Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 421: 421: Đảo Mỹ Thực





Một hư ảnh tòa tháp huyết sắc đột ngột xuất hiện, vắt ngang trên bầu trời, đập vào mắt mỗi người.

Hư ảnh tháp lớn rung động kịch liệt quá mức, làm cho mọi người cảm thấy khí huyết dâng trào, khí tức cuồng bạo từ trên tháp bắn ra, làm lòng người rung động.

Từng luồng khí tức mạnh mẽ bắn ra, tiếng xiềng xích chằng chịt va chạm vang vọng,làm cho cường giả Thần Cảnh đứng ngồi không yên.

 Trên một hòn đảo nhỏ đầy đất đá, có một vị nam tử yêu dị vươn đầu lưỡi đỏ thắm liếm môi mình, phía sau có hai xiềng xích đang chập chờn.

Trên một đảo nhỏ xanh tươi, hai người mặc hắc bào đep rương thanh đồng trên lưng, nhìn lên vị trí hư ảnh tháp huyết sắc, ánh mắt trở nên thâm thúy.

Ầm ầm một tiếng vang lên, hai người đó vội vàng phóng về phía vị trí hư ảnh tháp huyết sắc, phía sau chỉ còn hai xiềng xích chập chờn.

 Diệp Thành, Đại Hoang Tông, đám người Tiêu Trường Vận của Phong Lôi Các đều đi lên.

Cự tháp huyết sắc xuất hiện, giống như đèn pha trong đen tối, hấp dẫn sự chú ý của nhiều cường giả, làm cho bọn họ đều phóng về phía đó.

 
Trong từng hòn đảo, đều có cường giả vùng vẫy gông xiềng chí tôn lao ra.

Mặt biển nhấc lên từng làn sóng lớn, sóng biển cuộn trào.

Chỉ là hư ảnh tháp lớn xuất hiện bất ngờ, biến mất cũng nhanh chóng, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn tan biến.

Nhưng dù hư ảnh đã biến mất, nhưng trong lòng mỗi người cũng có một phương hướng cụ thể, mỗi người đều phóng về phía đó.

Bộ Phương cũng không bỏ qua nó, hắn dẫn theo Tiểu Bạch lên linh thuyền, vội vã đi.

Gần như trong nháy mắt này, toàn bộ cường giả trong bí cảnh Vân Hải, đều chạy về phương hướng kia.

 Khí tức của tháp huyết sắc quá mãnh liệt, làm cho mọi người tò mò.

Thậm chí, trong lòng mọi người đều tìm cách để có được cơ duyên.

Bọn họ vào bí cảnh này chẳng phải vì cơ duyên sao? Hôm nay cơ duyên đến trước mặt bọn họ, tất nhiên sẽ không ai bỏ qua.

Bộ Phương đứng trên linh thuyền, nước biển bắn ra hai bên trái phải.

Xung quanh có không ít linh thuyền hiện ra, bọn họ đều liếc mắt nhìn Bộ Phương.

Hoàn toàn không quan tâm.


Bộ Phương nhìn thấy Nam Cung Huyền Hạc, người đó hình như rất kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện Bộ Phương vẫn còn sống.

Sao có thể được chứ?
Gặp phải U  Minh Thuyền, người này có thể sống sót không bị thương chút nào? Không thể nào!
Lẽ nào trở chú U Minh Thuyền không còn tác dụng?
 Lúc này, khí tức của Nam Cung Huyền Hạc uể oải, sắc mặt khó xem, lúc nhìn thấy Bộ Phương còn sống, thậm chí sắc mặt của hắn còn trở nên xấu xí.

Nhưng hắn cũng không đứng ra tìm phiền phức, Nam Cung Huyền hạc tiếp tục điều khiển linh thuyền, đi đến đảo nhỏ trước mắt.

Chỉ sợ đây là hòn đảo lớn nhất mà mọi người gặp được từ lúc đi vào bí cảnh.

Đảo nhỏ có diện tích vô cùng rộng, đường ven biển cao vót, hấp dẫn ánh mắt mọi người, làm bọn họ phải kính sợ.

Rầm rầm!!
Một vị cường giả đánh chân khí ngang trời, kéo linh thuyền của hắn lên, bước chân lên hòn đảo.

Ở đây, gần như tất cả mọi người đều là cường giả Thần Cảnh, tất nhiên sẽ không quan tâm, đều bước vào.

Trong chớp mắt, tiếng xé gió vang vọng.

Bộ Phương đưa Tiểu Bạch đi xuống hòn đảo, vừa bước chân lên, hắn đã ngửi được mùi thơm nồng nặc, trên hòn đảo này có rất nhiều kỳ trân dị quả.

Nhưng những quả này lớn lên hơi kỳ quái.

 Bọn chúng đều bốc lên hơi nóng, vàng ươm như bánh mì nướng vàng.

Có trái cây giống hệt bọt biển, nhưng thơm ngát, thịt quả tơi xốp như bánh mì.

 Bộ Phương cảm thấy hoảng hốt, hắn có ảo giác như mình đã bước chân đến đảo mỹ thực.

Những mỹ thực kia đều mọc ra từ trên cây sao?
 
Bộ Phương hái quả bánh mì lên, tay hắn nơi nóng, hắn đành phải xuýt xoa như lúc ăn khoai nướng, Bộ Phương tách đôi quả, lập tức có một loại nước nóng hổi chảy ra ngoài, tỏa hương thơm ngát.

Ngửi mùi thơm thôi đã mê lòng người, Bộ Phương giơ lên cắn thử một miếng.

Mùi vị rất được!
 
Tinh khiết không tạp chất.

Cảm giác hơi thần kỳ, Bộ Phương tiếp tục thăm dò.


Trên đảo có rất nhiều loại cây, cũng có rất nhiều linh thú, mọi người vừa xuống đảo, làm cho linh thú hoảng loạn bay ra.

Mặc dù cảnh đẹp trên đảo không tồi, nhưng không có mấy ai muốn thưởng thức.

Bọn họ vội vội vàng vàng, muốn tìm ra tháp huyết sắc, sốt ruột chạy quanh đảo.

Mục tiêu của bọn họ là cơ duyên.

Mà mục tiêu của Bộ Phương là tìm được nguyên liệu nấu nướng.

Hòn đảo này giống như sinh ra là vì hắn.

Bộ Phương phấn khởi đi lại trên đảo.

Trên đảo có rất nhiều loại cây, có nhiều cây Bộ Phương còn chưa bao giờ thấy.

Trong đó có một cây rất giống cây dừa kiếp trước của Bộ Phương, chỉ là trên cây không có trái dừa, chỉ có bánh mỳ màu trắng thơm ngát.

Bộ Phương giẫm nhẹ chân lên mặt đất, cả người bay dựng lên, hắn tháo một khối bánh mỳ màu trắng xuống.

Bánh mỳ trái cây mềm mại, Bộ Phương thử cắn một miếng, nóng hổi như mới ra lò, nhưng không có vị gì cả.

Hắn cắn thêm mấy miếng, Bộ Phương nhíu mày lại, mặc dù trái cây rất thơm và mềm, nhưng mùi vị quá nhạt.

Không hợp khẩu vị, Bộ Phương tiếp tục đi về phía trước, tìm được vài loại trái cây kỳ lạ khác.

Có trái cây mọc trên mặt đất, sau khi bổ vỏ ra, thịt quả có thể ăn như thịt quay.

Một tiếng bịch vang lên.

Trước mặt Bộ Phương có một con heo mập mạp chạy qua, cả người nó đỏ bừng, bốc hơi nóng.

Con heo mập này giống như heo quay nướng trên than.

Lỗ mũi nó phun khí nóng, hai răng nanh cực kỳ dữ tợn, chạy lung tung trên đảo nhỏ.

Ánh mắt Bộ Phương sáng lên, hắn dùng nồi đập choáng con heo, kéo nó về nghiên cứu.


 Hắn cẩn thật cắt thịt trên lưng con heo mập kia, phân loại ra.

Thịt heo khô quắt quéo, không có nước tương cũng không có dầu.

Nhưng mùi vị rất tốt, thịt này ở trên lưng heo sống thì thật kỳ quái.

Bộ Phương cắn một cái, mùi vị đúng là thịt heo, chỉ là nướng hơi cứng, phải cắn mạnh hơn.

Kiếm được không ít quả rồi, Bộ Phương dùng nồi đen đập ngất mấy con heo, cắt thịt trên lưng bọn chúng đi.

Heo mập bị cắt thịt rồi vẫn chạy loạn được như thường.

 
Ở xa xa có mấy con dê đang gặm linh thảo, linh thảo tỏa linh khí tràn ngập, khí tức nồng nặc, người ta chỉ ngửi thôi đã cảm thấy sảng khoái.

Thịt dê hơi sáng lên, tỏa ra ánh sáng, hấp dẫn ánh mắt người khác.

Thịt dê là nguyên liệu nấu ăn tuyệt vời, Bộ Phương vừa nhìn thoáng qua đã thèm.

Hắn cảm giác mình bước vào một thiên đường, mỗi thứ trên đảo đều là nguyên liệu nấu ăn tinh phẩm dành cho hắn.

 
Có không ít cường giả lên đảo nhưng không biết làm sao, vì bọn họ không tìm được vị trí của huyết tháp.

Rõ ràng lúc trước ở đây mà?
Có không ít người đều chạy đi tìm trên đảo nhỏ, vội vàng đau cả đầu.

Khác với sự vội vàng của những người khác, Bộ Phương lại rảnh rỗi đi hái nguyên liệu nấu ăn.

Mặc dù những loại nguyên liệu kia không phải là thịt linh thú đẳng cấp cao, hoặc linh dược cao cấp gì cả.

Nhưng loại nguyên liệu nấu ăn do thiên nhiên thai nghén thành, làm cho Bộ Phương cực kỳ hưng phấn.

Hắn phát hiện một cây lạ trên đảo, trên cây có trái cây màu nâu, sau khi Bộ Phương hái chúng xuống, lại giống hệ kẹo sô cô la.

 
Đúng vậy, Bộ Phương sờ vào, cảm giác mềm mịn, mùi vị đắng chát và ngọt như sô cô la.

Đây là một hòn đảo mỹ thực, Bộ Phương chắc chắn điều này, đúng là kỳ tích của tự nhiên.

Trong lòng Bộ Phương liên tục cảm thán.

Nhưng những người khác thì cảm thấy rất phiền muộn, bởi vì bọn họ chỉ muốn tìm cơ duyên, không biết mình đã đặt chân lên hòn đảo tuyệt vời thế nào.

Trong lòng đám người kia chỉ nghĩ đến cự tháp huyết sắc, tìm được nó mới có cơ duyên.

Đông!

Bộ Phương tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trên đảo nhỏ, thả mạnh nồi đen xuống đất, làm cho mặt đất hơi run lên.

Không tìm ra được huyết tháp, những cường giả khác cảm thấy hơi mệt mỏi, bọn họ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bộ Phương.

Mà nhìn động tác của hắn, sắc mặt của đám cường giả xung quanh cũng trở nên kỳ quái.

- Tiểu tử kia muốn làm gì?
- Hắn muốn nấu ăn trên đảo này sao? Có bệnh à? Chúng ta vào bí cảnh là để tìm cơ duyên, không phải để nấu ăn!
- Chẳng lẽ tiểu tử này là một đầu bếp? Hình như có chút quen mắt.

 
Biết Bộ Phương danh khí không ít người, nhưng là chân chính có thể nhận ra Bộ Phương, ở Thiên Lam thành cũng không nhiều lắm.

 Có không ít người biết tên Bộ Phương, nhưng người có thể nhận ra hắn thì không nhiều lắm.

Trước đây vì chuyện của Nam Cung gia, danh tiếng của Bộ Phương lan xa, bọn họ chỉ biết là có một vị đầu bếp đi vào bí cảnh.

Nhưng không ngờ rằng, đầu bếp này lại nấu nướng ở đây, đúng là không xem ai ra gì.

Có chút buồn cười.

Bộ Phương không quan tâm nhiều như thế, hắn đã ngứa tay lắm rồi, mấy ngày đi tìm nguyên liệu nấu ăn chưa được ra tay, bây giờ hắn cảm thấy hưng phấn trong người.

Thái đao long cốt hiện lên trong tay, không quan tâm ánh mắt ngoan độc của đám người kia, Bộ Phương xoay đao một vòng, lập tức xử lý con dê vàng ươm trước mắt.

Con dê kia rất bình tĩnh, động tác cực kỳ thong thả.

Không giãy dụa cũng không rít gào, trong toàn bộ quá trình chỉ lười biếng kêu beee một tiếng.

Xử lý xong thịt dê, Bộ Phương hoàn toàn không cần dùng đến Bá Vương 13 đao, chỉ dùng kỹ thuật xắt rau đã có thể cắt thịt dê thành mấy miếng.

Trong nồi đen là nước lèo thịt heo đã ninh xong, mùi thơm của nước lèo bốc lên, hắn bỏ thịt dê vào trong, bắt đầu nấu.

Chỉ một lúc sau, có mùi thơm nồng đậm, hơi nóng cuồn cuộn bay lên.

Đại Hoang Tông Diệp Thành, cường giả Khôi Tông, cường giả Tiêu Trường Vận đều dùng ánh mắt ngoan độc nhìn hắn.

Nam Cung Huyền Hạc giấu mình trong đám người, trở nên hèn mọn.

Bộ Phương không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ, hắn tự mình hăng hái nấu ăn.

Lúc hắn thành thạo múc thịt dê từ trong nồi ra, đổ vào trong chén, nước lèo đậm đặc qua mấy lần ninh, làm cho trên thịt dê lấp lánh dầu nước, mùi thơm lan tỏa.

Thậm chí, rất nhiều cường giả xung quanh còn muốn ăn.