Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 474: 474: Hương Vị Tuyệt Vời Giống Như Động Phòng 1





Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ lò liên tục vang lên khắp lôi đài.
Không chỉ có trọng tài ngây dại, khán giả đấu loại bên dưới cũng sợ ngây người.
Nổ lò! Lại thấy nổ lò!
Lôi đài số tám là thiên đường nổ lò sao? Ngày hôm qua còn có không ít người nổ lò, hôm nay lại có nhiều người nổ lò như vậy, đây quả thật… rất kích thích!
Tất cả mọi người đều ồ lên, bọn họ nhìn đám luyện đan sư huyanh y sư nổ lò.
Trên cả lôi đài, đan phấn bay tán loạn, khí tiêu thối tràn ngập.

Người nổ lò, có người xui xẻo bị lò nổ bay ảnh hưởng, cả người đều hóa thành hắc miêu, gương mặt đen thùi, thậm chí trong miệng còn phun ra khói nhẹ.
Trên mặt đất tối đen, trong mắt bọn họ ẩn chứa bi phẫn, còn có bi thương.
Bọn họ nhìn về phía Bộ Phương, hận không thể đánh người kia một trận.

Bọn họ thật tức.
Trọng tài cũng không nói gì, hắn cuối cùng cũng biết cảm giác không thích hợp từ trong lòng là đến từ đâu.

Tiểu tử này thật đang gây sự.
Hôm qua đã dặn hắn, ngàn vạn lần đừng nấu món đậu hủ thối tràn ngập vị thối kia.

Vị thối của đậu hủ thối ảnh hưởng phát huy của người thi khác.
Bộ Phương ngoan ngoãn đáp ứng, không khóc không nháo, hắn cảm thấy thằng nhóc này hiểu chuyện.
Kết quả, hôm nay lại như vậy.
Ngươi ghê gớm như vậy, sao còn không lên trời!
Hôm nay ngươi không làm đậu hủ thối, cũng không phát ra mùi thối nồng đậm đến phát nôn…
Nhưng mùi hương nồng đậm đến mức tận cùng, khiến người ta không nhịn được hít mãnh liệt là cái quái gì?
Đây đồng dạng ảnh hường người dự thi khác, hơn nữa… trọng tài phát hiện, ảnh hưởng này còn đáng sợ hơn đậu hủ thối.
Dù sao, cho dù là thời điểm Bộ Phương nấu đậu hủ thối, cũng không nổ lò nhiều như vậy.
Nếu đến bây giờ còn tiếng nổ lò, quả thật tạo nên vở hài kịch nho nhỏ.
Cũng chỉ có thiên tài chân chính của Thiên Đan Thành và Thiên Diệu Thành mới kiên trì.
Cho dù là những luyện đan sư này, trạng thái của bọn họ lúc này cũng không quá dễ chịu.

Trên trán mỗi người đều đầy mồ hôi.
Bọn họ ảo não, tròng mắt muốn trừng ra, tinh thần tập trung cao độ.
Mùi hương kia không ngừng quanh quẩn bên chóp mũi bọn họ, giống như trêu chọc dục vọng nguyên thủy nhất trong nội tâm bọn họ.
Loại cảm giác này, lúc trước bọn họ chưa từng thể nghiệm, đây quả thật là một trận tra tấn.
Bụng không khỏi phát ra thanh âm thầm thì, khiến bọn họ kiên trì luyện đan, cả gương mặt cũng đỏ bừng!
Đây là đang làm gì!
Bọn họ phát hiện bản thân đã hoàn toàn xem thường đầu bếp này… thì ra đầu bếp là tồn tại âm hiểm như vậy!
Mùi hương món ăn tỏa ra, quả thật giống độc dược, khiến bọn họ sợ run, nhiễu loạn tâm thần bọn họ.
Chết tiệt!
Giờ phút này, sống không còn gì luyến tiếc nhất là trọng tài.


Trọng tài này nhìn thấy một đám người dự thi do nổ lò bị đào thải, dường như muốn khóc.
Hắn biết, hôm nay hắn sắp bị mắng.
Khi một đám tuyển thủ dự thi thất bại, nhân số trên lôi đài dần giảm bớt.
Cuối cùng chỉ còn lại không đến năm người trên lôi đài, trong đó còn có Bộ Phương mặt không biểu tình.
Trời ạ!
Đầu bếp này là trên trời phái xuống trừng phạt ta sao? Trong lòng trong trài rơi lệ đầy mặt.
Hôm qua còn có bốn người thành công thăng cấp.
Hắn cảm thấy hôm nay có ba người thăng cấp đã là không tệ rồi.
Bang!
Ngay khi hắn đang suy nghĩ, lại có một luyện đan sư nổ lò…
- Trọng tài, đây là có ý gì, chúng ta phải trách phạt hắn!
Luyện đan sư cuối cùng nổ lò phẫn nộ rồi, vứt lò đan nổ vỡ trên mặt đất, tức giận đến mặt cũng vặn vẹo.
Luyện đan sư khác cũng phẫn nộ muốn gạt bỏ Bộ Phương.
Khán giả dưới đài cũng ồn ào náo động, hưng phấn không thôi, lại có trò hay để xem, bọn họ quả thật thích xem náo nhiệt.
Nhưng không thể không nói, món Bộ Phương nấu thật thơm.
- Trọng tài, tác phẩm ta đã hoàn chỉnh, mời nếm thử.

Bộ Phương thờ ơ với thanh âm muốn đánh dẹp hắn, ánh mắt nhìn trọng tài đang khóc không ra nước mắt.
Trọng tài kia hít sâu một hơi, đi đến trước đài thanh đồng, càng đến gần, mùi hương kia càng nồng đậm.
Trên dĩa sứ, đặt một khối hoàng kim giống bộ dáng bánh bao.
Vỏ giữa món ăn bị xắt thành tua, hai sườn tách ra, hơi nóng và linh khí cuồn cuộn bốc lên từ bên trong, giống như có quang hoa lưu chuyển, đẹp không sao tả xiết.
Không có bày biện tinh xảo như đậu hủ thối cay hôm qua, món ăn lúc này chỉ có Hải Lệ Bao, lại đẹp thật tự nhiên.
Giống như bị vẻ ngoài và mùi hương của Hải Lệ Bao hấp dẫn, bi thương trong lòng trọng tài cũng tiêu tán không ít.
- Món hôm nay gọi là gì?
Trọng tài hỏi.
- Hải Lệ Bao, Hải Lệ Bao thơm mười dặm.
Bộ Phương chân thành trả lời.
Trọng tài nhìn Bộ Phương thật sâu, còn thơm mười dặm, hẳn nên gọi là Hải Lệ Bao nổ lò mười dặm đi!
Thứ này khiến bao nhieu luyện đan sư nổ lò rồi?