Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 312




Tiếu Tiểu Long mấy ngày nay trạng thái vô cùng không tốt, tuy rằng mỗi ngày đều phải dựa theo Bộ Phương dặn tới phương phương tiểu điếm nấu ăn, nhưng tâm thần của hắn lại phi thường uể oải.

Bởi vì trạng thái Tiếu Mông mấy ngày nay không ngừng nặng hơn, trúng độc càng ngày càng sâu, khí tức không ngừng suy nhược, cách tử vong không xa.

Tuy rằng hoàng đế mỗi ngày đều an bài thái y trị liệu cho Tiếu Mông, thế nhưng cho tới bây giờ, thái y từ lâu đã thúc thủ vô sách, thở dài không ngớt.

Phụ thân sắp chết, hắn làm con sao có thể cao hứng cho được?

Cho nên mấy ngày này, tình trạng của hắn rất tệ.

Nhưng mà trong lòng của hắn vẫn luôn ôm hy vọng, cũng bởi vì Bộ Phương trước khi rời đi, đã từng nói cho hắn biết, chờ Bộ Phương trở về thì có thể chữa trị được cho phụ thân hắn.

Hắn vẫn luôn nhớ kỹ những lời này, cho nên luôn ngóng trông Bộ Phương có thể sớm trở về một chút.

Tuy rằng Bộ Phương vừa ly khai không đến nửa tháng, thế nhưng trong nửa tháng này, mỗi ngày trôi qua  đều là dày vò vô tận.

- Bộ lão bản! Ngươi cũng trở về!

Tiếu Tiểu Long kích động đến mức đôi mắt đỏ bừng.

Bộ Phương nằm ghế trên, thấy Tiếu Tiểu Long xuất hiện, vốn muốn chào hỏi, nhưng thật không ngờ Tiếu Tiểu Long phản ứng lớn như vậy, ngay cả hắn cũng giật mình.

Sau khi nghe Tiếu Tiểu Long kêu to, Bộ Phương mới nhớ ra.

Tiếu Mông tướng quân còn trúng kịch độc Tu La Môn...

Bộ Phương nhớ lại, nhất thời thở dài một hơi.

Nhìn Tiếu Tiểu Long, Bộ Phương thản nhiên nói:

- Không có việc gì, chờ hôm nay đóng cửa tiệm, ta và ngươi đi một chuyến, xem có thể giải độc hay không.

Tiếu Mông và Bộ Phương xem như bạn cũ, Bộ Phương cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương trúng độc tử vong.

Tiếu Tiểu Long nghe Bộ Phương trả lời thuyết phục, hắn vui mừng, tinh thần gia tăng không ít, hắn hưng phấn tiến vào trong bếp luyện tập.

Bộ Phương tiếp tục nằm trên ghế, nhìn mây trắng thỉnh thoảng bay qua bầu trời, nhắm mắt, hưởng thụ yên tĩnh hiếm có.

Cách đại quân công thành đã lâu, các thực khách trung thành cũng trở về.

Không ít thực khách tới tiểu điếm ăn cơm, nhìn thấy Bộ Phương nằm trên ghế, tất cả đều chào hỏi Bộ Phương.

Bộ Phương thỉnh thoảng cũng gật đầu đáp lại.

- Bộ lão bản, đã lâu không gặp! Gần đây có nghiên cứu ra món ăn mới hay không?

Kim mập mạp đi tới ngõ nhỏ, tươi cười chào hỏi Bộ Phương, hắn đã là khách quen cũ, tuy rằng danh tiếng tiểu điếm càng lúc càng lớn, uy danh Bộ Phương cũng truyền khắp toàn bộ đế đô.

Thế nhưng Kim mập mạp cũng không lưu ý, bởi vì hắn chỉ là khách hàng tới ăn cơm mà thôi.

Âu Dương Tiểu Nghệ chạy tới, vừa vào tiệm đã thấy Bộ Phương, hét lên một tiếng.

Bộ Phương chỉ miễn cưỡng liếc nha đầu kia, phát hiện nha đầu càng ngày càng cao, càng ngày càng yêu kiều duyên dáng.

Nói vài câu với tiểu nha đầu, Bộ Phương đứng dậy.

Đưa tay chỉnh thắt lưng, mới đi vào nhà bếp.

Đi qua cửa sổ nhà bếp,

Âu Dương Tiểu Nghệ nói không ít món ăn của khách cho hắn nghe.

Bộ Phương nhìn một lần, lại nấu nướng với Tiếu Tiểu Long.

Hắn cũng không có chọn dùng Huyền Vũ Oa, cũng không có thôi động Thiên Địa Huyền Hoả, chỉ nấu ăn như bình thường mà thôi.

Nhưng cho dù như vậy, Bộ Phương nấu ra món ăn vẫn toả ra mùi thơm nồng đậm, hương vị quanh quẩn khắp phòng bếp, thậm chí còn bao phủ toàn bộ tiểu điếm.

Bộ lão bản tự mình xuống bếp, các thực khách vô cùng hưng phấn, hôm nay có thể nếm được tay nghề Bộ lão bản, đây chính là chuyện  hiếm có.

Tiểu điếm hôm nay đã nổi tiếng, người mộ danh đến đây càng ngày càng nhiều.

Có người nghìn dặm xa xôi từ các quận thành khác đến, chỉ là vì ăn một món trong tiểu điếm.

Món ăn trong tiểu điếm cũng không để bọn họ thật vọng.

Mặc dù phần lớn thời gian là Tiếu Tiểu Long nấu nướng, thế nhưng Tiếu Tiểu Long được Bộ Phương huấn luyện nghiêm ngặt, trù nghệ tiến bộ rất nhanh.

Đương nhiên, đại bộ phận người vẫn muốn được ăn tay nghề của Bộ lão bản.

Theo truyền văn, tay nghề Bộ lão bản phương phương tiểu điếm lợi hại nhất đế quốc.

Có thể ăn món ăn của Bộ lão bản làm, đã trở lại việc có thể chém gió ba năm.

Bầu không khí tiểu điếm rất tốt, sau khi thời gian buôn bán chấm dứt, bên ngoài cửa tiệm còn có không ít người xếp hàng.

Bọn họ biết được tiểu điếm đến giờ đóng cửa, tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng cũng không có nháo sự, đều rời đi.

Bộ Phương lau tay dính nước, mang theo mấy cái bánh rời khỏi phòng bếp.

Tiếu Tiểu Long à không kịp chờ đợi đi theo sau lưng hắn.

Đưa một cái bánh cho Tiểu Nghệ, Bộ Phương ngồi xuống ghế, cắn một cái, khói nóng và mùi thơm lan toả ra khắp nơi.

Âu Dương Tiểu Nghệ đã sớm không kịp chờ đợi ngồi bên cạnh ăn.

Tuy rằng trong lòng Tiếu Tiểu Long cấp bách, nhưng khi nhìn Bộ Phương không nhanh không chậm, hắn cũng bất đắc dĩ, cũng ăn bánh bao.

Hải lệ bao là Bộ Phương làm, linh khí nồng nặc, không chỉ mùi vị thật tốt, sau khi ăn xong, Tiếu Tiểu Long và Âu Dương Tiểu Nghệ cảm giác mệt mỏi cả ngày hôm nay biến mất.

Đợi ăn xong hải lệ bao, Bộ Phương nhìn thoáng qua Tiếu Tiểu Long không chờ nổi, mới chậm rãi đứng lên.

Hắn thay đổi một bộ quần áo, khép cửa tiểu điếm, dẫn theo Tiếu Tiểu Long cùng nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ đi tới phủ tướng quân.

Âu Dương Tiểu Nghệ biết được Bộ Phương muốn đi trị liệu cho Tiếu Mông, cho nên nàng muốn đi theo.

Quan hệ giữa Âu Dương gia và Tiếu gia vốn không tệ, khi Âu Dương Tiểu Nghệ biết Tiếu Mông sắp chết, nàng còn thương tâm một trận, hiện tại biết Bộ lão bản có biện pháp trị liệu, tự nhiên hưng phấn không thôi.

Ánh mắt Bộ Phương loé sáng, thối lão bản càng ngày càng lợi hại!

Ba người vào Tiếu phủ, Bộ Phương lần đầu tiên tiến vào trong phủ tướng quân, tự nhiên càng hiếu kỳ.

Kiến trúc phức tạp như mê cung, làm cho Bộ Phương cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nhưng mà có Tiếu Tiểu Long dẫn đường, rất nhanh đã đi tới phòng Tiếu Mông.

Mà ở Tiếu Mông phòng trước cửa, còn lại là vây bắt một đám người.

Đã lâu không thấy Tiếu Yên Vũ cũng đứng ở nơi đó, nhưng mà khí sắc của nàng không tốt, trên gương mặt tuyệt mỹ mang theo tiều tuỵ.

Khi Bộ Phương thấy Tiếu Yên Vũ, Tiếu Yên Vũ cũng nhìn thấy Bộ Phương.

Nàng hơi sửng sờ, về sau há miệng, giống như là nghĩ tới điều gì, trên gương mặt còn mang theo hưng phấn.

...

Thanh Phong đế quốc, Đại Hùng điện.

Cơ Thành Tuyết nửa tháng này trôi qua thư thích và thích ý.

Đại quân Cơ Thành Vũ lui binh, mà quân đế quốc cũng thừa thắng xông lên, không ngừng đoạt về thổ địa chung quanh, quân đội đế quốc từ từ chiếm cứ chủ động.

Cường giả thế lực khác cũng rời khỏi đế đô, rốt cục đế đô cũng khôi phục bộ dáng lúc trước.

Cơ Thành Tuyết nằm nghiêng trên long ỷ, một nữ tử ôn nhu đang dùng tay ngọc xoa bóp huyệt thái dương của hắn, giảm bớt mệt nhọc.

Làm hoàng đế đế quốc, quyền lực vô thượng, hậu cung gia lệ ba ngàn, tuy rằng hắn bận rộn việc triều chính, không được thoải mái, thế nhưng cũng có mấy vị phi tử, lúc hắn mệt mỏi, cũng sẽ bảo các phi tử giảm bớt mệt nhọc cho hắn.

- Báo! Bệ... Bệ bệ hạ!!

Thời điểm Cơ Thành Tuyết an tĩnh hưởng thử, một tiếng rống to vang vọng khắp đại điện, khiến hắn mở mắt ra.

Chỉ thấy tướng quân thủ thành trấn thủ cửa thành xông tới, vẻ mặt trắng bệch, thân thể run rẩy chạy vào đại điện.

- Làm sao vậy? Không thẩy ta đang nghỉ ngơi hay sao?

Cơ Thành Tuyết cau mày, không vui nói.

- Bệ hạ...

Tướng quân thủ thành sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.

- Đế đế... Bên ngoài đê sdodo, có một con... Linh thú to lớn, nó đang tới gần!

Cơ Thành Tuyết giật mình, về sau mở to mắt.

- Là linh thú gì?! Có thể đánh giá phẩm cấp hay không?

Lúc này mới yên tĩnh bao lâu, tại sao lại có linh thú đáng sợ xuất hiện, có thể làm tướng quân thủ thành sợ hãi như thế, tuyệt đối không phải linh thú bình thường.

Chẳng lẽ lại là thất giai linh thú? Hay là... Bát giai linh thú?!

Tướng quân thủ thành nuốt nước bọt... Nhìn Cơ Thành Tuyết, hầu như muốn khóc thét lên.

- Linh thú kia... Quá cao, cao như... Ngọn núi, che khuất bầu trời, thực lực... Thực lực không thể đánh giá, tiểu nhân cho rằng... Có thể là... Chí Tôn thú!

Chí Tôn thú?

Cơ Thành Tuyết ngẩn ngơ, về sau sắc mặt tái nhợt, khí lực cả người giống như bị rút sạch ngồi xuống ghế.

Vì sao làm hoàng đế khó như vậy? Chí Tôn thú cũng tới cửa gây phiền toái?

...

Đế đô to lớn.

Bên ngoài mấy trăm dặm, một thân hình khổng lồ che khuất bầu trời xuất hiện.

Một tiếng vang thật lớn, mặt đất rung động.

Về sau này thân ảnh khổng lồ phóng lên cao, ầm ầm hạ xuống, một cái chân tráng kiện tiếp đất, khiến cho mặt đất rạn nứt, đường lớn bên ngoài đế đô vỡ nát dưới một cước của nó.

Một tiếng ếch kêu vang vọng thiên địa.

Đôi mắt Độc Thoái Oa lưu chuyển, mục tiêu nhắm thẳng vào... Thanh Phong đế đô, cô oa!