Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 267: Ngươi Trúng Độc Quá Sâu




Nam Thành bị tàn sát bừa bãi hồi lâu, rốt cục an tĩnh trở lại.

Cửa thành, một tôn thân ảnh béo núc trắng nõn đứng thẳng, quang hoa màu tím trong Cơ Giới Nhãn kia làm cho người ta cảm thấy lạnh người, sau đó cũng dần dần chuyển hóa lại thành màu đỏ.

Đại Khảm Đao trong tay Tiểu Bạch cũng dần dần mềm nhũn, sau đó hóa thành bàn tay giống quạt hương bồ.

Chung quanh nó, năm đạo thân hình ngã xuống đất, năm người này chính là người thần bí chuẩn bị chém giết Bộ Phương. Bọn họ giờ phút này đều là bị Tiểu Bạch chém lên đầu, có chút máu tươi tối đen nhỏ lên mặt đất.

Cơ Giới Nhãn của Tiểu Bạch hơi hơi loé lên, không hề để ý đến năm thân ảnh đang dần dần hư thối, hòa tan thành nước đen mà xoay người bước đến bên cạnh Bộ Phương.

Bộ Phương sau khi thu hồi ánh mắt từ trên người Bạo Long Ma Ngư kia, dừng trên năm đạo thân ảnh hóa thành nước đen, mày nhất thời nhíu chặt. Hắn đối với vị thối phát ra từ trên người năm đạo thân ảnh này cảm thấy được có vài phần quen thuộc.

Thật giống như Quỷ Trù lúc trước.

- Ô… Quên đi, quản hắn là cái gì chứ.

Bộ Phương giãn mày, lười nhìn vào năm vũng nước đen ghê tởm kia mà vỗ vỗ lên bụng béo của Tiểu Bạch, ánh mắt lần nữa dừng trên ma ngư.

Thi thể ma ngư này phi thường lớn, còn lớn hơn Du Long Ngưu trong túi không gian hệ thống kia. Bất quá nếu so cùng Du Long Ngưu, giá trị con ma ngư này lại không cao bằng.

Trong khoảng cách Tiểu Bạch đã hành hạ đến chết năm người kia, Bộ Phương đã quan sát con ma ngư này. Từ trên chất thịt của ma ngư kia, đã bị ô nhiễm rồi, chỗ bẩn màu đen trên đó thẩm thấu ra.

Vòng quanh con ma ngư này một vòng, Bộ Phương ngẫu nhiên lấy tay vỗ vỗ lên thi thể của ma ngư. Sau đó hắn đột nhiên nhảy lên lưng của ma ngư, vừa mới khôi phục một ít chân khí vận chuyển, lần nữa gọi về Long Cốt Thái Đao.

Trong chốc lát bận rộn, bàn tay Bộ Phương mạnh mẽ tiến vào trong lưng cá, thần sắc ngưng trọng, cự lực bùng nổ, cư nhiên rõ ràng là đang rút xương cá của ma ngư này ra.

Xương cá thật lớn giống như vũ khí vô cùng bén nhọn, một thanh xương cá dữ tợn tỏa ra hàn mang chấn động tâm hồn dưới ánh mặt trời, thập phần bén nhọn.

Đối với bộ xương cá này, Bộ Phương cũng không có hứng thú gì, tùy tay ném sang một bên. Ánh mắt của nhóm cường giả Chiến Hoàng trong Nam Thành đều chớp động.

- Đây chính là xương cá của linh thú cấp bảy a... đều là tiền a!

Mọi người của Nam Thành đều thật lanh lợi, bởi vì thương nhân chiếm đa số. Cảnh tượng này khiến cho tu sĩ của Nam Thành đều sẽ trở nên thật am hiểu buôn bán. Xương cá này tuyệt đối có thể bán ra giá cả không hề nhỏ.

Bộ Phương lại tùy ý để qua một bên như vậy, làm cho ánh mắt không ít người toát ra vẻ tham lam, trong lòng thầm nghĩ đợi lát nữa như thế nào tiến hành cướp đoạt xương cá này.

Xẹt xẹt!!

Tiếng vang thật lớn kéo lại tâm thần của không ít người trở về, sau đó mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn. Thân thể cao lớn của ma ngư kia bị xé rách làm đôi. Còn Bộ Phương đang nhảy vào trong hai nửa kia, tìm kiếm cái gì.

- Ô… Chính là ngươi.

Bộ Phương trong chốc lát rốt cục tìm được một khối thịt cá tuyết trắng trong thân thể ma ngư. Thịt cá này cũng không bị tạp chất màu đen chung quanh cuốn hút, thuần khiết là một màu tuyết trắng, tản ra hương thơm thản nhiên.

Long Cốt Thái Đao chuyển động trong tay Bộ Phương, vung vẫy múa đao, Bộ Phương không chút khách khí móc ra miếng thịt cá kích thước cỡ khối thạch ma kia.

Khối thịt cá này tuyệt đối là chỗ tinh hoa của ma ngư, có thể không bị ô nhiễm chứng tỏ linh khí ẩn chứa trên đó rất dày đặc.

Thịt cá tuyết trắng, mềm nhũn, ấm áp, Bộ Phương dán mũi lên, hít sâu một hơi, cũng không ngửi ra được vị tanh nào của cá, ngược lại mang theo hương thơm giống như mùi sữa tự nhiên.

Thu khối thịt cá này vào trong không gian hệ thống, Bộ Phương vừa lòng gật gật đầu, sau đó nhảy ra khỏi thân mình của ma ngư, dừng trên mặt đất.

Chân khí phóng lên cao, rút đi một ít tạp chất dính trên người, Bộ Phương thở phào một hơi.

Nguy cơ của Nam Thành chính là như vậy được giải trừ. Con ma ngư nhiễu loạn cả Nam Thành nhiều ngày như vậy rốt cục đã bị giết chết, thậm chí là bị lột đi khối thịt trân quý nhất.

Bộ Phương đi rồi, Chiến Hoàng lục phẩm khác trong Nam Thành đều là ánh mắt mờ mịt lóe sáng, đến gần thi thể của ma ngư, bắt đầu tìm vật đáng giá.

Chỉ là theo Bộ Phương hiểu biết, ma ngư này bởi vì bị năm người thần bí lợi dụng, tự thân cũng đã bị ô nhiễm rồi, rất nhiều chất thịt cũng không thể ăn được nữa, như thế nào không khiến người khác cảm thấy tiếc nuối.

Nếu không một khối thịt linh thú cấp bảy chính là có thể bán ra giá rất cao.

Bất quá cho dù là như thế, không ít người cũng ở phía trên ma ngư này tìm kiếm được vật tốt, trên mặt đều toát ra vẻ vui mừng.

Xương cá kia cũng bị mọi người tranh đoạt gắt gao, thịt cá không thể ăn, nhưng xương cá có thể dùng để chế tạo vũ khí a. Nếu có thể tìm được một luyện khí đại sư tài ba, không chuẩn xác còn có thể tạo ra mấy vũ khí cấp cao nữa. Dù sao trong xương cốt linh thú cấp bảy ẩn chứa linh khí cùng linh tính không phải tài liệu bình thường có thể so sánh được.

Tiểu Bạch nhắm mắt đuổi theo phía sau Bộ Phương, hai người chậm rãi hành tẩu trên đường cái Nam Thành.

Tiếu Yên Vũ cùng Tiếu Vũ đều chạy đến đây, Tiếu Yên Vũ nhìn thấy Bộ lão bản vẫn còn tốt, không có tổn hao gì, tảng đá lớn trong lòng rốt cục hạ xuống, vỗ vỗ ngực.

Tiếu Vũ lại hưng phấn quay chung quanh Bộ Phương nói líu ríu không ngừng. Tình cảm kính nể của hắn đối với Bộ Phương quả thực như nước sông dâng trào, liên miên không dứt.

Bộ Phương gật gật đầu với Tiếu Yên Vũ, mang theo Tiểu Bạch đi về phía Tiếu gia.

Tiếu Kha Duẫn đã được cứu trở về, cả người đều dính máu cá của ma ngư kia. Dưới sự trợ giúp của người Tiếu gia, sau khi đút một viên đan dược, mới khôi phục trở lại.

Sắc mặt hắn có chút suy yếu nhìn nhìn Bộ Phương.

- Đa tạ các hạ ra tay cứu giúp, nếu không tại hạ…

Tiếu Kha Duẫn suy yếu mở miệng, trên mặt tràn đầy cảm kích, nhớ tới một cảnh tưởng nguy hiểm vừa rồi, trong lòng hắn cũng không tránh khỏi sợ run một trận.

Nếu Bộ Phương không có ra tay, vậy hắn có thể trực tiếp trở thành một bãi thịt dưới móng vuốt của ma ngư kia.

Bộ Phương thản nhiên gật đầu, thản nhiên tiếp nhận cảm kích của Tiếu Kha Duẫn kia.

- Ngươi trúng độc rồi, đan dược kia tuy rằng có thể đột phá cảnh giới cho ngươi, nhưng sẽ như một hình phạt tra tấn đến các chi của ngươi. Tiếp theo nếu vẫn là ở thời điểm chiến đấu phát sinh loại sự tinh này… ngươi hẳn là phải chết.

Bộ Phương nói.

Trong lòng đám người Tiếu gia cũng run lên, môi Tiếu Kha Duẫn run lên từng trận, muốn nói cái gì đó nhưng không nói được cái gì.

Nói cho cùng vẫn là do hắn tự làm tự chịu a.

Nếu hắn lúc trước có thể cẩn thận một chút, nghiên cứu đan dược này nhiều hơn một chút mà không tùy tiện sử dụng, cũng sẽ không xuất hiện ra chuyện như hiện nay.

- Nhị gia, ta… giải dược của ta cũng không nhiều a.

Một lão gỉa Tiếu gia lo lắng nhìn nhìn Tiếu Kha Duẫn, nói.

Trong lòng Tiếu Kha Duẫn run lên, lại cảm thấy chua sót, người cung cấp đan dược kia đã bị con rối phía sau Bộ Phương chém giết rồi. Giải dược của bọn họ cũng đã sắp hết, nếu lần nữa phát tác, hắn không biết sẽ chết thê thảm cỡ nào.

Tiếu Kha Thành đứng ở một bên, rắm cũng không dám phóng một cái. Trong lòng hắn cũng là có chút may mắn, lúc trước năm người thần bí kia có đến tìm hắn nhưng do ghét bỏ thực lực của hắn quá yếu, địa vị ở Tiếu gia quá thấp, chính là giây dây bắc cầu tìm Nhị ca hắn. Thật không ngờ cư nhiên lại ẩn chứa dã tâm lớn như vậy.

Nếu là lúc trước thuốc thí nghiệm chính là hắn, người giờ phút này thê thảm có thể đã là Tiếu Kha Thành hắn rồi.

Nghĩ đến chuyện này, hắn cư nhiên cảm thấy có chút may mắn cùng nhẹ nhõm.

Sắc mặt Lâm Cẩm Nhi tái nhợt, gắt gao nắm chặt cánh tay trượng phu. Da thịt trên mặt hắn đang hư thối, tản ra mùi vị tanh tưởi, nhưng nàng cũng không hề ghét bỏ, trong mắt chỉ có lo lắng cùng bất lực.

Sắc mặt Tiếu Vũ cũng là trắng bệch, thật không ngờ cư nhiên lại là kết cục như vậy.

- Bộ lão bản… không biết ngươi có biện pháp nào giải cứu Nhị bá ta không?

Tiếu Yên Vũ cau mày nhìn nhìn Tiếu Kha Duẫn đang suy yếu, không khỏi quay đầu lại hỏi Bộ Phương.

Bộ lão bản cũng không phải là đầu bếp bình thường, lúc trước linh dược thiện canh gà Tử Tham Phượng đã kéo nàng từ trong tử vong trở lại, có lẽ Bộ lão bản sẽ có phương pháp giải cứu.

- Tiền bối, van cầu ngươi cứu giúp cha ta!

Tiếu Vũ nghe xong lời nói của Tiếu Yên Vũ, nhất thời ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía Bộ Phương. Đủ loại biểu hiện của Bộ Phương đã sớm chinh phục lấy hắn, trong mắt hắn, không có gì tiền bối này không làm được.

Lâm Cầm Nhi cũng cảm thấy như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ánh mắt trông mong nhìn nhìn Bộ Phương.

Tiếu Kha Duẫn cười khổ không thôi. Người nhà mình biết chuyện nhà mình, không có đan dược giải độc, thời điểm hắn phát tác lần nữa, xác định chắc chắn sẽ hóa thành một vũng nước đen.

Bộ Phương nào có thể có biện pháp gì, hắn cũng không phải là y sư.

Tiếu Kha Thành nhìn chằm chằm Bộ Phương, cái tên gia hoả không biết từ nơi nào đi ra này, sẽ không phải là ngay cả y thuật cũng biết đi? Chẳng lẽ lại còn có thể cứu Tiếu Kha Duẫn trở lại? Nếu thật là như vậy… vậy hắn có phải nên nằm sấp trong nhà xí mà khóc thét không?

Bộ Phương chau mày, không phải hắn không muốn cứu mà là hắn cũng không có biện pháp gì để cứu cả. Độc đan kia phi thường độc, ngay cả linh thú cấp bảy kia cũng bị độc đến thịt cũng không thể ăn được nữa, Tiếu Kha Duẫn chỉ sợ giờ phút này trong cơ thể đã sớm thành hư không rồi.

- Bộ công tử… van cầu ngươi cứu phu quân ta, sự tình gì thiếp thân cũng có thể đáp ứng ngươi!

Lâm Cầm Nhi nhìn thấy do dự trên mặt Bộ Phương, nhất thời trực tiếp quỳ xuống đất, quỳ gối trước mặt Bộ Phương, trên mặt tràn ngập nước mắt, cầu xin nói.

Bộ Phương lập tức nâng dậy Lâm Cầm Nhi.

- Ta không có cách nào cam đoan có thể cứu hắn trở về. Hắn dùng đan dược đã lâu lắm rồi, trong cơ thể tựa hồ đã bị độc dược ăn mòn thành hư không. Ta chỉ có thể nói… thử một lần xem.

Bộ Phương cuối cùng bất đắc dĩ nói.

Ánh mắt Lâm Cầm Nhi cùng Tiếu Vũ nhất thời sáng ngời. Bộ Phương cũng không nói lời chắc chắn, vậy có ý nghĩa vẫn còn cơ hội cùng khả năng đi?

Hai người nhất thời mừng rỡ, nhanh chóng tạ ơn với Bộ Phương.

Tiếu Yên Vũ cũng nhấp nhấy môi, nhìn về phía Bộ Phương, trong đôi mắt xinh đẹp lóe ra quang mang động lòng người.

Bộ Phương đối mặt với nhiệt tình của đám người này, sắc mặt có chút dồn dập, sau khi đợi cho bọn họ bình tĩnh trở lại mới mở miệng nói:

- Cái kia, ta cũng chỉ nói là thử xem, cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.

- Ô… Nếu phải cứu hắn, vậy các ngươi chuẩn bị cho ta một gian phòng bếp thật sạch sẽ, ta tận lực thử nghiệm một phen.

Hả… ngoài Tiếu Yên Vũ, những người ở đây đều sững sờ tại chỗ, có chút xấu hổ nhìn nhìn Bộ Phương.

Cứu người không hẳn phải là bắt mạch, kê thuốc sao? Ngươi muốn phòng bếp để làm gì?

Tại thời điểm khẩn cấp như vậy, làm sao có thể còn có thời gian rảnh rỗi nấu ăn chứ a.

- Bộ công tử, thỉnh mong người trước cứu phu quân, nếu cần phải ăn gì, thiếp thân sẽ tự mình xuống bếp…

Lâm Cầm Nhi có chút ngây ngốc, sửng sốt hồi lâu mới mở miệng nói.

Sắc mặt Bộ Phương nhất thời tối sầm, ho nhẹ một tiếng, cũng không giải thích thêm gì nhiều nữa, chỉ là thản nhiên nhìn quét mắt qua bọn họ.

- Dựa theo lời ta nói mà làm, chuẩn bị cho ta một phòng bếp sạch sẽ, ta cứu người… không cần bắt mạch, dựa vào trù nghệ.