bảo hộ! Đầu bếp kia… là công địch của luyện đan sư!

Nhóm luyện đan sư bị Bộ Phương xử lý, tức giận đến cực hạn!
Kỳ thật người bị thương nhất hẳn là trọng tài…
Không có gì bất ngờ xảy ra, trọng tài này lại bị trọng tài trưởng mắng một trận.
Bi thương đến khó hít thở.
Đặc biệt chính là căn bản bởi vì thu nhiều tin tức báo cáo, bị nhóm bình thẩm tạm thời ngừng tư cách trọng tài.
Là chuyện tình bi thương cỡ nào a.
Trong lòng trọng tài uất nghẹn, hắn căn bản là vô tội.
Nhưng trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, làm không trọng tài thì không làm đi..

..

Không cầm gặp đầu bếp vác tấm biển kia rồi.
….
- Lưu sư huynh… bị đào thải rồi?
Đoan Vân khi biết tin tức này, đôi mắt cũng co rụt lại.
Luyện đan sư thiên tài năm mươi hạng đều Đan Tháp Thiên Đan Thành, vậy mà bị đào thải rồi.

Chuyện này xông kích không nhỏ với Đoạn Vân.
Lưu sư huynh rủ rũ ngồi trên thuyền của Thiên Đan Thành, cả người hơi thất hồn lạc phách.
Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển là nơi chứng minh thực lực của luyện đan sư, là sân khấu quan trọng trong lòng mỗi một luyện đan sư.
Bọn họ vì thế chuẩn bị vô số, muốn thể hiện chính mình trên Diệu Thủ Hồi Xuân Địa Điển, muốn bỗng nhiên nổi tiếng.

Nhưng… Lưu sư huynh còn chưa thể hiện thực lực chân chính đã bị đào thải.
Đây là trọng kính thập phần nặng nề với hắn.
- Nghe nói, trận Lưu sư huynh tham gia, năm mươi người thi đấu chỉ có một người thăng cấp, hơn nữa người thăng cấp kia còn không phải là luyện đan sư…
Luyện đan sư khác của Luyện Đan Thành nói như vậy với Đoạn Vân, trên mặt hơi thổn thức.
Đoạn Vân sửng sốt, tàn khốc như vậy sao? Năm mươi người chỉ có một người thăng cấp? Làm sao xảy ra chuyện như vậy!
Trận đấu năm mươi người dự thi của hắn đã có khoảng mười lăm người thăng cấp vòng đấu sơ tuyển lượt hai!
- Chính là như thế… ngươi biết không? Khi ta biết tên gia hỏa xử lý Lưu sư huynh lại là một đầu bếp, ngươi có biết ta khiếp sợ thế nào không?
- Đều bếp?
Đoạn Vân cũng sửng sốt, làm sao lại là đầu bếp? Đầu bếp cũng có thể tham gia đại điển sao?
- Đúng vậy… đầu bếp… món ă đầu bếp kia nấu quá thơm, căn bản không thể tập trung tinh thần luyện đan.

Nghe nói trận đó, người nổ lò đến bốn mươi mấy người! Quả thật phá rồ rồi!
Luyện đan sư Thiên Đan Thành kinh thán nói.
Đoạn Vân cũng hít sâu một hơi, cảm thấy vài phần không tin tưởng.
Đầu bếp này muốn khiêu chiến tất cả luyện đan sư bọn họ sao? Vậy mà dám vênh váo như vậy?