Cơ Thành Tuyết đứng phía xa dè dặt nhìn qua, khi nhìn thấy được Bộ Phương với gương mặt đầy thoả mãn xoay người bước vào trong quán nhỏ, hắn mới nơm nớp lo sợ, run rẩy đi tới.
Hắn thật sự bị Tiểu Hắc làm cho sợ rồi. Nó vô duyên vô cớ giơ cao móng chó... Móng chó kia có thể tùy tiện giơ cao sao?
Ngay cả Chí Tôn cũng có thể bị một móng chó đập chết... Hắn có thể không run sợ sao?
Đợi đến khi Tiểu Hắc lại bắt đầu cúi đầu ăn sườn, Cơ Thành Tuyết mới dẫn theo mấy tiểu thái giám cẩn thận từng li từng tí đi vào trong quán nhỏ.
Hôm nay hắn tới là có chuyện muốn thương lượng với Ông chủ Bộ.
Vừa vào trong quán nhỏ, Cơ Thành Tuyết liền không nhịn được hít sâu một hơi, trong không khí tràn ngập mùi thơm làm cho hắn không khỏi tươi cười, lộ vẻ hưởng thụ.
Hắn tuyệt đối sẽ không lập tức tìm Bộ Phương thương lượng, mà tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu gọi món ăn, thuận tiện còn gọi một bầu rượu ngọc Băng Tâm ấm.
Sau khi cơm nước no nê, hắn mới thoả mãn hà hơi.
- Ông chủ Bộ... Trẫm có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
Cơ Thành Tuyết ngồi ở trên ghế, nhìn về phía Bộ Phương đang nằm trên ghế, nói.
Bộ Phương vốn đang híp mắt, lập tức cảm giác nghi ngờ, nghiêng đầu qua, nhìn về phía Cơ Thành Tuyết.
- Trong cuộc đại chiến Chí Tôn lần này, ngươi cũng biết là đặc biệt đáng sợ, hơn nửa Đế Đô đều bị phá hủy trong cuộc chiến đấu, rất nhiều dân chúng đều không có nhà để về, tâm tình dân chúng có hơi... kém.
Cơ Thành Tuyết thở dài một hơi, chậm rãi nói.
Bộ Phương im lặng, không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn Cơ Thành Tuyết.
- Trẫm muốn khẩn cầu ông chủ Bộ ra tay, nấu một ít món ăn cho dân chúng, dùng món ăn ngon tới giảm bớt tâm trạng tiêu cực của dân chúng...
Cơ Thành Tuyết chân thành nhìn Bộ Phương.
Đây cũng là cách mà hắn suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được. Món ăn của ông chủ Bộ có thể làm cho người ta thấy sung sướng, rất có hiệu quả đối với chuyện giảm bớt tâm trạng bi thương của dân chúng.
Chỉ là hắn không xác định được Bộ Phương có ra tay hay không. Muốn mời Bộ Phương nấu nướng lại phải trả bao nhiêu.
Dù sao muốn nấu món ăn thỏa mãn dân chúng hơn nửa Đế Đô lại là số lượng không thể khinh thường.
Bộ Phương kinh ngạc liếc nhìn Cơ Thành Tuyết, không ngờ được đối phương lại mời hắn đi nấu ăn.
Bộ Phương tuyệt đối không từ chối. Bởi vì phần lớn nguyên nhân dẫn tới cuộc chiến Chí Tôn là do hắn đưa tới,
Nửa Đế đô bị hủy cũng có liên quan đến hắn, bảo hắn ra tay nấu nướng, dĩ nhiên là không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ hắn đã thuyết phục được Tiểu Hắc, ba ngày sau, nhiệm vụ sẽ mở ra, hắn phải rời khỏi Đế đô.
Cho nên hoạt động này nhất định phải được diễn ra sớm.
Hắn nói yêu cầu này cho Cơ Thành Tuyết biết. Trên mặt Cơ Thành Tuyết lập tức hiện ra vẻ hưng phấn.
Chỉ cần Bộ Phương chịu ra tay là được rồi, về phần sắp xếp thời gian, vậy không phải là chuyện lớn.
Cơ Thành Tuyết hưng phấn trở lại. Hắn vỗ ngực nhận lấy nhiệm vụ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Có thể mời được Bộ Phương ra tay cũng đã không dễ dàng gì. Chỉ là chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, lấy quốc khố của đế quốc Thanh Phong vẫn có thể làm được.
Thời gian diễn ra hoạt động này đã được xác định vào ngày hôm sau.
Cơ Thành Tuyết vừa về trong Hoàng cung, liền sai người truyền tin tức này ra ngoài. Tin tức ông chủ quán nhỏ lòng dạ hiểm độc sẽ nấu ăn cho dân chúng Đế đô được nhanh chóng truyền khắp Đế đô.
Tất cả mọi người đều hưng phấn lại thêm chờ mong.
Bây giờ trong Đế đô, danh tiếng của quán nhỏ lòng dạ hiểm độc đã như sấm bên tai, từ ông già bảy tám chục tuổi tới đứa trẻ ba bốn tuổi đều từng nghe nói tới.
Ông chủ quán nổi tiếng như vậy sẽ ra tay nấu ăn, bảo mọi người làm sao không mong chờ được?
Có người thậm chí kích động tới không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau.
Bộ Phương dậy từ sớm. Hắn đi tới trong phòng bếp luyện kỹ thuật xắt rau và chạm trổ một lúc, nấu thêm một phần món sườn xào chua ngọt cho Tiểu Hắc đang nằm ở cửa, sau đó mới mở cửa quán.
Tiếu Tiểu Long và Âu Dương Tiểu Nghệ đều đi tới quán nhỏ.
Bộ Phương bảo Tiếu Tiểu Long tiếp tục kinh doanh quán nhỏ, hắn dẫn theo Âu Dương Tiểu Nghệ đi về phía cung điện lớn của Hoàng cung đế quốc Thanh Phong.
Nếu hắn đã nhận lời với Cơ Thành Tuyết, vậy tất nhiên sẽ không nuốt lời.
Hôm qua hắn đã nói cho Cơ Thành Tuyết biết những nguyên liệu nấu ăn cần thiết, bảo Cơ Thành Tuyết chuẩn bị trước. Bây giờ hắn qua là để xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Quảng trường Thiên Huyền Môn của Đế đô Thanh Phong.
Trên quảng trường Thiên Huyền Môn rộng lớn đã chật ních dân chúng Đế đô.
Nơi này đơn giản là muốn hóa thành một chợ nhỏ. Bởi vì nhà của dân chúng đều bị phá hủy, đám dân chúng đều tập trung ở đây. Có người dựng lều cỏ, có người lại tranh thủ bày vài thứ, kinh doanh cũng có chút náo nhiệt.
Bộ Phương trợn mắt há hốc mồm nhìn khí thế ngất trời này.
Hắn có cảm giác như mình đã trở lại chợ kiếp trước.
Bộ Phương dẫn theo Âu Dương Tiểu Nghệ chen qua Thiên Huyền Môn, bước thẳng vào trong hoàng cung.
Cơ Thành Tuyết đã sớm chờ Bộ Phương ở trong Đại Hùng Điện. Sau khi nhìn thấy Bộ Phương đến, hắn tự mình dẫn theo Bộ Phương đi về phía ngự thiện phòng.
Ngự thiện phòng được sắp xếp đặc biệt ngăn nắp sạch sẽ, một hàng đầu bếp đều hưng phấn nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
Ở Đế đô Thanh Phong, Bộ Phương là thần tượng của tất cả đầu bếp.
Nguyên liệu nấu ăn được chất đống đầy cả một gian phòng. Bộ Phương thản nhiên khẽ gật đầu, sau đó lại lấy ra một con dao làm bếp.
Hắn bắt đầu thành thạo xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Tốc độ Bộ Phương vung dao làm bếp lên cực nhanh, mắt người bình thường cũng không theo kịp. Tiếng dao làm bếp và thớt va chạm nghe giống như một loại tiết tấu đặc biệt hài hòa.
Ánh dao loang loáng lóe lên lại giống như ánh sao rơi, mà người ta kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ một lát, cả một đống nguyên liệu nấu ăn lớn đã được xử lý xong.
Bộ Phương cũng bắt đầu nấu món ăn lần này.
Số lượng lớn hơn lại thích hợp với một đám đông ăn, không hề nghi ngờ, đó chính là món sủi cảo Thất Thải Nguyệt Nha.
Đây là món hắn nấu trong bách gia yến mừng thắng lợi lần trước. Lấy ra nấu nướng cũng không tính là bôi nhọ thanh danh của hắn.
Khi một nồi sủi cảo trắng nấu xong, múc vào chén và cầm đến cho đám dân chúng đã sớm chờ từ lâu ở quảng trường Thiên Huyền Môn, trên quảng trường Thiên Huyền Môn lập tức phát ra những tiếng la đầy hưng phấn.
Khi người dân đầu tiên cắn rách vỏ sủi cảo Thất Thải Nguyệt Nha, mùi thơm của thịt bên trong liền tỏa ra.
Rất nhiều mùi thơm tập trung lại một chỗ cùng ánh sáng đủ màu từ trong sủi cảo phát ra, trên bầu trời dường như hình thành đám mây đủ màu đẹp không sao tả xiết.
Mỗi người dân ăn được sủi cảo Thất Thải Nguyệt Nha đều lộ ra vẻ mặt ngây ngất.
Trong Thất Thải Nguyệt Nha mang theo tâm tình sung sướng này, làm cho dân chúng vốn cảm thấy khổ sở vì phải trôi giạt khắp nơi đã bình tĩnh lại, đầy hy vọng với tương lai.
...
Trong cung điện nguy nga ở Thập Vạn Đại Xuyên.
Phong chấp sự chậm rãi dẫn theo một đội đệ tử đi từ trong đại điện này ra, dừng ở trên quảng trường.
Ánh mắt Phong chấp sự liếc nhìn tất cả mọi người ở đó, trên gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng lại không hề có vẻ tươi cười, phần nhiều chỉ là sự lạnh lùng.
- Thường ngày các ngươi tu hành còn chưa từng đi sâu vào trong địa điểm thí luyện. Lần này, bản chấp sự sẽ dẫn các ngươi đi sâu vào địa điểm thí luyện này, trực tiếp đối mặt với đám thổ dân ở địa điểm thí luyện. Các ngươi cần phải rèn luyện cần phải chiến đấu, những tên thổ dân có tu vi không mạnh vừa vặn thích hợp cho các ngươi rèn luyện... Đây là một lần thử thách đối với các ngươi, hi vọng các ngươi đừng phụ sự kỳ vọng của bản chấp sự, không phụ kỳ vọng của tông môn đối với các ngươi.
Phong chấp sự nghiêm túc nói.
Sau khi nói xong, phía sau hắn liền có hai bóng người đi ra, đó là hai bóng người được che kín trong trường bào màu xanh.
Phong chấp sự khẽ gật đầu với hai người này, trên thân hai bóng người đó liền bắn ra khí tức cường hãn.
Tất cả đều kết ấn, xung quanh đại điện này lập tức phát ra một đợt sóng dao động vô hình. Từng đợt ánh sáng trào vào trên thân của mỗi đệ tử sắp ra trận.
Làm xong tất cả những điều này, Phong chấp sự thoả mãn gật đầu và vung tay lên, một chiếc chiến thuyền cực lớn hiện ra trong không trung, từ nhỏ dần biến thành lớn, dần dần che khuất bầu trời.
Chiến thuyền Linh Chu cực lớn lơ lửng trên hư không, tản ra khí tức dồi dào, làm cho trên mặt mỗi đệ tử đều lộ vẻ cuồng nhiệt.
Khi các đệ tử đều leo lên chiến thuyền, Phong chấp sự cũng đạp lên không trung, bước lên chiến thuyền.
Một tiếng nổ mạnh giống như tiếng trống chiều chuông sớm vang lên.
Chiến thuyền này bắt đầu chậm rãi di chuyển trong hư không, mang theo tiếng gào thét kịch liệt, lao nhanh như tên bắn.
Nó lao ra Thập Vạn Đại Xuyên, vội vàng bay về phía Huyễn Hư Linh Trạch.
- Mỏ nguyên tinh lớn không cho sơ suất, nhất định phải nắm giữ ở trong tay của Đại Hoang Tông! Bất kỳ tên thổ dân nào dám nào ngăn cản, giết không tha.
Phong chấp sự đứng ngạo nghễ ở đằng trước chiến trường, mặc cho cuồng phong gào thét, mặc cho trang phục bay phất phới, vẫn không hề động đậy.
Chiến thuyền chậm rãi bay ra khỏi Thập Vạn Đại Xuyên, khi bay qua phía trên Hạo Thiên Tháp, cường giả trong Hạo Thiên Tháp đều không dám thở mạnh.
Tất cả cường giả của Hạo Thiên tháp đều rất sợ hãi.
Phong chấp sự đứng ở đằng trước chiến thuyền lại khinh miệt liếc nhìn về phía vị trí Hạo Thiên tháp.
Sau khi chiến thuyền rời đi.
Bắc Cung Minh cũng có chút bi thương, căm phẫn chật vật đi ra.
Mục đích của hắn là đi tới Đế đô Thanh Phong, coi chừng tiểu tử đã cắn nuốt Thiên Địa Huyền Hỏa... Chờ đợi Phong chấp sự trở về, đoạt lại Vạn Thú Viêm.
Dẫn theo không cam lòng và oán khí mãnh liệt, Bắc Cung Minh nóng lòng không chờ được muốn nhìn thấy kết quả thê thảm của tên tiểu tử dám dùng nồi đập hắn.
Phong chấp sự là tồn tại Thần Thể cảnh, đối phó với tiểu tử còn chưa đạt tới thất phẩm lại chẳng khác nào bóp bùn mềm đi?
Cho dù người máy kia có thể dùng lực Chí Tôn đỉnh phong, nhưng ở trước mặt Thần Thể cảnh vẫn chỉ là con kiến hôi!
Run rẩy đi! Tên thổ dân đáng chết!
Lão tử đã chuẩn bị nồi xong, sẽ đập trở lại!