Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 307




Đoạn Linh thật bị chọc tức sợi tóc đều dựng lên, huyết sắc kiếm ý tuỳ ý làm nhục trên thân thể của hắn, hoàn toàn mất đi kết cấu.

Hắn rất tức giận, riêng kiếm ý đã khống chế không xong.

Vong Hồn Châu an tĩnh lơ lửng trên Vạn Thú Viêm, đây là kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu của Đoạn Linh, mấy vạn tinh phách cùng tàn hồn trong Vong Hồn Châu chỉ có trải qua Thiên Địa Huyền Hoả thiêu đốt mới có thể hoá thành linh khí mênh mông uẩn dưỡng thân thể hắn.

Từ đó giúp tu vi của hắn đột phá gông cùm xiềng xích, gông xiềng Chí Tôn.

Tất cả vốn tiến hành theo kế hoạch của hắn, hắn cũng cảm nhận được khoái cảm tu vi không ngừng tăng lên mang tới.

Nhưng khi cột sáng linh khí trên bầu trời biến mất, trong tâm Đoạn Linh đã cảm giác có chút không ổn.

Sở dĩ hắn quay đầu nhìn sang, hắn nhìn thấy thân ảnh gầy gò bỏ qua Vong Hồn Châu đi lấy Vạn Thú Viêm.

Ngươi gở xuống thì gở xuống đi, còn tùy ý ném Vong Hồn Châu như rác rưởi cho khôi lỗi làm gì?

Đây chính là Vong Hồn Châu đấy! Bán thần khí Vong Hồn Châu!

Canhrh tượng này đã chọc Đoạn Linh tức giận muốn phát nổ, thật sự quá đáng, hắn cảm giác tôn nghiêm bị trúng tên, hắn cảm giác mình bị tát vào mặt liên tiếp.

Đương nhiên, bởi vì Vong Hồn Châu bị khôi lỗi ăn, linh khí không còn phóng ra, khiến cho hắn không thể đột phá, đây là việc làm hắn phẫn nộ.

Hắn trù tính kế hoạch lâu như vậy, không tiếc dẫn động Thanh Phong đế quốc đại chiến, góp nhặt vô số tinh phách vong hồn, từ đó có thể tranh thủ đột phá.

Kết quả... Hắn nỗ lực mọi thứ và tâm huyết, bị người ta dứt bỏ như ném rác rưởi, đồng thời còn bị một khôi lỗi ăn.

Khôi lỗi là cái gì? Dựa vào cái gì ăn cơ duyên của ta!

Bộ Phương ném hạt châu màu xám vào bụng Tiểu Bạch, cũng không quan tâm, tâm thần của hắn đều tập trung vào Thiên Địa Huyền Hoả Vạn Thú Viêm.

Ngọn lửa này có màu vàng, ánh sáng như ngọc, giống như đoá hoa hoàng kim xinh đẹp.

Chân khí trong cơ thể lấy đan điền làm trung tâm, hội tụ về thân thể tứ chi bách hài, cảm giác nóng rực khó có thể ức chế bao phủ toàn thân của hắn, nhìn Vạn Thú Viêm, Bộ Phương cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, không nhịn được lè lưỡi liếm bờ môi.

Hắn thở ra một ngụm khí nóng, trong ánh mắt mang theo nóng bỏng.

Hắn nâng đám hoả diễm màu vàng kia lên, không ngừng đưa tới miệng hắn.

Lúc này, tất cả mọi người đã dừng chiến đấu, ánh mắt của từng người nhìn lên người Bộ Phương.

Gương mặt bọn họ cổ quái, có chút xem không hiểu động tác của Bộ Phương.

Bắc Cung Minh há hốc mồm, nội tâm rung động.

Thất phẩm Chiến Thánh không thể dễ dàng đến gần Vạn Thú Viêm, lại lấy thân thể cầm lấy Vạn Thú Viêm... Đây chính là Thiên Địa Huyền Hoả do thiên địa linh khí tụ tập tạo thành đấy!

Chí Tôn cũng không dám dễ dàng đụng chạm vào nó, tại sao một thất phẩm Chiến Thánh lại có lá gan lớn như vậy?

Trọng điểm là.. Tại sao hắn còn chưa bị đốt thành tro?

Lẽ nào Vạn Thú Viêm là giả sao?

Trên gương mặt xinh xắn của Diệp Tử Lăng xuất hiện thần thái cổ quái, nàng nhìn động tác Bộ lão bản, đôi mắt chớp chớp.

- Bộ lão bản... Không lẽ hắn dự định ăn lửa?

Diệp Vân Thanh cảm giác thịt mỡ run run.

- Phát rồ rồi! Cả Thiên Địa Huyền Hoả còn dự định ăn, ngươi là người sao?

...

Mọi người thật càng nhìn càng cổ quái, sắc mặt càng ngày càng đặc sắc, Bộ Phương đưa Vạn Thú Viêm vào miệng, động tác này đã kích thích nội tâm bọn họ.

Ngươi muốn ăn lửa sao, điên rồi!

Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông mỉm cười vuốt vuốt chòm râu bạc, trong ánh mắt mang theo một tia sáng kỳ dị nhìn Bộ Phương, như có điều suy nghĩ.

Đại Tế Ti Tu La Môn, mái tóc đen tung bay, con ngươi dưới mặt nạ cũng hiện ra lửa giận, bộ ngực dưới yếm phập phồng bất định!

Vong Hồn Châu bị phá, huyền hỏa bị đoạt, Tu La Môn bọn họ làm tất cả chẳng khác gì may áo cho người!

Người này, chết tiệt!

Giờ này khắc này, ánh mắt tất cả cường giả Chí Tôn đều nhìn lên người Bộ Phương.

Nhiều Chí Tôn tụ tập tạo ra uy áp, đừng nói một gã thất phẩm Chiến Thánh, cho dù là bát phẩm Chiến Thần cũng bị doạ sợ chân mềm nhũn.

Nhưng mà Bộ Phương rất bình tĩnh, uy áp Chí Tôn không tạo thành tác dụng với hắn.

Ánh mắt của hắn chỉ nhìn hoả diễm màu vàng, không ngừng nhìn thẳng vào Vạn Thú Viêm.

Huyền hỏa có linh, giống như cảm ứng được nguy cơ, nó không ngừng nhảy nhót, muốn tránh thoát Bộ Phương ràng buộc.

Nó dù thế nào cũng không đoán được, có người dự định ăn nó.

Nó là một đám lửa, không phải bánh bao!

Vào lúc ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm, gương mặt Bộ Phương đã tới gần Vạn Thú Viêm.

Mọi người hít khí lạnh.

Vạn Thú Viêm không ngừng khiêu động cũng dừng nhảy nhót.

Chân khí hầu như hội tụ vào mặt Bộ Phương, trên mặt Bộ Phương xuất hiện không ít chân khí văn lộ.

Hắn há miệng ra, cắn một cái, về sau xé rách ra.

Một đoàn hỏa diễm xuyên qua miệng hắn, ùng ục một tiếng, nuốt xuống.

Toàn trường vắng vẻ.

Có thể nghe thấy tiếng kim rơi, vô cùng yên tĩnh.

Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao? Người kia đang ăn lửa sao?

Lửa... Thật có thể ăn sao?

Đoạn Linh vốn tức cành hông, thấy cảnh tượng như vậy, miệng cũng xé ra, đây là cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.

Thế gian này... Thật có người ăn lửa hay sao?

Bộ Phương cau mày, cảm thụ cảm giác khi Vạn Thú Viêm xuyên qua miệng chui vào bụng.

Vị không tốt, nóng hổi, hơn nữa vị đạo cũng không đậm, có mùi khét nhẹ của thịt quay.

Bộ Phương lại cắn một cái, lại có cảm giác kỳ lạ.

Trong ánh mắt không dám tin của mọi người, hắn lại cắn đám lửa lần thứ hai, đầu lưỡi cuốn lấy, huyền hỏa vào bụng.

Giống như ăn ra mùi vị khác, Bộ Phương cau mày, từng miếng từng miếng xé rách, không ngừng cắn Vạn Thú Viêm, cuối cùng hăn sạch.

Vạn Thú Viêm vốn đang giãy dụa, nhưng sau đó có cảm giác nó không còn muốn sống nữa, cũng lười giãy dụa.

Ăn xong đám lửa, gương mặt Bộ Phương đỏ lên, hắn còn ợ một cái.

Hắn ợ còn kèm theo một tia lửa màu vàng bay ra ngoài.

Bộ Phương trừng mắt, che miệng lại.

Ăn... Ăn xong rồi?

Thiên Địa Huyền Hoả tụ tập thiên địa linh khí vào một thân, cứ như vậy bị ăn rồi?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Bộ Phương giống như nhìn quái vật, thế nhưng rất nhanh, bọn họ phục hồi tinh thần, sắc mặt mỗi người càng đặc sắc.

Khốn kiếp... Bọn họ tranh đoạt Thiên Địa Huyền Hoả, hiện tại đồ vật đã bị người ta ăn, còn đoạt cái rắm?!

A!!!

Môn chủ Tu La Môn Đoạn Linh tức sùi bọt mép, sát ý trong mắt sôi trào, kiếm khí nổ vang chung quanh thân thể hắn.

Sát ý trong người hắn nồng đậm muốn xé rách trời cao.

Vong Hồn Châu bị khôi lỗi ăn, Vạn Thú Viêm cũng bị một con kiến hôi ăn!

Cái gì thù cái gì oán, các ngươi đang chọc giận ta?

Thái thượng trưởng lão thấy Đoạn Linh tức sùi bọt mép, trong lòng cảm thấy vui sướng, hắn ngửa mặt lên trời cười to, mục đích của hắn chính là ngăn cản Đoạn Linh cướp đoạt Vạn Thú Viêm, kết cục hiện tại là tốt nhất.

Vu Mục cũng chống kiếm, huýt sáo thật dài, lão tử đánh không lại ngươi, nhưng nhìn ngươi không chiếm được Vạn Thú Viêm, trong lòng lão tử rất thống khoái!

Kiếm quang Tu La Kiếm vắt ngang không gian, kiếm khí tàn sát bừa bãi, ánh mắt Đoạn Linh tập trung lên người Bộ Phương, giơ kiếm chỉ về phương xa.

- Hư đại sự của ta, ngươi phải chết!

Vừa dứt lời, hắn dự định lao về phía phía Bộ Phương, thế nhưng trận pháp của thái thượng trưởng lão khẽ động, bao phủ hắn, Vu Mục cũng phóng lên cao, kiếm khí màu trắng ngang dọc.

Bọn họ muốn bảo vệ Bộ Phương.

Bộ Phương ăn Vạn Thú Viêm, cảm thụ duy nhất đó là nóng, toàn thân đều nóng, ánh mắt hắn cũng đỏ lên.

Lửa này có độc... Bộ Phương nghĩ trong lòng.

- Chúc mừng kí chủ thu lấy hoả chủng Vạn Thú Viêm, hoàn thành nhiệm vụ lâm thời, hiện bắt đầu tuyên bố thưởng nhiệm vụ lâm thời, chuẩn bị truyền tống trở về...

Ngay thời điểm Bộ Phương cảm giác mình đang nóng, toàn thân rất khó chịu, âm thanh nghiêm túc của hệ thống đã vang lên.

Bộ Phương trừng mắt, hắn cảm giác có tia sáng bao phủ trên đỉnh đầu, tia sáng không ngừng hội tụ, truyền tống trận pháp quen thuộc đang hình thành trên người Bộ Phương.

Hô lạp lạp.

Bên cạnh Bộ Phương, thân hình Tiểu Bạch lơ lững.

- Di? Tiểu Bạch... Ngươi biết bay?

Bộ Phương ngạc nhiên nói.

Tiểu Bạch lơ lửng giữa hư không, trên người oả ra ba động kỳ lạ, thân thể mập mũm mĩm lắc lư lung tung trên không trung, giống như đang uống say.

Đôi mắt Tiểu Bạch không ngừng lóe sáng, màu đỏ, màu tím đan xen nhau.

Bộ Phương căng thẳng, lẽ nào Tiểu Bạch ăn đồ hư hỏng? Hạt châu lúc trước... Độc như vậy?

Ông...

Trận pháp trên đỉnh đầu Bộ Phương càng ngày càng rõ ràng, các cường giả Chí Tôn xa xa cũng khôi phục tinh thần.

Bọn họ cảm ứng được khí tức của truyền tống trận pháp.

- Người này muốn chạy!

Các Chí Tôn đều giận dữ.

Hoả Long gào thét trong hố lửa, long tức bắn ra bốn phía, hai cánh phía sau khẽ động, phóng lên cao, mục tiêu nhắm thẳng vào Bộ Phương.

Độc Thoái Oa kêu vang, một chân đạp mạnh xuống đất, thân thể xông thẳng về phía chân trời, về sau đạp mạnh vào vị trí Bộ Phương.

Hai vị Chí Tôn Man Thần Điện lao tới, đôi mắt đỏ bừng, bọn họ nhắm thẳng vào Bộ Phương.

Trên gương mặt xinh đẹp của Xà Nhân Hoàng bắn ra tia sáng lạnh lẻo, đuôi rắn màu xanh lắc lư, lcũng ao về phía Bộ Phương.

Năm vị tồn tại cấp bậc Chí Tôn đồng thời vây công Bộ Phương!

Bộ Phương cau mày, nội tâm có chút khẩn trương, năm vị Chí Tôn, trận hình này quá đáng sợ!

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rốt cục trận pháp đã hoàn thành, nội tâm thở dài một hơi.

Cuồng phong gào thét, hóa thành một vòi rồng, bắt đầu bao trùm thân thể Bộ Phương, truyền tống hắn rời đi.

Năm vị Chí Tôn lao tới, hư không đang run run, sát khí đáng sợ che khuất bầu trời.

Ông...

Thân thể như kẻ say của Tiểu Bạch cứng lại, màu tím trong mắt thay thế bằng màu xám... Màu xám của Vong Hồn Châu.

Đôi mắt màu xám loé sáng.

Sau lưng Tiểu Bạch có âm thanh kim loại vang chạm vang lên, về sau đôi cánh kim loại mở ra, ánh kim loại lạnh lẽo làm lạnh lòng nhiều người.

Nó chắn trước người Bộ Phương, trực diện năm vị Chí Tôn đang lao tới.