Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 266: Không Thể Tránh Khỏi Một Trận Chiến




Ầm!

Cả nóc nhà ngói đen trong nháy mắt sụp đổ, khí thế trên người Tiểu Bạch đột nhiên biến đổi, màu tím u ám lóe ra quang hoa khiến cho người ta cả người run lên.

Thân hình Tiếu Yên Vũ hơi hơi cong lại, bởi vì nóc nhà phá vỡ, đứng thẳng không được, cho nên nàng kéo theo thân mình của  Tiếu Vũ, bay nhanh ra, dừng phía trên một nóc nhà khác, đôi mắt ngưng trọng nhìn về phía bóng dáng Tiểu Bạch bay nhanh ra.

- Mẹ nó! Con rối của tiền bối… như thế nào cảm thấy không giống với lúc trước a!

Tiếu Vũ dại ra nhìn nhìn bóng dáng Tiểu Bạch bay ra, thần sắc trên mặt có chút không thể tin nổi.

Tiếu Yên Vũ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Đệ rất nhanh sẽ biết vì cái gì Bộ lão bản nói đệ không nuôi nổi Tiểu Bạch rồi…

Tiểu Bạch khủng bố ra sao, nàng chính là từng tận mắt kiến thức qua, trong lòng nàng thập phần rõ ràng. Lúc trước nàng còn bị dư âm của Tiểu Bạch chấn thương, đừng nhìn bộ dáng Tiểu Bạch  này béo núc thập phần đáng yêu như vậy, nhưng là một khi chiến đấu, ngay cả Chiến Thần bát phẩm đều có thể bị nó lật đổ.

Hai đạo quang hoa màu tím giống như cắt qua phía chân trời, xẹt một tiếng, giống như trong không khí nổ ra một âm bạo.

Bộ Phương suy yếu ngồi trên mặt đất, thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Chân khí trong cơ thể hắn giờ phút này đã gần như khô kiệt, cũng là có chút bất đắc dĩ, khí đan điền xoay tròn gian nan, cố gắng bài trừ chân khí, làm dịu đi kinh mạch khô cạn kia của hắn.

Long Cốt Thái Đao mất đi chân khí chống đỡ, đã lần thứ hai hóa thành khói nhẹ bay vào trong ấn ký ở cổ tay hắn.

Nhìn thoáng qua thi thể ma ngư thật lớn bên cạnh, khóe miệng Bộ Phương nhất thời nhếch lên.

Xa xa, năm đạo thân ảnh mặc hắc bào, mang theo mũ trùm đầu màu đen bay nhanh đến, tốc độ của bọn họ phi thường nhanh, hơi thở trên người cùng tu vi của mỗi người đều rất nhanh, đều đạt đến tiêu chuẩn Chiến Hoàng lục phẩm.

Tổ hợp này đối với Nam Thành mà nói quả thực rất đáng sợ.

- Bạo Long Ma Ngư bị trảm rồi, nhiệm vụ làm cho Nam Thành hỗn loạn đã thất bại, chúng ta cứ như vậy trở về sao… Sẽ bị Đại Tế Ti trừng phạt a, chúng ta cần phải bắt thanh niên quấy rầy kế hoạch này của chúng ta trở về, vô luận sống chết… phải giải thích rõ ràng với Đại Tế Ti.

Thanh âm khàn khàn vang lên, sau đó tiếng động ứng hòa vang vọng.

Năm đạo thân ảnh giống như năm thanh trường kiếm tối đen, cắt qua hư không, mục tiêu thẳng chỉ đến Bộ Phương, trên người của bọn họ có sát khí mạnh mẽ xuất hiện.

Đối với Bộ Phương nửa đường giết ra, sát ý của bọn họ mạnh mẽ bùng nổ, ngay cả đan dược cuồng bạo cuối cùng cũng đã sử dụng. Ma ngư cấp bảy cư nhiên vẫn bị thanh niên này làm thịt như trước. Đối với người phá hư kế hoạch của bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng không có thiện cảm gì cả.

- Thừa dịp hắn suy yếu, giết đi!

Ầm! Người dẫn đầu, giương cung tối đen, kéo đến cực hạn, mũi tên tối đen tản ra chân khí dao động lưu chuyển phía trên cung dài, nhẹ buông tay, mũi tên dài gào thét phóng ra.

Những người khác cũng đều lấy ra vũ khí, giết đến đây.

Nhóm cường giả trong Nam Thành rốt cục phản ứng lại, chỉ là căn bản đã không kịp nữa rồi, mũi tên tối đen kia mang theo dao động đáng sợ sắp bắn lên người Bộ Phương phi thường suy yếu.

Trong mũi tên dài kia ẩn chứa lực đạo thật lớn cùng dao động đáng sợ, đủ để Bộ Phương vỡ nát!

- Đáng chết! Các ngươi là ai?

Trong đôi mắt cường giả Nam Thành lộ ra nổi giận, rống giận một tiếng.

Nhưng mà năm người kia cũng không hề để ý đến cường giả của Nam Thành, mục tiêu vẫn là Bộ Phương.

Bộ Phương nhíu mày, hơi hơi có chút kinh ngạc. Nhóm người này hẳn là người phía sau tấm màn điều khiển Bạo Long Ma Ngư kia, bởi vì ma ngư đã chết nên ngồi không yên sao?

Bộ Phương thở nhẹ một hơi, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Ầm…

Hai đạo quang hoa màu tím giống như từ trên trời rơi xuống, nháy mắt đó là chắn ở trước mặt Bộ Phương.

Mũi tên màu đen bay nhanh ra, trực tiếp bắn lên phía trên thân ảnh của quang hoa màu tím, dẫn phát ra tiếng nổ mạnh thật lớn!

Bụi mù cuồn cuộn lên, mang theo cuồng phong gào thét.

Bộ Phương đứng vững trên mặt đất, sợi tóc bị cuồng phong thổi bay phất phới. Ánh mắt hắn thật bình tĩnh, nhìn về phía năm người phía xa xa.

Bụi mù tán đi, lộ ra một thân ảnh màu tráng béo núc. Trong Cơ Giới Nhãn màu tím kia giống như mang theo sát ý vô tận, làm cho lòng người đối diện với quang hoa màu tím kia không khỏi run lên, không khỏi tràn ngập sợ hãi.

Bộ Phương vỗ vỗ lên bụng béo phì của Tiểu Bạch, trong đôi mắt mang theo một tia lạnh như băng, không nói gì thêm, xoay người bắt đầu đánh giá thi thể ma ngư thật lớn kia.

Thân hình Tiểu Bạch uốn éo, nhất thời đá vụn dưới chân bay tán loạn. Sau đó thân hình Tiếu Bạch vốn thong thả lại phát ra tốc độ cuồng bá, lập tức vọt đến bên người năm người kia.

- Cảm ứng được sát ý đối với kí chủ, mau gạt bỏ toàn bộ!

Một quyền đập ra, đối với người gần nhất chỉ là va đập. Tiểu Bạch giờ phút này tuy rằng là phân thân, đầu nhỏ đi không ít, nhưng sức chiến đấu cũng không yếu, ít nhất đối phó với Chiến Thành lục phẩm đối với nó căn bản không phải là vấn đề gì.

Két két!

Đối mặt với một quyền áp bách đủ lực của Tiểu Bạch, thân ảnh nắm trường đao trong tay bị đánh bay, trường đao trong tay cũng ở dưới quyền này, bị đập vào trong quyền ấn tròn vo.

- Xử lý hắn!

Năm Chiến Hoàng lục phẩm rống giận.

Chân khí tối đen từ trên người hắn bắt đầu khởi động, sau đó bộc phát ra uy năng đáng sợ. Từng chiêu từ trong chân khí, giống như trở thành công kích cụ thể hóa đánh lên người Tiểu Bạch.

Nhưng mà đây cũng căn bản không tạo thành chút thương tổn nào.

Tiểu Bạch còn may không có chút hao tổn gì, một bàn tay tát xuống, vỗ nát trường cung tối đen trong tay người kia.

Rầm rầm rầm!

Năm đạo bóng người đều bị đập bay, va đập lên tường thành, tạo thành một lỗ to trên tường thành.

Mũ trùm đầu trên đầu nhóm người này đều vỡ vụn, lộ ra gương mặt tái nhợt. Sắc mặt bọn họ trắng bệch có chút cổ quái, hoàn toàn không có chút huyết sắc nào.

Nhóm người này hiển nhiên không có dự đoán được chiến lực đáng sợ của Tiểu Bạch, trong mắt đều toát ra vẻ không tin nổi. Con rối máy đứng lên ngạo nghễ, như ma thần không thể chiến thắng.

- Đây rốt cuộc là quái vật gì? Thanh niên kia lại là ai… trong Nam Thành khi nào xuất hiện nhân vật đệ nhất như vậy, vì cái gì chúng ta đều không thu được tình báo gì?

Một đạo bóng người phun ra một ngụm máu, hung ác nham hiểm nói.

Những người khác cũng là mê mang, nhưng thời gian những người này mê mang còn không qua bao lâu, mấy người này liền lấy ra từ trong ngực một bình ngọc tối đen. Bình ngọc lóe sáng, từ bên trong xuất hiện mấy viên đan dược.

Năm người không chút do dự nuốt vào đan dược.

Sau khi nuốt vào đan dược, hơi thở của năm đạo bóng người lần nữa kéo dài, cơ hồ muốn đột phá cánh cửa thất phẩm.

- Quản hắn là ai a, mặc kệ là ai trở ngại, chúng ta đều phải hoàn thành nhiệm vụ của Đại Tế Ti… Cho dù chết, cũng không thể lùi bước!

Ánh mắt của năm người hoàn toàn đỏ lên, giống như dã thú cuồng bạo, hơi thở bùng nổ, bay nhanh xông kích về phía Tiểu Bạch.

Trong mắt của Tiểu Bạch không hề có chút nhân từ, sát ý mạnh mẽ xuất hiện. Sau đó con rối nhún người, hóa ra một thanh Đại Khảm Đao thật lớn.

Thân hình đột nhiên dịch chuyển, biến mất tại chỗ.

Thổi phù một tiếng, máu tươi vung vẩy ra, một đạo bóng người trực tiếp bị một đao của Tiểu Bạch trảm bay, thân hình cả người lao về trước vài bước, cuối cùng vô lực ngã xuống đất.

Ở phía xa xa, cả người mọi người đều run lên.

Tiếu Vũ ngã phịch xuống đất, ngồi vững vàng trên nóc nhà, tâm thần đều đang run lên.

Mẹ nó, cái này… con rối Tiểu Bạch này vì cái gì có thể khủng bố như vậy? Giết người cư nhiên không chút do dự nào, một đao kia… quả thực làm cho Tiếu Vũ cảm thấy cổ chính mình có chút rét lạnh.

Mọi người vốn nghĩ rằng sẽ phát sinh một hồi đại chiến nhưng kết quả cũng làm cho bọn họ cảm thấy có chút không nói nổi.

Bởi vì chiến đấu ở đây hoàn toàn hóa thành đơn phương giết hại.

Tiểu Bạch tiến hành giết hại năm người này một cách vô tình…

……..

Phía trên thuyền lớn, bên trong Hãn Hải.

Cơ Thành Vũ cười phóng túng không thể kiềm chế, tiếng cười vang vọng truyền khắp bốn phía.

Liên Phúc sờ Lan Hoa Chỉ, ánh mắt nhíu lại, mũi chân điểm nhẹ lên lá thuyền con, thân hình cư nhiên trôi nổi nhẹ nhàng, đạp lên khoảng không mà đi.

Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn, phía trên thân kiếm trường kiếm tản ra mũi nhọn lạnh lẽo.

- Đây là Huyền Tiêu Kiếm bệ hạ ban cho tạp gia, tạp gia đều không nỡ dùng… Hiện giờ, hãy dùng thanh kiếm này đến trấn áp Vũ Vương ngươi trở về đi.

Liên Phúc lạnh lùng nói, giọng nói bén nhọn cơ hồ trở nên khàn khàn.

Cơ Thành Vũ cười to, ngẩn đầu mạnh, trong đôi mắt tràn ngập bạo ngược cùng không cam lòng.

- Áp chế ta trở về? Liên đại tổng quản, ngươi cũng quá tự tin với thực lực của chính mình rồi đi?

Cơ Thành  Vũ chậm rãi cởi bỏ áo choàng trên người, áo choàng màu đỏ kia rơi trên mặt đất, phát ra tiếng ầm vang.

Sau đó, bên trong ánh mắt của Liên Phúc, hơi thở của Cơ Thành Vũ cư nhiên bắt đầu mạnh mẽ lên.

Khóe miệng Triệu Như Ca nhếch lên, bay bổng lùi lại, Cơ Thành Vũ hơi thở không ngừng dồn dập, hắn nhíu chặt mi.

Cơ Thành Vũ hiện giờ đã sớm không còn là Cơ Thành Vũ của lúc trước nữa rồi…

Ầm!!

- Cảnh giới Chiến Thánh, bổn vương thật muốn kiến thức thử xem. Liên đại tổng quản, ngươi cũng đừng làm cho bổn vương thất vọng a!

Cơ Thành Vũ bước ra từng bước, cư nhiên trôi nổi trên hư không, đạp khoảng không mà đi, cả người giống như một tôn ma thần viễn cổ, hơi thở thập phần cường thịnh.

Bị phong ấn tu vi, Cơ Thành Vũ hiện giờ đã phá vỡ phong ấn, cư nhiên liền bước vào cảnh giới thất phẩm? Điều này làm sao có thể… lúc này mới trải qua bao lâu a?

Đôi mắt Liên Phúc co rụt lại, tâm thần run lên.

Bàn tay Vũ Vương vung ra, cười to phóng túng, một cây trường kích xuất hiện trong tay hắn, bị hắn gắt gao cầm lấy, chân khí xoay tròn, một cỗ hơi thở tối đen từ trên cánh tay hắn lan tràn ra.

Trường kích vung lên, lực áp bách đáng sợ làm cho tâm thần Liên Phúc cũng run lên.

- Giết!

Cơ Thành Vũ gầm lên.

Nắm lấy trường kích, cả người trực tiếp giẫm xuống, cuộn sóng của biển rộng cũng gợn lên từng cơn, xông về phía Liên Phúc.

Trường kiếm vung ra, Lan Hoa Chỉ sờ dọc, Liên Phúc than nhẹ, tóc bạc phất phơ, kiếm thét giữa trời cao.

Một trận chiến này… cuối cùng vẫn là không thể tránh né.