Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 288: Cõng Nồi Hay Là Chẻ Củi




Đại Hòa Quận, Xuân Huy Thành.

Đây là một đại thành có chút phồn thịnh của Thanh Phong Đế Quốc, ở trong Đế Quốc rất có danh khí, kinh tế thập phần phát đạt, dân cư rất nhiều, tuy rằng không bằng với ba đại cổ thành nhưng cũng là một đại thành phi thường có danh tiếng của Thanh Phong Đế Quốc.

Nhưng mà trong ngày thường này, đại thành hưng thịnh phồn vinh hiện giờ cũng là khói lửa cuồn cuộn, bên trong thành các nơi đều tràn ngập một cỗ không khí khủng hoảng. Nhóm dân chúng đều là lòng người hoảng sợ lẩn tránh trong phòng của chính mình, lạnh run.

Phía trên tường thành của Xuân Huy Thành nguy nga, sớm đã trải rộng nhiều dấu vết loang lổ, trên tường thành chồng chất các quân đội nghiêm túc. Trạng thái của mỗi người bọn họ đều là thập phần mệt mỏi.

Bên ngoài đại thành, trải đầy ngọn núi kia đều là quân kỳ đang lay động cùng tiếng hò hét cuồng bá. Bóng người quân đội rậm rạp xen kẽ lẫn nhau.

Cơ Thành Vũ mặc áo giáp, thần tình nghiêm nghị, cưỡi cgiến mã Độc Giác Lân Phiến, nắm một thanh trường kiếm trong tay, tê rống một tiếng.

Phía sau hắn, các tướng sĩ đông đúc đều đang sôi nổi phóng đến nơi Xuân Huy Thành loang lổ kia. Khí thế ngang nhiên, giống như một con mãnh hổ muốn xé rách hết thảy nhìn thấy được. Xuân Huy Thành kia giống như một con mồi đang bị thương, trở thành đối tượng săn bắn của mãnh hổ.

Cửa thành trầm trọng của Xuân Huy Thành cũng vang lên thanh âm, từ cửa thành lao ra một đại đội kỵ binh mặc khôi giáp, giống như đao nhọn bén nhọn điên cuồng hướng tới quân đội của Cơ Thành Vũ.

Hai người ầm ầm đánh với nhau, trên tường thành, mũi tên rậm rạp giống như mưa to phóng xuống. Sau đó thanh âm binh khí va chạm, thanh âm hò hét, tiếng chém giết đều là hỗn hòa cùng nhau, giao hòa với nhau, tuy hai mà một.

Sát khí hung mãnh phóng lên cao, giống như muốn đám mây trên vòm trời đều phải tách ra.

Từng binh lính ngã vào trong vũng máu, một đám quân sĩ đỏ mắt cố gắng huy động lưỡi đao.

Đây là chiến tranh.

Phía trên vòm trời, vài trăm thước trên trời cao.

Một đạo thân ảnh toàn thân đều khóa trong hắc bào, khoanh chân ngồi xuống, phong mang sắc bén dưới huyết tinh nồng đậm cùng sát ý phần phật thổi tới, thổi bay trường bào kia, phát ra tiếng vang rầm rầm.

Tôn giả Tu La Môn, hơi hơi mở ra ánh mắt, chân khí cả người hắn đều đang tràn ngập, trong tay chống một viên hạt châu màu xám tròn tròn.

Hạt châu kia tản ra dao động mịt mờ, quang mang trên đó lóe ra, trận pháp về biểu hiện đều giống như sống lại.

Một cỗ lực hút người thường khó có thể cảm giác nhưng lại chân thật tồn tại từ trong hạt châu kia dật tán ra, từ trong chiến trường vạn quân không ngừng chém giết phía dưới rút ra từng đạo hồn phách hư ảnh vặn vẹo kêu rên cùng sát ý, oán niệm hỗn tạp cùng nhau, đều bị hạt châu này hấp thu.

Hơi thở Vong Hồn Châu đang không ngừng lớn mạnh, trở nên phi thường đáng sợ.

Trong đôi mắt của tôn giả tản ra cuồng nhiệt, nhìn Vong Hồn Châu đang không ngừng lớn mạnh quang mang, vươn lưỡi, liếm liếm đôi môi khô.

……….

Lưu Đầu Nhi cuối cùng vẫn là giúp Bộ Phương an bài vào quân đội, nhưng là bất đồng cùng với lời cam đoan hắn trước kia thề thốt, quân đội này cũng không phải là bộ đội tinh nhuệ của Tây Huyền Quân.

- Tiền bối… Đây là quân Tây Huyền Quân thứ ba, nơi tại hạ đóng giữ, người cũng có thể hiểu được… Đội tinh nhuệ nhất của Tây Huyền Quân, người bình thường căn bản vào không được… Tiểu nhân nào có tư cách làm cho người ta tiến vào trong bộ đội tinh nhuệ của Tây Huyền Quân a.

Thần tình Lưu Đầu Nhi sợ hãi nói với Bộ Phương.

Hắn thật sự là sợ hãi, tên mặt trắng trước mắt này chính là một tồn tại thực lực phi thường cường đại. Uy lực áp chế kia hắn hiện tại nhớ đến đều là trong lòng sợ hãi.

- Quân thứ ba của Tây Huyền Quân? Ngươi không phải nói Tây Huyền Thành chỉ có một quân đội thôi sao?

Bộ Phương có chút nghi hoặc nhìn nhìn Lưu Đầu Nhi nói.

- Là chỉ có một nhánh Tây Huyền Quân nhưng trong Tây Huyền Quân cũng chia làm ba nhánh. Quân thứ nhất là bộ đội tinh nhuệ của Tây Huyền Quân, quân thứ hai là bộ đội chủ lực… Quân thứ ba chính là quân đội còn lại chỗ tiểu nhân đóng giữ…

Lưu Đầu Nhi nói đến phía sau liền có chút xấu hổ.

Bộ Phương giật giật lông mi, trong lòng đã hiểu rõ rồi. Quân thứ ba này chỉ sợ là một nhánh bộ đội kém cỏi nhất trong tam quân Tây Huyền Quân.

Bất quá Bộ Phương cũng không có tiếc nuối gì, mục tiêu của hắn chỉ là tiến vào trong bộ đội, tiến hành tu hành tay nghề nấu nướng, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, đạt được phần thưởng.

Về phần ở nhánh quân đội nào, kỳ thật, Bộ Phương cũng không quá để ý.

- Tiền bối, tiểu nhân tuy rằng là người của quân Tây Huyền Quân thứ ba nhưng là… dù sao cũng là binh sĩ Tây Huyền Quân, người cường đại như vậy… muốn gia nhập vào quân đội, vì cái gì còn muốn lén đi vào cửa sau a? Người trực tiếp tìm đến tướng quân của chúng ta… không phải tốt rồi sao?

Lưu Đầu Nhi nhìn thân ảnh thon gầy của Bộ Phương, nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Tồn tại cường đại như vậy trực tiếp tìm tướng quân Khổng Hiên, khẳng định có thể an bài một vị trí rất tốt a. Hơn nữa trọng yếu nhất… tên này còn muốn gia nhập Hỏa Đầu Quân, đó là địa phương của đầu bếp ngốc nghếch, cường giả giống như ngươi chạy đến nơi đó để làm gì?

Bộ Phương tiếp nhận lệnh bài trong tay Lưu Đầu Nhi, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi đừng lo lắng, ta không có ác ý gì, ta chỉ là một đầu bếp đến lịch luyện, vì thể nghiệm cảm giác làm đầu bếp hành quân một phen, ta nếu thật sự chỉ là đơn thuần vì gia nhập quân đội đền đáp Đế Quốc, ta đây trực tiếp tìm hoàng đế là được rồi không phải sao?

- Ta chỉ là không muốn quá rêu rao, linh luyện xong, cảm thụ xong trải nghiệm làm đầu bếp hành quân, tôi luyện xong trù nghệ của bản thân ta sẽ rời đi, sẽ không làm chuyện gì nguy hại đến Tây Huyền Quân.

Bộ Phương nói xong, liền không tiếp tục để ý đến Lưu Đầu Nhi ngẩn người ở nơi này, trực tiếp đi về phía xa xa. Chỗ đó là điểm thu thập Hỏa Đầu Quân của quân thứ ba nơi Lưu Đầu Nhi đóng giữ.

Nhìn theo bóng dáng của Bộ Phương, cơ thịt trên mặt Lưu Đầu Nhi không nhịn được co giật, do dự nửa ngày vẫn là xoay người đi đến vị trí tướng quân thống lĩnh quân thứ ba.

Tuy rằng không biết tu vi của Bộ Phương mạnh bao nhiêu nhưng là loại cường giả này gia nhập vào trong quân đội… vẫn phải báo lên trên, dù sao hắn vẫn là sĩ binh của Tây Huyền Quân.

Nhưng mà vượt ngoài dự kiến của Lưu Đầu Nhi, thống lĩnh của quân thứ ba cũng không thật để ý đến chuyện này. Tuy rằng Lưu Đầu Nhi đã miêu tả Bộ Phương thập phần cường đại nhưng thống lĩnh này cũng chỉ biểu hiện ra tiếc nuối mà thôi.

- Dựa theo miêu tả của ngươi, thanh niên kia có thể là một vị Chiến Linh tứ phẩm đi. Chiến Linh tứ phẩm muốn thu phục mấy tên không tuân theo huấn luyện như các ngươi còn không phải quá dễ dàng sao. Bất quá một vị Chiến Linh tứ phẩm chạy đến Hỏa Đầu Quân làm đầu bếp, quả thật có chút đáng tiếc. Lưu Đầu Nhi huynh phái một người đến trông coi hắn là được rồi.

- Mấy ngày nữa, quân thứ ba chúng ta phải đi theo Khổng tướng quân ra khỏi thành chinh phạt. Ngươi nhớ rõ điều chỉnh thủ hạ của ngươi ở trạng thái tốt nhất, còn phải kêu nhóm đầu bếp chuẩn bị món ăn ngon một chút!

Thống lĩnh của quân thứ ba Tây Huyền Quân, Chu Việt nói như vậy xong liền đuổi Lưu Đầu Nhi đi.

Thần tình của Lưu Đầu Nhi nhất thời ngây ngốc, cái gì Chiến Linh tứ phẩm a… Uy lực áp chế của tên mặt trắng kia, sức chiến đấu kia… căn bản không phải Chiến Linh tứ phẩm liền có thể so sánh sao?

Vẻ mặt Lưu Đầu Nhi nghẹn đỏ, hắn thật không ngờ báo cáo của hắn cư nhiên bị xem thường như vậy.

……..

- Ngươi muốn gia nhập Hỏa Đầu Quân của quân thứ ba sao?

Một vị lão hán tiếp nhận lệnh bài của Bộ Phương, nhìn thoáng qua, sau đó mang theo vài phần hồ nghi nhìn chằm chằm Bộ Phương.

Đừng nhìn Hỏa Đầu Quân là đầu bếp của quân đội nhưng trình đồ vất vả cũng còn hơn sĩ binh bình thường nhiều lắm. Lưng vác nồi, mang theo đồ làm bếp, hộ tống lương thảo cung cấp quân đội, đôi khi gặp phải hạn hán lương thực hoặc là quân địch đối lương thảo, lại còn phải vác đao ra trận.

Cho nên rất người gia nhập quân đội là vì gia nhập Hỏa Đầu Quân.

Huống hồ còn là thằng nhóc trẻ tuổi… như Bộ Phương này. Bộ dáng non chẹt vừa nhìn đã biết là tiểu ca của đệ tử nhà giàu.

Bất quá Bộ Phương khi nghiêm túc gật đầu, lão hán này cũng là bất đắc dĩ, bởi vì lệnh bài này là thật. Hắn tuy rằng nói nghi hoặc Bộ Phương vì sao gia nhập Hỏa Đầu Quân nhưng cũng không có bài xích gì… Dù sao… nhân số của Hỏa Đầu Quân cũng thật khan hiếm, đặc biệt Hỏa Đầu Quân của quân thứ ba.

Bộ Phương đi theo lão hán vào trong quân doanh, đây là một doanh địa cũng không tính là lớn. Nếu so với doanh địa quân đội khác lúc trước nhìn thấy, doanh địa này có chút cũ nát cùng nhỏ hẹp.

Keng keng keng!!

Lão hán vừa tiến vào bên trong đại doanh, nâng lên nồi sắt, cầm một thìa gõ lên nồi sắt.

Rất nhnah, từ trong quân doanh kia xuất hiện một đám sĩ binh mặc quân trang vải bố, quấn tạp dề quanh thân. Những binh lính này có thật nhỏ tuổi, có thật già nua, mấy tên nhóc trẻ tuổi cũng phi thường ít.

Bộ Phương đại khái phỏng chừng một phen, nhân số trong Hỏa Đầu Quân này có thể đạt trăm người, bất quá cũng là bình thường, dù sao phải duy trì thức ăn quân đội từ một vài ngàn đến mấy vạn người.

- Lão Trương, ngươi đang gõ cái gì? Có chuyện gì nói thẳng không được soa? Mỗi ngày gõ nồi, sớm hay muộn nồi cũng sẽ bị ngươi gõ hư hết!

Một giọng lớn từ trong doanh địa vang lên, sau đó mấy đạo thân ảnh cất bước ra.

- Hắc, đội trưởng, đây không phải có người mới gia nhập sao? Ta hoan nghênh một chút cũng không được sao?

Lão Trương ngừng gõ nồi, cười gượng nói.

Người trung niên có chút tuổi tác kia nhíu mắt, ánh mắt dừng lên người Bộ Phương đứng phía sau lão Trương, lông mi liền giật giật, trong lòng có vài phần kinh ngạc.

- Ngươi chính là người mới muốn gia nhập vào Hỏa Đầu Quân của chúng ta sao? Vậy ngươi biết quy củ của Hỏa Đầu Quân chúng ta không?

Người trung niên nhếch khóe môi, từ trên nhìn xuống nhìn nhìn Bộ Phương.

Người chung quanh nhất thời cũng ung dung nhìn Bộ Phương, tươi cười có chút suy ngẫm.

Bộ Phương thản nhiên nhìn nhìn người trung niên kia, lắc lắc đầu.

- Quy củ chính là ngươi phải thể hiện bản lĩnh, nếu tay nghề qua cửa, lão tử kia liền phân phối cho ngươi một nồi thiết, để ngươi phụ trách thái đồ ăn. Nếu không được… chậc chậc, liền ngoan ngoãn bổ củi mấy tháng đi!

Người trung niên nhíu mắt, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, nói.