Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 426: 426: Móng Chó Lung Linh Đen Thui





Sóng biển ngập trời, từ cái khe ở bên ngoài cuộn trào mãnh liệt đến, làm cho toàn bộ không gian rung động kịch liệt.

Nước biển trào vào trong nham tương, hai bên hỗn hợp, tạo ra tiếng xuy xuy cộng hưởng, sóng nhiệt bị cuốn dựng lên, tràn ngập bốn phía.

Một chiếc thuyền cổ trong gió vượt sóng đi đến, không kiêng kỵ chút nào đâm ra một khe hỏng, cao điệu nhảy vào.

Ở ngay trước thuyền, chính là Hắc Trường Trực nữ tử, khuôn mặt lạnh như băng không có chút biểu tình, làn da gần như trắng bệch.

Huyết nhân nhận ra U Minh Thuyền không?
Tất nhiên hắn biết.

Lúc nhìn thấy U Minh Nữ, tóc gáy trên người huyết nhân dựng đứng lên.

- U Minh Nữ?  Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vì sao ngươi lại xông vào địa bàn của ta?
Huyết nhân thu liễm khí tức, cảnh giác mở miệng nói.

Hắn đúng là năm đạo gông xiềng chí tôn, là tồn tại đỉnh phong trong Thần Thể Cảnh.

Nhưng khi đối mặt với U Minh Nữ, hắn không dám lơ là chút nào, nữ nhân này là tồn tại cực kỳ đáng sợ, bởi vì từ lúc hắn xuất hiện trong bí cảnh này, U Minh Nữ đã là tồn tại đáng gờm nhất ở đây rồi.

Bộ Phương cất Nồi Huyền Vũ đi, hắn cực kỳ ngạc nhiên nhìn U Minh Nữ và U Minh Thuyền.

Lại gặp lần nữa, hắn lại gặp được thuyền cổ thần bí ở trong bí cảnh lần nữa.

Còn có nữ nhân thần bí kia, nưc nhân quen biết Cẩu Gia.

Nữ nhân này đến đây vì mục đích gì? Chẳng lẽ là vì Tháp Tu La.

U Minh Nữ đứng ngạo nghễ trên con thuyền đen kịt, gió nóng thổi bay mấy sợi tóc sau lưng nàng.

Nhưng thứ nữ nhân kia quan tâm không phải là huyết nhân, cũng chẳng phải Bộ Phương.

Nàng trực tiếp nhìn về phía Tháp Tu La.

Tháp lớn được sương mù bao phủ, mờ ảo.

Bỗng nhiên, nữ nhân này rít lên một tiếng, sóng âm từ trong miệng nàng bắn ra, làm cho huyết vụ bên ngoài Tháp Tu La bị đánh tan.

Ông!
Trong nháy mắt.

Một ánh sáng như lửa đỏ trào ra từ trong tháp.

 Ở dưới đế tháp, hình như đang trấn áp một thứ gì đó.

Đôi mắt của Bộ Phương co rụt lại, ánh mắt hắn nhìn xuyên qua cự tháp huyết sắc, thấy được một quả trứng.

Trứng?
Phía dưới tháp trấn áp một quả trứng.

Nhưng ánh mắt Bộ Phương nhanh chóng cứng lại, hô hấp trở nên dồn dập, bởi vì hắn phát hiện ra xung quanh quả trứng có ba bụi cây nhỏ xanh biếc.

Cây cỏ nhỏ toả ánh sáng mông lung, dáng vẻ kỳ lạ, giống như một con rồng uốn lượn, dương nanh múa vuốt, rít gào tận trời cao.

Đó chính là Hoá Cốt Long Thảo.


Đi mòn giày sắt tìm không thấy, cuối cùng lại phát hiện ra nó trong tình huống này.

Hoá Cốt Long Thảo là nhiệm vụ lần này của Bộ Phương.

- Trứng Phượng Hoàng thuộc về ta!
U Minh Nữ nhìn trứng Phượng Hoàng, sau đó ánh mắt lạnh băng quay qua nhìn huyết nhân, nói.

Mục đích nàng đến đây là vì trứng Phượng Hoàng.

Nó có thể làm cho tu vi của nàng tiến thêm một bước.

Con ngươi của huyết nhân co rụt lại, toả ra ý lạnh, mục tiêu của U Minh Nữ lại là trứng Phượng Hoàng? Đúng là khó xử.

Nếu như muốn Tháp Tu La sống lại hoàn toàn, ngoài việc cần có đủ máu tươi ra, tu vi của hắn cũng phải chống đỡ được tháp, vì vậy hắn muốn cho Tháp Tu La hấp thu hết tinh hoa trong Trứng Phượng Hoàng.

Đảo mỹ thực được sinh ra vốn dĩ là do tinh hoa của trứng Phượng Hoàng bồi dưỡng tạo thành.

Vì thế trên đảo nhỏ mới mọc ra nhiều linh thụ và linh dược có hình dạng kỳ quái như vậy.

Cũng vì có trứng Phượng Hoàng, nên hòn đảo này mới là nơi có nồng độ linh khí đậm đặc nhất trong bí cảnh.

 Trước đó không làm U Minh Nữ chú ý là vì nhờ hắn cố gắng hết sức giấu diếm, cộng thêm Tháp Tu La liên tục hấp thu, nên kTrước vẫn không có hấp dẫn đến u minh nữ, là bởi vì có tự mình cực lực che giấu, còn có tu la tháp không ngừng hấp thu, mới đúng không để cho phượng hoàng trứng khí tức tràn ngập ra.

Hôm nay bởi vì! Mấy con kiến hôi này xông vào, làm khí tức của trứng Phượng Hoàng lộ ra, làm U Minh Nữ đến đây.

Đúng là làm hắn đau đầu!
Huyết nhân hít sâu một hơi, hắn nhìn về phía U Minh Nữ, ánh mắt lạnh lẽo.

Chắc chắn không thể cho trứng Phượng Hoàng được, đó là điều mấu chốt làm cho tháp Tu La sống lại.

Nếu không có tinh hoa của trứng Phượng Hoàng, hắn không thể thức tỉnh được thần khí của Tu La Cổ Thành.

Bộ Phương nhặt nồi Huyền Vũ về, thở hổn hển.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tháp Tu La, tường tháp trong suốt, bên trong có một quả trứng tỏa ánh sáng.

Trứng to hơn một người, trên vỏ còn có văn lộ màu đỏ.

Hóa Cốt Long Thảo đang uốn lượn bên cạnh quả trứng kia.

Bộ Phương liếm môi một cái, ánh mắt sáng lên, Trứng Phượng Hoàng đó, đây chính là nguyên liệu nấu ăn tuyệt vời!
Là nguyên liệu nấu ăn cao giai, mùi vị càng đặc biệt.

Loại mỹ vị này, nếu như có thể nếm một lần, nghĩ thôi đã nhiệt huyết sôi trào.

- Ngươi dẫn lão đầu kia rời khỏi đây trước.

Nhân dịp huyết nhân và U Minh Nữ đang giằng co, Bộ Phương âm thầm dặn dò Dương Mỹ Cát.

Lúc này Dương Mỹ Cát đã khóc cho ngu người, nàng liên tục lấy đan dược trong không gian linh khí ra, nhét vào miệng Huyền Bi Đại Sư.

Vóc dáng cao lớn như thế mà khóc thành cô gái nhỏ, làm cho Bộ Phương có cảm giác cổ quái.

- Còn ngươi thì sao?
 
Dương Mỹ Cát vừa nức nở vừa nói.


- Ta còn có chuyện nguy hiểm cần làm, ngươi đi nhanh đi!
Bộ Phương nhíu mày, thản nhiên nói.

Dương Mỹ Cát nghẹn lời, thật ra nàng muốn kéo Bộ Phương đi cùng, nhưng người kia lại dùng sắc mặt kiên định như thế, làm cho nàng không tiện mở miệng.

Mạng nhỏ của Huyền Bi Đại Sư xem như được bảo vệ, nhưng vết thương rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng chữa trị, nhưng ở đây hoàn toàn không thể chữa trị được.

- Đi đi.

Bộ Phương tiếp tục nói, nói xong thì không quan tâm đến nàng nữa.

Nhân dịp huyết nhân không chú ý đến bọn họ, nếu bây giờ không đi, còn đợi đến lúc nào?
Bộ Phương phải hoàn thành nhiệm vụ, ngoài ra còn có ý với trứng Phượng Hoàng, nên không thể đi.

Dương Mỹ Cát thì khác.

 Cắn răng, nàng ôm Huyền Bi Đại Sư lên, dạt bước chân chạy ra ngoài.

Không chạy không được, ánh mắt của huyết nhân năm gông xiềng chí tôn nhìn chằm chằm vào nàng, làm cho cả người nàng phát lạnh.

Huyết nhân giơ tay lên, huyết khí hội tụ, hóa thành trường mâu huyết sắc, cực kỳ sắc bén.

Trường mâu đâm về phía Dương Mỹ Cát.

Muốn đâm xuyên thủng nàng và Huyền Bi Đại Sư.

Bộ Phương nhướng mày, lấy một chén mì sợi nóng hổi ra, nhanh chóng ăn xong, sau khi còn ăn mì hắn còn ăn một bò viên đại lực nữa!
 
 
Oanh!!
Hai loại món ăn có tác dụng mạnh đều vào bụng, Bộ Phương cảm giác cơ thể mình như muốn nổ tung, chân khí điên cuồng tăng vọt, như muốn làm cho hắn nổ chết.

Cầm Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao lên tay, chân khí điên cuồng tràn vào, thái đao trở nên sáng chói, tia sáng nở rộ, một tiếng long ngâm gào lên.

Một hư ảnh Thần Long màu vàng xoay quanh Long Cốt Thái Đao, cuối cùng đứng yên sau lưng Bộ Phương.

Bộ Phương cầm thái đao lên tay, khí tức trên người bộc phát, trực tiếp chém một đao ra.

Đao khí màu vang kim kèm theo tiếng rồng ngâm, chém về phía huyết mâu.

Bá Vương Thập Tam Đao!
Đôi mắt của Tiểu Bạch cũng hóa thành màu trắng, ánh sáng trên người bắn ra, trận pháp thức tỉnh, cánh kim chúc mở ra, phóng lên cao.

Tiêu Da cũng biến lớn, Tiểu Bạch đứng trên người Tiểu Da, phóng về phía huyết nhân.

Oanh!!
Huyết mâu nổ tung trên không trung, một kích toàn lực của Bộ Phương đã ngăn cản được một kích tùy tiện của huyết nhân.

Trong lòng Dương Mỹ Cát căng cứng, cuối cùng thở phào một hơi, ôm theo Huyền Bi Đại Sư chạy khỏi khe hở.

Ánh mắt của huyết nhân chuyển động, nhìn về phía Bộ Phương, tiểu tử này liên tục phá hủy chuyện tốt của hắn, không giết thì không hả giận.

Ừ?
Hắn ngẩng đầu lên, sau đó thấy được một con tôm chở khôi lỗi đánh về phía mình.


Oanh oanh oanh!!
Trên người có vũ khí giải quyết phiền phức, ánh sáng rực rỡ, đại pháo liên tục bắn ra.

Tốc độ của đại pháo rất nhanh, còn có một tầng ánh sáng vàng kim bao phủ.

Huyết nhaan nghiêng mắt, nhìn trận pháp đại pháo kia.

Oanh!!
Đại pháo đến gần huyết nhân lập tức nổ tung, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản.

Hình như là vách tường của Tháp Tu La đã ngăn lại.

Tiểu Bạch bị kiềm hãm, nó tiếp tục nã pháo, nhưng vẫn không thể xuyên thủng được.

- Vách tường Tháp Tu La, ngay cả ta cũng chẳng ra được, một khôi lỗi lại muốn đánh vào?
Huyết nhân cười khàn khàn.

Hắn giơ hai tay lên.

Huyết khí tràn ngập, hóa thành hai chưởng lớn ngập trời.

Thình thịch!!
Giống như đang đập muỗi, Tiểu Bạch và Tiểu Da bị đánh trúng.

Hung hăng đập trên mặt đất.

Không thể nhúc nhích.

U Minh Nữ đứng yên, hình như hoàn toàn không có ý ra tay, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn về phía trứng Phượng Hoàng.

Bộ Phương liếm môi, thấy Tiểu Bạch và Tiểu Da bị áp chế, mặc dù bị áp chế nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Một giây sau, Bộ Phương khiêng thái đao bay nhanh về phía trứng Phượng Hoàng.

Tốc độ nhanh đến cực hạn, giống như tạo ra sóng biển.

 
Bộ Phương không biết, hóa ra hắn có thể chạy nhanh đến vậy!
 
Thấy Bộ Phương chạy về trứng Phượng Hoàng, huyết nhân nổi giận, huyết sắc trong không gian như sôi trào hết lên, tạo thành vô số cây trường mâu huyết sắc, gào thét về phía Bộ Phương.

U Minh Nữ cũng rít lên.

Sợi tóc của Hắc Trường Trực bay lên.

Bàn chân ngọc ngà giẫm lên boong thuyền, bay ra nhưng tiên nữ tán hoa.

Tốc độ chạy đến còn nhanh hơn.

Oanh oanh oanh oanh!!
Từng trường mâu phóng nhanh đến, hung hăng đâm vào trên mặt đất, làm cho mặt đất xung quanh vỡ nát.

Bộ Phương liên tục né tránh trong cơn mưa trường mâu.

Tinh thần lực của hắn gần như đã vận chuyển đến cực hạn, đầu như muốn bốc cháy lên.

 
Trên đầu truyền đến sự đau đớn.

Bóng người như quỷ mị tránh phải tránh trái, chỉ cần hắn sai lầm một chút, có lẽ sẽ bị huyết mâu vô tình đâm xuyên cơ thể.

- Đứng lại cho ta!!
Huyết nhân nổi giận!
Nhưng vẫn không rời khỏi chỗ cũ được, dù hắn phóng lên cao thì vẫn bị vách tháp vô hình trói buộc, làm cho huyết nhân không đi khỏi đó được.


 
Bộ Phương không quan tâm đến huyết nhân.

Hắn nhanh chóng đi đến vị trí trứng Phượng Hoàng.

Một cổ khí tức lạnh băng tràn ngập xung quanh, không biết từ lúc nào, U Minh Nữ xuất hiện bên cạnh hắn, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Bộ Phương.

Huyết nhân gầm lên giận dữ, toàn bộ không gian rung động, hắn bay nhanh rời khỏi đỉnh tháp, phóng xuống bên dưới.

U Minh Nữ nhìn Bộ Phương, sau đó giơ bàn tay xanh ngọc lên, ấn vào trên vách tường, rất nhiều chấm sáng khuếch tán ra xung quanh.

 
Vách tường Tháp Tu La trấn áp trứng Phượng Hoàng.

Bỗng nhiên Bộ Phương phát hiện, có Tháp Tu La chắn, vậy nàng đi vào bằng cách nào?
Sau đó hắn nhìn thấy U Minh Nữ giơ tay ra, bàn tay từ từ đi vào trong, sau đó là cả người.

Ừ?
Dễ dàng như vậy sao?
Bộ Phương mặt không đổi sắc nhìn, trong lòng khẽ động, cũng muốn thử một phen.

Hắn giống như chạm đến một dòng nước ấm áp.

Dòng nước bao trùm lên thân thể của hắn, cả người Bộ Phương trực tiếp đi vào bên trong Tháp Tu La.

Bộ Phương chậm rãi mở mắt, linh khí nồng nặc làm cho hắn cảm giác lỗ chân lông như nở hết lên.

Quá nồng nặc, linh khí bên trong tháp quá nồng nặc.

Bộ Phương xoay người vỗ vỗ Tháp Tu La, cũng chạm đến ngọn cỏ, nhưng vào được lại không ra được.

Oanh!!
 
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Một bóng người trên đỉnh tháp bay xuống, kèm theo sát ý ngập trời, uy áp đáng sợ làm tất cả sinh linh sợ run.

Cuối cùng huyết nhân cũng xuất hiện.

- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn vào! Vậy thì  đi chết đi!
Huyết nhân chịu đủ rồi, con kiến hôi đáng ghét kia nên chết đi!  
Rống!
Vô số máu tươi hội tụ lại, hóa thành huyết chưởng che trời, nghiền ép về phía Bộ Phương, không thể ngăn cản.

 
U Minh Nữ liếc mắt nhìn Bộ Phương, xoay người không do dự, nàng không ra tay cứu Bộ Phương, dù sao thì sống chết của hắn không liên quan gì đến nàng.

Khí tức tử vong trong nháy mắt bao phủ khắp người Bộ Phương.

Không ngăn nổi.

Hắn không ngăn nổi một chưởng này.

Trong lòng Bộ Phương chấn động.

Thực lực của hắn quá yếu
Phải chết sao?
Huyết chưởng trở nên to lớn dần trong mắt Bộ Phương, to dần, to dần…
Cuối cùng bao phủ cả con ngươi hắn.

Nhưng trong màu đỏ đầy trời, hình như có một chấm đen hiện ra.

Sau đó, một móng chó lung linh đen thui giơ ra ngoài, đánh về phía huyết chưởng.