Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 274: Bát Linh Dấm Quả




- Ngươi nói món ăn nào khiến ngươi không hài lòng?

Ngữ khí của Bộ Phương thật bình thản, đôi mắt dừng phía trên dáng vẻ mập mạp béo núc kia, không hề tỏ ra vênh váo hung hăng, giống như thật tự nhiên hỏi han.

Lão giả hơi béo kia sửng sốt, sau đó trên mặt nhất thời nở rộ tươi cười, đôi mắt lóe ra ánh sao nhìn nhìn Bộ Phương:

- Ngươi chính là Bộ lão bản của tiểu điếm này, nghe thấy đại danh đã lâu, hôm nay gặp được, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a.

- Ta chỉ là một đầu bếp mà thôi, không phải anh hùng gì.

Bộ Phương lơ đễnh chỉnh chỉnh cổ tay áo, lão nhân này cũng xem như nhã nhặn, xem chừng không phải đến để gây sự.

Bộ Phương kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, đối diện lão giả hơi béo kia. Trước mặt lão giả này bày biện ba món ăn, cơm chiên trứng, cá hèm rượu, Túy Bài Cốt.

Ba món ăn này đều chỉ động mấy đũa, trong đó cơm chiên trứng ăn được nửa, cá hèm rượu gắp mấy đũa, Túy Bài Cốt chỉ ăn hai khối.

- Hắc hắc, trùng hợp rồi, lão nhân ta a, cũng chỉ là một đầu bếp. Đây không phải nghe nói đến món ăn của Bộ lão bản thập phần mỹ vị, liền từ ngàn dặm xa xôi chạy lại đây. Thật không ngờ món ăn nơi này cũng không thỏa mãn như tưởng tượng, có chút thất vọng.

Lão nhân tiếc nuối lắc lắc đầu nói.

Âu Dương Tiểu Nghệ đứng ở phía sau Bộ Phương bĩu môi, nàng cảm thấy được lão nhân này là đến gây sự.

Ngoài dự liệu của lão nhân này cùng Âu Dương Tiểu Nghệ, Bộ Phương cư nhiên thật sự gật gật đầu, chân khí trong tay hắn hội tụ, trực tiếp ngưng tụ thành một đôi đũa, gắp lên một khối Túy Bài Cốt, đưa vào trong miệng.

Nhấm nuốt một phen, Bộ Phương liền chau mày.

- Túy Bài Cốt này thật sự có rất nhiều khuyết điểm. Bất quá tay nghề nấu nướng dù sao đều phải học tập tiến bộ, không ai có thể ngay từ đầu liền làm ra mỹ vị tuyệt đối đúng không.

Bộ Phương nghiêm túc nói, phân tán đôi đũa chân khí, nhìn về phía lão giả.

Lão nhân hơi hơi sửng sốt, sau đó dáng vẻ ngốc nghếch phá lên cười, đôi mắt cũng híp lại thành một khe hở.

- Đúng, Bộ lão bản nói có lý, đổi lại cử chỉ của lão nhân ta đã có chút điên rồ rồi.

Khóe miệng của Bộ Phương thản nhiên nhếch lên.

- Tại hạ đến từ Thập Vạn Đại Sơn, Diệp nha đầu là ăn được mỹ thực của ngươi, sau khi trở về liền nói thầm không ngừng với lão nhân ta. Bị nói nhiều phiền rồi, liền bỏ chạy đến đây, thuận tiện tìm hiểu tay nghề của Bộ lão bản một chút. Lúc trước trong lòng ta ôm một ít không phục, nghe Bộ lão bản nói như vậy, thật ra đã nghĩ thông suốt rồi.

Lão nhân cười ha hả, sau đó vung tay lên, cư nhiên xuất hiện một hồ lô màu vàng đất.

- Bộ lão bản, đây là trân quý của tại hạ, có thể đổi một lần Bộ lão bản thể hiện tay nghề không?

Lão giả cười nói với Bộ Phương, lắc lắc hồ lô màu vàng đất trong tay. Trong hồ lô kia nhất thời phát ra thanh âm va chạm rầm rập.

Hửm? Bộ Phương hơi hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía hồ lô trong tay lão giả kia.

Lão giả nhếch miệng cười, tháo nắp hồ lô kia ra, nhất thời một cỗ mùi chua nồng đậm phảng phất ra. Bên trong vị chua này mang theo một cỗ hương vị ngọt ngào kỳ lạ, lay động nội tâm của mọi người.

Nội tâm không chút gợn sóng của Bộ Phương nhất thời run lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hồ lô kia, hô hấp cũng trở nên dồn dập vài phần.

Lão giả thật vừa lòng biểu tình của Bộ Phương, bất kể ai ngửi được hương vị của bình dấm trong tay hắn cũng sẽ không bình tĩnh nổi.

- Nha đầu, mang một cái đĩa nhỏ lại đây đi.

Lão nhân cười ngây ngô nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ ở một bên nói.

Âu Dương Tiểu Nghệ nhất thời trừng mắt, bất quá vẫn là xoay người đi ra cửa, kêu Tiểu Long trong phòng bếp mang cái đĩa nhỏ ra.

- Ô, Bộ lão bản đã trở về rồi sao?

Chỉ sau chốc lát, Tiểu Long cùng Vũ Phù đều từ phòng bếp đi ra, hai người thập phần hưng phấn nhìn thấy Bộ Phương. Bộ dáng Vũ Phù thật ra thoáng có chút co quắp, còn Tiểu Long chính là vui sướng không ngừng.

Âu Dương Tiểu Nghệ đưa cái đĩa cho lão nhân, rầm rì hít hít mũi.

Lão nhân tiêu sái nở nụ cười, không để ý đến Âu Dương Tiểu Nghệ, mà là đặt cái đĩa lên bàn, tập trung tinh thần cầm hồ lô kia, cẩn thận rót ra dấm chua.

Tâm thần Bộ Phương co rút lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm miệng hồ lô kia.

Dấm chua màu đỏ đen, mùi vị nồng đậm từ trong miệng hồ lô kia chảy ra, cùng với một cỗ linh khí dao động, còn có vị chua lập tức tràn ngập ra.

Đám người Âu Dương Tiểu Nghệ cũng là ngửi thấy được hương vị, miệng lưỡi đều chua xót, hai mát không chỗ nào không tê rần, nước bọt tiết ra nhanh hơn.

- Dấm chua thật tốt a!

Nhãn tình Bộ Phương sáng lên, hít sâu một hơi. Vị chua kia chui vào trong lỗ mũi, làm cho mũi hắn đều cảm thấy được một trận bủn rủn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy được thập phần thống khoái.

- Nếu đoán không sai, đây là một loại quả dấm đi!

Bộ Phương nói.

Lão nhân đổ một chút dấm, sau đó thu hồi lại bình hồ lô, đóng nắp lại, tay rên lên, hồ lô kia liền biến mất không thấy.

- Đúng vậy, Bộ lão bản thật có mắt nhìn, đây là “Bát Linh Dấm Quả” tại hạ tỉ mỉ ủ ra, là kiêu ngạo từ trước đến nay trong lòng lão nhân.

Lão nhân vung cái đĩa về phía Bộ Phương, cái đĩa đó đổ đến trước mặt Bộ Phương.

Bát Linh Dấm Quả, trong lòng Bộ Phương rung động, chỉ sợ Bát Linh Dấm Quả tạo ra dấm chua này cũng không phải linh quả bình thường gì đi. Xem linh khí này dao động, xem vị chua nồng đậm này, nói không chừng là quả dấm do tám quả linh quả cấp bảy ủ ra.

Bất quá Bộ Phương giờ phút này cũng là đoán không chính xác, hắn cẩn thận cầm lấy đĩa kia lên, tiến đến bên miệng, vị chua nhất thời tràn ngập ra, còn mang theo một chút ý ngọt.

Đối với một đầu bếp, dấm chua, rượu, tương, những thứ này đều là nguyên liệu nấu ăn thập phần quan trọng. Có dấm chua tốt, nói không chừng có thể tăng thêm vài phần mị lực cho món ăn, có rượu tốt lại càng có thể tăng thêm vài phần tươi mới cho món ăn.

Mút vào một miệng nhỏ Bát Linh Dấm Quả này, một hương vị chua nháy mắt chui vào trong miệng hắn. Vị chua kia chính là trong khoảnh khắc hắn mở miệng liền lan tràn ra, tràn ngập đầu lưỡi của hắn, làm cho hắn cảm thấy được một cỗ mùi chua khiến hắn nổi da gà. Nhưng là vị chua này qua đi, chính là quanh quẩn một cỗ ngọt ý thấm vào ruột gan.

Linh khí trong Bát Linh Dấm Quả kia giống như dòng suối mát chảy trong cơ thể của Bộ Phương, chảy xuôi quanh quẩn, làm cho hắn không kìm lòng nhắm mắt hưởng thụ hương vị của quả dấm chua này, cảm nhận lại dư vị vẫn đọng lại không ngừng.

Trên mặt Bộ Phương giống như có mồ hôi tinh mịn hiện ra, đây là vị chua quả dấm chua này nở rộ ra khiến hắn kìm lòng không đậu đổ mồ hôi.

- Không tồi! Dấm chua tốt!

Bộ Phương mở mắt ra, lần nữa khen ngợi hương vị dấm chua này. Đây thật là lần đầu tiên hắn được thưởng thức quả dấm mỹ vị như vậy.

- Hắc hắc, đó là tự nhiên, Bát Linh Dấm Quả này là do chính tay lão nhân ta nuôi dưỡng vài thập niên a. Dùng tám trái linh quả chế tạo ra vật chứa dấm chua, mỗi một năm đều sẽ thay đổi vị trí mấy quả dấm này. Hơn nữa còn dùng linh khí tự thân tiến hành tẩm bổ, muốn không ngon cũng khó a!

Lão nhân rất đắc ý, râu nhếch lên giới thiệu nói. Hắn hoàn toàn không để ý tiết lộ cách thực hiện, bởi vì muốn chân chính tạo ra dấm chua này, môn đạo bên trong lại cần nhiều hơn nữa.

Bộ Phương cũng có chút để ý nhưng cũng không có yêu cầu gì nhiều, bởi vì loại quả dấm này chỉ có thể tinh tế thưởng thức, nhiều quá sẽ không tốt.

Hồi tưởng lại vị chua cùng vị ngọt trong miệng, khóe miệng Bộ Phương không khỏi nhếch lên. Hắn nhìn chằm chằm lão nhân kia, ánh mắt càng thêm sáng ngời, nhìn đến cả người người đối diện cũng có chút sợ hãi.

- Các hạ không phải muốn thưởng thức mỹ thực của tại hạ sao? Tại hạ gần đây vừa nghiên cứu ra một loại món ăn mới, vẫn còn thiếu một nguyên liệu tốt. Vừa mới thưởng thức được Bát Linh Dấm Quả của các hạ, trong lòng vui không thể kiềm chế, phi thường yêu thích.

Bộ Phương chậm rãi nói.

Ánh mắt lão nhân béo nhất thời trừng lớn, Bộ Phương đây là ý tứ gì? Tên này còn muốn quả dấm chua của lão nhân ta nấu món ăn sao?

- Bộ lão bản… Dấm chua này của lão nhân ta cũng thật trân quý, cho ngươi thưởng thức một lần đã không dễ dàng rồi, không thể cung cấp một lượng lớn được a!

Dấm chua này của hắn đã chưng cất nhiều năm, làm sao có thể cung cấp cho Bộ Phương nấu nướng tiêu xài a.

Bộ Phương cũng lắc lắc đầu, từ trên vị trí của mình đứng lên, hắn để Vũ Phù vào trong phòng bếp lấy ra một cái đĩa.

Đặt cái đĩa ở trước mặt lão giả, Bộ Phương thập phần nghiêm túc nói:

- Không cần nhiều lắm, chỉ cần một đĩa này là được. Nếu làm ra món ăn mới không phù hợp khẩu vị của các hạ hoặc là bôi nhọ Bát Linh Dấm Quả của các hạ đây… Vậy tại hạ nguyện làm qua tất cả món ăn trong tiểu điếm này để cho các hạ nhấm nháp, hơn nữa… không thu nguyên tinh.

Lão nhân ngẩn ngơ, Âu Dương Tiểu Nghệ, Tiểu Long cùng Vũ Phù đứng bên người Bộ Phương cũng há miệng, trên mặt tràn đầy không thể tin nổi.

- Bộ lão bản… ngươi đây…ai, ngươi đây thật làm ta ngại quá!

Ánh mắt lão nhân hơi sáng lên, vung tay lên, hồ lô kia lần nữa xuất hiện, đổ vào trong đĩa một ít dấm chua.

Ngại ngùng mới lạ a… Bộ Phương tiếp nhận đĩa Bát Linh Dấm Quả này, giật giật khóe miệng, hít sâu một hơi.

- Thỉnh chờ một chút.

Sau đó, Bộ Phương liền xoay người cầm đĩa dấm chua tiến vào trong phòng bếp, chuẩn bị chế tác món ăn mới của hắn.