Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 338




- Tin tức gì?

Người đàn ông trung tuổi kia chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt hình như có vân sáng chuyển động, nhìn chăm chú vào Bắc Cung Minh, làm cho Bắc Cung Minh thầm run rẩy và chột dạ.

Đây là đôi mắt dường như có thể nhìn thấu được lòng người, đôi mắt này làm cho Bắc Cung Minh cũng thấy sợ hãi.

Phong chấp sự là cường giả do Đại Hoang Tông phái xuống, trấn giữ địa điểm thí luyện này.

Hắn chịu trách nhiệm về nhóm nhỏ của Bắc Cung Minh.

Tu vi đặc biệt mạnh mẽ. Tu vi của Bắc Cung Minh là Chí Tôn trung kỳ, nhưng vẫn không có cam đảm nhìn thẳng vào Phong chấp sự trước mắt.

- Phong chấp sự... Tại hạ phát hiện ra Thiên Địa Huyền Hỏa ở trong địa điểm thí luyện!

Bắc Cung Minh nhớ tới mình chịu bao nhiêu cái nồi tro bụi như vậy, bị một đám thổ dân làm cho mặt mày xám xịt thì trong lòng liền cảm thấy rất khó chịu.

Lấy tu vi của bản thân hắn chắc chắn sẽ không có cách nào đòi lại món nợ này, tiểu tử cướp đi Thiên Địa Huyền Hỏa hình như còn có một con rối cực mạnh.

Con rối này lại có thể một mình đánh lại năm Chí Tôn, một mình hắn đi tới, nhất định sẽ bị đánh.

Bắc Cung Minh lại không ngốc, cho nên vẫn thở dài, nói.

Ánh mắt Phong chấp sự vốn đang lười biếng, khi nghe được những lời này của Bắc Cung Minh thì chợt trở nên nghiêm túc.

Ánh mắt này lợi hại giống như một thanh trường kiếm sắc bén vậy.

Trong nháy mắt, ánh mắt đó liền giống như muốn đâm vào trong tim Bắc Cung Minh.

Làm cho cả người Bắc Cung Minh run lên.

- Ngươi nói gì? Địa điểm thí luyện... Xuất hiện Thiên Địa Huyền Hỏa?

Trong giọng nói Phong chấp sự mang theo mấy phần kỳ lạ.

Địa điểm thí luyện này thậm chí còn chẳng nuôi dưỡng ra được tồn tại Thần Thể cảnh, lại có thể sinh ra Thiên Địa Huyền Hỏa à?

Là ngươi ngốc hay ta khờ?

Ánh mắt Phong chấp sự nhìn về phía Bắc Cung Minh thật sự giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Bắc Cung Minh há hốc mồm. Phong chấp sự lại có thể không tin?

Hắn vội vàng nói ra mọi chuyện xảy ra trong Thập Vạn Đại Xuyên cho Phong chấp sự nghe.

Nghe hắn kể xong, sắc mặt Phong chấp sự trầm như nước.

- Ngươi nói... vì Thiên Địa Huyền Hỏa này, nhóm ngươi bị thương hết một nửa?

Giọng nói Phong chấp sự có chút lạnh lùng, ánh mắt nhìn tới làm Bắc Cung Minh cảm giác toàn thân giá lạnh.

Hắn làm chấp sự dẫn đầu đội, quản lý đội ngũ của Bắc Cung Minh này. Bây giờ Bắc Cung Minh lại có thể chạy tới nói cho hắn biết, đội ngũ đã chết hết nửa?

Trách nhiệm này hoàn toàn tính ở trên đầu hắn, hơn nữa trong tông môn còn có thể bắt hắn phải giải thích.

Sắc mặt Phong chấp sự lạnh xuống, làm cho mấy cường giả xung quanh cũng chậm rãi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Phong chấp sự gật đầu chào mấy người, sau đó kéo Bắc Cung Minh ra khỏi trung tâm của đại điện này.

Đại điện này là nơi tập trung của Đại Hoang Tông ở trong địa điểm thí luyện này.

Mỗi lần phái các đệ tử đi tới trong địa điểm thí luyện, cuối cùng đều sẽ trở lại chỗ này, bước lên trận pháp mới có khả năng trở về Đại Hoang Tông.

- Thật sự có Thiên Địa Huyền Hỏa à? Không phải ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm mà nói dối chứ?

Phong chấp sự kéo Bắc Cung Minh đến trong một gian phòng, lạnh lùng hỏi.

- Nếu đệ tử có lừa gạt sẽ bị hình thần câu diệt!

Bắc Cung Minh thầm run lên, phát ra lời thề độc.

Nghe được Bắc Cung Minh thề độc như vậy, mắt Phong chấp sự càng sáng hơn. Thiên Địa Huyền Hỏa đấy... Không ngờ ở vùng đất Nam Cương cằn cỗi này lại có thể có Thiên Địa Huyền Hỏa.

Đây là cơ duyên! Cơ duyên lớn!

Nếu có thể thu được Thiên Địa Huyền Hỏa, vậy xem như là một công lớn, có thể nhận được không ít thứ tốt trong tông môn!

- Thiên Địa Huyền Hỏa đúng là đồ tốt... Đáng tiếc thời gian gần đây còn có một chuyện quan trọng phải xử lý.

Phong chấp sự phụ chắp tay, cau mày.

- Không biết là chuyện gì có thể quan trọng hơn Thiên Địa Huyền Hỏa vậy?

Bắc Cung Minh tò mò.

Phong chấp sự liếc nhìn hắn, hừ một tiếng.

- Không phải ngươi nói Thiên Địa Huyền Hỏa đã bị người cắn nuốt luyện hóa rồi sao? Hòa thượng không chạy khỏi miếu được... Ngươi lập tức qua chịu trách nhiệm theo dõi kẻ cắn nuốt Thiên Địa Huyền Hỏa này cho ta, phải luôn liên lạc với bản chấp sự. Chờ ta xử lý xong chuyện mỏ nguyên tinh ở Huyễn Hư Linh Trạch sẽ tự mình chạy tới đó.

Bắc Cung Minh ngẩn người một lát, về sau hít sâu một hơi.

Mỏ nguyên tinh... Đây chính là thứ tốt đấy!

...

Đế đô Thanh Phong trở lại yên tĩnh.

Tuy đá vụn rải đầy đất, tuy nhà của không ít dân chúng bị phá hủy.

Nhưng bởi vì lần này Cơ Thành Tuyết sớm sắp xếp cho thủ vệ Đế Đô đưa dân chúng đi, cho nên tai họa lần này không gây ra thương vong quá lớn.

Những dân chúng bị phá hỏng nhà lại được Cơ Thành Tuyết thu xếp cho ở trên quảng trường trước đại điện hoàng cung.

Thiên Huyền Môn cũng mở ra, chứa rất nhiều dân chúng.

Mỗi nhà chiếm một phần đất nhỏ, được chia một ít đệm chăn, trang phục đủ để dùng.

Dân chúng tuy oán than không ngừng nhưng cũng hiểu rõ đây đã là biện pháp tốt nhất rồi.

Công tác sửa chữa của Đế Đô lại đang được tiến hành rầm rộ, nhà cửa được xây dựng lại, đường được lát lại.

Trên công trường không ngừng vang vọng tiếng leng keng.

Sáng sớm, nắng ấm nhảy nhót phíachân trời, sưởi ấm lòng người, Bộ Phương cũng bò dậy khỏi giường.

Hắn ngáp một cái, sau đó đánh răng rửa mặt xong lại chậm rãi đi xuống tầng.

Trong phòng bếp rất yên tĩnh. Sau khi Vũ Phù từ Huyễn Hư Linh Trạch trở về, trong phòng bếp buổi sáng lại thiếu đi bóng hình xinh đẹp tích cực kia.

Về phần Tiếu Tiểu Long cũng không tích cực như vậy.

Bộ Phương dùng dây nhung buộc tóc của mình lại, xắn tay áo, xoay cổ và bước vào trong phòng bếp.

Hắn đi tới trước bếp lò của mình, lấy ra con dao làm bếp đặc biệt nặng. Bộ Phương ngáp một cái, lại bắt đầu luyện tập kỹ thuật xắt rau và chạm trổ.

Tuy bây giờ tài nấu nướng của hắn đã tiến bộ hơn lúc mới tới rất nhiều, nhưng không thể thiếu được tập luyện mỗi ngày. Bởi vì việc tập luyện này là căn bản của một người đầu bếp. Nền tảng vững chắc thì mới có thể xây được lầu cao vạn trượng.

Sau khi cất con dao làm bếp xong, Bộ Phương bắt đầu lấy một miếng thịt sườn R từ trong túi không gian của hệ thống, chuẩn bị nấu sườn cay cho Tiểu Hắc.

Nhìn mấy miếng thịt sườn R này, Bộ Phương bỗng nhiên sửng sốt.

- Oa... suýt nữa quên rồi, hôm nay con chó béo kia muốn ăn thịt sườn rồng Chí Tôn chua ngọt.

Bộ Phương bỗng miệng, tiện tay cất miếng sườn vào.

Hắn đi tới trước tủ bát và  lấy từ trong đó ra miếng thịt sườn rồng Chí Tôn đã để đó từ hôm qua.

Khói xanh lượn lờ, con dao xương rồng hiện ra.

Hắn chém chặt mấy miếng xương rồng lại rửa sạch, sau đó lấy ra nồi Huyền Vũ.

Nồi Huyền Vũ tối tăm nặng nề tản ra khí tức cổ xưa, không ngừng xoay tròn ở trên bàn tay của hắn, cuối cùng hóa thành kích thước một cái nồi bình thường, ầm một tiếng gác ở trên lò bếp.

Bộ Phương khẽ xoa mũi và lùi lại một bước, gương mặt thoáng đỏ bừng rồi hé miệng phun ra ngọn lửa màu vàng.

Ngọn lửa chui vào đáy nồi Huyền Vũ và bắt đầu yên tĩnh thiêu đốt.

Mỗi lần châm lửa như vậy đều làm cho Bộ Phương cảm thấy có chút xấu hổ, giống như mình hóa thân thành cậu bé hồ lô vậy.

Tiếp theo là quá trình nấu sườn xào chua ngọt, Bộ Phương từ từ nhắm hai mắt cũng có thể đọc làu làu, quá trình nấu nướng đặc biệt thành thạo.

Hơn nữa hắn cũng không phải mới lần đầu dùng xương sườn rồng R để nấu món sườn xào chua ngọt, cho nên rất có kinh nghiệm.

Sau khi rán sơ qua sườn rồng Chí Tôn, mùi thơm chậm rãi bay ra kích thích vị giác của người khác, làm cho Bộ Phương cũng không nhịn được phải nuốt nước miếng.

Sau khi ngửi được mùi thơm này, Bộ Phương liền không nhịn được nghĩ tới móng rồng nấu Phật Nhảy Tường hôm qua.

Món ăn ngon đấy!

Bộ Phương thì thầm một câu.

Xèo xèo xèo!

Ánh lửa bốc lên, sau đó biến mất, cái muôi của Bộ Phương bay lên, liền rót nước sốt màu đỏ vào trong nồi, sau đó múc nước sốt rưới lên sườn rồng đã được xử lý.

Phụt phụt!

Hơi nóng màu trắng cuồn cuộn bốc lên cao, theo đó là mùi thơm như bùng nổ, khiến người ta đắm chìm vào trong đó, không có cách nào thoát ra được.

Sườn rồng Chí Tôn xào chua ngọt... Nếu để người khác biết được món ăn này, nx kẻ nhát gan nhất định sẽ bị dọa, ai dám ăn chứ!

Bưng món sườn cay đang tỏa ra mùi thơm lên, Bộ Phương khẽ nhíu mày. Hắn hình như nhớ ra điều gì, lại đặt đĩa sườn cay xuống, không vội đưa qua cho Tiểu Hắc.

Từ lúc thấy Bộ Phương nấu sườn cay, đôi mắt chó của Tiểu Hắc đã mở to và nhìn qua khe cửa, mũi chó không ngừng nhăn lại, hít mùi thơm đã tràn ngập trong không khí.

Cẩu gia đã sớm không thể chờ được nữa rồi!

Bộ Phương lấy từ trong túi không gian của hệ thống ra quả Tử Linh được hắn đào cả rễ ở trong Thập Vạn Đại Xuyên lúc trước, sau đó trồng ở trong góc của quán, có phần tương trợ cho Ngũ Văn Ngộ Đạo Thụ.

Mà sau khi trồng quả Tử Linh, Bộ Phương phát hiện ra không gian trong quán nhỏ dường như đã phát triển ra rất nhiều, hình như trống trải hơn rất nhiều.

Trong quán không biết đã bổ xung thêm rất nhiều bàn ghế từ lúc nào.

Đây là được hệ thống vô tình mở rộng sao? Trong lòng Bộ Phương hưng phấn nghĩ.

Nhưng Bộ Phương chỉ hưng phấn một lát, lại lấy quả Tử Linh ra vắt lấy một cốc nước trái cây mát lạnh.

Nước trái cây mát lạnh, sườn cay thơm phức...

Bộ Phương nhìn cũng thấy thèm ăn.

Hắn mở cửa quán, tai chó của Tiểu Hắc khẽ giật và lùi lại mấy bước, hưng phấn nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.

Bộ Phương cong môi, đưa sườn rồng Chí Tôn chua ngọt cùng nước trái cây Tử Linh đặt ở trước mặt Tiểu Hắc.

- Ngày hôm nay cho ngươi thêm một phần đồ uống, mùi vị thật sự không tệ đâu.

Bộ Phương khẽ xoa lông của Tiểu Hắc và thản nhiên nói.

Vậy hả?

Mắt chó của Tiểu Hắc ánh lên vẻ kinh ngạc liếc nhìn Bộ Phương, tiểu tử này... biết hiếu kính Cẩu gia sao?

Cẩu gia thỏa mãn kêu lên một tiếng và nóng lòng không chờ được bảo Bộ Phương đặt đĩa sườn rồng Chí Tôn chua ngọt xuống.

Nó chờ mong món sườn xào chua ngọt này đã lâu rồi!

Ăn ngon lắm, gâu!

Một miếng sườn rồng Chí Tôn vừa vòa miệng, Cẩu gia cảm giác mình hạnh phúc tới mức suýt chảy nước mắt, cả thân chó đều chìm đắm trong món sườn xào chua ngọt mà không có cách nào thoát ra được, chó đuôi bất giác lắc qua lắc lại với tần suất rất nhanh.

Cẩu gia thích món sườn cay, sườn cay thích Cẩu gia... Đây là ngày hạnh phúc của Cẩu gia!

Bộ Phương lại xoa đầu chó của Tiểu Hắc rồi đứng lên, đi vào trong quán nhỏ.

Hắn kéo một cái ghế và thoải mái nằm ở trên ghế, ánh nắng ấm áp từ trên cao chiếu xuống, trước mắt lại trở nên trống trải.

Bộ Phương rất hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã này. Hắn ngáp một cái, mệt mỏi muốn ngủ.

Ngay vào lúc hắn vừa híp mắt lại, trong đầu liền vang lên giọng nói của hệ thống, giọng nói này vang lên quá đột ngột, suýt nữa dọa chết Bộ Phương đang nằm nhàn nhã...