Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 356




Ở Đế đô của Đế quốc Thanh Phong.

Ánh nắng sớm từ phía chân trời chiếu đến, soi sáng trên con đường chính mới được tu sửa của Đế đô, lại giống như có ánh vàng rơi đầy đất.

Một bóng người chậm rãi đi từ ngoài Đế đô tới, bàn chân giẫm lên mặt đất đầy đá vụn, truyền đến tiếng ma sát khiến người ta sởn tóc gáy.

Gió sớm lạnh lẽo thổi đến, làm tấm màn mỏng trên nón lá rộng vành mà bóng người kia đội trên đầu luôn bay phất phơ.

Qua tấm màn che mỏng mơ hồ lộ ra một gương mặt lạnh lùng.

Bắc Cung Minh nhìn xung quanh Đế đô Thanh Phong đổ nát, sắc mặt không hề thay đổi, trong mắt không hề có cảm xúc.

Hắn chắp tay sau lưng và chậm rãi đi vào trong Đế đô.

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là quán nhỏ Phương Phương, bởi vì từ tin tức hắn thu thập lại thấy được, người cướp đi Thiên Địa Huyền Hỏa Vạn Thú Viêm chính là ông chủ của quán nhỏ này.

Khi thấy tin tức này, trong lòng hắn có vô số chó đen chạy như điên qua.

Dù thế nào hắn cũng không ngờ được, kẻ cướp được Vạn Thú Viêm từ trong tay rất nhiều Chí Tôn... Lại có thể sẽ là một ông chủ quán nhỏ, một đầu bếp không ai biết tới!

Điều này làm cho hắn đường đường là đệ tử nội môn của Đại Hoang Tông cảm thấy trên mặt đau rát.

Kiến trúc xung quanh đều đang được tu sửa.

Bắc Cung Minh bước đi rất thong thả, không bao lâu đã đi tới vị trí cách quán nhỏ không qua.

Hắn dựa vào bức tường lạnh lẽo, thản nhiên nhìn quán nhỏ này.

Cửa quán nhỏ bị người ta mở ra. Đó là một thiếu niên môi hồng răng trắng, trông có phần xinh đẹp, mắt còn ngái ngủ mở cửa xong, liền xoay người trở lại trong quán.

Thiếu niên xinh đẹp kia không phải ông chủ quán nhỏ mà hắn muốn tìm...

Bắc Cung Minh nhận ra được Bộ Phương, cho nên trong lòng có chút nghi ngờ.

Nhưng hắn chờ suốt một ngày, đợi đến khi quán nhỏ sắp đóng cửa, vẫn không thấy bóng dáng của Bộ Phương...

Tình huống gì vậy?

Bắc Cung Minh có chút sửng sốt, lẽ nào hắn tìm nhầm chỗ?

Nhưng trên tin tức viết đúng là chỗ này.

Bắc Cung Minh lại vững tâm.

Ngày thứ hai hắn lại tới một chuyến, lần này hắn ngồi trong quán nhỏ, gọi một món ăn. Hắn đợi rất lâu, vẫn không nhìn thấy Bộ Phương.

- Ông chủ quán các ngươi đâu?

Bắc Cung Minh cuối cùng không nhịn được, hỏi nhóc lười biếng nằm ở trên ghế phơi nắng.

Âu Dương Tiểu Nghệ liếc nhìn Bắc Cung Minh. Đây lại là một người muốn tới nhấm nháp tay nghề của ông chủ Bộ.

- Ông chủ Bộ đi xa, không biết lúc nào mới trở về. Nếu ngươi muốn nhấm nháp tay nghề của hắn thì chờ một thời gian đi.

Âu Dương Tiểu Nghệ nói.

Đi xa nhà?

Bắc Cung Minh sửng sốt, sắc mặt cứng đờ.

Phong chấp sự nói hắn theo dõi Bộ Phương, má nó ngươi nói cho ta biết Bộ Phương đi xa nhà?

- Vậy bao giờ thì ông chủ Bộ mới trở về?

Bắc Cung Minh cố nén bi thương, căm phẫn trong lòng, tiếp tục hỏi.

Âu Dương Tiểu Nghệ cảm thấy kỳ lạ, liếc mắt nhìn người này, đáp:

- Cái này thì khó có thể nói chính xác được, không chừng một, hai ngày, không chừng mười ngày, nửa tháng... Ai biết được.

Quả thật, mỗi lần Bộ Phương đi xa nhà đều không xác định thời gian trở về. Âu Dương Tiểu Nghệ thấy nhiều cũng không có gì lạ.

Nhưng tin tức này lại không tốt với Bắc Cung Minh như vậy.

Nhớ tới nhiệm vụ do Phong chấp sự phân phó, Bắc Cung Minh đột nhiên cảm giác trong lòng thật mệt mỏi, dường như cả thế giới đều đang nhằm vào hắn.

...

Ầm ầm ầm!

Tinh thú Thần cảnh giống như người khổng lồ vung nắm đấm do nguyên tinh ngưng tụ thành, đập mạnh về phía Phong chấp sự và Thần cảnh Hải tộc trong không trung.

Dù sao Phong chấp sự và Hải tộc tu vi Thần Cảnh có sức lực mạnh mẽ, nhanh chóng di chuyển trong hư không, đều tránh được nắm đấm kia.

Tinh thú nện từng quyền xuống đất, khiến cho cả mặt đất đều rung chuyển.

Nguyên tinh ở phía trên hang động cũng bị chấn động không ngừng rơi xuống xuống.

Tinh thú chợt rít gào, con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vòa Phong chấp sự và Thần cảnh Hải tộc, hai tay chợt vỗ vào lồng ngực của mình, sau đó há miệng ra, trong miệng hình như có năng lượng cuồn cuộn đang tập trung lại.

Ánh sáng chớp hiện, sau đó có một đạn pháo năng lượng bắn ra.

Phong chấp sự hít sâu một hơi, đạp vào không trung lao đi, thân hình liên tục thay đổi, may mắn tránh được một pháo này.

Đạn pháo năng lượng đó nện xuống mặt đất, trực tiếp nổ mạnh, nổ thành một hố sâu trên mặt đất này.

Khói xanh bay lên.

Phong chấp sự và cường giả Hải tộc lập tức thầm rùng mình. Bọn họ biết nếu còn tiếp tục tránh né như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị tên khổng lồ này đánh cho bị thương nặng.

Dù sao đối phương cũng là tồn tại Thần cảnh.

Phong chấp sự rít lên một tiếng, trang phục nửa người trên đột nhiên nổ tung, cơ bắp toàn thân đều nổi lên, giống như sừng rồng.

Xung quanh thân thể của hắn dường như có một lớp hào quang màu vàng đất quấn quanh.

Vào giờ phút này, lực lượng Thần cảnh được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Ầm ầm ầm!

Phong chấp sự chợt giẫm lên hư không, cả người chẳng khác nào một con thú lớn Man Hoang lao về phía tinh thú.

Hai bên va chạm vào nhau, Phong chấp sự và tinh thú lại không phân cao thấp, khiến người ta nhìn thấy phải chấn động.

Trong tay cường giả Hải tộc đột nhiên xuất hiện một thanh đinh ba khiến khảm bảo thạch chói lòa. Không giống với các cường giả Hải tộc khác, đinh ba của Thần cảnh Hải tộc này càng thêm hoa lệ và tinh xảo.

Trên đó còn vẽ có vô số đường vân tinh tế.

Bảo thạch lóe sáng. Thần cảnh Hải tộc chợt vung lên, lập tức có hơi nước lan tràn, một con rồng nước từ trong đinh ba uốn lượn lao ra, quấn về phía con tinh thú.

Phong chấp sự tức giận trừng mắt nhìn Thần cảnh Hải tộc, hai chân đạp mạnh lên trên thân của tinh thú, mượn khoảng cách đột nhiên lao ra xa.

Mà con tinh thú bị con rồng nước vây khốn, rít gào không ngừng, nhưng không sao thoát ra được.

Đó là một cơ hội tốt, tóc Phong chấp sự dựng ngược giống như từng sợi thép, hắn giơ nắm đấm, hào quang màu vàng trên toàn thân tập trung về phía trên nắm đấm của hắn.

Uy áp thiên địa tràn ngập ra, làm cho xung quanh trở nên vô cùng nặng nề.

- Chiến kỹ Đại Hoang Đại Hoang Sụp Đổ!

Oong!

Phong chấp sự dồn lực rất lâu và tập trung vào một quyền, cuối cùng theo gầm lên giận dữ của hắn mà phát ra.

Cả người hắn bắn ra giống như đạn pháo, giống như thoáng cái cắt phá hư không, đột phá âm chướng, một quyền nện ở trên đầu của tinh thú.

Ầm!!

Sóng khí dâng trào và dao động chân khí xuyên qua sau đầu của tinh thú.

Két két két...

Thoáng cái trên thân tinh thú xuất hiện vô số những vết rạn nứt dày đặc.

Phong chấp sự toét miệng cười, từ nắm đấm hóa thành đầu gối, đá mạnh vào vị trí bị hắn đánh lõm xuống, vết nứt lập tức càng lớn hơn, một tiếng vỡ vang lên.

tinh thú Thần cảnh khổng lồ bị con rồng nước quấn lấy liền hóa thành hàng nghìn hàng vạn mảnh vỡ nguyên tinh, rơi đầy đất.

Một ánh sáng màu đỏ lập tức phóng lên cao, sau khi xoay quanh một vòng ở phía trên hang động liền bị hút vào trong tinh nguyên đang hấp thu linh khí thiên địa.

Cường giả Hải tộc lập tức kinh ngạc. Sao tinh phách này có thể bị tinh nguyên tự động hấp thu.

Không phải nó nên trốn vào trong hầm mỏ, một lần nữa ngưng tụ ra nguyên tinh, hình thành tinh thú sao?

Khối tinh nguyên này thật kỳ lạ?

Thần cảnh tinh thú được giải quyết, Phong chấp sự và Thần cảnh Hải tộc liếc nhìn nhau, lại trở nên cảnh giác, bởi vì bọn họ đã khôi phục lại thân phận đối thủ cạnh tranh.

- Nếu đã giải quyết xong tinh thú... vậy lại dựa vào bản lĩnh của mình để quyết định quyền sở hữu tinh nguyên này!

Phong chấp sự cười lạnh, nhìn về phía Thần cảnh Hải tộc.

Thần cảnh Hải tộc vung đinh lên ba, hai má hơi phồng ra, nước biển liền trút ra ngoài, thân hình hắn lập tức lóe lên, chợt bắn ra.

Phong chấp sự đạp vào trong không trung, dường như giẫm nát không khí, thân hình lập tức lao ra.

Vù vù!

Tốc độ của hai người rất nhanh, mục tiêu nhắm thẳng vào tảng tinh nguyên gây ra động tĩnh lớn kia.

Bộ Phương tập trung tinh thần nhìn cảnh tượng như vậy, trong đầu vẫn đang suy nghĩ xem mình nên ra tay cướp giật tinh nguyên thế nào. Muốn cướp đi tinh nguyên từ trong tya của hai tồn tại Thần cảnh thập phẩm... độ khó này không phải chỉ lớn bình thường đâu.

Ầm ầm ầm!

Mặt đất đột nhiên rung chuyển, cắt ngang dòng suy nghĩ của Bộ Phương.

Phía sau có bóng tối thoáng cái bao phru, làm cho trước mắt Bộ Phương cũng tối sầm.

Toàn thân căng thẳng, Bộ Phương quay đầu nhìn lại, thấy Bề Bề Chí Tôn khổng lồ vung hai trảo liêm đao của nó lên, đằng đằng sát khí nhìn hắn.

Vù!!

Trảo liêm đao đột nhiên chém xuống, giờ phút này dường như muốn xé rách Bộ Phương.

Trong lòng Bộ Phương chợt giá lạnh, dưới chân bắn ra chân khí, thân hình lao ra ngoài, lộ ra trước mặt Phong chấp sự và Thần cảnh Hải tộc.

Trong nháy mắt, ánh mắt lạnh như băng của Thần cảnh Hải tộc và Phong chấp sự phong tỏa vị trí của Bộ Phương.

Con sâu nhỏ này thật sự dám xuất hiện?

Lấy lực tinh thần của Thần cảnh tất nhiên dễ dàng phát hiện ra vị trí của Bộ Phương, nhưng đối với cường giả Thần Thể cảnh, Bộ Phương là Chiến Thánh thất phẩm quả thật không khiến bọn họ có chút hứng thú gì.

Con kiến hôi này, bọn họ nhảy mũi nhảy mũi một cái cũng có thể phun chết.

Chẳng lẽ con kiến hôi này còn muốn cướp tinh nguyên trong tay bọn họ? Cái này hoàn toàn không hiện thực.

Cho nên bọn họ đều lười để ý tới Bộ Phương.

Nhưng lúc này, khi hai người đối chọi gay gắt, một con sâu nhỏ lại chạy ra, làm cho hai người đều chỉ đầu mâu về phía Bộ Phương.

Ầm!!

Đá vụn đổ nát, Chí Tôn Bề Bề cực lớn lao tới, chân nhỏ ngắn vung vẩy trên không trung. Sau khi nó rơi xuống đất, bụi bặm hất lên, nó vội vàng bay nhanh về phía Bộ Phương, trảo liêm đao vung lên xuống.

- Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn? Sao nó lại chạy tới đây?

Cường giả Hải tộc lập tức cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng trong lúc hắn nghi ngờ, Phong chấp sự đã nhanh chóng ra tay, muốn cướp lấy tinh nguyên này vào trong tay.

Thần cảnh Hải tộc không có thời gian để ý tới Thâm Hải Hà Cô và Bộ Phương, cũng ra tay, hai người lại chiến đấu với nhau, áp lực dâng trào, chân khí cuộn trào mãnh liệt.

Bộ Phương tập trung tất cả chân khí toàn thân vào trong nồi Huyền Vũ, nồi Huyền Vũ lập tức trở nên khổng lồ.

Một tay Bộ Phương đỡ ở bên dưới nồi Huyền Vũ, chợt ném về phía Bề Bề đang lao về phía hắn.

Một tiếng nổ vang lên, nồi Huyền Vũ khổng lồ đã úp lên Bề Bề.

Bộ Phương đặt mông ngồi ở trên nồi Huyền Vũ, há miệng thở dốc. Hắn dùng và ý niệm, lại lấy từ túi không gian lớn của hệ thống ra mấy túi hàu biển nóng hôi hổi, bắt đầu mở miệng cắn, ăn để bổ sung chân khí.

Cốc cốc cốc!! Bề Bề Chí Tôn không ngừng đập vào nồi Huyền Vũ, làm Bộ Phương không ngừng cảm thấy sự chấn động từ dưới mông truyền tới.

Nhưng Bộ Phương cũng không lo lắng, bởi vì Bề Bề này trong lúc nhất thời tuyệt đối không thể hất được nồi Huyền Vũ ra.

Ầm!!

Phong chấp sự dường như đã bắt đầu thiêu đốt chan khí toàn thân, cả người giống như nổ tung, một quyền đánh bay Thần cảnh Hải tộc này.

Toàn thân run rẩy, da cũng đang bị vỡ nát.

Nhưng Phong chấp sự không để ý, cười lớn nắm lấy tin nguyên lớn giống như quả trứng khổng lồ.

Trên tinh nguyên không ngừng có linh khí phun ra, làm trên mặt Phong chấp sự đầy hưng phấn.

- Mở cho ta! Thần khí trong tinh nguyên... thuộc về ta!

Trong mắt Phong chấp sự đầy tơ máu, vô cùng hưng phấn, rống to.

Hắn giơ tay lên, chân khí hội tụ thành một thanh trường đao, chợt cắt xuống tinh nguyên liền này.

Thần cảnh Hải tộc bò ra khỏi đống đổ nát, ngực lõm sâu xuống. Phong chấp sự này lại có thể thiêu đốt chân nguyên, mạnh mẽ đánh hắn bị thương, chỉ vì tinh nguyên này.

Một khi tránh thoát gông xiềng Chí Tôn, lồng xoáy chân khí trong đan điền của cơ thể sẽ hóa thành vòng xoáy chân nguyên, chân nguyên lại thành nguồn lực lượng Thần cảnh.

Thiêu đốt chân nguyên, đây chính là chuyện tự tổn hại bản nguyên.

Thần cảnh Hải tộc không ngờ được Phong chấp sự điên cuồng như vậy.

Rắc rắc!!

Trường đao chân khí chợt cắt xuống, lập tức chém tinh nguyên này thành hai nửa.

Đồng tư của Phong chấp sự co lại, vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy chỗ tinh nguyên bị cắt có ánh sáng màu vàng tràn ra, linh khí cuồn cuộn trào.

Quả nhiên có bảo bối!

Thần cảnh Hải tộc cũng há hốc mồng, Tôm tổ… tôm vĩ đại sắp xuất thế sao?

Miệng Bộ Phương cắn hàu biển, ánh mắt cũng nhìn chăm chú vào tinh nguyên trong tay Phong chấp sự.

Hệ thống nhắc tới nguyên liệu nấu ăn... Rốt cuộc là gì chứ?

Rắc rắc!

Một tiếng động vang lên, chỗ tinh nguyên nứt ra lại có một móng vuốt màu đen thò ra.

Móng vuốt này nhỏ nhắn, trên đó còn đầy… lông chó mượt mà không dính chút bụi nào.