Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 290: Canh Chua Cay Đậm Đà Mê Người Vô Cùng




- Hắn đây là muốn làm cái gì?

- Điên rồi à! Một quyền này nếu tiếp tục dùng sức như vậy, chậu sành này thế nào cũng bị đập vỡ a!

- Đây là nấu ăn sao? Người này sẽ không phải đến chơi trò khôi hài chứ?

……

Động tác Bộ Phương hung hăng nện xuống vừa xuất hiện kia, nhất thời liền làm cho nhóm đầu bếp chung quanh vẫn luôn chú ý hắn liền biến sắc. Một quyền này nện xuống có động tác dã man như vậy, không kiêng nể gì như vậy, kia như thế nào có thể là đang nấu ăn a?

Đôi mắt của Ngụy Đại Phúc cũng là co rụt lại, không khỏi hừ lạnh một tiếng, một quyền của Bộ Phương kia tràn ngập lực đánh nếu mà nện xuống, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được kết cục của chậu sành kia, còn có kết cục của đống khoai tây vàng óng ánh đang chưng kia… Đáng tiếc đống khoai tây được chưng hoàn mỹ kia a, cứ như vậy bị đạp hư!

Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, một quyền này của Bộ Phương đập lên chậu sành kia cũng hoàn toàn không có đập vỡ chậu sành, thậm chí không hề phát ra tiếng vang lớn gì.

Giống như chỉ là đặt tay lên chậu sành, một quyền của Bộ Phương bao trùm chân khí, khống chế thập phần tinh chuẩn. Khoai tây dưới một quyền này bị đập nát vụn, nhưng cũng không hề phá hư chậu sành. Chỉ cần là phần lực khống chế này liền không giống như tầm thường.

Một quyền này nện xuống, khoai tây kia nhất thời rỉ ra, dính phía trên nắm tay Bộ Phương sau khi nâng lên. Bộ Phương lần nữa nện xuống, từng quyền kia giống như là có thâm cừu đại hận.

Nhưng là mỗi một quyền kia đều không hề phá hư chậu sành yếu ớt, điều này làm cho người chung quanh lần nữa phát ra tiếng kinh hô.

Thanh niên này đối với khống chế lực đạo cơ hồ đã đạt đến trình độ tùy tâm sở dục, quả thật là phi thường lợi hại.

Thiếu niên tính trẻ con ở bên cạnh sợ hãi thán phục, ngửi thấy mùi khoai tây ngày càng nồng đậm bên trong không khí, đó là khoai tây sau khi chưng chín bị đập vỡ, mùi hương mãnh liệt bốc lên, hoàn toàn bao phủ chung quanh.

Bộ Phương đập mấy quyền, sắc mặt đều không có chút biến hóa. Bất quá hắn cũng càng thêm chuyên chú, từng quyền này của hắn đều phi thường nghiêm túc, tán dật ra chân khí cần phi thường tinh chuẩn khống chế, tựa như lúc trước chế tạo bánh tổ Thiên Triền Ti.

Khi một quyền này của hắn nện xuống, chân khí đều tán dật vào trong khoai tây kia, làm cho vị của khoai tây mềm này càng thêm khó có thể tin nổi.

Chân khí tiêu tán, một đống vụn khoai tây dính lên nắm tay cũng lần nữa rơi trở lại trong chậu, hơi nóng dày đặc nóng bỏng từ bên trong bốc lên.

Bộ Phương ngừng xử lý bột khoai tây này, rồi gỡ xuống giá gỗ trong nồi, sau khi rửa sạch nồi một lần, lần nữa đổ nước vào trong, lúc này đây không phải vì chưng khoai tây nữa mà là vì nấu canh.

Cho nấm được cắt sẵn thành khối nhỏ vào trong nồi đã đun nóng, Bộ Phương lấy ra một cái thìa chậm rãi quấy nước trong nồi, mùi hương của nấm tỏa ra, thần sắc trên mặt Bộ Phương cũng khẽ động.

Khi nồi canh nấm sôi sùng sục, Bộ Phương lấy ra chậu bột khoai tây kia, hai ngón tay kẹp một viên khoai tây, một thanh âm “bõm” vang lên, viên khoai tây rơi vào trong nồi.

Cùng với hương thơm canh nấm sôi sùng sục này chìm vào đáy nồi.

Động tác của Bộ Phương không ngừng lại, tốc độ của hắn phi thường nhanh chóng, từng viên khoai tay nặn ra đều thập phần tròn trịa.

Khi tất cả viên khoai tây này đều được đưa vào trong nồi, Bộ Phương liền đậy nắp nồi lại, tâm thần trầm xuống, liền khống chế chân khí quan sát tình huống món ăn trong nồi. Chân khí theo lực khống chế tiến vào trong, khống chế cẩn thận từng chút biến hóa của nguyên liệu nấu ăn.

Chân khí nấu nướng là kỹ xảo sở trường của hắn, tu vi chân khí của hắn hiện giờ rất mạnh. Chút chuyện phóng thích chân khí này, đối với hắn chính là thật dễ dàng.

Khi canh trong nồi biến thành màu vàng chanh, hương khí nồng đậm cuồn cuộn bốc lên, mùi hương khoai tây và nấm liền hòa quyện cùng nhau tạo ra một loại mùi hương độc đáo.

Canh đang sôi trào, bọt khí nổi lên, nước lèo vốn trong suốt cũng biến thành màu đậm. Bộ Phương múc một muỗng, nước canh nồng đậm trượt xuống trơn tru như tơ lụa.

Thử một chút hương vị, một cỗ hương vị thanh đạm tràn ngập trong miệng của Bộ Phương. Đây chính là mùi hương đậm đà của món ăn nấu từ nấm.

Đổ rau dưa đã thái sẵn vào trong, mang đến cho nước canh đơn điệu một chút màu xanh, về thị giác càng thêm đẹp mắt.

Trong chốc lát nồi canh lần nữa sôi sùng sục, Bộ Phương thả vào trong một chút dấm chua cùng tương ớt. Vốn phải là cho hẳn ớt tươi vào, chỉ là trong nguyên liệu nấu ăn cũng không có chuẩn bị, cho nên Bộ Phương đành lấy tương ớt thay thế.

Tuy rằng nguyên liệu nấu ăn ít ỏi nhưng là gia vị ở đây cũng xem như đầy đủ, thật ra cũng giảm bớt không ít công phu của Bộ Phương.

Lấy ra một cái bát sành sạch sẽ, Bộ Phương đổ một chén canh đậm đà vào trong. Hương vị nồng đậm vị chua của dấm chua tràn ngập chung quanh, làm cho không ít người thèm thuồng, nhìn chén canh nồng kia, nhịn không được nuốt nước bọt.

Chỉ cần là mùi vị này đã khiến cho bọn họ có chút nhịn không được muốn ăn, hương vị của món ăn này tuyệt đối sẽ không kém!

- Canh chua cay đậm đà, mời nhấm nháp thử.

Bộ Phương đưa bát sành cho Ngụy Đại Phúc. Ngụy Đại Phúc cơ hồ có chút dại ra tiếp nhận, sau đó mới hồi phục lại tinh thần, có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn Bộ Phương.

Kỹ xảo nấu ăn của Bộ Phương thập phần thuần thục, còn có kinh nghiệm hơn một vài đầu bếp lão đạo. Chuyện này đối với tuổi tác của Bộ Phương thật sự là có chút khó có thể tin nổi.

Bất quá điểm chú ý của hắn rất nhanh chuyển dời đến canh chua cay đậm đặc trong bát sành này.

Màu vàng chanh đặc trưng, trên đó nổi lơ lửng mấy miếng rau dưa xanh lục, mà cây nấm trắng đen xen kẽ trong đó cũng trồi lên, nổi bọt khí, viên khoai tây màu hoàng kim cũng chìm nổi trong đó, trông thật đẹp mắt.

Chỉ xét về ngoại hình, món canh chua cay đậm đà này không tính là phi thường tinh tế nhưng mùi vị thật sự rất mê người.

Dùng muỗng khuấy nhẹ, nước canh trơn trượt như tơ lụa kia làm cho trong lòng Ngụy Đại Phúc như bị trêu chọc. Một ngụm canh nóng bỏng đổ vào trong miệng, nháy mắt chui vào bụng, lập tức tràn ngập trong khoang miệng liền phóng thích ra mùi thơm nát của nấm và khoai tây đến mức tận cùng. Mà bên trong hương vị còn mang theo một chút vị chua bí mật, rồi lập tức thay thế bằng vị cay, làm cho đôi mắt hắn không nhịn được trừng lớn lên.

Rột rột!

Một ngụm uống xong, nhịn không được lần nữa múc thêm một muỗng, Lúc này trên muỗng còn có khối nấm trắng đen xen kẽ. Khối nấm này mềm vô cùng, mang theo độ co dãn rung động trong miệng, cảm giác nóng bỏng khiến Ngụy Đại Phúc nhịn không được hà hơi.

Nuốt ừng ực một tiếng, tư vị chua cay khiến chóp mũi hắn toát ra một ít mồ hôi tinh mịn.

- Thật sảng khoái!

Ngụy Đại Phúc tán thán, lần nữa múc một muỗng, lúc này đây múc ra viên khoai tây màu hoàng kim, đây là địa phương hắn vô cùng tò mò.

Viên khoai tây trải qua chưng nấu, ở mặt ngoài giống như bám lên một màng mỏng nhẹ. Màng kia trắng mịn, cắn vào liền vỡ ra, nhưng màng này vừa vỡ ra, bột khoai tây bên trong liền phun trào, nháy mắt bao trùm trong khoang miệng hắn.

Cảm giác mềm mịn giống như đậu hủ, nhưng lại có chút dính dẻo.

Hai loại mâu thuẫn này mang theo hương vị chua cay thấm thẳng vào trong đầu Ngụy Đại Phúc, làm cho đầu óc hắn trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Uống một ngụm to canh chua cay đậm đà, môi của Ngụy Đại Phúc cũng trở nên đỏ hồng, mồ hôi trên chóp mũi cũng càng lúc càng nhiều.

Hô… hô…

Thở hổn hển, nhưng là Ngụy Đại Phúc cũng cảm thấy thập phần sảng khoái. Hương vị chua cay của nước canh đậm đặc này lan tỏa trong khoang miệng hắn, làm cho hắn không nhịn được say mê, cảm giác chính mình như đang ngao du trong nước canh đậm đặc nóng bỏng. Cây nấm trắng đen xen kẽ giống như một mỹ nữ trắng mịn, dùng bàn tay trắng mịn nhỏ bé vuốt ve thân hình của hắn.

Hương vị khoai tây đậm đặc khiến cho hắn cảm giác đang thể nghiệm một hồi bão táp khiến linh hồn của hắn muốn thăng hoa.

Liếm sạch sẽ chút nước canh cuối cùng trong bát sành, ý say mê trên mặt Ngụy Đại Phúc mới tiêu tán.

Rất nhanh, sắc mặt của hắn liền cứng đờ, vẻ mặt trở nên đỏ bừng.

Từng đạo ánh mắt kinh ngạc dừng trên người hắn, đó là nhóm đầu bếp chung quanh, ánh mắt say mê kia của Ngụy Đại Phúc khiến cho bọn họ phi thường kinh dị. Bởi vì bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này trên gương mặt của Ngụy Đại Phúc.

- Ta…

Ngụy Đại Phúc há mồm, muốn giải thích cái gì, hắn hẳn là đến soi khuyết điểm, tìm chỗ sai lầm của người trẻ tuổi này… kết quả hắn tựa hồ bị chinh phục.

Sau đó, hắn điều chỉnh lại biểu cảm, chép chép miệng, chỉ vào nước canh đậm đặc sôi trào trong nồi, mùi hương nháy mắt bốc lên, làm cho hắn không nhịn được nuốt nước bọt.

- Canh này… xử lý nguyên liệu nấu ăn… Ưm, cách điều vị… Ưm cái kia…

Hắn muốn tìm khuyết điểm, chỉ là hắn bình thường mồm mép lanh lợi, hay nói lời tàn nhẫn độc ác hiện giờ lại không nói được cái gì. Điều này làm cho gương mặt hắn nghẹn càng thêm đỏ bừng.

- Đại ca, ta có thể… thử một chén được không?

Thiếu niên non nớt không nhịn nổi nữa, bị mùi vị kia hấp dẫn chịu không nổi.

Đối với chuyện này, Bộ Phương tự nhiên không có ý cự tuyệt, ý bảo chính bọn họ đến thử.

Nhất thời nhóm đầu bếp chung quanh đều ngừng lại động tác trong tay, bao vây trước nồi canh chua cay đậm đà Bộ Phương nấu, tranh đoạt múc một chén.

- Oa! Thật sảng khoái! Vị cay này… Vị chua này!!

- Nấm này như thế nào trắng mịn lại co dãn như vậy… Ta có phải say rồi không!

- Đây là khoai tây sao? Loại cảm giác trắng mịn như đậu hủ lại xen lẫn chút cảm giác no đủ này là chuyện gì a? Đây là như thế nào làm ra?! Không thể tin nổi a!

…….

Từng đạo tiếng kinh hô vang vọng, liên tiếp, nháy mắt bao phủ cả quân doanh Hỏa Đầu Quân.

Nhóm đầu bếp uống vào nước canh chua cay đậm đà đều tán thưởng không ngừng, hoàn toàn say mê.

Thiếu niên non nớt kia sau khi uống một chén lại vụng trộm muốn múc thêm một chén nữa.

Khóe miệng Bộ Phương hơi hơi nhếch lên, lau nước trên tay, ánh mắt dừng trên người Ngụy Đại Phúc đang nhẫn nhịn thèm thuồng kia, thản nhiên nói.

- Thế nào? Bản lĩnh này của ta ngươi có mãn ý hay không?