Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 405: 405: Thấy Ngươi Bị Thương Nặng Cho Ngươi Thêm Gia Vị





Ngọn lửa màu vàng, chói sáng rực rỡ như miếng vàng rồng, mê người như vậy.

Quang mang ngọn lửa phóng xuất ra giống như một mặt trời nhỏ, hấp dẫn ánh mắt của Nam Cung Vô Khuyết.

Hắn cảm thấy hết sức khó tin.
- Đây… đây là thiên địa huyền hỏa sao? Thật là thiên địa huyền hỏa sao?
Thiên địa huyền hỏa màu vàng, uy năng có thể so sánh với Cửu U Vương Viêm của hắn.

Dao động kia, quả thật khiến hắn kinh hãi một trận.

Hắn căn bản không thể tưởng tượng nổi, trong tay Bộ Phương lại có thiên địa huyền hỏa.

Bộ lão bản còn chưa phải là Thần Thể Cảnh… thế mà có được thiên địa huyền hỏa ngay cả cường giả Thần Thể Cảnh cũng khó nắm giữ.

Đây quả thật giống như một câu chuyện ly kỳ.
Không phải Thần Thể Cảnh, làm sao có thể có năng lực hấp thu thiên địa huyền hỏa? Hơn nữa Bộ lão bản còn không phải luyện đan sư… vậy khó khăn còn sẽ lớn hơn nữa.
Chẳng lẽ thiên địa huyền hỏa hiện tại đều không đáng tiền như vậy sao? Ngay cả một Chiến Thần bát phẩm cũng có thể đạt được.
“Từ từ… Lão Bộ đây là muốn làm cái gì?”
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết sau khi khiếp sợ, bỗng nhiên nhìn thấy động tác của Bộ Phương, nhìn thấy ngọn lửa kia chui xuống dưới nồi đen, gương mặt hắn không khỏi trở nên ngờ vực.
“Cái này… Lão Bộ không phải định dùng thiên địa huyền hỏa này để nấu nướng chứ?”
Nam Cung Vô Khuyết bị giật điện có hơi cháy sém, trên gương mặt suy yếu hiện lên một vệt đỏ ửng.
Quả thật là lãng phí mà! Làm sao có thể lãng phí như vậy? Thiên địa huyền hỏa làm sao có thể chỉ dùng nấu nướng? Loại ngọn lửa này hẳn phải dùng để luyện đan, đúng! Không sai, hẳn là phải dùng để luyện đan! Nấu cơm vậy mà phải dùng thiên địa huyền hỏa… chẳng khác nào dùng đồ long bảo đao xắt củ cải… đây là chuyện tình xa xỉ cỡ nào!
Lão Bộ này! Quả thực… quá tạo nghiệt!
Nam Cung Vô Khuyết không ngờ, hắn quen biết Bộ Phương lâu như vậy, thế mà không phát hiện trên người Bộ Phương có thiên địa huyền hỏa.
Ôi… hít sâu một hơi.
Nam Cung Huyền Cung cũng cảm ứng được hơi thở của thiên địa huyền hỏa, không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.
“Thiên địa huyền hỏa? Một con kiến bát phẩm lại có thể có được thiên địa huyền hỏa.”
Phản ứng của Nam Cung Huyền Ưng không khác biệt gì mấy với Nam Cung Vô Khuyết, đều kinh ngạc đến mức hoài nghi nhân sinh.
Phải biết rằng đại ca Nam Cung Huyền Hạc của hắn vì đạt được Cửu U Vương Viêm kia của Nam Cung Vô Khuyết, không tiếc phản bội lại Nam Cung gia, cưỡng chế rút đi thiên địa huyền hỏa trong cơ thể của Nam Cung Vô Khuyết, cứ như vậy huỷ diệt một kỳ tài luyện đan.
 
Mất đi thiên địa huyền hỏa, thiên phú luyện đan của Nam Cung Vô Khuyết sẽ giảm sút trên diện rộng.


Từng là kiêu ngạo của Thiên Lam Thành, rất nhanh sẽ trở thành quá khứ.

Mà hết thảy những điều này… đều bởi vì thiên địa huyền hỏa kia.
Chỉ là hiện giờ hắn đang nhìn thấy cái gì? Một Chiến Thần bát phẩm lạ mặt, một tên có thân phận giống như con kiến… lại lấy ra thiên địa huyền hỏa.

Loại cảm giác này quả thực khiến hắn khó có thể tiếp nhận.
Khiến hắn càng khó tiếp nhận hơn chính là… người này lại còn dùng thiên địa huyền hỏa để… nấu ăn!
Nấu ăn… ngươi con mẹ nó đang khoe mẽ sao?
Ầm!
Nam Cung Huyền Ưng trong cơn phẫn nộ, một quyền đập bay Tiểu Bạch.
Hai cánh kim loại sau lưng Tiểu Bạch run mạnh lên, phát ra tiếng động leng keng, đinh đinh đang đang.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Từng thanh phi đao nổ bắn ra từ trên người Tiểu Bạch, tốc độ phóng nhanh, dường như muốn xuyên qua không khí, bay thẳng lên vòm trời.
Từng tiếng gào thét vang vọng, từng thanh phi đao giống như hỏa thiêu phóng về phía Nam Cung Huyền Ưng.
Tốc độ quả thật quá nhanh.
Hơn nữa chi chít che lấp cả mặt trời, khiến thị giác của người nhìn rung động mạnh.
Tiểu Bạch sau khi thăng cấp, tốc độ phi đao lại càng nhanh hơn.
Nam Cung Huyền Ưng dù sao cũng là cường giả đã phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn.

Chân khí bùng nổ, hai sợi gông xiềng bay múa sau lưng, rung động leng keng, phát ra quang hoa.

Uy lực áp chế thiên địa thổi quét qua, khiến đá vụn chung quanh mặt đất văng lên tung tóe.

Hắn thu hồi ánh mắt khỏi người Bộ Phương, nâng bàn tay lên, trên đó bùng nổ khí kình.

Chân khí xoay tròn thành lốc xoáy, bắn bay tất cả phi đao.
Từng thanh phi đao bị đẩy lui đều lần nữa ngừng lại giữa không trung, sau đó bay trở về bên người Tiểu Bạch.
Tuần hoàn như vậy, kéo dài không dứt.
- Con rối này… có vẻ thú vị đây!
Đôi mắt Nam Cung Huyền Ưng co rụt lại.

Sức chiến đấu của Tiểu Bạch vượt xa dự kiến của hắn, đây là một con rối Thần Cảnh.


Nhưng nơi này vì sao có thể xuất hiện một con rối Thần Cảnh? Loại con rối này, không phải chỉ có Khôi Tông mới có thể khống chế sao?
Đúng rồi… cường giả Khôi Tông hiện giờ đang ở trong Thiên Lam Thành, chẳng lẽ… tiểu tử trước mắt này có quan hệ gì với Khôi Tông?
Nam Cung Huyền Ưng nheo mắt lại, trong lòng bỗng nhiên hơi kiêng kị, nếu Bộ Phương thật là người của Khôi Tôn, vậy hắn phải suy nghĩ cẩn thận có nên hạ sát thủ hay không.
Dù sao… loại tông môn như Khôi Tông, quả thật cũng hơi đáng sợ! Nhưng mà trước đó, vẫn phải giết Nam Cung Vô Khuyết… phòng ngừa hậu hoạn.
Tuy thiên phú luyện đan của Nam Cung Vô Khuyết đã bị hủy, nhưng thiên phú tu luyện của người này vẫn là cấp bậc yêu nghiệt.

Nếu không phải người này quá mức lười nhác, hẳn đã sớm phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn! Nhưng mà cũng nhờ vào lười biếng của hắn mới tạo cơ hội cho mình đối phó với hắn!
Xuy xuy xuy…
Mì sợi trần qua canh nóng sôi sùng sục, nhất thời có mùi hương nhàn nhạt lan tỏa, không quá đậm đà, nhưng cũng đủ bao phủ lên chóp mũi mỗi người.
Múc ra một muỗng lớn tương ớt cay nồng, cho vào trong canh nóng, nhất thời canh nóng cuồn cuộn nhuộm đỏ thẫm.

Vị cay trào dâng, mênh mông mãnh liệt.
Động tác của Bộ Phương thành thạo vô cùng.

Thuận tay vỗ lên Huyền Vũ Oa, nhất thời sợi mì phóng lên cao, rơi vào chén thanh hoa hắn đã chuẩn trước.

Đổ nước canh đỏ rực, nóng hổi, vị cay tràn ngập vào chén.

Một chén Bạo Nổ Ramen đã hoàn thành.
Nam Cung Vô Khuyết lúc này đang vô cùng đau lòng, hắn căn bản không nghĩ đến Bộ Phương thật dùng thiên địa huyền hỏa nấu ăn.

Lòng của hắn thật đau.

Nhớ tới thiên địa huyền hỏa bị người khác mạnh mẽ cướp đoạt kia, trái tim hắn càng đau nhói.
Thật tức giận mà…
Vì sao vào lúc lòng hắn đau nhất, lão Bộ lại lấy ra thiên địa huyền hỏa? Lão Bộ tuyệt đối là cố ý.
- Đón lấy mì.
Bộ Phương nấu xong Bạo Nổ Ramen, liếc nhìn Nam Cung Vô Khuyết đang đau lòng, khóe miệng cong lên, thản nhiên nói.
Vung tay lên, nhất thời Bạo Nổ Ramen bay về phía Nam Cung Vô Khuyết.
Đây là cái quái gì?

Một chén mì?
Lúc này ngươi để ta ăn mì thì có lợi ích gì chứ…
Nam Cung Vô Khuyết ngẩn ngơ, theo bản năng tiếp nhận bát Bạo Nổ Ramen Bộ Phương vứt tới.
“Từ từ! Con mẹ nó đây là mì sợi dùng thiên địa huyền hỏa nấu ra sao? Chẳng lẽ Lão Bộ vì muốn an ủi trái tim tổn thương của ta, để cho ta lần nữa cảm thụ tư vị của thiên địa huyền hỏa?” Hai tay Nam Cung Vô Khuyết run run cầm lấy bát Bạo Nổ Ramen này, lệ nóng trào dâng.
Lão Bộ thật quá chu đáo rồi, thật cảm động muốn khóc.
Nam Cung Huyền Ưng nhìn thấy bát mì sợi nóng hôi hổi kia, khinh thường cười.

Ăn mì? Ngươi nghĩ mì của ngươi là linh đan diệu dược sao? Quả thật buồn cười, không có kiến thức!
Ầm!
Một tiếng hừ tức giận vang lên, đập ra một quyền, nhất thời đập bay thanh phi đao cuối cùng.
Xoẹt xoẹt!
Phi đao trở về cánh kim loại sau lưng Tiểu Bạch, trong đôi mắt của Tiểu Bạch lập tức lóe lên màu tím sáng chói.
Vù vù…
Một trận dao động kỳ lạ dần khuếch tán ra xung quanh.

Sau đó áo giáp trên người Tiểu Bạch nổ rộ ra hào quang sáng chói.

Trận pháp trên áo giáp kia được kích hoạt.

Một trận pháp hình tròn màu trắng lơ lửng trước bụng của Tiểu Bạch.
Ầm ầm!
Một tiếng bạo vang.
Một quả pháo năng lượng nổ bắn ra từ trên trận pháp trước bụng Tiểu Bạch, tốc độ bay nhanh, mang theo một trận nổ vang trời.
Nam Cung Huyền Ưng lần nữa ngẩn người.
Hít sâu một hơi.
Con rối này… khủng khiếp thật!
Trận pháp đại pháo?
Vậy mà khắc trận pháp đại pháo lên người con rối này? Đây rốt cuộc là con rối do ai thiết kế?
Vòng chân khí bảo hộ hiện lên, trận pháp đại pháo nện lên trên vòng chân khí bảo hộ, thế mà đập Nam Cung Huyền Ưng lui về sau mấy bước.

Hắn dù sao cũng là cường giả Thần Thể Cảnh đã phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn, tu vi tuyệt đối mạnh mẽ, có thể gắng gượng ngăn cản, khí phách vô cùng.
Bụi mù bao phủ dày đặc, Nam Cung Huyền Ưng xua tan vòng bảo hộ, thở ra thật sâu một ngụm khí trắng.

Nhưng đôi mắt của hắn lần nữa co rụt lại.

Trong đám sương trắng mù mờ phía trước kia, Nam Cung Huyền Ưng cảm nhận được một luồng dao động đáng sợ.
Bang bang bang…
Tiếng nổ mạnh liên tục vang vọng, từng quả đại pháo xuyên qua làn sương trắng, nổ mạnh, phóng ra ngoài.

Tóc gáy cả người Nam Cung Huyền Ưng bị nổ dựng đứng lên.
Trận pháp đại pháo này, cho dù là tu vi Thần Thể Cảnh phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn cũng không dám dùng thân thể chống lại.

Cho nên hắn lần nữa khởi động vòng chân khí bảo hộ.
Pháo năng lượng không ngừng oanh kích lên vòng bảo hộ, khiến thân hình của Nam Cung Huyền Ưng lui về sau liên tục.
Nam Cung Vô Khuyết sợ ngây người.

Miệng đặt lên chén thanh hoa, không biết ăn thế nào.

Cả người đờ đẫn, nhìn Tiểu Bạch như một cỗ máy phá hoại hình người.
Trận pháp đại pháo…
Con mẹ nó trận pháp đại pháo dùng để công thành vậy mà có thể tùy ý oanh kích.
Thì ra Bạch gia mạnh mẽ như vậy sao! Nuốt một ngụm nước miếng, Nam Cung Vô Khuyết không cẩn thận lại ho ra một ngụm máu tươi.

Sau khi thở hổn hển, Nam Cung Vô Khuyết mạnh mẽ hút mì sợi vào miệng.

Để người ta ăn mì, vậy mà lão Bộ ngay cả đôi đũa cũng không đưa cho hắn…
Mạnh mẽ uống một ngụm canh nồng bốc hơi nóng cuồn cuộn, trong miệng nhồi nhét đầy mì sợi, Nam Cung Vô Khuyết không ngừng nhai nuốt.

Bỗng nhiên, đôi mắt hắn trừng lớn, trong tròng mắt đầy tơ máu.

Sắc mặt vốn tái nhợt trong lúc này bỗng nhiên đỏ bừng, giống như sắp phun lửa.
Đây con mẹ nó là cái gì vậy? Vì sao lại cay như vậy?
Nam Cung Vô Khuyết rơi lệ đầy mặt, vừa khóc vừa nhai nuốt.
Bộ Phương xua tan Vạn Thú Viêm, thu hồi lại Huyền Vũ Oa, mặt không chút thay đổi nhìn qua.
- Nhìn thấy ngươi bị thương nặng, cho ngươi thêm chút gia vị… hiệu quả sẽ càng rõ rệt.
Bộ Phương nói.
Rầm rầm rầm!
Ngay sau đó, trên người Nam Cung Vô Khuyết bùng nổ ra một luồng chân khí mênh mông, cảm giác kia giống như muốn bốc cháy.
- Á á á… cay quá!
Nam Cung Vô Khuyết mạnh mẽ đứng dậy, xẹt một tiếng, điên cuồng xé nát quần áo rách bươm trên người mình, hét lớn lên.
Chân khí cuồn cuộn bùng lên.
Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy bản thân giống như bùng cháy, rơi lệ đầy mặt cũng phải nuốt hết mì sợi xuống bụng.
Rống lên một tiếng.
Tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Nam Cung Huyền Ưng ở xa xa.
- Mẹ nó… Bạch gia tránh ra, lão cẩu này để ta xử lý!