Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 309




Trong hố lửa, âm thanh hỏa diễm thiêu đốt hừng hực không ngừng vang vọng, lửa lớp ngập trời, tuy rằng rất hung mãnh, thế nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được trong lửa mất đi một tia linh khí.

Mất đi Thiên Địa Huyền Hoả Vạn Thú Viêm, hoả diễm đã không còn linh tính, hóa thành phàm hoả.

Mà lửa này không còn là tiêu điểm chú ý của bọn họ.

Mặt đất gồ ghề, đá vụn lởm chởm, mặt đất vỡ vụn, một cái hố hình người xuất hiện, nhưng thân ảnh khôi lỗi bị môn chủ Tu La Môn đánh rơi xuống đã biến mất.

Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu, về sau thở ra, cũng phát tiết sợ hãi ra ngoài.

Bọn họ thực sự chấn động, bất kể là Bộ Phương ăn lửa, hay khôi lỗi dùng vũ khí đánh năm người bọn họ, đều là việc chưa từng xuất hiện bao giờ.

Sắc mặt của đám người này vô cùng đặc sắc.

Đông đảo Chí Tôn tranh đoạt Vạn Thú Viêm, bị một tiểu thất phẩm Chiến Thánh cướp đi, hơn nữa còn ăn tươi...

Gương mặt các Chí Tôn đau rát như bị người ta đánh.

Diệp Tử Lăng vô cùng hưng phấn, bóp chặc quả đấm, Bộ lão bản quả nhiên lợi hại!

Không, Bộ lão bản càng ngày càng lợi hại!

Diệp Tử Lăng nhớ tới thời gian gặp được Bộ lão bản lần đầu tiên, thời điểm đó thực lực Bộ lão bản còn rất yếu...

Tiểu Bạch cũng quá mạnh, vừa đáng yêu lại cường đại, nàng hiện tại có chút khẩn cấp muốn chạy về đế đô Thanh Phong đế quốc, đi gặp Bộ lão bản một chút, nàng có xúc động muốn trở về ngay lập tức!

Diệp Tử Lăng ngẹo đầu, suy nghĩ một chút, về sau có nên nói việc xảy ra cho Nghê Nhan tỷ biết hay không?

Diệp Vân Thanh sợ hãi thịt mỡ trên người run run, hắn sợ hãi lấy một cây kem gan rồng trong không gian của mình ra, cắn một cái.

Thật đáng sợ, tiểu tử kia thậm chí không buông tha cả hoả diễm, trên đại lục còn có cái gì hắn không ăn được chứ?

Bộ lão bản ăn lửa, mình nên ăn kem gan rồng để đỡ sợ.

Đoạn Vân đứng nhìn xa xa, hắn nhìn tận mắt Bộ Phương xé rách Vạn Thú Viêm và nuốt vào,

Bỗng nhiên thân thể hắn run rẩy.

Hắn nghĩ rất nhiều, nghĩ tới Bộ Phương lúc trước dùng hắc oa đập hắn choáng, buộc hắn dùng đan hỏa nướng khoai lang.

May mà lúc đó hắn đã đáp ứng, nếu như không đáp ứng, chẳng lẽ đan hoả của hắn cũng bị ăn?

Đây là quái vật!

Vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên hắn nhịn không được bật cười, hắn nhìn lên bầu trời, các Chí Tôn tức giận rống giận, thẹn quá thành giận, nội tâm cảm thấy vui sướng khó hiểu.

Một đống lớn Chí Tôn bị một thất phẩm Chiến Thánh qua mặt.

Rất thú vị.

Vu Mục chống kiếm cười to, tuy rằng thỉnh thoảng phun ra một ít máu nóng, thế nhưng hắn thật cảm thấy vui vẻ.

Hắn biết Vạn Thú Viêm rơi vào trong tay yêu nhân Tu La Môn, hậu quả gặp phải đáng sợ cỡ nào, kết quả hôm nay mới là tốt nhất.

Đặc biệt môn chủ Tu La Môn đột phá gông xiềng Chí Tôn, đây mới là việc làm hắn hưng phấn nhất.

Đoạn Linh lơ lửng giữa không trung, nắm thật chặc Tu La Kiếm, sắc mặt của hắn vô cùng xấu xí, giống như đít nồi.

Một nắm đấm bóc khói, gân xanh lộ ra ngoài.

Tiếng cười to của Vu Mục quanh quẩn bên tai, cười nhạo trần trụi, lửa giận trong lòng hắn không giảm còn tăng lên.

Ngẩng đầu, gió nóng thổi vào mặt hắn, tròng mắt lạnh như băng đảo qua, cuối cùng nhìn lên người Vu Mục.

- Cười ta? Món nợ các ngươi ngăn cản ta... Còn chưa xong đâu!

Đoạn Linh lạnh lùng nói một câu, sau đó nâng Tu La Kiếm lên, đầu ngón chân điểm nhẹ lên không trung, không khí rung động nhộn nhạo.

Tốc độ của Đoạn Linh thật nhanh, mang theo tất cả sát ý nhắm thẳng vào Vu Mục.

Sát ý của hắn đã bùng phát, nếu như không có người kia ngăn cản, hắn làm sao có thể nhìn con kiến hôi lấy đi Vạn Thú Viêm?

Tất cả nguyên nhân đều nằm trên người Vu Mục!

Giết!

Ông!

Một đạo uy áp cường đại bao phủ thân thể Đoạn Linh, Vu Mục mở to mắt nhìn uy áp ập tới, hắn giống như hoá thành tượng đá.

Uy áp thiên địa!!

Thập phẩm Thần Cảnh có thể điều khiển thiên địa lực hình thành uy áp thiên địa, đây là chênh lệch giữa Chí Tôn và Thần Cảnh!

Tuy rằng Đoạn Linh đột phá thất bại, thế nhưng cũng đạt tới nửa bước Thần Cảnh, tu vi này đủ sức nghiền ép Vu Mục hắn.

Đối mặt thiên địa lực hình thành uy áp thiên địa, Vu Mục cảm giác thân thể nặng nề không thể nhúc nhích.

Chẳng lẽ phải chết ở đây sao?

Từng đạo ngọc phù ập xuống, chắn trước người hắn, ngọc phù hóa thành một trận pháp, quấn quanh Vu Mục, thay hắn đỡ một kiếm của Đoạn Linh.

Ngọc phù hình thành trận pháp bao phủ Vu Mục, ngay sau đó có âm thanh vỡ nát sinh ra.

Sắc mặt thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông đầy ngưng trọng, nếp nhăn trên mặt run nhè nhẹ.

Rốt cuộc trận pháp không thể ngăn cản kiếm của Đoạn Linh và nổ nát, sắc mặt thái thượng trưởng lão trắng nhợt, phun ra một ngụm máu nóng.

Khí tức Vu Mục hỗn loạn, bản thân đã bị trọng thương, khó có thể chống đỡ một kiếm này.

Xem ra hắn thực sự phải chết ở chỗ này.

Bỗng nhiên, bên cạnh thân có tiếng rắn rít dài, về sau một thanh trường kiếm uốn lượn xuất hiện trước mặt hắn.

Đinh một tiếng, bị Tu La Kiếm chém bay, nghiền nát.

Đuôi Xà Nhân Hoàng run run, thân thể bay ngược về phía sau, dung mạo tuyệt đẹp tái nhợt như tờ giấy.

Vu Mục ngẩn ngơ, sắc mặt phức tạp nhìn Xà Nhân Hoàng bay ngược về phía sau.

Nhìn Trường Xà Kiếm bị Tu La Kiếm chém nát, hóa thành từng mảnh nhỏ bay đi, cảm xúc trong nội tâm trăm mối ngổn ngang...

Đoạn Linh bị ngăn cản như thế, uy áp thiên địa cũng biến mất, dù sao hắn vẫn chưa đột phá gông xiềng Chí Tôn, bản thân bị trọng thương, hắn chỉ có thể xuất ra một kiếm, đáng tiếc bị ngăn cản.

Con ngươi của hắn vẫn lạnh lùng, nhìn quét qua toàn trường, trái tim mọi người lạnh buốt.

Huyết sắc ngọc phù phiêu đãng.

Đại Tế Ti xuất hiện bên người Đoạn Linh, đôi mắt giấu dưới mặt nạ không vui không buồn, ngọc phù cuốn lấy, bao phủ thân thể hai người.

Sau đó gió thổi qua, quang mang lóe lên, trận pháp bao phủ hai người biến mất.

Môn chủ Tu La Môn bỏ chạy... Trong lòng mọi người đều thở dài một hơi.

Bắc Cung Minh ngồi xuống đất, toàn thân đang run rẩy, hắn lúc này mới có lòng dạ nhìn chung quanh.

Vừa nhìn, con ngươi của hắn co rụt lại, bởi vì không ít đệ tử đều chết đi trong trận chiến này.

Đây là trận chiến thảm thiết, tuy rằng chưa từng có Chí Tôn ngã xuống, thế nhưng mỗi một vị Chí Tôn đều bị trọng thương.

Bát phẩm Chiến Thần ngã xuống không ít.

Nội tâm Bắc Cung Minh vô cùng đau thương, đôi mắt đột nhiên đọng lại, nói:

- Vạn Thú Viêm... Vạn Thú Viêm... Có lẽ tên kia chỉ sử dụng bí pháp gì đó thu phục, nếu như thông tri tông môn, cho dù không chiếm được Vạn Thú Viêm cũng còn có cơ hội lấy được ban thưởng.

Tại nơi thí luyện xuất hiện nửa bước Thần Cảnh, điều này làm cho Bắc Cung Minh bỏ đi tâm tư cướp giật Vạn Thú Viêm.

Cho dù chỉ là nửa bước Thần Cảnh, đó cũng không phải là đối thủ hắn có thể đối phó.

Thân là đệ tử Đại Hoang Tông, hắn biết rõ Thần Cảnh đáng sợ.

...

Đế đô Thanh Phong đế quốc.

Đêm tối bao phủ thiên địa, trăng sáng treo cao.

Trước cửa tiểu điếm, từng đạo quang đột nhiên nổi lên, về sau là cuồng phong mạnh mẽ.

Tiểu Hắc đang ngủ ngon trước cửa, bỗng nhiên đó cuồng phong thổi tỉnh, nó mở mắt chó nhìn trận pháp.

Trận pháp nhanh chóng thành hình, một cơn lốc gào thét, sau đó một thân thể xuất hiện trong trận pháp.

Bành, đạo thân ảnh này ngã xuống trước mặt Tiểu Hắc.

Bộ Phương ngã xuống đất nhưng không cảm thấy đau, cảm giác duy nhất của hắn chính là nóng.

Cho dù có hệ thống cung cấp công pháp, hắn vẫn cảm giác nóng như thêu đốt, giống như dạ dày của hắn đã bị đốt thành tro.

Ánh mắt hắn mông lung, nhìn chung quanh, phát hiện nơi này không phải trong phòng của mình.

Xem ra hệ thống cũng có lúc truyền tống sai vị trí.

Bộ Phương thử đứng lên, hắn cảm giác hai chân nhũn ra, lại ngồi dưới mặt đất.

Tiểu Hắc nhìn Bộ lão bản lảo đảo như uống say, mắt chó đảo qua, bạch nhãn không ngừng, tiểu tử này vừa chạy đi đâu? Lại say khướt xuất hiện trước mặt Cẩu gia?

Bộ Phương đỏ mắt, ánh mắt mở to.

Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, trừng mắt nhìn chó mập.

Lỗ mũi Tiểu Hắc co giật, tiểu tử này muốn nôn?

Ùng ục.

Bộ Phương cảm giác dạ dày phiên giang đảo hải, rốt cục không nhịn được, miệng mở ra, quay mặt về phía Tiểu Hắc...

Oanh...

Tiểu Hắc hoàn toàn không ngờ tiểu tử Bộ Phương lại dám nôn lên nó!

Hắn dám nôn Cẩu gia?!

Hơn nữa nôn ra... Đều là lửa?

Tiểu tử ngươi vừa truyền tống trở về, đã học được cách đùa giỡn tạp kỹ?

Ừ? Ngọn lửa này........, trời ơi... Là Thiên Địa Huyền Hoả!

Cẩu gia sủa một tiếng, nó bật dậy rời đi, nó không ngừng cọ cọ thân xuống đất, qua một lúc mới dập tắt lửa trên thân chó.

Thiên Địa Huyền Hoả tụ tập thiên địa chung linh khí mà hình thành hỏa diễm, suýt nữa đã đốt cháy đen lông chó xinh đẹp của Cẩu gia!

Bộ Phương phun lửa xong, cảm giác thoải mái hơn, thở ra một hơi, Bộ Phương đứng dậy.

Bộ Phương nhìn Tiểu Hắc, vỗ bụng của mình, hắn đi vào trong phòng.

Tiểu Hắc không nói gì, nhìn Bộ Phương bước đi lảo đảo, suy nghĩ một chút vẫn nằm xuống.

Nhưng nó vừa nằm xuống, một tiếng trống vang nổ vang, trên bầu trời có một món vũ khí rơi xuống, mặt đất trước mặt nó xuất hiện cái hố to, đá vụn bắn tung toé.

Tiểu Bạch đứng dậy rời khỏi hố sâu, đôi mắt máy móc có màu đỏ, màu tím, máu xám loé sáng không ngừng.

Đứng lên, đầu óc choáng váng...

Tiểu Hắc lắc thân thể cho đá vụn rơi ra ngoài, Cẩu gia rất tức giận.

Có để chó ngủ một giấc ngon lành hay không?